Beta: Dép
Chu Gia Thuật nhìn sắc mặt tái nhợt và tư thế bất thường của cô liền đoán ra chuyện gì, cậu hơi kéo cô lại, thấy cô vô thức túm áo mình, bèn cởi áo khoác của mình ra buộc ngang hông cô.
Bảo Ý lập tức thở phào nhẹ nhõm, mắt đỏ hoe: “Thuật…”
Chu Gia Thuật múa tay: Túi đâu?
“Ở chỗ Từ Hành Tri.” Bảo Ý nói bằng giọng mũi, nghẹn ngào: “Trong túi tớ cũng không có đồ, cậu cho tớ mượn ít tiền, tớ đi siêu thị một lát.”
Cậu dùng thủ ngữ nói: Tớ đi mua giúp cậu.
Bảo Ý điên cuồng lắc đầu: “Để tớ đi, nếu nhân viên cửa hàng hỏi cậu gì đó, cậu lại sốt ruột, tớ không sao, tớ tự đi được.”
Cô giơ tay ra: “Cho tớ tiền. Tớ không muốn quay lại tìm Từ Hành Tri nữa, cậu ấy như nửa đêm bị quỷ hút hết dương khí ấy, tinh thần hoảng hốt, đang ôm túi của tớ ngủ.”
Chu Gia Thuật lấy ví tiền từ trong cặp, mở ra xem. Bố mẹ cậu luôn cho rất nhiều tiền tiêu vặt, chắc là đủ tiền, nhưng cậu cũng không rõ cô cần bao nhiêu, thế là trực tiếp nhét cả ví vào tay cô, tiện thể lấy điện thoại của mình ra đưa cho cô, ý là trong WeChat cũng có tiền.
Bảo Ý nhận lấy ví, trả lại điện thoại cho cậu.
Mắt Bảo Ý càng đỏ hơn. Khi đang trong trạng thái yếu đuối, con người thật sự rất dễ xúc động, cô đột nhiên nhớ lại, rất nhiều lúc khó khăn, bên cạnh đều có bóng dáng của cậu.
Hồi mẫu giáo bị thằng bé béo ú bắt nạt, là Chu Gia Thuật đến quát đuổi người ta đi.
Lúc đó cậu còn nói được, trông rất giống một người anh trai, cậu lau nước mắt cho cô, phủi đất trên người cô, nhíu mày khiển trách cô: “Khóc cái gì, lần sau cứ đánh cho nó một trận, đánh không lại thì gọi tớ, tớ giúp cậu.”
Bảo Ý gật đầu, nhìn cậu với vẻ rất sùng bái, cô thật sự cảm thấy như thể mình có một người anh trai.
Nhưng không lâu sau cậu xảy ra chuyện, mối quan hệ giữa hai người không biết từ lúc nào đã đảo ngược, Bảo Ý đột nhiên có lòng can đảm vô hạn, bất kể gặp chuyện gì cũng quen đứng trước mặt cậu, gặp chuyện gì cũng hy vọng mình có thể giúp cậu giải quyết.
Nhưng thật ra hai người luôn chăm sóc lẫn nhau.
Chỉ là cách thức khác nhau.
Giống như bây giờ, Bảo Ý cũng không cần hỏi tại sao cậu lại biết.
Giống như mỗi lần cô đều linh cảm được rằng cậu sẽ gặp rắc rối.
Hai người quá hiểu nhau, mọi hành động đều gần như không thể che giấu trước đối phương.
Quá quen thuộc rồi, suýt chút nữa đã quên mất, đây là tình cảm trân quý đến nhường nào.
Bảo Ý sợ cầm không tiện nên mua một gói băng vệ sinh nhỏ, bảo Chu Gia Thuật cứ đi ăn cơm, còn mình thì rẽ vào nhà vệ sinh giữa nhà ăn số ba và khu nhà nhỏ.
