Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 15.




Beta: Lam Lam

Chu Gia Thuật sững sờ mất mấy giây, không ngờ cô lại quay lại, nhưng phản ứng của cô, quả thật lại nằm trong dự liệu của cậu.

Cô luôn là một người như vậy.

Nhiệt tình ấm áp, lại mềm lòng lương thiện.

Bảo Ý nhấc chân khẽ đá cậu một cái: “Đi thôi, cậu thích ai thì thích, cần gì phải giữ thân như ngọc thế, chạm vào cậu một cái cứ như làm ô uế cậu vậy, đợi đến ngày cậu có người yêu rồi nói cũng chưa muộn mà…” Cô lẩm bẩm xong lại hắng giọng, nói: “Bây giờ còn sớm chán, qua nhà tớ làm một bộ đề, uống rượu gì chứ, một bộ đề toán giải ngàn sầu.”

Chưa hết buồn thì làm hai bộ, làm xong là hết phiền não, chỉ còn lại sự kính sợ với tri thức.

Cái người chậm tiêu như cô…

Chu Gia Thuật tức đến bật cười, một lúc lâu sau, cậu gật đầu một cái, huơ tay: Làm bộ nào?

Nếu còn từ chối nữa, e là cô thật sự không thèm để ý đến cậu ba ngày mất.

Bảo Ý nghĩ một lát: “Bộ đề thi học sinh giỏi tuần trước phát ấy!”

Thầy toán phát cho họ mở mang tầm mắt, chỉ yêu cầu họ xem qua dạng đề, có khả năng thì thử làm, nhưng không bắt buộc, vì khá khó.

Nhưng Bảo Ý lại cảm thấy càng khó càng tốt, như vậy còn tâm trí đâu mà buồn rầu đau khổ.

Nếu Chu Gia Thuật biết lúc này cô đang nghĩ gì, chắc sẽ lại phun ra thêm hai lít máu tại chỗ.

Lương Văn Sơn là giáo viên tiếng Anh đại học, nghề phụ là phiên dịch, lúc này đang xem sách tiếng Anh ở phòng khách, trên sống mũi gắn một chiếc kính, vẻ mặt chăm chú. Bà Thân Hủy là kế toán, lúc bận cũng thường xuyên tăng ca, thường là cuối tháng, cuối quý và cuối năm, gần đây thì không bận lắm, luôn có thể tan làm đúng giờ, lúc này đang dọn dẹp vệ sinh ở phòng khách, thấy hai người mở cửa đi vào thì ngước mắt nhìn một cái.

Tích cách của Chu Gia Thuật hướng nội, chững chạc, trông trưởng thành hơn so với những người cùng tuổi, ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nên cũng không thể nhìn ra cảm xúc của cậu. Ngược lại là con gái bà, lúc ra ngoài còn phấn khởi biết bao, lúc này lại ỉu xìu.

Thân Hủy mở miệng nói một câu: “Hai đứa làm bài tập, hay là xem tivi?”

Bảo Ý lúc này mới lấy lại tinh thần, ngước mắt cười với mẹ: “Chúng con làm bài tập ạ.”

“Vậy hai đứa vào phòng đi! Lát nữa mẹ gọt chút hoa quả cho hai đứa.” Thân Hủy nói.

Bảo Ý im lặng một lát, đột nhiên lắc đầu: “Đèn bàn phòng con tối quá, chúng con làm bài tập ở phòng ăn vậy, đèn phòng ăn sáng, bàn cũng to.”

Chu Gia Thuật đột nhiên nhìn cô một cái, cô đang cố ý giữ khoảng cách với cậu.

Đây vốn là điều cậu không muốn thấy nhất.

Nhưng rõ ràng là cậu chủ động đề nghị trước, cậu còn có thể nói gì được đây, chỉ đành phí công buồn bực mà thôi.

Thân Hủy cũng sững người, có chút khó hiểu: “Mẹ đang dọn vệ sinh đấy, con lại bày bừa ra, về phòng con mà làm, bày hết đồ ra bàn thế là lát nữa con lại làm lung tung hết cả lên, bớt nảy ra mấy cái ý tưởng linh tinh đi, đèn bàn con không sáng thì mang đèn bàn phòng bố con qua.”

