Beta: Lam Lam
Tương lai của thiếu niên rất rộng mở, biển tri thức thì lại quá sâu quá rộng, như thể cả đời đều vướng bận trong ấy, sách trên bàn thì lại quá dày, cao đến mức không thể nhìn thấy phương xa.
Mặc dù Bảo Ý rất hay nghĩ tương lai sau này sẽ như thế nào, nhưng đó dường như giống một sự tưởng tượng và mong đợi hơn, không hẳn là đã suy nghĩ nghiêm túc.
Dù sao thì ngay cả kỳ thi đại học mà giáo viên luôn nhắc tới có vẻ vẫn còn cách một khoảng xa xôi lắm.
Hình như cũng có thể miễn cưỡng coi là đã suy nghĩ nghiêm túc, thật ra hôm đó cô đã nói với Chu Gia Thuật, họ sẽ thi vào Đại học Nghi.
Vấn đề này không phải là tuỳ tiện nghĩ ra đâu, dì Tĩnh và chú Chu đã nói từ lâu rồi, họ muốn để Chu Gia Thuật thi vào đại học ở đây. Cậu… không nói được, đây là sự thật dù có cố gắng thế nào cũng tạm thời không thể thay đổi được, chắc chắn cậu sẽ gặp phải rất nhiều bất tiện trong cuộc sống và việc học nên nếu đi học đại học ở chỗ khác, họ sẽ không yên tâm, hơn nữa sẽ có nhiều mầm họa khó lường.
Mà Chu Gia Thuật cũng khá ủng hộ việc này.
Bảo Ý vốn dĩ rất nhớ nhà, hồi nhỏ đi du lịch với cậu có mấy ngày thôi mà ngày nào cũng nhớ nhà tới ba lần, cô vốn dĩ không cân nhắc tới việc đi học đại học ở chỗ khác.
Mà Đại học Nghi là trường đại học tốt nhất ở đây rồi.
Với thành tích của cô và Chu Gia Thuật thì đều có thể thi đỗ, chỉ cần không đột ngột tụt dốc giữa chừng, thì việc thi vào Đại học Nghi phù hợp về mọi mặt.
Nếu cuối cùng thật sự thi được vào Đại học Nghi, Bảo Ý cảm thấy cũng khá tốt đấy chứ, trường cách nhà chỉ một tiếng lái xe, xe buýt chắc khoảng hai tiếng, tàu điện ngầm phải chuyển hai chuyến, đi taxi thì… hai người góp tiền cũng được, thỉnh thoảng một lần cũng chấp nhận được.
Như vậy cuối tuần là có thể về nhà ở.
Nhưng nếu… nếu yêu nhau rồi, có phải cuối tuần sẽ phải đi hẹn hò không? Như vậy ở nhà có lẽ sẽ không tiện nữa.
Hoặc có thể một tuần về nhà, một tuần hẹn hò, một tuần không làm gì cả, cùng nhau đi thư viện tự học.
Ừm, như vậy rất hay..
Hay… hay cái gì mà hay, hai người còn chưa yêu nhau mà!
Bảo Ý vội vàng ngăn chặn dòng suy nghĩ lan man của mình lại.
Lương Bảo Ý! Mày đang nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ.
Đúng là bị Chu Gia Thuật dẫn lầm đường lạc lối rồi đây mà.
Chu Gia Thuật thấy cô ngẩn người một lúc rồi lại đột nhiên lắc đầu, hai tay vô thức xoa mặt, rồi véo tai xoa xoa, cậu lập tức bật cười.
Con người cô hình như chẳng giấu được chút tâm tư nào cả.
Tương lai, không ai quan tâm đến tương lai hơn cậu, tương lai của thiếu niên rất rộng mở, nhưng đối với một người bị câm, mỗi bước đi trong tương lai đều sẽ khó khăn hơn người khác một chút, vì vậy bắt buộc phải suy nghĩ từ rất sớm.
Thật ra cậu không dám nghĩ nhiều về tương lai của cậu và Bảo Ý, có lẽ từ khi hai người còn là bạn tốt, cậu đã suy nghĩ về chuyện làm sao cho xứng với cô rồi.
Nhưng dù tự ghét bỏ bản thân thế nào, mỗi bước đi cậu đều hy vọng mình đứng cao hơn, xa hơn, vững chắc hơn. Cậu đã nghĩ ra vô số cách để cố gắng, chỉ duy nhất chưa từng nghĩ đến việc: Mình không muốn làm gánh nặng cho cô.