Ở chỗ lạ, cô có chút rụt rè cẩn thận quan sát một lúc mới dám đi vào, nhà vệ sinh này được xây rất quanh co, suýt chút nữa cô đã không dám vào.
Vừa vào, bên trong ẩm ướt, tĩnh mịch như tầng hầm, tối om, đèn cũng mờ, ngoài cô ra thì không có một ai, cô lại không nhịn được mà nghi ngờ rốt cuộc mình có tìm đúng chỗ không.
Cô hoảng loạn thay đồ xong, lúc đi ra thì thấy Chu Gia Thuật đang dựa vào tường đợi bên ngoài, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng yên ổn lại, nước mắt cô lập tức trào ra.
Chu Gia Thuật giật mình, sắc mặt cậu tối sầm lại, tiến lên một bước, thủ ngữ vừa gấp gáp vừa hoảng loạn: Sao thế? Xảy ra chuyện gì? Có phải cậu còn chuyện gì khác nữa không? Liêu Đình Đình nói vừa nãy cậu cứ là lạ.
Vừa rồi trong khi đợi cô, cậu đã hỏi Liêu Đình Đình, đối phương nhớ lại: “Cậu nói thế tớ mới nhớ ra, hình như lúc ở trên xe cậu ấy đã hơi bất thường. Cũng tại tớ, cậu ấy nói không sao nên tớ không để ý, đáng lẽ vừa nãy tớ nên ở bên cậu ấy mới đúng. Con gái đến kỳ kinh nguyệt đau lắm, Bảo Ý còn bị đau bụng kinh nữa. Học sinh giỏi, cậu ở bên cậu ấy nhé, giờ tớ không qua được, đừng để cậu ấy một mình, sẽ rất buồn đấy.”
Quần áo bị bẩn, bụng còn đau, tinh thần vốn cũng không tốt còn lang thang một mình, không buồn mới lạ.
Chu Gia Thuật lập tức có thể hình dung ra dáng vẻ buồn bã một mình của cô, vốn đã không yên tâm, cậu dứt khoát đuổi theo đến cửa nhà vệ sinh đợi. Ban đầu còn cảm thấy hơi giống b**n th**, không ngờ lại thấy cô khóc lóc đi ra, cậu lập tức hoảng hốt.
Bảo Ý đi tới, lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Thuật, sao cậu tốt với tớ như vậy, cậu…”
Chu Gia Thuật cảm thấy căng thẳng trong phút chốc, cảm giác bối rối vì sắp bị vạch trần khiến lưng cậu căng lên, nhưng giây tiếp theo Lương Bảo Ý nói: “Nếu cậu là anh trai ruột của tớ thì tốt biết mấy.”
Chu Gia Thuật múa tay: Kiếp sau tớ làm bố cậu.
Ít nhất lúc bị cô chọc tức, cậu còn có thể tự an ủi mình——
Con ruột, con ruột.
Bảo Ý nín khóc, cô bật cười, lại tức giận đá cậu: “Tớ muốn cậu làm anh tớ, cậu lại muốn làm bố tớ, cậu quá đáng lắm rồi đấy.”
Không biết ai quá đáng hơn ai.
Chu Gia Thuật xách cổ áo sau gáy cô lôi đi, dẫn cô đến nhà ăn, tìm một góc khuất rồi ấn cô ngồi xuống, múa tay: Tớ đi mua cơm, ngồi đây đừng nhúc nhích.
Bảo Ý lập tức cảnh giác: “Tớ đi mua quýt cho cậu, cậu cứ đứng đây đừng nhúc nhích?”
Chu Gia Thuật vỗ một cái vào sau gáy cô.
Chẳng biết suốt ngày nghĩ gì.
“Tớ giận rồi đấy Chu Gia Thuật, rõ ràng là cậu ngang ngạnh, dựa vào đâu mà cậu đánh tớ. Tớ rút lại lời vừa nãy, cậu chẳng tốt chút nào, có người anh trai như cậu thì một ngày tớ đánh nhau với cậu tám lần, cấu véo từ sáng đến tối.”