Bảo Ý do dự, Chu Gia Thuật đột nhiên xách cổ áo cô, đẩy cô vào phòng.

Đèn phòng ngủ bật sáng, cả căn phòng ấm áp tươi sáng, phòng cô ngăn ra một căn phòng nho nhỏ, thực ra trông giống một căn nhà hơn. Từ nhỏ đến lớn, cậu thường xuyên đến nhà cô, nên dì Thân mới bài trí như vậy, thậm chí đến mua bàn học cũng mua rất to, bàn gỗ thịt, rộng hơn hai mét, ghế ngồi và giá sách đều là một đôi, cậu cũng hay để ít sách và tài liệu của mình ở đây không mang về.

Quá thân mật, thân mật đến mức cô còn chẳng cảm thấy ôm là một hành động vượt quá giới hạn.

Thân mật đến mức cô có thể cởi áo để lộ cả lưng cho cậu bôi thuốc.

Bảo Ý buồn bực nói: “Chuyện này không thể trách tớ được, có trách thì phải trách cậu không có nguyên tắc.”

Cô tự bào chữa cho mình, chuyện này vốn dĩ không phải là chuyện một người cố gắng là có thể làm được.

Từ nhỏ đến lớn đều như vậy rồi, đột nhiên đòi tách ra chẳng phải rất kỳ lạ sao?

Cũng không biết rốt cuộc cậu thích ai, đến mức như vậy cơ à?

Bảo Ý không nhịn được lục tung đầu mình, cậu rất ít khi thân thiết với bạn khác giới. Dù sao khó khăn trong việc nói chuyện khiến cho ngay cả ở trường các thầy cô cũng ít chủ động tìm cậu, rất nhiều chuyện đều do Bảo Ý thay mặt cậu truyền đạt.

Bảo Ý với tư cách là người đại diện vàng, gần như một tay lo liệu tất cả các mối quan hệ xã hội của cậu.

Chẳng lẽ là yêu qua mạng à?

Nhưng cậu rất hay đưa luôn điện thoại của mình cho cô, cô cũng đâu thấy ID lạ nào đâu.

Chẳng lẽ là Liêu Đình Đình ư?

Cậu và Liêu Đình Đình thỉnh thoảng vẫn nói chuyện vài câu, hơn nữa vì cô và Liêu Đình Đình thường hay cặp với nhau, nên cậu và cậu ấy cũng hay nói chuyện với nhau.

Nhưng cô đâu cảm thấy hai người có ý đồ gì với nhau đâu.

Bảo Ý lục tung đầu một lượt, không phát hiện ra gì cả.

Chu Gia Thuật gõ nhẹ lên bàn, ý là làm bài đi!

Bảo Ý cũng không nghĩ lan man nữa, cô cảm thấy mình có lẽ cũng cần làm một bộ đề để bình tĩnh lại.

Hai người lần lượt lấy đề ra, đề của Bảo Ý đã nhàu nát như tàu lá úa rồi, cô vốn không định làm, lúc này vừa làm đến câu đầu tiên cô đã muốn bỏ cuộc, nhưng liếc thấy cậu đang nghiêm túc làm đề, thì đành ép mình tập trung hơn chút vậy.

Thật ra hồi bé Bảo Ý học giỏi hơn nhiều, lúc đó hai người thường xuyên học với nhau, Bảo Ý quả là một người rất dễ bị tác động.

Từ bé cậu làm gì cũng nghiêm túc, Bảo Ý làm bài tập với cậu, mỗi lần thấy cậu chăm chú như vậy, là sẽ không dám lơ là, thậm chí còn cảm giác hơi hơi ganh đua, thấy cậu nghiêm túc là cô sẽ càng nghiêm túc hơn. Nên cô cứ ở cạnh cậu là thành tích sẽ cực kỳ ổn định, bố mẹ cũng vì thế mà càng cổ vũ hai người học chung hơn.

