Beta: Lam Lam
Lương Bảo Ý mặc chiếc váy ngủ màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh dày mượt xõa trên vai, ôm con thỏ xấu xí dài 30 centimet, lén lút lẻn vào, trông hệt như vừa thoát ra từ hiện trường phim ma.
Chu Gia Thuật hoàn toàn tin rằng cô thực sự chỉ là không ngủ được nên tìm anh giải khuây.
Nhưng anh khó có thể tự thuyết phục bản thân rằng, vừa mới trêu cô muốn làm với mình, giây sau cô đã lẻn sang, anh có thể không có chút ý nghĩ xấu nào.
Hơn nữa, bố mẹ anh có thể về bất cứ lúc nào, bố mẹ cô ở nhà cũng có thể tìm cô bất cứ lúc nào. Cái sự che giấu mong manh chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan như vậy thật quá đáng sợ.
Cô đúng là cả gan thật chứ.
Nếu bị phát hiện hai người lén lút quấn lấy nhau, anh không chắc mình còn có thể sống yên ổn được không.
Yêu đương là một chuyện, nhưng nửa đêm lén lút giữ người ta trong phòng thì thật sự chẳng ra đâu vào đâu cả.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, anh đã bất giác túa ra một lớp mồ hôi mỏng.
Anh ra hiệu: Kiếp trước anh đã làm gì có lỗi với em hả trời.
Trái tim bình thường của anh vì cô mà suýt nữa bị bệnh tim rồi.
Thăng trầm kiểu này, ai chịu cho nổi.
Bảo Ý đã rất thành thục nhảy lên giường chui vào chăn của anh. Điều hòa trong phòng anh mở thấp, khiến hơi nóng trên người cô càng thêm rõ ràng. Chu Gia Thuật theo bản năng dịch sang một bên, ra hiệu: Bố mẹ em đều ở nhà cả, em cứ lẻn sang đây thế à?
Anh thật sự phục cô luôn rồi.
Bảo Ý gật đầu: “Bố mẹ em ngủ rồi, không sao đâu, họ không vào phòng em đâu. Nếu họ tìm em thật thì em sẽ nói là sang tìm anh lấy đồ. Anh sợ vậy làm gì? Em sang đây đâu phải để làm với anh thật đâu, em đâu có điên.”
Dù có khao khát đến mấy cô cũng vẫn chọn địa điểm.
Bảo Ý rất ít khi lo lắng bất an về những chuyện chưa xảy ra, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Hơn nữa, cô đã tích lũy đủ độ tin cậy từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô đủ bình tĩnh thì sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Vì vậy, cô thực sự không hiểu tại sao anh lại có vẻ kinh hãi như vậy.
Chu Gia Thuật thì không lạc quan như vậy, ra hiệu: Lát nữa bố mẹ anh về đấy.
Lông mày anh nhíu chặt, lệnh đuổi khách cũng đã viết rõ trên mặt.
“Thôi được rồi, vậy em đi đây.” Bảo Ý ủ rũ rầu rĩ vô cùng, nắm tai con thỏ định xuống giường.
Khí thế của cô hùng hổ, như thể chỉ một cú đá cũng có thể làm sập giường anh.
Cô thực sự cũng cảm thấy như vậy là không đúng lắm, chỉ là trái tim muốn gặp anh đã tạm thời chiến thắng tất cả.
Chu Gia Thuật lặng lẽ thở dài, vòng tay qua eo kéo cô lại. Nếu thật sự để cô đi như vậy, chắc cô sẽ không thèm để ý đến anh mấy ngày mất.
Anh trêu cô: Cừu đã chui vào hang cọp rồi, em nghĩ nói đi là đi được sao?
Anh tựa lưng vào đầu giường, ôm cô vào lòng. Lưng Bảo Ý tựa vào ngực anh, phía trước là vòng tay anh đang ôm lấy cô. Lúc này, anh cầm điện thoại, gõ chữ cho cô xem: [Đã đến rồi, lát nữa hẵng đi.]
Lúc này sắc mặt Bảo Ý mới vui hơn một chút.