Thật vậy, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ không nhịn được mà nghi ngờ bản thân, liệu có nên ích kỷ chiếm lấy cô không.
Nhưng Bảo Ý của cậu là người thông minh nhất trên đời, cậu hẳn là nên tin rằng cô có khả năng tự mình phán đoán, chỉ cần cậu thể hiện hết toàn bộ tình yêu và sự chân thành của mình ra, những việc còn lại cứ giao cho cô là được.
…
Nhưng sau đó một thời gian rất dài, Bảo Ý không nhắc đến chuyện này nữa, hai người vẫn đi học, học bài, tan học cùng nhau về nhà, rồi vẫn cùng nhau ăn cơm ở nhà hoặc ra ngoài ăn như trước, sau bữa cơm lại cùng nhau giải đề.
Chu Gia Thuật cũng chưa từng thúc giục cô, thậm chí cũng ít khi thỉnh thoảng nổi hứng trêu cô hơn hẳn.
Rồi kỳ thi giữa kỳ cuối cùng cũng đến sau bao lần trì hoãn vì nhiều lý do khác nhau, thời gian đã ngót nghét tới cuối tháng mười một.
Mùa đông năm nay ở Nghi Ninh dường như lạnh hơn những năm trước, mới tháng mười một thôi mà gió lạnh đã như dao cắt vào mặt người rồi.
Bảo Ý chưa bao giờ căng thẳng vì thi cử đến vậy.
Dường như cô đang dồn hết sức lực hòng chứng minh một điều gì đó nên cô làm bài nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Cô không ngừng hít mũi, sáng dậy cô mặc một chiếc áo lông mới tinh, trắng tinh, ấm áp, lại sợ bẩn, Bảo Ý vừa lên xe đã cởi ra ôm vào lòng.
Hôm nay hai người không được đứng cùng nhau, bị xô đẩy đến mức tách ra. Cách đám người, lông mày Chu Gia Thuật nhíu thành chữ xuyên (川) sâu hoắm, không biết còn tưởng ai giẫm phải chân cậu.
Trong xe có người xịt nước hoa, mùi ngọt ngấy xộc thẳng lên óc, người bên cửa sổ mở cửa sổ, mọi người lúc này mới tỉnh táo hơn một chút, nhưng gió lạnh thổi vù vù, cuối cùng Bảo Ý bị lạnh đến ch** n**c mũi.
Trong lòng cô thầm nghĩ không ổn rồi, nhìn biểu cảm của Chu Gia Thuật, cô càng chột dạ, vậy mà cô vốn còn nghĩ, có bốn trạm ngắn ngủi thôi, không sao cả.
Nhưng rất nhanh đã có chuyện xảy ra. Buổi sáng thi văn, Bảo Ý đã hơi mê man, buổi trưa vội vàng uống thuốc cảm, buổi chiều vẫn phát tác, vừa sốt vừa phải chống lại cơn buồn ngủ do thuốc mang lại. Đợi thi xong, cả người cô gần như đã mệt lả.
“Thuật, cậu có thể đóng gói mang tớ về nhà không? Tớ không muốn động đậy chút nào.”
Ra khỏi phòng thi, cô như một xác sống nặng nề lê bước phía sau, nói xong thì hít mũi, nghẹt mũi ch** n**c mũi, sắc mặt mê man.
Bỗng nhiên, Chu Gia Thuật dừng bước, Bảo Ý không chú ý, đâm sầm vào người cậu, cô ngơ ngác nói một câu: “Cậu làm gì vậy?”
Cậu quay đầu lại, dùng thủ ngữ cho cô: Tớ cõng cậu nhé?
Bảo Ý cười: “Đùa với cậu thôi. Như vậy xấu hổ lắm, bị người ta nhìn thấy thì thanh danh hai đứa mình coi như tiêu đời.”
Vốn dĩ dạo này trường học đang xôn xao đồn hai người là kiểu hôn nhân bố mẹ sắp đặt, tàn dư của phong kiến. Còn có người tung tin đồn nhảm, nói là vì Chu Gia Thuật không nói được, bố mẹ cậu bỏ tiền ra tìm con dâu nuôi từ bé cho con trai.