Bản thân Bảo Ý thì vốn đã nhiệt tình cởi mở, cô cũng thật lòng hy vọng Chu Gia Thuật được hạnh phúc, nên khi hai người ở cạnh nhau, Chu Gia Thuật cũng sẽ cởi mở hơn, ngày thường lười cả dùng thủ ngữ, nhưng thỉnh thoảng vẫn dùng tay để cãi nhau, tranh luận những chuyện không đâu với cô. Vì vậy mà dì Tĩnh và chú Chu cũng rất khuyến khích họ ở cạnh nhau.

Rồi họ cứ như hình với bóng mà trưởng thành.

Làm xong một bộ đề, Bảo Ý sắp muốn chửi người luôn rồi, kẻ nào là kẻ đã soạn ra bộ đề khó thế này vậy chứ?

Cô giật lấy đề của cậu, rồi buồn bực nói: “Cậu đúng trâu bò luôn ấy.”

Cậu cũng chưa làm xong, nhưng so với cô thì cậu viết trông đầy đủ hơn nhiều.

Chu Gia Thuật không lên tiếng, chỉ thản nhiên ngồi dựa vào ấy, ánh mắt nhìn cô không chút kiêng nể.

Cô học toán không tệ, nhưng lại không quen làm các đề thi học sinh giỏi, vừa nãy cứ vò đầu bứt tóc mãi, làm tóc rối bù xù.

Đáng yêu thật. Cậu nghĩ.

Muốn đưa tay vò một cái.

Nhưng không được.

Cậu khẽ nghiêng đầu, muốn kiềm chế cái ý nghĩ khác thường thoáng qua trong chốc ấy, bên tai vẫn là tiếng lẩm bẩm của bảo ý: “Chỗ này sao lại ra 3 được nhỉ, cậu lập phương trình thế nào đấy, á á á cái đề chết tiệt gì thế này.” Cô thử tính lại một lần, vẫn không hiểu bèn kéo cậu: “Đừng có ngắm mãi cái cây nhỏ của tớ nữa, tớ không cho cậu đâu. Lại giảng cho tớ đi.”

Thật ra cậu chỉ đang ngây người ra nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó thôi, bị cô nói vậy cậu mới ngước mắt lên nhìn một cái, trên kệ để đồ bày hai chiếc cây đựng trong chậu sứ mini, còn có biểu cảm hoạt hình giống người, một cái trông không vui, cái còn lại thì mắt híp.

Giống như cô và cậu.

Thật ra nguồn gốc cái tên của cậu không được vui vẻ cho lắm, ban đầu là ông nội đặt tên cho cậu, tên là Chu Gia Thụ, mong cậu lớn lên khỏe mạnh, và thành tài.

Mẹ cậu Đồ Tĩnh là một người rất mạnh mẽ, những năm đầu kết hôn, điều kiện nhà họ Chu rất tốt, gia cảnh nhà bà hơi kém hơn một chút, sau khi kết hôn nhà họ Chu và nhà họ Lương đều mua cho con mình một cái nhà, mua căn to nhất, tầng đẹp nhất, cũng rất chịu chi cho việc trang trí, một cuộc hôn nhân rất có thể diện. Khuyết điểm duy nhất có lẽ là, ông bà nội làm lãnh đạo cả đời, thích quyết định thay người khác, lại chỉ có một đứa con trai, nên luôn muốn cho con những thứ tốt nhất, mua nhà ở đâu, mua to bao nhiêu, đều do ông bà quyết định, thật ra là sợ họ ngại không muốn nhận, nên dùng cách này để cho.

Nhưng Đồ Tĩnh vốn là người có chủ kiến, nhà họ Đồ có chút trọng nam khinh nữ, bà cố gắng học hành, phấn đấu, là vì hy vọng mình có thể tự quyết định cuộc đời mình. Nhưng trong hôn nhân những chuyện bà có thể tự quyết khá ít, nên trong lòng bà hơi kháng cự, nhưng xét về tình về lý thì lại không thể bắt bẻ được gì, thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thấy mình không biết tốt xấu.

Thế là bà bắt đầu so đo về những chuyện nhỏ nhặt, hy vọng mình có thể nắm quyền chủ động.

Lúc đi làm giấy khai sinh cho con, bà đã đổi chữ Thụ thành chữ Ngôn.