Ai thèm làm anh cậu.
Chu Gia Thuật nghe cô mắng một trận, ngược lại thấy tâm trạng tốt hơn chút, cậu không để ý đến cô mà quay người đi lấy cơm.
Để lại một mình Bảo Ý đứng tại chỗ vung nắm đấm vào không khí.
Nhà trường đã liên hệ trước với trường đại học, trường đại học cũng đã dặn dò nhà ăn, hôm nay họ đặc biệt chuẩn bị thêm phần ăn cho bọn họ. Nhà ăn số ba nhận tiền mặt, Chu Gia Thuật lấy hai suất cơm, tiện thể gọi cho Bảo Ý một chén canh, cậu suy nghĩ một lát, lại đi sang bên cạnh lấy thêm chút đồ ngọt cô thích.
Bảo Ý yên lặng ngồi ngẩn người, hai tay chống cằm, nhìn cậu đi mua cơm cách đó rất xa. Cậu thật sự rất cao, khí chất cũng trưởng thành hơn so với những người cùng tuổi. Cậu đã cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại một chiếc áo thun dài tay bên trong, hơi rộng rãi, mặc hai lớp, bên trong là màu đen, bên ngoài là màu trắng, trông rất sạch sẽ gọn gàng, không hề lạc lõng giữa đám sinh viên đại học.
Cậu trở lại một chuyến rồi lại đi, bưng từng món về đầy cả bàn. Bảo Ý biết cậu sợ cô không có khẩu vị, hy vọng cô ăn nhiều một chút, nếu không sẽ càng khó chịu hơn.
Bảo Ý bực bội: “Làm gì vậy, cậu như thế này khiến tớ không khác gì kẻ vô ơn vì vừa mới mắng cậu.”
Chu Gia Thuật cầm đũa lên đang ăn cơm, thế là chẳng buồn dùng thủ ngữ, chỉ nhìn cô một cái, biểu cảm như nói với cô: Cậu vốn vậy mà.
Bảo Ý tức giận: “Cậu chỉ biết bắt nạt tớ, cậu cũng chỉ cậy vào việc tớ tốt bụng không chấp nhặt với cậu. Cậu đối xử với người khác thì nhẹ nhàng ấm áp, mà đối xử với tớ thì lúc nóng lúc lạnh, tính khí thất thường.”
Chu Gia Thuật hít sâu một hơi, rồi lại thở ra, dáng vẻ lười tranh cãi với cô, ngón tay khẽ gõ mặt bàn: Ăn cơm!
“Tớ cứ muốn vừa ăn vừa nói đấy, dạo này cậu thật sự thay đổi rồi, cậu đối xử với tớ rất qua loa, mất kiên nhẫn, nếu cậu không thích tớ nữa…”
Cô ngẩng đầu, trông như tủi thân, nhìn cậu.
Chu Gia Thuật đành phải để đũa xuống, dùng thủ ngữ nói với cô: Đâu có, đâu có đâu, đừng đoán mò nữa.
Cứ đoán mò nữa, e là cậu phải ói ba lít máu.
Bảo Ý cười toe toét: “Cậu không thích tớ nữa cũng phải nhịn, tớ cứ muốn ở bên cậu, nên cậu có gì bất mãn tốt nhất là nói với tớ. Vui vẻ cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày, vui hay không vui đều là một ngày, vậy sao không để mình vui vẻ hơn. Cậu thích tớ, tớ theo cậu, cậu không thích tớ, tớ cũng theo cậu, vì sức khỏe tinh thần và hạnh phúc của cậu, tớ khuyên cậu tốt nhất nên thích tớ nhiều hơn một chút.”
Sau khi nói một tràng líu cả lưỡi, Bảo Ý rất hài lòng ăn một miếng cơm thật to, đôi mắt to long lanh ngập tràn ý cười nhìn cậu, như đang nói: Tớ ngang ngạnh vậy đó, xem cậu làm gì tớ.