Từ Hành Tri trước đây từng vô cùng khoa trương nói, nhà Lương Bảo Ý và Chu Gia Thuật mua nhà cùng một lúc, ông nội Chu chia luôn cho nhà họ Lương một căn, sau đó cùng nhau sửa sang cùng nhau kết hôn, mẹ hai nhà gần như cùng lúc mang thai, Chu Gia Thuật chỉ lớn hơn cô hai tháng.
Lúc đó ông nội Lương vẫn còn công tác ở xa, đã nộp đơn xin về Nghi Ninh nhưng chưa được duyệt, lại sốt ruột mua nhà cho các cháu, nên đã ủy thác toàn quyền cho ông nội Chu.
Không biết Từ Hành Tri rốt cuộc đã nói gì, cũng không biết lan truyền thế nào, cuối cùng lại thành nhà họ Chu cho nhà họ Lương một căn nhà, mua con gái của họ.
Trước sau đều chẳng có tí logic gì, nhưng vì quá kỳ lạ nên được lan truyền rộng rãi.
Lúc Bảo Ý biết chuyện thì trợn mắt há mồm, tiếc là cuối cùng cũng không tìm ra ai tung tin đồn nhảm, thế là đánh Từ Hành Tri hai phát. Từ Hành Tri kêu to oan uổng, còn vào nhóm chat của khối hét to mấy câu, đừng để cậu ấy biết là ai.
Mặc dù cuối cùng tin đồn đã được bác bỏ, nhưng ánh mắt mọi người nhìn hai người họ vẫn khác lúc trước.
Nhưng Chu Gia Thuật không đùa, cậu cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt của bất kỳ ai.
Trông trạng thái của cô thật sự không ổn lắm.
Bảo Ý là một đứa trẻ rất hoạt bát, từ nhỏ đến lớn sức khỏe đều tốt, bị bệnh cũng không ảnh hưởng đến việc vui chơi, hồi nhỏ sốt cao còn đòi đi sở thú xem voi, vừa sốt đến mặt đỏ bừng, vừa hớn hở vui vẻ.
Nhưng người không thường xuyên bị bệnh, vì sức đề kháng tốt, một khi bị bệnh ngược lại còn nghiêm trọng hơn.
Chu Uẩn Ninh là bác sĩ, Chu Gia Thuật ít nhiều cũng quen tai quen mắt, buổi trưa là cậu đi mua thuốc, nhưng lúc này nhìn bộ dạng của cô dường như còn nặng hơn rồi. Cậu bất giác thấy lo lắng và tự trách, cảm thấy có phải mình đã mua nhầm thuốc rồi không.
Bởi vì theo Đông y, cảm cúm chia thành cảm lạnh và cảm nóng, theo Tây y, cảm cúm cũng chia thành cảm cúm do vi khuẩn và cảm cúm do virus.
Sáng nay cô bị gió lạnh thổi nên mới bắt đầu bị ch** n**c mũi, cô vô thức cho là bị cảm lạnh.
Chu Gia Thuật nhìn cô một lúc, cuối cùng vẫn kéo tay cô cưỡng ép đưa cô ra khỏi cổng trường lên một chiếc taxi, dùng điện thoại gõ chữ cho tài xế, đi đến bệnh viện số hai.
Chu Uẩn Ninh làm việc ở bệnh viện số hai, cậu tiện thể nhắn tin cho bố, nói Bảo Ý sốt hơi cao, cảm giác hình như sốt mê man hết cả rồi. Lúc này bệnh viện đã hết giờ làm việc, Chu Uẩn Ninh liên hệ với người quen, bảo cậu đến thẳng khoa cấp cứu tìm bác sĩ quen.
Bảo Ý được đo nhiệt độ trước, đã gần bốn mươi độ rồi, cô được tiêm một mũi hạ sốt trước. Lúc y tá cầm khay đựng ống tiêm đi tới, cả người Bảo Ý liền chíu khọ.
“Em không muốn tiêm.” Bảo Ý khổ sở nhăn mặt, cả người căng như dây đàn.
Y tá cười, dùng giọng dỗ trẻ con nói: “Ôi chao, lớn thế này rồi mà còn sợ tiêm à.”
“Không phải em sợ, chỉ là em không muốn thôi.” Bảo Ý cứng miệng, cả người liên tục rụt sang bên cạnh.
Chu Gia Thuật quá hiểu cô, cô thật sự rất sợ, từ nhỏ đã sợ tiêm. Bố mẹ nói, hồi nhỏ Lương Bảo Ý đi tiêm phòng, luôn là người khóc to nhất, không lần nào là giữ nổi cô.