Vì bà và chồng đều là những người rất ít nói, một người tỉnh táo, một người lý trí, chẳng biết sao hai người lặng băng băng lại lọt vào mắt nhau, sau khi kết hôn cũng sống rất nhạt nhẽo. Bà mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không biết giải quyết thế nào, thế là đành gửi gắm hy vọng vào những thứ huyền học vậy.

Gia Ngôn, Gia Ngôn, hy vọng con trai là một đứa trẻ hoạt bát vui vẻ, ăn nói khéo léo.

Tiếc là trời không chiều lòng người, Chu Gia Ngôn từ nhỏ đã rất giống bố, trầm lặng, hướng nội, nhưng tính cách vẫn tốt hơn bố mẹ một xíu.

Mặc dù Đồ Tĩnh có chút tiếc nuối, nhưng cũng rất vui mừng.

Chỉ là không ai ngờ tới năm tám tuổi, một tai nạn bất ngờ ập đến đã cướp đi khả năng nói của cậu.

Chỉ nhớ đó là một buổi chiều cuối xuân tươi đẹp, gió đêm thổi nhè nhẹ, không lạnh cũng không nóng, Đồ Tĩnh đưa con trai đi xem phim, còn đặc biệt chọn một khung giờ mà bố có thể đến kịp. Tiếc là Chu Uẩn Ninh đột ngột có thêm một ca phẫu thuật, lúc đến thì chỉ còn mười phút nữa là hết phim.

Đồ Tĩnh giận lắm, thế là chưa xem hết phim đã kéo con trai ra ngoài. Họ đi bộ về nhà, vừa đi vừa cãi nhau.

Cậu bé tám tuổi Chu Gia Ngôn cảm thấy rất buồn, thế là tụt lại ở sau mấy bước, cậu bước rất chậm, không muốn nghe họ cãi nhau.

Đến một khúc cua, hai chiếc xe lao nhanh, một chiếc vượt lên trên, một chiếc chuyển làn trái quy định, ầm một tiếng đâm vào nhau, Chu Gia Ngôn bị vạ lây, cả người bị hất văng ra mấy mét.

Thật ra trong cái rủi có cái may, một chiếc xe vốn lao thẳng về phía cậu, chiếc xe kia đã hất nó ra, chỉ là cú va chạm kép sau đó đã đẩy cậu ra. Lúc đó gần đó có tàn thuốc chưa tắt, một chiếc xe lật nghiêng thùng xăng nổ tung, vụ nổ bất ngờ đó mới là nguyên nhân chính khiến cậu bị thương trong vụ tai nạn.

Lúc cặp cha mẹ đang cãi nhau quay đầu lại chỉ cảm thấy trời sập.

Đứa trẻ tám tuổi đã không còn là đứa trẻ cần phải bảo vệ ôm ấp nữa, nhưng đây vẫn là độ tuổi cần sự chăm sóc của cha mẹ. Đây là một tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Đồ Tĩnh dù thế nào cũng không thể thuyết phục bản thân rằng đây không phải lỗi của bà và chồng.

Và cái chữ Ngôn đó, đối với Đồ Tĩnh mà nói, giờ lại tựa như một sự mỉa mai không lời.

Đồ Tĩnh đã rất nhiều lần muốn đưa Chu Gia Ngôn đi đổi tên, lần này ngược lại chính bố của Chu Gia Thuật là Chu Uẩn Ninh lại nhiều lần phản đối, ông cảm thấy đây chỉ là sự trùng hợp, đổi tên cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Nhưng cuối cùng Đồ Tĩnh vẫn kiên trì, Chu Uẩn Ninh cũng đành thỏa hiệp.

Chỉ là cuối cùng cũng không đổi về cái tên ban đầu, Chu Uẩn Ninh và vợ bàn nhau, đổi thành Chu Gia Thuật.

Thuyết văn giải tự nói, Thuật, thuật lại.

Nghĩa gốc là tuân theo, cũng có nghĩa là thuật lại, trình bày.

Ý nói sự việc đã xảy ra rồi, thì hãy tuân theo ý trời, thuận theo tự nhiên, đừng chấp nhất với quá khứ nữa.

