Beta: Dép
Khi bố mẹ về, hai đứa trẻ thật sự đang ngủ, vì đã xảy ra một chuyện vô cùng dở khóc dở cười.
Chu Gia Thuật đi rót nước về lại khóa trái cửa thêm một lần nữa, nhưng cậu không biết ổ khóa phòng Bảo Ý rất phức tạp, lại đã cũ nên có chút vấn đề, có hai nút khóa trái.
Khi cậu vặn thì cả hai chốt trên và dưới đều khóa lại, mà chốt dưới lại hơi lệch, thường xuyên vặn vào rồi không mở ra được. Đến khi Chu Gia Thuật muốn ra ngoài để bình tĩnh lại, sau khi vặn không được lại cố gắng vặn thêm mấy cái thì đã khóa chặt hoàn toàn, lần này ngay cả Bảo Ý cũng không vặn ra được.
“Anh gọi điện cho bố mẹ em đi, bảo họ về sớm một chút.” Bảo Ý nói.
Chu Gia Thuật chỉ vào mình: Anh á?
Ý là em bảo một người câm gọi điện, còn có đạo lý hay không vậy.
Bảo Ý khóc không ra nước mắt: “Vậy em phải giải thích thế nào về việc hai chúng ta về chung một phòng rồi còn khóa trái cửa, lại còn không mở ra được.”
Chu Gia Thuật: “…”
Được rồi, đây quả thật là một vấn đề.
Trước đây thử nhiều lần thì vẫn mở được, nhưng hôm nay thì hỏng hoàn toàn rồi.
Bảo Ý không cam lòng, thử mấy lần, đổi đủ góc độ đều không được.
Hai đứa không ai dám liên hệ bố mẹ, cứ nghĩ có thể thử lại một chút nữa không, sau khi phát hiện thật sự không có tác dụng, họ mới định thỏa hiệp.
Nhưng điều kịch tính hơn là, cả hai đều không mang điện thoại vào.
Điện thoại của Bảo Ý ở chỗ tủ giày, của Chu Gia Thuật thì ở trong cặp, thậm chí còn chưa mở khóa. Hai đứa vừa thi xong, chẳng khác nào hai người nguyên thủy bước vào xã hội hiện đại.
Cuối cùng bốn mắt nhìn nhau, hai đứa đều không nhịn được cười.
Hoang đường quá trời.
Hai đứa cứ thế chờ bố mẹ về giải cứu, không có điện thoại. Thậm chí Bảo Ý còn cố gắng kéo cậu làm một bộ đề toán để giết thời gian, nhưng dù có là học sinh giỏi thì cũng không có cái đam mê vừa thi đại học xong lại tiếp tục làm đề.
Cuối cùng Bảo Ý tìm thấy một bộ bài tây, hai đứa chơi trò so sánh lớn nhỏ, ai thua thì mất một phần thưởng.
Vì kể từ khi Chu Gia Thuật nhắc đến phần thưởng, cho đến kỳ thi đại học cậu đã tích lũy được 12 phần thưởng rồi.
Ngay cả Lương Bảo Ý cũng không ngờ sao lại nhiều kỳ thi đến thế, hơn nữa việc chấm bài ngày càng thành thạo, thường là sáng thi, chiều có kết quả và xếp hạng, thi hôm nay thì sáng mai có kết quả ngay. Bảo Ý thường xuyên có thể vượt trội hơn cậu, nhưng dù sao trình độ cũng ngang nhau, và phép toán kia quá có lợi cho cậu, có cố gắng đến mấy cũng khó mà áp đảo hoàn toàn, cứ thế tích lũy rồi chẳng hiểu sao đã có 12 phần thưởng.
Này cũng nhiều quá rồi.
Vì vậy Bảo Ý sợ cậu nghĩ ra chiêu trò gì đó đáng ghét, muốn trừ bớt vài phần trước.
Đáng tiếc là hôm nay thần may mắn không ở bên cô, cô rửa tay mấy lần cũng không thể đổi vận, khi thua từ 12 phần thưởng đến tận 22 phần thưởng, cuối cùng cô đã đầu hàng, không chơi nữa.
“Vậy rốt cuộc anh muốn phần thưởng gì? Tiết lộ trước đi, để em còn chuẩn bị tâm lý.”
Chu Gia Thuật lắc đầu, cũng không nói cho cô biết.
“Hôn hít, ôm ấp, sờ mó, em đều làm được hết, không có gì làm khó được em đâu, đừng có keo kiệt thế, nói đi!”