Lớn lên ít bệnh, cũng ít tiêm, thật ra Chu Gia Thuật cũng không ngờ cô vẫn sợ đến vậy.
Nhưng cậu lại không thể nói, lúc này dù cậu làm thủ ngữ gì đó chắc cô cũng không có tâm trí để coi.
Thế là cậu bước lên một bước, ôm cô vào lòng, ấn đầu cô vào lòng mình, ra hiệu cho y tá cứ tiêm đi.
Y tá không nhịn được cười: “Em gái, tiêm mông đấy nhé, em thật sự muốn anh trai ở đây à.”
Chu Gia Thuật thoáng chút ngượng ngùng, Bảo Ý giãy giụa một hồi, nhưng sức lực yếu ớt. Chu Gia Thuật cảm nhận được sự giằng co của cô, cậu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ra hiệu cho y tá, không sao đâu, che lại là được.
Cậu nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, y tá thấy cô sợ thật thì cũng không dám k*ch th*ch cô nữa, tự mình giúp cô tạo tư thế, kéo quần cô xuống, tiêm thẳng một mũi. Bảo Ý ai da một tiếng, nắm chặt lấy áo trước ngực Chu Gia Thuật.
Đau, quá đau, sao có thể đau như vậy.
Hơn nữa không được nghĩ tới, càng nghĩ càng muốn trốn, bị một cái kim dài như vậy đâm vào, thật đáng sợ.
May mà tay nghề của chị y tá nhanh gọn dứt khoát, mấy giây sau, chị ấn bông gòn lên: “Nào em gái, tự ấn đi này.”
Tay Bảo Ý run run, nhục nhã tự ấn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xong chưa ạ? Xong thật chưa ạ?”
Y tá cười không ngớt, thấy cô đáng yêu thì không nhịn được trêu chọc thêm vài câu: “Không biết nữa, có lẽ lát nữa còn phải tiêm thêm một mũi đấy? … Này này này, em đừng run, chị đùa em thôi, một mũi là được rồi, xong rồi, xong thật rồi, bông gòn rơi rồi, ôi trời…”
Y tá nhanh chóng điều chỉnh lại cho cô, tránh việc ấn không kỹ lát nữa chỗ tiêm sẽ đau.
Nhưng cô vừa kêu lên, Chu Gia Thuật không nhịn được quay đầu lại, cậu cứ thế trông thấy nửa bên mông của cô.
“Ôi chao, chỗ này của em có một cái bớt, trông như hình một trái tim nhỏ ấy.” Y tá cười nói.
Chu Gia Thuật cũng nhìn thấy, y tá cũng thấy Chu Gia Thuật cũng đã nhìn thấy, thế là chị ngẩng đầu nhìn cậu. Bảo Ý ngẩng đầu lên thấy ánh mắt của y tá, cô bèn nhìn theo ánh mắt chị ấy, và nhìn thấy ánh mắt Chu Gia Thuật đang nhìn mình…
Cô nhẹ nhàng túm lấy quần áo, che lại cho mình, ngẩng đầu vờ cười: “Con người lúc bị tiêm vào mông yếu đuối thật đó.”
Cô nhích người, giơ một ngón tay ra chỉ vào ngực mình: “Tâm hồn và tôn nghiêm của tớ, yếu đuối.”
Chu Gia Thuật lúng túng một hồi, nhưng cậu lập tức lấy lại bình tĩnh, càng thấy thương xót cho dáng vẻ ốm yếu của cô hơn. Thấy cô đã đỡ hơn, cậu liền lùi lại nửa bước cách xa cô, ra hiệu cho cô: Không sao, tớ sẵn lòng chịu trách nhiệm.
Bảo Ý không vui chỉnh trang lại quần áo: “Cảm ơn, nhưng tớ không hy vọng cậu chịu trách nhiệm cho trái tim nhỏ của tớ.”
Cô từ chối dùng từ mông, quan hệ giữa bọn họ vẫn chưa tới mức có thể thảo luận về mông.
Chu Gia Thuật bật cười.
Một lát sau, cậu lại nói: Nếu cậu cảm thấy khó chịu, cậu nhìn lại là được, tớ không ngại.
Bảo Ý giẫm chân cậu, giận dữ nói: “Tớ ngại!”
—
Thuật: Thích ghê, ngày nào cũng có tiết mục để mình có thể diễn~ Cảm tạ món quà của số phận (🙏)