Đối với Chu Gia Thuật mà nói, cậu thật ra không để ý những chuyện này, gọi thế nào cũng được, cậu quan tâm hơn đến tình trạng của bố mẹ, cậu hy vọng họ thoải mái vui vẻ hơn, đừng vì cậu mà giày vò thêm nữa.

Cậu cảm thấy như vậy là tốt lắm rồi, vụ tai nạn đó ngoài việc cướp đi giọng nói của cậu thì trên người cậu thậm chí còn không có một vết sẹo rõ ràng nào, đầu khâu mấy mũi, nhưng cậu không nói, không ai biết.

Chu Gia Thuật cầm lấy hai cái cây nhỏ kia lên, đặt trước mặt mình, nhẹ nhàng v**t v* mấy cái.

“Sao con người cậu đáng ghét thế, đã bảo cậu đừng động vào rồi còn cứ động.” Bảo Ý xót xa cầm lấy, nhẹ nhàng đặt lại lên kệ.

Chu Gia Thuật múa tay: Sao lại quý hai cái cây này thế?

Cậu thậm chí còn cố tình hỏi vậy.

Bảo Ý hứng thú nói: “Cậu không thấy rất giống tớ với cậu sao?”

Chu Gia Thuật khẽ nhếch môi, nhưng lại cố ý nói: Không thấy.

“Đồ không có gu.” Bảo Ý trừng mắt nhìn cậu: “Nghỉ chơi mười giây.”

Cô cúi đầu tiếp tục xem đề, khoảng mười giây sau, cô mới lại nghiêng đầu nhìn cậu: “Có muốn giảng không?”

Chu Gia Thuật nhìn cô một lát, đột nhiên giơ tay: Cầu xin tớ đi.

Bảo Ý: “…”

Cô im lặng mấy giây, đột nhiên cúi người, không biết móc từ xó xỉnh nào ra một thanh “đồ long bảo đao”——

Một thanh đao được làm phỏng theo thanh đao thời Đường, còn khá nặng.

Cô đặt đao lên cổ cậu: “Chu Gia Thuật, tớ nhịn cậu lâu lắm rồi, hôm nay cậu quá đáng lắm.”

Cả ngày hôm nay đều cứ ngượng ngạo lúng túng, Bảo Ý vốn là một người rất giỏi tự điều chỉnh cảm xúc của mình, cũng rất biết thông cảm cho tâm trạng và những gì người khác trải qua, nhưng tất cả những chuyện xảy ra hôm nay dù cô đều có thể hiểu được, nhưng vẫn cảm thấy chíu khọ khó mà giải toả ra nổi.

Cô thậm chí còn chưa nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cảm thấy mình nhất định phải nói ra.

Cô vốn định để tự mình lặng lẽ tiêu hoá hết, nhưng lúc này cô lại nghiêm túc nhìn cậu: “Chu Gia Thuật, gần đây tớ có chọc giận cậu không?”

Chu Gia Thuật lắc đầu.

Bảo Ý: “Vậy cậu không muốn làm bạn với tớ nữa à?”

Chu Gia Thuật tiếp tục lắc đầu.

Bảo Ý: “Vậy rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Chu Gia Thuật nhìn cô, trong mắt có cảm xúc mãnh liệt, tiếc là đối với Bảo Ý đang nóng giận, điều đó không khác gì khiêu khích.

“Cậu trừng mắt nhìn tớ làm gì?”

Chu Gia Thuật: “…” Quả nhiên là người mù như cô không nhìn ra là cậu đang liếc mắt đưa tình.

“Cậu nói đi chứ!” Bảo Ý nghiêm túc nói xong mới nhận ra mình lỡ lời. Mặc dù cô biết cậu có thể hiểu được ý mình, nhưng vẫn không nhịn được có chút chột dạ.

Cô luôn là người ân oán rõ ràng, chuyện nào ra chuyện đó, thế là cô nói: “Tớ không có ý đó.”

Chu Gia Thuật nhân luôn cơ hội tìm lỗi trong lời cô: Tớ không nói được với cậu chắc là gánh nặng nhỉ, có phải nói chuyện với tớ cậu mệt mỏi lắm không.