“Trước khi bố mẹ anh về, em sẽ lén lút chuồn về. Nếu bị phát hiện thì cứ nói là em ép anh.” Cô vòng tay ra sau vỗ vỗ má anh, nói một cách đầy nghĩa khí: “Có em đây, đừng sợ.”
Chu Gia Thuật: “…”
Vậy anh thật sự cảm ơn em nha!
Bảo Ý rúc vào lòng anh cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái, rồi nhét con thỏ của mình vào tay anh: “Quà em mang cho anh đấy.”
Chu Gia Thuật gõ chữ: [Xấu.]
“Xấu chỗ nào?” Bảo Ý giận dỗi.
Chu Gia Thuật: [Được, không xấu. Đẹp như em vậy.]
Bảo Ý: “… Chả giống khen em gì cả.”
Chu Gia Thuật cười: [Anh khen em đấy, rất đẹp, mặt mày đẹp, da trắng, mũi cao, môi đỏ, hôn rất mềm, chân tay thon dài, dáng người cân đối, rất hoàn hảo.]
Bảo Ý cứ thế nhìn anh gõ chữ. Gõ xong một tràng dài, Bảo Ý không nhịn được quay đầu nhìn một cái: “Hết hồn, em cứ tưởng em vào nhầm phòng, nhận nhầm người rồi.” Cô lay lay anh: “Ngươi là ai, xuống khỏi người Tiểu Thuật nhà ta đi!”
Chu Gia Thuật cười, nghiêng đầu hôn cô, dành ra một chút lý trí để gõ chữ: [Đừng lay nữa, sắp cứng rồi.]
Cứng… Não Bảo Ý phải xoắn một lúc mới hiểu, cô lập tức liếc anh một cái: “Anh nghĩ bậy bạ.”
Chu Gia Thuật gật đầu: [Em thì không bậy bạ, nửa đêm lén lút vào phòng người ta, lên giường người ta, còn chỉ trích người ta nghĩ bậy bạ. Lương Bảo Ý, em nói lý lẽ chút đi.]
Bảo Ý nghĩ rồi, hình như cũng có lý, thế là cô đưa tay sờ một cái.
“Lừa em.”
Chu Gia Thuật: “…”
Anh mạnh mẽ bóp cô một cái, lần này thì cứng thật rồi.
Sau lần đó cô uống say rồi làm đủ mọi trò xấu hổ thì cô lại ngày càng thản nhiên hơn rồi, thành thục đến mức như thể cơ thể này đã in dấu ấn của cô, trở thành vật sở hữu của cô rồi.
Bảo Ý hoàn toàn không hay biết, né tránh ma trảo của anh, tự mình nói: “Em hơi lo cho dì Tĩnh, em cảm giác dì ấy bị đả kích khá lớn.”
Chu Gia Thuật thấy cô đổi chủ đề thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội chuyển hướng sự chú ý, thuận theo lời cô nói: [Ừm, nhưng em đừng đi an ủi bà ấy, bà ấy sẽ càng không chịu nổi đấy. Lát nữa anh sẽ nói chuyện với bố anh, để bố tìm cách.]
Bảo Ý gật đầu, nghĩ đến thật ra người đau khổ nhất trong chuyện này có lẽ là Chu Gia Thuật, thế là cô không nhịn được mà nắm lấy tay anh: “Anh cũng đừng buồn nhé, cho dù anh không nói được, cũng không sao cả, anh còn có em, em sẽ mãi mãi ở bên anh.”
Chu Gia Thuật gõ chữ: [Ừm, biết rồi.]
Nói xong, có lẽ không muốn chủ đề quá nặng nề, anh máy móc chuyển sang chuyện khác, hỏi cô: “Giường anh có mềm không, có to không?”
Hình như đây là lần đầu tiên cô ngủ giường anh kể từ sau khi trưởng thành
Bảo Ý bị chọc cười: “Cũng được, khá to, nhưng hơi cứng.”
Giường anh ngủ không thoải mái.
Chu Gia Thuật tiếp tục gõ chữ: [Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ anh không nghe nổi từ cứng đâu.]
Bảo Ý đảo mắt, cạn lời: “Đầu anh toàn những thứ không sạch sẽ thôi.”
Chu Gia Thuật: [Vậy thì em làm gì đó sạch sẽ đi.]