Bảo Ý cố gắng làm giảm sự cảnh giác của cậu, đáng tiếc Chu Gia Thuật không mắc bẫy, còn đả kích cô: Chạm vào lưng em một cái em đã không chịu nổi rồi, đừng nói khoác nữa.”
“…” Không cãi lại được cậu.
Còn có thể làm gì nữa đây? Chán quá, cuối cùng chỉ còn cách đi ngủ thôi.
Một lát sau, hai đứa không còn quậy phá nữa, cơn buồn ngủ không kìm được ập đến.
Bảo Ý vén chăn lên nằm vào, nhiệt tình vỗ vỗ nửa giường còn lại của mình: “Anh một nửa, em một nửa, yên tâm đi, em sẽ không làm gì anh đâu, cũng không ai biết đâu, cửa này khóa chặt cứng rồi, chúng ta không ra được, cũng không ai vào được.”
Cũng đúng, nhưng Chu Gia Thuật thật sự không có thói quen ngủ giường người khác, còn là giường con gái nữa.
Lại còn là của… Lương Bảo Ý.
Vừa nãy lăn lộn trên giường hai cái, đến giờ vẫn cảm thấy toàn thân đều là mùi hương độc quyền của Lương Bảo Ý, pha trộn giữa sữa tắm, dầu gội, nước giặt của cô và các loại mùi hương khác.
Cô hoàn toàn không tự biết.
Cậu lắc đầu, vẫn ngồi trước bàn.
Bảo Ý cũng lười khuyên nhủ, người ta hễ rảnh rỗi là buồn ngủ, gần đây hai người thi cử cũng thật sự rất mệt, vừa nhắm mắt một cái, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Chu Gia Thuật cũng rất buồn ngủ, mà ngồi một chỗ không làm gì lại càng buồn ngủ hơn, đến cuối cùng thái dương cũng âm ỉ đau. Thế là ý chí cậu giảm sút, đi tới chiếm một phần rất nhỏ của giường, cứ thế nằm xuống định chợp mắt một chút.
Không ngờ lại ngủ say trên giường người khác đến vậy, khi tỉnh dậy bên ngoài cửa sổ đã đen kịt, Lương Bảo Ý đang nằm úp sấp trên người cậu ngủ.
Cậu cựa quậy một cái, cô cũng tỉnh dậy.
Bảo Ý lầm bầm nói: “Em sợ anh ngã xuống, muốn kéo anh lại.” Nhưng có lẽ buồn ngủ quá nên không có sức, không kéo được, thế là không hiểu sao lại dựa vào ngủ luôn.
Chu Gia Thuật không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô một cái, lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ sớm muộn gì mình cũng bị cô hành hạ đến phát điên. Cậu đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay cô, ý là: Dậy đi, cho anh xuống.
Sự mềm mại trong lòng, đối với một người vừa ngủ dậy mà nói, thật khó mà chịu đựng được.
Bảo Ý tưởng là cậu ngại ngùng, đưa tay vuốt từ bụng cậu lên ngực, rồi đặt ở đó, cô chưa tỉnh ngủ, giọng điệu mơ hồ, nhắm mắt trêu chọc: “Sao thế, ngủ với em làm anh uất ức à? Giường em không đủ lớn, không đủ mềm sao?”
Chu Gia Thuật: “…”
Chẳng biết người này đang nói những lời điên rồ gì nữa.
Không nói được đúng là một chuyện phiền phức, nếu không lúc này có lẽ cậu đã mắng cô rồi. Nhưng sự mất khả năng nói suốt nhiều năm lại mang đến cho cậu sự kiên nhẫn vô bờ, giao tiếp đối với cậu đã thoái hóa thành một điều không quá quan trọng, việc biện minh và giải thích cũng không còn quá cần thiết nữa.
Cậu đưa tay dịch cô sang một bên, để cô tự nằm trên gối của mình, rồi trở mình xuống giường.
Bảo Ý bùng phát tính hiếu thắng, cậu cứ muốn đi, cô nhất quyết không cho, giơ chân ra móc một cái kéo cậu về. Chu Gia Thuật không đề phòng, cả người ngã nhào trở lại, rồi sững sờ mấy giây, tức đến bật cười.
Cậu trở mình chống một tay ngay bên cổ cô, tay kia búng một cái thật mạnh vào trán cô.