Hai câu ngắn ngủi đã đánh lạc hướng Bảo Ý, cô nhíu mày lắc đầu: “Đương nhiên không phải vậy, tuyệt đối không có, cậu không nói được thì tớ có thể nói nhiều hơn, cho dù tớ không biết ngôn ngữ ký hiệu, chỉ cần cậu viết chữ thôi tớ cũng có thể giao tiếp vui vẻ với cậu. Từ trước tới nay, tớ làm là vì cậu là Chu Gia Thuật, chứ không phải vì cậu không nói được mà chỉ có tớ biết ngôn ngữ ký hiệu nên thương hại cậu. Cậu nói được hay không, tớ đều rất thích cậu. Cậu còn nói như vậy nữa là tớ giận đấy.”

Chu Gia Thuật nhìn cô, động tác thủ ngữ có vẻ chậm chạp hơn hẳn: Không hề có một chút nào sao?

Bảo Ý: “Đương nhiên là không rồi, nếu tớ thấy mệt thì tớ đã không đi học ngôn ngữ ký hiệu rồi, tớ học ngôn ngữ ký hiệu cũng không chỉ vì để tiện nói chuyện với cậu, tớ chỉ sợ cậu thấy nói chuyện bất tiện nên càng không muốn giao tiếp nữa thôi.”

Đôi mắt cô sáng ngời, dịu dàng lại mạnh mẽ, bên trong cô dường như có một nguồn nhiệt tình và năng lượng vô tận.

Cậu nói: Đối với cậu, tớ thật sự rất quan trọng sao?

Bảo Ý: “Đương nhiên là quan trọng rồi, cậu là bạn tốt nhất của tớ mà.”

Chu Gia Thuật: Đời người có nhiều bạn lắm, bạn bè cũng là mối quan hệ hai chiều, cho đi từ một phía sẽ không lâu dài, vậy cậu cảm thấy cậu có thể nhận được gì từ tớ?

Bảo Ý không biết tại sao cậu lại hỏi như vậy, cô nghi hoặc nhìn cậu một lát, thấy vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, nên vẫn nghiêm túc trả lời: “Tớ không biết, nhưng tớ cũng nhận được rất nhiều từ cậu mà!”

Chu Gia Thuật không buông tha: Ví dụ?

“Ví dụ như cậu luôn là người hiểu tớ nhất, sẽ giúp tớ từ chối những chuyện tớ không thích, rồi…” Bảo Ý hít sâu một hơi, lại buồn bực thở ra: “Nhiều lắm, tớ nào nói hết được.”

Mười bảy năm làm bạn, cuộc đời cô từ khi sinh ra đến giờ, thời gian họ ở bên nhau thậm chí còn nhiều hơn cả thời gian ở bên bố mẹ. Tình cảm đó được đúc kết từ vô số ngày đêm, từ vô số khoảnh khắc, đâu thể vài lời là nói hết được.

Chu Gia Thuật nhìn cô chằm chằm: Là nhiều quá hay là căn bản không có gì đáng nói, ngay cả một ví dụ cậu cũng không đưa ra được?

Bảo Ý tức giận: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Chu Gia Thuật: Nói chuyện thôi mà, cậu không muốn nói thì thôi.

Bảo Ý có chút không đoán được ý cậu, vì vậy cảm thấy có chút bực bội vô cớ: “Gần đây cậu cực kỳ cực kỳ cực kỳ bất bình thường!”

Cô liên tục dùng ba chữ “cực kỳ” để bày tỏ sự bất mãn tột độ của mình.

Chu Gia Thuật lại luôn bình tĩnh, nhìn cô chằm chằm: Bất bình thường chỗ nào?

Bảo Ý: “Chỗ nào cũng bất bình thường, không phải tớ chán ghét cậu, mà là cậu thấy tớ phiền chứ gì! Nếu đúng thì cậu cứ nói thẳng với tớ là được, không cần phải vòng vo như vậy.”

Chu Gia Thuật: Không có. Tớ vĩnh viễn không chê cậu phiền.

Cơn giận của Bảo Ý đột ngột bị ngắt ngang một cách, cô ngẩn ra mất một lúc, ngập ngừng nói: “Vậy cậu… rốt cuộc cậu làm sao vậy?”