Bảo Ý bật cười: “Anh trông như thế này, khó mà sạch sẽ nổi.”
Chu Gia Thuật không thể tin nổi: [Anh á?]
Anh trông không sạch sẽ ư?
Bảo Ý gật đầu, nói không biết ngượng: “Anh phải chịu trách nhiệm chính.”
Chu Gia Thuật mạnh mẽ gõ bàn phím: [Được!]
Ngồi không thoải mái, Bảo Ý nhúc nhích hai cái, điều chỉnh tư thế ngồi.
Chu Gia Thuật: [Đừng động đậy.]
Bảo Ý nhận ra điều gì đó, cô bĩu môi: “Anh nhạy cảm ghê.”
Chu Gia Thuật: “…”
Anh nghiêng đầu, thổi một hơi vào tai cô, nhìn đôi tai lập tức đỏ bừng và cơ thể cứng đờ của cô thì trêu chọc: [Em thì không nhạy cảm à?]
Bảo Ý giật lấy điện thoại của anh, không muốn nhìn anh gõ chữ nữa, quay người cưỡi lên người anh hôn anh.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Bảo Ý gần như ngay lập tức vén chăn chui tọt vào trong, duỗi thẳng người nằm sát bên chân anh, động tác nhanh đến nỗi Chu Gia Thuật cũng chưa kịp phản ứng.
Đồ Tĩnh và Chu Uẩn Ninh gần như không bao giờ vào phòng con trai, nhưng Chu Gia Thuật cũng hiếm khi khóa cửa phòng, chưa bao giờ thể hiện cảm giác ranh giới quá mạnh, nên lúc này Đồ Tĩnh đang rối bời trong những suy nghĩ. Gõ cửa xong biết con trai sẽ không trả lời, bà liền nói luôn: “Vậy mẹ vào đây nhé.”
Lương Bảo Ý vào xong lại không khóa cửa, Chu Gia Thuật cảm thấy tim mình như sắp ngừng đập. Nhưng anh cũng chỉ có thể co một chân lên để cái chăn hơi phồng lên, anh còn kéo chăn cho nó nhăn nhúm một chút, trông tự nhiên hơn để không dễ bị phát hiện.
Nhưng trên giường có một người sống đang nằm, cảm giác đó không khác gì khỏa thân chạy ngoài đường. Anh thậm chí còn nghĩ, dù Lương Bảo Ý có ngồi luôn trên giường anh cũng sẽ không bét tè lè nhè đến thế.
Có một chốc, mồ hôi Chu Gia Thuật túa ra, chỉ ước gì có thể lôi cô ra mắng một trận. Không phải lúc nãy còn rất tự nhiên rất ngông cuồng sao? Giờ sao trốn nhanh thế.
Đồ Tĩnh vừa từ bên ngoài về, đẩy cửa vào thấy con trai đang ngồi tựa lưng vào đầu giường thì cười nói: “Có phải không ngủ được không con? Tại mẹ, không sắp xếp thời gian hợp lý, ngày mai con phải đi học rồi, mẹ hơi lo cho con.”
Vì đã xin nghỉ và hoãn lại nhiều lần, tối nay bà ấy không thể không đến văn phòng luật, ngày mai bà ấy phải theo dõi một vụ án rất quan trọng, nên cũng không thể đưa con trai đến trường. Bà về nhà bằng xe taxi, tài xế taxi là một chàng trai rất trẻ, suốt cả đường đi đều rất im lặng. Lúc chuẩn bị xuống xe, bà ấy quên trả tiền, đối phương đuổi theo, hoảng hốt “a” một tiếng. Bà ấy quay lại nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng sợ hãi của cậu ấy, nước mắt như tìm thấy cái cớ, đột ngột chảy xuống.
Người tài xế đó cũng là người khiếm thính, bà ấy mới phát hiện cậu ấy đeo máy trợ thính. Có lẽ vì quá nhiều lần khách hàng bỏ chạy mà cậu ấy không làm gì được, nên khi nhìn Đồ Tĩnh xuống xe, cậu ấy mới căng thẳng đến vậy.