Chu Gia Thuật dở khóc dở cười, một lúc lâu sau, cậu gật đầu.
Tốt nhất là cậu như vậy.
Cậu múa tay một câu: Không ngờ cậu còn đóng vai bá đạo nữa cơ đấy.
Bảo Ý nổi cơn nghiện diễn: “Đúng vậy, tổng tài bá đạo cưỡng chế yêu, tốt nhất là cậu yêu tớ, nếu cậu không yêu tớ, tớ cũng ép cậu phải yêu.”
Cái gì mà yêu với không yêu, cô nói năng vô tư thật.
Chu Gia Thuật im lặng một lúc lâu, không nhịn được hỏi cô: Vậy cậu thấy tớ thay đổi ở chỗ nào, tớ thấy tớ không thay đổi, chẳng phải tớ vẫn luôn như vậy sao, là cậu thay đổi mới đúng. Cậu cảm thấy tớ can thiệp vào chuyện cậu yêu đương, hay cảm thấy sự tồn tại của tớ ảnh hưởng đến chuyện cậu yêu đương? Tình cảm của chúng ta không k*ch th*ch bằng người lạ, đúng không?
Cậu cố ý nói.
Bảo Ý há hốc miệng: “Không có, không phải, không thể nào. Cậu hoàn toàn nói bậy, tớ đã nói với cậu là tớ không yêu sớm rồi mà.”
Chu Gia Thuật vẫn cố ý lái câu chuyện sang hướng đó: Cậu cũng đâu có nói là cậu sẽ không rung động, biết đâu cậu thích người khác, định học hành cho giỏi để sau này kề vai sát cánh suốt đời với người ta thì sao?
Bảo Ý kiên quyết phủ nhận: “Tớ không có, cậu nói linh tinh.”
Cô không nhịn được vội nói: “Tớ thề.”
Chu Gia Thuật lại không nhịn được mà thất vọng, chút tình cảm vi diệu kia dần tích lũy lại, khát vọng mãnh liệt muốn vạch trần cứ lặp đi lặp lại giằng co trong đầu, bây giờ sắp không khống chế được nữa rồi.
Thế là sau khi im lặng một lúc lâu, Chu Gia Thuật nghiêm túc dùng thủ ngữ: Vậy nếu tớ rung động rồi thì sao, nếu tớ có người mình thích rồi.
Vậy chúng ta sẽ phải đối xử với nhau thế nào, cậu sẽ rời xa tớ sao?
Bảo Ý ngơ ngác nhìn cậu một lúc, đột nhiên cười toe toét, lộ ra một nụ cười thật tươi: “Thật á? Ai vậy? Tớ có quen không? Vậy thì tớ nắm được thóp cậu rồi nhé, coi chừng tớ mách dì Tĩnh đấy. Tớ đã bảo là cậu thay đổi rồi mà cậu còn không chịu nhận, cậu nói đi, tớ cũng sẽ không ngăn cản cậu đâu, có cần tớ giúp cậu không? Tớ viết thư tình giỏi lắm đấy, tớ là ban cán sự môn Văn mà. Thôi thôi thôi, con gái đều không thích em gái hay hàng xóm lắm đâu, sau này chúng ta phải giữ khoảng cách một chút rồi. Hôm nay là lần cuối cùng, lần sau cậu không được đưa áo cho tớ nữa, cậu như thế này không theo đuổi được bạn gái đâu.”
Bảo Ý nói với vẻ mặt hớn hở, như thể anh trai ngốc nghếch của mình cuối cùng cũng thông suốt rồi vậy.
Chu Gia Thuật cụp mắt, đè nén cảm xúc và cơn tức đang dâng trào, dùng thủ ngữ nói: Còn chưa đâu vào đâu, ăn cơm của cậu đi.