Chu Gia Thuật cứ nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô là lại bực bội, nhưng cậu còn giận mình hơn cả, cậu giận mình không giữ được bình tĩnh, giận mình không giấu được tình cảm, giận mình lại nảy sinh ra những suy nghĩ không thể khống chế được ở cái độ tuổi không phù hợp.

Cậu giận mình không giấu nổi nữa, đến chút tình cảm đó mà cậu cũng không thể nói thành lời.

Cậu dùng thủ ngữ: Tớ không biết sau này phải làm sao. Bây giờ có cậu, sau này thì sao? Cậu sẽ có bạn mới, sẽ có cuộc sống mới, sau khi tốt nghiệp cấp ba, có lẽ chúng ta sẽ chia xa.

Là vì chuyện này sao? Bảo Ý ghé sát lại cậu, nghiêm túc nói: “Chuyện này tớ đã nghĩ rồi, cậu xem học lực của chúng ta chênh nhau… tớ sẽ cố gắng, chỉ cần tớ không lười biếng, thì học lực hai ta vẫn xêm xêm nhau thôi. Chúng ta có thể cùng thi vào một trường đại học, sau này vẫn có thể ở bên nhau. Hơn nữa bây giờ khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển rồi, y học cũng càng ngày càng phát triển, biết đâu một ngày nào đó cậu sẽ khỏi. Cho dù không khỏi thì cũng còn có tớ mà! Có lẽ cậu cũng sẽ có bạn mới, nguyện vì cậu mà học ngôn ngữ ký hiệu… hơn nữa những cách giao tiếp khác cũng rất tốt mà, người thích cậu, sẽ chẳng bao giờ thấy khó khăn trong việc giao tiếp đâu.“

Cô nói chân thành tha thiết như vậy, ngược lại lại khiến cậu cảm thấy xấu hổ.

Chu Gia Thuật vòng vo mãi, mà mãi chẳng thể mở lời hỏi thứ mà trong lòng muốn hỏi nhất, thế là ngay cả những lời nói ra cũng cố ý mang theo chút cay nghiệt: Chuyên ngành tớ thích cậu không thích thì sao? Sau khi tốt nghiệp thì sao? Cậu đâu thể nào luôn ở bên tớ.

Bảo Ý khẳng định nói: “Tớ sẽ luôn ở bên cậu.”

Vẻ mặt của Chu Gia Thuật trở nên phức tạp, trong mắt đan xen đau khổ và bi thương, cậu chậm rãi múa tay: Thôi, chuyện ngày mai để ngày mai lo. Tớ về ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon.

Bảo Ý ghét nhất là nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, cô hằm hằm nhìn cậu: “Không được đi, cậu nói rõ ràng cho tớ. Cậu xem, ông bà chúng ta là bạn thân, sinh con ra cũng là bạn thân, chúng ta ở đối diện nhau, cậu với tớ lớn rồi vẫn có thể tiếp tục làm bạn thân mà. Chúng ta cũng có thể mua nhà gần nhau, cả đời này trừ khi cậu ghét tớ, bằng không chỉ cần cậu tìm đến tớ, tớ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.”

Chu Gia Thuật sắp phát điên rồi, cô đã nghĩ ra đủ mọi khả năng, chỉ trừ cái khả năng đơn giản nhất mà nhiều người nhắc đến…

Rốt cuộc là đầu óc cô thật sự chậm chạp, hay là cô quả thật chưa từng nghĩ tới việc họ có thể là người yêu vậy.

Cậu mím môi hít sâu hai hơi, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: Được thôi.

Cái biểu cảm đó, và cái chữ “được” kia, nhìn thế nào cũng không phải là ý tốt.

Bảo Ý đột nhiên đứng dậy đá vào chân cậu một cái, tức giận nói: “Cậu không được nói chuyện kiểu quái gở ấy với tớ, cậu muốn tớ làm gì thì cậu phải nói cho tớ biết chứ.”

Chu Gia Thuật không muốn dây dưa nữa, chỉ nói một câu: Không có gì, tớ chỉ cảm thấy hai chúng ta cứ như vậy không ổn. Ngày mai đi chùa Hồng Sơn, đừng quên đấy.