Đồ Tĩnh trả tiền, nhưng lòng bà lại mãi cũng không thể bình tĩnh nổi. Trong vài phút ngắn ngủi đi bộ về căn hộ, trong đầu bà toàn là hình bóng của con trai. Ngày mai nó sẽ đến một trường đại học xa lạ. Mặc dù bà đã tự nhủ vô số lần rằng Chu Gia Thuật là một đứa trẻ rất thông minh và có EQ rất cao, nó sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, nhưng bà vẫn lo lắng, vẫn luôn cảm thấy bất an.
Vì vậy, vừa về đến nhà là bà muốn gặp con trai ngay.
Nhưng mà…
Ánh mắt Đồ Tĩnh khẽ liếc sang một bên, nhìn thấy một gợn sóng nhỏ trên tấm chăn. Ngay lập tức, bà quên hết những lời đã định nói, có chút gượng gạo ngồi xuống mép giường, nhìn Chu Gia Thuật. Mãi một lúc sau bà mới sắp xếp được lời nói: “Tiểu Thuật, ngày mai con đến trường, có chuyện gì nhớ nhắn tin cho mẹ kịp thời nhé. Mọi vấn đề đều có thể giải quyết được, mẹ sẽ tìm cách hết, đừng im lặng, nhé con?”
Chu Gia Thuật gật đầu, im lặng một lát, dùng thủ ngữ với mẹ: Mẹ yên tâm, không sao đâu ạ. Mẹ đi nghỉ đi, mẹ đã mệt lắm rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.
Đồ Tĩnh mỉm cười lắc đầu. Chừng nào còn có thể làm gì đó cho con, bà sẽ không thấy mệt. So với mệt mỏi, bà càng sợ sự bất lực hơn.
Lương Bảo Ý sắp nghẹn chết rồi, nóng quá, thật sự quá nóng, cả người cô đều khó chịu, cô cảm thấy mình tê cứng cả người. Ngón tay cô liên tục khều vào chân Chu Gia Thuật, cô nhận ra mình ngu ngốc hết thuốc chữa. Dù cô có mỏng manh đến mấy, cũng là một người sống to tướng thế này, trốn trong chăn khó mà không bị phát hiện. Cô vừa nghĩ chắn dì Tĩnh đã phát hiện rồi, lại vừa cảm thấy dù có bị phát hiện rồi cô cũng không thể ra ngoài, nếu không thì biết phải giải thích chuyện này thế nào đây.
Nhưng cô thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi.
Chu Gia Thuật không nhịn được từ từ điều chỉnh hơi thở, lại lần nữa nói với mẹ: Mẹ mau đi nghỉ đi mẹ.
Đồ Tĩnh cười một cách sâu xa khó hiểu, lại từ tốn nói: “Mẹ đã tìm hiểu rồi, trường các con cho phép sinh viên sống ở ngoài, nhưng cần phải có lý do xin phép hợp lý. Mẹ đã liên hệ trước với cố vấn học tập của các con rồi, cũng nhờ trung gian giúp mẹ tìm nhà luôn rồi. Cuối cùng mẹ đã khoanh vùng được ba căn nhà. Ngày mai mẹ thực sự không xin nghỉ được, sau khi con làm thủ tục nhập học xong thì để bố con đưa con đi xem rồi chọn một căn để ở. Con như thế này… ở riêng sẽ tốt hơn.”
Anh dùng thủ ngữ không ai hiểu, tính cách anh vốn đã hơi lạnh lùng, thường không có nhiều chủ đề để nói chuyện với người cùng tuổi, giao tiếp khó khăn mà còn phải ở ký túc xá tập thể, đối với anh mà nói không phải là một chuyện dễ chịu.
Mặc dù bà và Chu Uẩn Ninh đã bàn bạc rất nhiều lần, thỉnh thoảng cũng nghĩ có lẽ anh cần thử hòa nhập với xã hội, hòa nhập với trường học, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.
Đứa trẻ đã chịu quá nhiều tủi thân vì mất khả năng nói rồi, bà vẫn hy vọng có thể tạo cho nó nhiều điều kiện thích hợp để nó có thể thoải mái hơn.
Huống hồ, chỉ là thuê một căn nhà thôi mà.
Những gì bà có thể làm cho con, vốn dĩ cũng không nhiều.
Chu Gia Thuật gật đầu.