Bảo Ý nhai mấy miếng cơm thật to, nhai qua loa rồi nuốt luôn, sau đó cô đột nhiên vội vàng đứng dậy, nói với giọng điệu trách móc: “Ôi không được rồi, tớ phải đi lấy túi về, tên chó Từ Hành Tri kia lát nữa đừng có làm mất đồ của tớ.”
Nói xong, thậm chí cô không dám nhìn Chu Gia Thuật, đứng bật dậy tại chỗ, vội vàng chạy đi mất.
Đi được một đoạn xa, Bảo Ý mới từ từ bước chậm lại, cô chỉ cảm thấy bước chân càng lúc càng nặng, vai cũng càng lúc càng trĩu xuống, cuối cùng khóe miệng cũng không kìm được mà trễ xuống, khuôn mặt lập tức tràn đầy buồn bã.
Trái tim như bị nước chua ngâm, nặng trĩu, chua xót, buồn bã đột ngột ập đến.
Không nói rõ là vì cái gì, Bảo Ý cảm thấy, có lẽ là hội chứng trong kỳ kinh nguyệt.
Nhưng mà, rốt cuộc Chu Gia Thuật thích ai vậy?
Thật sự quá đáng ghét.
Cô ghét nhất là bạn thân có bí mật.
Cậu hoàn toàn không coi cô là bạn thân.
Một bạn nam vội vã chạy tới, không nhìn thấy Bảo Ý đang bị cây cột che lấp nên đâm sầm vào cô, nước canh đổ hết lên người cô.
“Ấy ấy bạn ơi xin lỗi xin lỗi xin lỗi, tớ lau giúp cậu nhé. Ôi trời ơi, thật ngại quá, tớ thật sự không cố ý, tớ không nhìn thấy, ấy, xin lỗi nha!”
Bảo Ý đờ đẫn nhìn cậu ấy một cái, lắc đầu, ngơ ngác nói: “Không sao.”
Bạn nam kia mù mờ, do dự mấy lần, muốn nói tớ đền tiền giặt quần áo cho cậu nhé, nhưng Bảo Ý đã lau qua loa rồi đứng dậy bỏ đi.
Cô đi đến chỗ Từ Hành Tri với vẻ chật vật, im lặng kéo túi của mình. Từ Hành Tri đang ngủ say, nhất quyết không chịu buông, vừa la lối vừa ôm chặt vào lòng: “Đừng quậy, buồn ngủ chết đi được.”
Bảo Ý vẫn cố chấp kéo, đang kéo thì một người bên cạnh đột nhiên vỗ mạnh vào Từ Hành Tri một cái. Từ Hành Tri nhíu mày bực bội ngồi dậy, vừa định nổi cáu, chỉ thấy đối phương ra sức nháy mắt, Từ Hành Tri quay đầu nhìn một cái, lập tức sợ hãi bật dậy đứng nghiêm tại chỗ, cả người đều tỉnh táo.
Mặt Bảo Ý đầy nước mắt, vẫn là cái kiểu khóc không thành tiếng ấy.
Đây là Lương Bảo Ý đó, đáng sợ biết bao!
“M, m, m, mẹ nó. Bảo Ý, tớ có chọc cậu đâu, cậu đừng hại tớ, nếu Chu Gia Thuật muốn diệt khẩu tớ, tớ làm quỷ cũng không tha cho cậu đâu.”
Bảo Ý giơ tay lau nước mắt, ôm túi của mình, im lặng bỏ đi.
Cơn buồn ngủ của Từ Hành Tri đã bị dọa cho bay mất, bàn tay lúng túng chà lên đường may quần, cậu ấy sợ mình chết quá thê thảm nên chủ động đi theo, cúi đầu nhìn cô: “Khóc thật à? Ôi dào, có đến mức vậy không, ai chọc cậu, nói với anh đây, anh đánh chết nó cho cậu.”
–
Anh Thuật sắp sửa nhảy qua nhảy lại giữa “mình đáng chết thật” và “mừng thầm”.