Bảo Ý đương nhiên không phục, sau khi bị áp chế liền muốn áp chế lại cậu. Đến khi cô cưỡi hẳn lên người Chu Gia Thuật, cuối cùng cô cũng biết, mình đã gây họa rồi.
Nhưng cô còn chưa kịp xấu hổ thì đột nhiên nhíu mày, bịt miệng và mũi Chu Gia Thuật, dựng tai lắng nghe một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Xong rồi, hình như em nghe thấy có tiếng tivi bên ngoài.”
Bố mẹ hai nhà đã về từ sớm, nhưng thấy cửa phòng đều đóng chặt, liền nghĩ hai đứa trẻ đang nghỉ ngơi trong phòng riêng, thế là đều hạ thấp âm lượng, muốn cho các con nghỉ ngơi thật tốt.
Bốn người đều ở trong phòng khách nhà họ Lương, đang bật một chương trình tạp kỹ, hai người mẹ và hai người bố mỗi người một ghế, nói chuyện với âm lượng cực nhỏ.
Đột nhiên, Thân Hủy nghiêng đầu, nhíu mày chăm chú lắng nghe: “Trên lầu đang đánh nhau à?”
Bà vừa nói, bốn người đều im lặng, tất cả ngậm miệng lắng nghe. Đồ Tĩnh suy nghĩ một lát: “Sao em lại nghe thấy…” Gần quá vậy.
Lương Văn Sơn tìm điều khiển điều chỉnh âm lượng tivi, rồi tắt đi ngay.
“Chắc không đâu! Liệu có nghe nhầm không?”
“Em thật sự nghe thấy mà.”
Trong phòng ngủ cách đó một bức tường, Bảo Ý đang nắm lấy Chu Gia Thuật lắc lư: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!”
Chu Gia Thuật nghiêng cằm sang một bên, ý là: Ra gọi cửa đi.
Bảo Ý điên cuồng lắc đầu: “Em cần thể diện!”
Chu Gia Thuật dùng thủ ngữ: Cần thể diện thì em xuống khỏi người anh đã.
Bảo Ý ngượng ngùng sờ mũi, sau đó đột nhiên đứng phắt dậy, giải thích: “Em không có ý gì đặc biệt đâu…” Bảo Ý nhìn thấy cái lều đang dựng lên, lặng lẽ kéo khóa miệng lại.
Chu Gia Thuật hơi cong chân, che đi cho đỡ mất thể diện, rồi ngồi dậy, dùng ngón tay day mạnh vào trán, cảm thấy thật đúng là đòi mạng.
Bảo Ý im lặng rất lâu không dám nói gì, trước đây cô cũng quậy phá nhưng không có cảm giác bối rối như vậy.
Bây giờ…
Bảo Ý lại gần, khẽ hôn lên khóe môi cậu, nhỏ giọng nói: “Em không cố ý đâu.”
Chu Gia Thuật liếc cô một cái, không thèm để ý đến cô. Cậu thầm nghĩ anh còn mong là em cố ý, ít nhất thì em cũng coi anh là một người đàn ông bình thường, và tự coi mình là một cô gái có thể dễ dàng trêu ghẹo người khác. Giờ em khác gì một đứa học sinh tiểu học đâu.
Hai người im lặng ngồi rất lâu, Bảo Ý vẫn đang không ngừng tự trấn an, cuối cùng hít thở sâu, tự cổ vũ bản thân, sau đó gõ cửa gọi bố mẹ.
Hai đứa và bố mẹ nói chuyện qua cánh cửa, sau khi nghe cô nói mình đã khóa trái cửa rồi không mở được, bốn người ngoài cửa nhìn nhau, ai cũng rất ngượng, còn ngượng hơn cả hai đứa bên trong.
Cuối cùng phải gọi thợ sửa khóa đến, cuối cùng cũng được giải thoát, Bảo Ý đeo kính râm của mẹ, đứng cách đó mấy mét nói: “Đừng hỏi, con cần thể diện. Nhưng bố mẹ phải tin, con và Tiểu Thuật chỉ đóng cửa để làm đề thôi.”
Trên mặt cô đầy vẻ chính trực.
Chu Gia Thuật lặng lẽ quay nghiêng người về phía bức tường, trông cũng rất muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Sáu người im lặng khoảng mười mấy giây, Đồ Tĩnh mới lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngùng: “Cái đó… đi ăn đi, chẳng phải muốn ăn đồ nướng sao? Muộn nữa là đông người đấy.”
Mấy người nhanh chóng di chuyển, ăn bữa cơm yên tĩnh nhất, vì Bảo Ý vốn luôn hoạt bát hiếm khi lại nhã nhặn và hướng nội như vậy.
Gọi mấy cân tôm hùm đất, Chu Gia Thuật chỉ ăn khoảng mười con, còn bóc vỏ cho Bảo Ý gần nửa tiếng, đến cả Thân Hủy cũng không nhìn nổi: “Con đừng lo cho nó, để nó tự ăn đi, nó quen thói rồi không chịu động tay động chân gì cả.”
Chu Gia Thuật cười, ý là không sao.
Bảo Ý thấy chú Chu và dì Tĩnh đều ở đây nên cô rất ngại ngùng, lấy một đôi găng tay dùng một lần, nhiệt tình nói: “Vậy thì con bóc cho anh ấy.”
Thân Hủy: “… Hai đứa…” Bà bày ra vẻ mặt chẳng buồn nói chuyện với hai đứa bây.
Bảo Ý cũng ngây người, thầm nghĩ cái gì cũng không được? Vậy rốt cuộc là phải làm sao đây…
Cô nhìn Chu Gia Thuật cầu cứu, tiện thể nhét một con tôm vừa bóc xong vào miệng cậu.
Chu Gia Thuật nghiêng người né tránh, nhưng nhất thời cũng khó mà giải thích cho cô, sợ từ chối cô sẽ buồn, cuối cùng vẫn tiến tới, ngậm lấy miếng thịt trên đầu ngón tay cô.
Thân Hủy “chậc” một tiếng, cảm thấy hai đứa này thật sự không tránh né ai cả, thế là làm bố mẹ cũng chỉ đành phải vượt qua sự ngượng ngùng của người quen, dứt khoát nói thẳng: “Hai đứa quen nhau từ khi nào?”
Dường như tấm giấy cửa sổ đã bị đâm thủng, mấy vị phụ huynh lập tức nhìn sang, mang tư thế của một cuộc tam đường thẩm vấn.*
(*Kiểu này nè )
Chu Gia Thuật và Bảo Ý đều lập tức ngồi thẳng dậy.
Cuối cùng Bảo Ý cũng biết vấn đề của mình nằm ở đâu rồi, cô không nên đút cho cậu ăn, mặc dù ý định ban đầu của cô là có qua có lại, nhưng hành động này rất giống một cặp đôi đang thể hiện tình cảm.
— Lớp 11.
“Vừa mới đây thôi ạ.”
Thủ ngữ của Chu Gia Thuật và lời nói của Bảo Ý đồng thời vang lên, hai người lập tức nhìn nhau, đều đang cảm thán sao lại không ăn ý đến vậy, đồng thời tiếc nuối vì đã không bàn bạc trước.
Khi ý kiến không thống nhất, thường sẽ lấy tiêu chuẩn tệ nhất làm chuẩn.
Các bậc phụ huynh đều nhìn về phía Chu Gia Thuật, ý là lời cậu nghe có vẻ là thật.
Chu Gia Thuật còn không quên bao che cho Bảo Ý: Lớp 11 con theo đuổi em, em vừa mới đồng ý thôi ạ.
Thân Hủy ho khan một tiếng: “Tiểu Thuật à, con không cần che giấu cho nó đâu. Làm bố mẹ đều hiểu con cái mình cả, hơn nữa từ nhỏ hai đứa đã lớn lên cùng nhau, mấy người chúng ta cũng đều nhìn hai đứa lớn lên mà.”
Đồ Tĩnh cũng liếc nhìn con trai một cái: “Hai đứa rõ ràng thế mà không biết à?”
Hai người lại không nhịn được nhìn nhau, dùng ánh mắt hỏi: Thật sự rõ ràng lắm sao?
Rồi lại tìm thấy câu trả lời từ ánh mắt của nhau: Đúng là hình như khá rõ ràng thật.
“Cũng không có gì phải nói nhiều nữa, trước đây vẫn không tìm hai đứa nói chuyện này, là vì bố mẹ đều cảm thấy hai đứa có thể tự xử lý tốt, hơn nữa bố mẹ đều nhìn thấy sự nỗ lực của hai đứa. Sau này… sau này hãy sống tốt, con cũng đừng chiều nó quá, từ nhỏ con đã chiều nó rồi, nó ở bên con không khác gì cướp cạn cả.” Thân Hủy không nhịn được nói.
“Mẹ…” Bảo Ý oán trách nói, ý là dì Tĩnh và chú Chu vẫn còn ở đây, sao mẹ lại vạch áo con gái mẹ cho người ta xem lưng chứ.
Đồ Tĩnh ấn Thân Hủy một cái, nói với Bảo Ý: “Là con đừng quá chiều nó, dì biết con lương thiện mềm lòng, đôi khi Tiểu Thuật có chút cố chấp, cảm ơn con đã thông cảm cho nó. Sau này con có thể không cần đối xử tốt với nó như vậy, nó là một người đàn ông trưởng thành, nên gánh vác nhiều hơn. Dì luôn không muốn nhắc đến chuyện nó không nói được, vì vụ tai nạn đó dì rất tự trách, cũng thấy Tiểu Thuật rất đáng thương. Nhưng những chuyện này không liên quan đến con, con không thấy tủi thân là dì đã rất cảm ơn con rồi.”
Bà ấy nói với Chu Gia Thuật: “Sau này phải đối xử tốt với Bảo Ý, đương nhiên, mẹ cũng tin con.”
…
Cuộc đại hội phê bình con cái mình kéo dài đúng mười lăm phút, điều này khiến hai người đều có ảo giác như chưa yêu đương nghiêm túc đã phải gặp mặt gia đình, cảm giác giống như sắp đính hôn đến nơi vậy.
Cuối cùng bữa tối kết thúc, hai nhà sáu người đi bộ về nhà. Đường phố rất náo nhiệt, khắp nơi đều là người ra ngoài đi dạo vào ban đêm.
Thân Hủy khoác tay Đồ Tĩnh, mỉm cười ghé vào tai bà ấy nói: “Chị định sửa sang lại phòng của Bảo Ý, đồ đạc trong phòng con bé cũng nên thay rồi. Giờ thì giường cũng phải thay, thay thành giường đôi 1m8.”
Ý tứ đã quá rõ ràng, Đồ Tĩnh không nhịn được dùng khuỷu tay thúc vào bà, rồi cũng bật cười.
Luôn cảm thấy con cái còn nhỏ, đột nhiên cân nhắc đến chuyện này cũng có một cảm giác tội lỗi.
Đồ Tĩnh nghĩ một lát, cũng nói: “Vậy có phải em cũng sửa sang lại phòng của Tiểu Thuật không nhỉ? Hay là hôm nào chúng ta đi xem, em mua cho chúng nó một căn nhà nhỏ hơn.”
Thân Hủy: “Ấy ấy ấy, dừng lại, sao em còn sốt ruột hơn cả chị vậy.”
Hai người hào hứng tưởng tượng một hồi lâu, vừa quay đầu lại liền thấy Chu Gia Thuật đang cõng Lương Bảo Ý ở phía sau.
Thân Hủy vừa định mắng đôi ba câu thì bị Đồ Tĩnh kéo đi.
Bảo Ý ủ rũ nằm trên lưng Chu Gia Thuật: “Họ chạy đi đâu mất rồi, em còn chưa giải thích là em bị trẹo chân mà.”
Có cần thiết phải giải thích không? Cậu thầm nghĩ.
Hơn nữa, cõng cũng cõng rồi, cõng bạn gái mình cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Chỉ là Chu Gia Thuật đang cõng cô, không thể trả lời, nên chỉ đành im lặng.
“Xong rồi, lại là một bằng chứng cho tội danh em bóc lột anh.” Bảo Ý lẩm bẩm.
Rồi cô cọ má vào cổ cậu, nói: “Thuật, anh thơm quá.”
Mùi thịt nướng.
Thật ngon, thật hấp dẫn.
Đầu Bảo Ý ong ong, có lẽ ăn no quá nên thiếu oxy lên não. Một lát sau, miệng cô khẽ cọ vào cổ cậu, lại cọ thêm một cái, cuối cùng không nhịn được cắn một miếng.
Chu Gia Thuật: “…”
Cô vẫn đang cọ, như thể đang gặm một miếng bánh ngọt khó ăn, không ngừng tìm góc độ, muốn cắn đứt miếng ngon nhất.
Mũi và cổ họng phát ra những tiếng càu nhàu vô thức, nghe có vẻ rất dễ chịu và tận hưởng.
Chu Gia Thuật không thể lên tiếng ngăn cản, cũng không thực sự muốn ngăn cản, nhưng cậu cũng không muốn x**n t*nh rạo rực giữa đường lớn và ở trước mặt bố mẹ.
Cuối cùng, Chu Gia Thuật chỉ đành đưa một tay ra vỗ vào mông cô, ý là: Đừng quậy nữa.
Bảo Ý dừng động tác, cả người cũng hơi căng thẳng, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Anh thật damdang.”
Vừa mở miệng đã vu oan cho cậu, cũng không biết có biết mình đang nói cái gì không.
Thế là Chu Gia Thuật lại vỗ một cái: Vậy thì sao?
Bảo Ý khẽ hừ một tiếng đầy tủi nhục, rồi lại nhớ ra một chuyện khác: “Vậy bây giờ anh có thể cho em xem thử rốt cuộc mông anh có vết bớt hay không không?”
Chu Gia Thuật: “…”
Cậu rất muốn báo cảnh sát.
Bảo Ý vùng vẫy trèo xuống khỏi lưng cậu, giậm giậm chân để giảm bớt cảm giác tê, sốt ruột hỏi: “Được không vậy? Em tò mò lâu lắm rồi.”
Chu Gia Thuật liếc xéo cô một cái, quyết định không nói chuyện tử tế với loại ngốc nghếch này, bắt chước cô nói bậy bạ: Không được, phải trong hoàn cảnh nào anh c** q**n cho em xem mới không giống b**n th** chứ.
Bảo Ý tự mình tưởng tượng ra cảnh tượng đó, bản thân cũng không nhịn được cười.
Cô miệng nhanh hơn não: “Lúc lên giường.”
Chu Gia Thuật nhíu mày nhìn cô.
Bảo Ý mím môi: “Em… em không có ý đó, em không muốn làm cái kia với anh, em chỉ trả lời câu hỏi của anh thôi.”
Cô nói năng lộn xộn.
Nói một hồi cũng cảm thấy vô lý, lại sợ cậu hiểu lầm mình không muốn tiến xa hơn với cậu, vội vàng đổi lời: “Cũng không phải là không muốn…”
Nhưng nói như vậy hình như lại càng không đúng.
Giây tiếp theo, bàn tay to lớn của Chu Gia Thuật bịt chặt miệng cô lại, cậu kéo cô đi về phía trước.
Một lúc sau, Bảo Ý bị bịt miệng vẫn không quên lẩm bẩm: “Được rồi, em biết rồi, người nên câm là em.”
Chu Gia Thuật biết cảm giác của một người câm là thế nào, nên vô cùng bận tâm đến việc cô tự giễu cợt bản thân như vậy. Cậu không nhịn được từ động tác bịt miệng cô chuyển sang vỗ hai cái vào miệng cô, ý là đừng nói lung tung.
Bảo Ý cũng nhận ra mình đã nói sai, để bày tỏ sự có lỗi, cô chủ động hôn vào tay cậu.
Chu Gia Thuật co ngón tay lại, cuối cùng không thể nhịn được nữa liền búng vào trán cô một cái.
Bảo Ý ngạc nhiên nhìn cậu: “Làm gì vậy, không cho hôn à?”
Cậu giơ tay ra hiệu: Toàn mấy trò vặt vãnh cả ngày của em. Nhưng chỉ biết châm lửa, không biết dọn dẹp hậu quả. Làm người đi, Lương Bảo Ý.
“Dọn dẹp hậu quả gì? Cái gì phải dọn dẹp hậu quả? Hôn xong… em lau nước miếng cho anh à?” Bảo Ý khiêm tốn xin chỉ bảo.
Cái đồ ngốc nghếch trong tình yêu này chỉ biết giải những phương trình có bước cố định, chứ không biết tiếp thu tinh thần.
Chu Gia Thuật: Anh còn nghi ngờ sau này hai chúng ta lên giường giữa chừng lại phải đánh nhau một trận trước.
Lần này đến lượt Bảo Ý không cho cậu nói nữa.
Chỉ toàn nói những lời khiến người ta xấu hổ.
Cảm xúc của Chu Gia Thuật rất khó dao động, sau khi không nói được, h*m m**n tranh cãi và biểu đạt đều trở nên rất thấp. Nhưng khi đối mặt với Lương Bảo Ý, cậu thường xuyên cảm thấy chán nản vì mình không thể nói chuyện, không thể diễn đạt chính xác suy nghĩ của mình.
—
Thuật: Ai hiểu được nỗi lòng này hả mọi người?