Đồ Tĩnh vỗ cánh tay anh: “Được rồi, nghỉ ngơi đi, mẹ cũng đi nghỉ đây. À còn nữa, nhớ nói với Bảo Ý, mẹ không phải là người cổ hủ gì đâu, mẹ rất vui vì hai đứa có thể ở bên nhau. Con phải chăm sóc Bảo Ý thật tốt, đối xử tốt với con bé, đừng bắt nạt con bé.”
Cuối cùng bà bổ sung một câu: “Chú ý an toàn.”
Gần như đã nói thẳng ra là bà đã biết rồi.
Chu Gia Thuật đương nhiên hiểu ý bà, anh gật đầu.
Đồ Tĩnh rời khỏi đó, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Bảo Ý như một con cá chết đuối, vèo một cái đã vọt lên bờ. Cả người cô như bạch tuộc bám chặt vào ngực anh, cô há mồm thở hổn hển, r*n r*: “Em sắp không chịu nổi nữa rồi~ Sắp chết rồi, em sai rồi, lần sau em cũng không dám nữa đâu. Mau xoa bóp chân phải cho em đi, bị tê rồi.”
Chu Gia Thuật: “…”
Anh mới là người sắp chết đây nè!
Nhưng anh vẫn đưa tay, thử ấn vào một chỗ nào đó trên người cô.
“Ở trên… a, nhẹ chút, không không, mạnh chút, ôi ôi anh đừng đừng như thế, ớ… đau đau đau… ứ?”
Xoa xoa rồi anh đã chạy lạc đề, hai tay siết chặt ôm cô vào lòng, anh cúi đầu chặn lấy môi cô, hôn đến khi cô không còn sức để kêu nữa, rồi anh ôm lấy cô từ phía sau, nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi, cánh tay lại vòng ra phía trước, gõ chữ cho cô xem: [Tối nay ngủ lại chỗ anh đi!]
Lần này đến lượt Bảo Ý hỏi anh: “Anh điên rồi à?”
Chu Gia Thuật: [Ừm.]
Anh đột nhiên cũng không nỡ nữa, mặc dù anh nhịn sắp phát điên lên rồi.
Anh nói câu này bảo cô phải tiếp lời sao đây. Bảo Ý hắng giọng: “Vậy trước sáu giờ sáng mai anh gọi em dậy nhé, em sẽ lén lút về nhà.”
Lúc sáu giờ sáng, khi Bảo Ý đang lén lút chui về nhà, đúng lúc gặp phải Lương Văn Sơn dậy sớm uống trà. Cô vuốt tóc, nhíu mày, bắt đầu diễn ngay tại chỗ: “Bên ngoài có con mèo hoang cứ kêu mãi, bố có nghe thấy không bố?”
Lương Văn Sơn hoàn toàn không hề nghĩ đến việc con gái mình sẽ chuồn ra ngoài ngủ cả đêm, ngơ ngác nhìn cô: “Không nghe thấy gì cả! Có phải thú cưng nhà ai chạy ra ngoài không, tìm thấy chưa?”
Bảo Ý nghiêm túc lắc đầu: “Chưa ạ, con ra ngoài thì nó không kêu nữa, con đi quanh hai vòng cũng không thấy, chắc nó chạy rồi.”
Lương Văn Sơn giục cô: “Con cứ ngủ đi, con quan tâm nhiều thế làm gì, hôm nay con còn phải đi nhập học, không ngủ nữa thì đi dọn đồ đi.”
Bảo Ý “Ò” một tiếng, chạy nhanh về phòng ngủ.
Hôm nay cả hai bà mẹ đều không rảnh, Chu Uẩn Ninh và Lương Văn Sơn cùng lái xe đưa hai đứa trẻ đến trường làm thủ tục nhập học.
Cũng may là trường ở gần nhà, lái xe hơn một tiếng đồng hồ, đến trước buổi trưa đã làm thủ tục nhập học xong, nhận đủ các loại tài liệu, buổi trưa tiện thể đi ăn ở căng tin, rồi hẹn môi giới đi xem nhà.
Dì Tĩnh đã sàng lọc sơ bộ một lượt, ba căn còn lại đều ở cùng một hướng gần trường, trông rất gần. Cuối cùng, họ chọn một căn hộ trung cao cấp, chỉ cách cổng phía Nam của trường năm phút đi bộ, môi trường khá hơn một chút.
Chốt và nhận chìa khoá luôn tại chỗ. Mặc dù cũng khá là gọn gàng, nhưng vẫn thuê nhân viên làm thêm giờ đến dọn dẹp kỹ lưỡng một lần nữa, sau đó tranh thủ lúc dọn dẹp, đi siêu thị gần đó mua đồ dùng sinh hoạt. Tiến độ nhanh đến mức Bảo Ý cũng có chút không theo kịp. Mãi đến khi Chu Gia Thuật bắt đầu chọn đồ dùng sinh hoạt với số lượng gấp đôi, Bảo Ý mới hơi ngượng ngùng dịch ra một chút, giả vờ không biết.
Nhưng bố mẹ hai bên dường như vẫn thích nghi khá ổn. Lương Văn Sơn còn đặc biệt dặn dò cô vài câu, bảo cô chăm sóc Tiểu Thuật một chút.
Ban đầu Bảo Ý không nghĩ đến việc sống cùng anh, nhưng sáng nay mẹ cô còn nói, anh sống một mình có thể sẽ không tiện lắm, dì Tĩnh rất lo lắng. Thân Hủy liền hỏi cô có muốn sống cùng anh không, nói rằng không muốn cũng được, có thể thuê người giúp việc, chỉ là cảm thấy hai đứa quen nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau. Bảo Ý đương nhiên đồng ý, hơn nữa cô thực sự không yên tâm để anh sống một mình.
Mặc dù thực tế đã chứng minh anh có khả năng sống độc lập, thậm chí còn mạnh hơn người bình thường một chút, nhưng vẫn khó lòng xua tan đi những nỗi lo lắng của người bên cạnh.
Yêu một người luôn khiến người ta lo bò trắng răng một chút.
Chỉ là, mặc dù bố mẹ hai bên đều ăn ý chọn một căn hai phòng ngủ để mỗi người một phòng, nhưng Bảo Ý vẫn có một cảm giác xấu hổ không rõ nguyên nhân.
Giữa lúc đang đi siêu thị, Chu Uẩn Ninh nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói rằng có thể phải về đó một chuyến. Lương Văn Sơn liền nhìn hai đứa trẻ một cái, nói: “Bố thấy hai đứa cũng biết tự lo cho mình, mọi thứ cũng gần xong xuôi rồi, bố cùng chú Chu về trước nhé. Có gì cứ gọi điện cho bố mẹ..”
Bảo Ý gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, rồi vẫy tay nói tạm biệt. Đợi mọi người đi hết, cô mới thở phào một hơi dài: “Con người quả nhiên không thể làm chuyện xấu, bây giờ em nhìn thấy bố mẹ thôi cũng thấy chột dạ.”
Chu Gia Thuật buồn cười chọc cô một cái, ra hiệu: Em tự chọn mà. Hôm nay em ngại ngùng lộ liễu quá rồi. Toàn là căn hai phòng ngủ, đâu có bắt em ngủ chung giường với anh đâu, làm như chuẩn bị phạm tội vậy.”
Bảo Ý gạt tay anh ra, ghé sát vào anh, nhỏ giọng nói: “Nhưng em chỉ muốn ngủ chung giường với anh thôi mà, anh ơi~”
Chu Gia Thuật liếc cô một cái, vẻ mặt cạn lời, Bảo Ý liền vui vẻ cười.
Nhưng rất nhanh cô đã không còn cười được nữa, cuối cùng anh đứng trước kệ bao cao su với đủ các loại rồi chọn ra bốn hộp.
Bảo Ý nén giọng: “… Em đùa anh thôi mà, anh đừng b**n th** thế, anh bỏ hai hộp xuống đi, nhanh lên! Bỏ cái loại có gai xuống.”
Chu Gia Thuật lắc đầu, đi tính tiền.
Bảo Ý đứng cách anh hai mét, giả vờ như thể không quen anh.
—
Bảo Ý: Sao anh có thể trơ cái khuôn mặt lạnh lùng đó ra rồi làm mấy cái chuyện không phải người làm thế…