Cậu thật sự không thể ở lại được nữa, nhanh chân rời khỏi đó.

Sau khi cậu đi rồi, Bảo Ý mới nhớ ra, cậu còn chưa giảng bài cho cô.

Thật quá đáng.

Đây là lần đầu tiên cậu phớt lờ yêu cầu của cô.

Tiếp tục như vậy không ổn…

Không ổn chỗ nào?

Đến tận lúc ngủ, Bảo Ý vẫn còn nghĩ về chuyện này.

Gần đây Chu Gia Thuật quả thật rất kỳ lạ, cậu thay đổi rồi, trở nên xa lạ, trở nên không giống cậu nữa.

Tình cảm bao nhiêu năm của họ, cô cứ tưởng cô hiểu cậu nhất, nhưng đột nhiên cô lại không thể hiểu nổi rốt cuộc cậu làm sao nữa.

Thích một người sẽ trở nên kỳ lạ như vậy sao?

Rốt cuộc cậu thích ai?

Cô u ám nghĩ, đừng thích ai nữa, tốt nhất là cũng đừng kết hôn, như vậy họ có thể ở bên nhau lâu hơn.

Đến nằm mơ Bảo Ý vẫn trăn trở về chuyện này, cô lại mơ thấy cảnh cậu kết hôn, chỉ là lần này dường như cô biết mình đang mơ, không còn gượng gạo như vậy nữa, chỉ cảm thấy không hiểu, không hiểu tại sao mình lại liên tục mơ những giấc mơ như vậy.

Cậu trông rất vui vẻ, nắm tay cô dâu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô dâu.

Cậu trông cũng rất hạnh phúc, thế là cô không nhịn được mà nghĩ, mình thật là ích kỷ, vậy mà lại mong cậu đừng kết hôn.

Cậu giới thiệu với cô dâu: “Đây là bạn tốt nhất của anh.”

Ánh mắt cô dâu nhìn cô rất không vui, nhỏ giọng nói với cậu: “Em không thích anh thân thiết với người khác như vậy.”

Bảo Ý cảm thấy khó xử, tức giận, nhưng nhiều hơn là buồn bực.

Không hiểu tại sao rõ ràng là hai người lớn lên từ nhỏ với nhau, đột nhiên lại không thể ở bên nhau nữa.

Lớn lên thật đáng ghét.

Mãi mãi mười mấy tuổi thì tốt biết bao.

Chú rể bắt đầu hôn cô dâu.

Nỗi buồn của Bảo Ý đã lên đến đỉnh điểm, thậm chí còn cảm thấy có một chút tức giận vô cớ.

“Bây giờ chú rể và cô dâu có thể vào động phòng rồi!” Rất nhiều người trong đám cưới hùa theo, Bảo Ý nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, vô số người vỗ tay, khắp nơi đều là hoa hoè và những dài lụa màu.

Bùm——

Là tiếng pháo hoa nổ.

Rộn ràng náo nhiệt, thật là vui mừng! Bảo Ý lại cảm thấy mình như mất đi thứ quý giá nhất, trong lòng trống rỗng, vô cùng buồn bã và thất vọng.

Vô số mảnh vụn đủ màu sắc từ trên trời rơi xuống, Bảo Ý ngước mắt lên, nhìn thấy những hạt kim tuyến đủ màu sắc từ trên trời rơi xuống, đột nhiên, một bàn tay nắm chặt tay cô, kéo cô chạy về phía trước. Họ chạy ra khỏi hiện trường đám cưới, Bảo Ý phát hiện không biết từ lúc nào mình đã khoác lên chiếc váy cưới, Chu Gia Thuật đang nắm tay cô, quay đầu lại nhìn cô cười.

Họ chạy về phòng, cậu đột nhiên ôm eo nhấc bổng cô lên, rồi nhiệt tình hôn cô.

“Trước cổng nhà A có một cây nho~~~”

Tiếng chuông báo thức của Bảo Ý, cô như bị giật mình, đột nhiên ngồi bật thẳng dậy.

Mẹ ơi——

Cứu với!

Bảo Ý: Bạn thân có thể hôn nhau không? Đang online chờ câu trả lời gấp!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận