Sau Khi Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính, Tôi Trở Thành Chị Dâu Của Anh Ta

Chương 17: Anh trai chồng cũ thật đáng yêu, muốn trêu chọc.




Sáng hôm sau, khi Liên Tư Hành tỉnh dậy, cô mới nhớ ra mình đã quên báo cho Tiểu Đan về việc thay đổi nơi ở nên cô gọi điện cho Tiểu Đan, bảo rằng cô sẽ bắt taxi đến phim trường.

Căn hộ cũ của cô, khu dân cư nơi Thịnh Sùng Ngật sống và địa điểm của phim trường hoàn toàn nằm ở ba hướng khác nhau.

Thịnh Sùng Ngật không cần quá nhiều thời gian để ngủ, dù tối hôm qua tận khuya mới ngủ nhưng hôm nay anh vẫn rất tỉnh táo, hoàn toàn không hề có dấu hiệu của việc thức khuya để học tập.

Anh đã dậy và tập một bài quyền, còn cô giúp việc cũng đã đến chuẩn bị bữa sáng.

Nhìn thấy Liên Tư Hành đang nói chuyện điện thoại với trợ lý, anh nhẹ nhàng nói: "Ăn sáng xong, em đi theo tôi, tôi sẽ đưa em đến phim trường."

Thông tin chi tiết về Liên Tư Hành mà anh đã nhận được từ trợ lý Kim cũng bao gồm kịch bản và lịch trình của bộ phim "Kế hoạch đào hôn" mà cô đang quay. Dù sao thì công ty giải trí Thiên Lâm cũng là một công ty con thuộc tập đoàn Thịnh Thiên, bản thân Thịnh Sùng Ngật cũng nắm giữ một phần cổ phần nhỏ.

Liên Tư Hành đi tới, vừa cầm một cốc sữa nóng lên uống, vừa nói:"Không cần đâu, trụ sở Thịnh Thiên và phim trường không cùng một hướng."

Thịnh Sùng Ngật nhìn cô gái tràn đầy sức sống đang uống sữa, trong đầu anh lại thoáng hiện lên hình ảnh nữ chính trong một bộ tài liệu giảng dạy mà anh đã xem tối qua, cảnh cô ấy uống sữa theo cách đặc biệt đầy gợi cảm...

Bởi vì anh không uống sữa, nên cô giúp việc chỉ chuẩn bị một cốc cho Liên Tư Hành, nhưng lúc này Thịnh Sùng Ngật lại đặc biệt muốn uống, tất nhiên, không phải từ cốc.

Yết hầu của người đàn ông vô thức chuyển động lên xuống vài lần, nhưng trên mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, từ từ chuyển ánh mắt đi.

"Em đón xe không tiện, quyết định như vậy đi."

Liên Tư Hành không từ chối nữa, dù sao Thịnh Sùng Ngật cũng là ông chủ và cũng không có thời gian làm việc cố định.

Lần này chiếc xe Thịnh Sùng Ngật chọn không phải xe lưu động mà là một chiếc Maybach bốn chỗ.

Hàng ghế sau vẫn khá rộng rãi, nhưng Thịnh Sùng Ngật vóc dáng cao lớn, khí chất nổi bật, nên Liên Tư Hành vừa lên xe đã định ngồi sát cửa bên kia, cố gắng tránh xa người đàn ông một chút.

Thịnh Sùng Ngật vẫy tay gọi cô: "Lại đây."

Liên Tư Hành không nhúc nhích, lắc đầu từ chối một cách kiên quyết: "Không đâu, anh Ngật, tuy chúng ta là quan hệ sống chung, nhưng tôi không phải tình nhân nhỏ của anh. Anh chú ý một chút, còn có tài xế ở đây nữa."

Nghĩ rằng với tính cách kiêu ngạo của Thịnh Sùng Ngật thì không thể ép buộc cô, giờ đây tâm lý của Liên Tư Hành vững vàng như núi Thái Sơn, khác hẳn với vẻ nhút nhát trước đây.

Tài xế Tiểu Trương rất tinh mắt, nhẹ giọng nói: "Xin hãy coi tôi như không tồn tại, tôi chỉ là không khí."

Nói đùa chứ, tổng Giám đốc Thịnh tự tay ôm ấp, còn để cô vào ở trong không gian riêng tư của mình, làm sao có thể là tình nhân được nuôi? Tiểu Trương nhìn xa trông rộng thấy người này có lẽ sẽ là phu nhân tổng giám đốc trong tương lai.

Liên Tư Hành: "..."

Thịnh Sùng Ngật nói với giọng điệu bình thản, nhưng lời nói lại ẩn chứa ý đe dọa: "Tôi bảo em qua đây sống với tôi, không phải để em làm cho tôi khó chịu. Nếu em khiến cho tôi không vui, tôi cũng sẽ không để em sống thoải mái."

Ngụ ý lời nói rất rõ ràng, không cho ngủ thì cũng được, nhưng việc nhỏ này thì phải thuận theo anh.

Liên Tư Hành bĩu môi, bất đắc dĩ phải ngồi vào giữa... Không thể cầm cự được nổi ba mươi giây cô đã phải cúi đầu trước quyền lực và sự giàu có này. Ai bảo người đàn ông này lại là cấp trên của cấp trên cô chứ.

Hai người đã ngủ với nhau, đã làm mọi chuyện thân mật, cũng chẳng có gì khi gần nhau hơn chút nữa, coi như phương pháp trị liệu cho người đàn ông mắc bệnh không gần phụ nữ, đợi cho anh quen với việc tiếp xúc cơ thể với cô, sau này chắc hẳn sẽ không còn ghét phụ nữ khác nữa.

Còn về việc trêu chọc Thịnh Sùng Ngật, biến anh thành bạn trai chính thức, Liên Tư Hành hoàn toàn không nghĩ tới, bây giờ cô chỉ muốn tu tiên và luyện đan kiếm tiền, chuyện yêu đương không nằm trong kế hoạch của cô.

Khi mới tạo hình nhân vật, cô đã xây dựng Thịnh Sùng Ngật là một người điềm tĩnh, lý trí, lạnh lùng, tham công tiếc việc, trong lòng anh chỉ có sự nghiệp kiếm tiền mà không có bất kỳ cảm xúc nào, phụ nữ cũng chỉ là thứ thừa thãi.

Dù giờ anh đã mở lòng, có hứng thú với phụ nữ, cũng không có nghĩa là người đàn ông như Thịnh Sùng Ngật cần tình yêu.

Anh vẫn chưa vượt qua được sự khó chịu tâm lý và có ác cảm với phụ nữ, chính vì vậy mà người từng có một lần thân mật với anh như cô mới trở nên đặc biệt hơn chút.

Điều này cũng không có ý nghĩa gì cả.

Hơn nữa... ngay cả khi có ý định yêu đương, Liên Tư Hành cũng không thể tìm đến người từng là anh chồng của mình được! Như vậy thì vô cùng xấu hổ!

Liên Tư Hành vừa nghĩ vậy vừa thốt ra lời: "Anh Ngật, tôi cũng hiểu phần nào tình trạng của anh, vậy nên tôi xem như đang hỗ trợ anh làm quen dần với việc tiếp xúc phụ nữ thôi. Thật ra, phụ nữ không đáng sợ như anh nghĩ đâu, hiện giờ anh đã mạnh mẽ và giỏi giang như vậy rồi, anh không muốn thì chẳng ai có thể ép anh được..."

Nói rồi, Liên Tư Hành nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay Thịnh Sùng Ngật đang để trên đùi:"Anh nhìn xem, nếu anh không thích, có thể dễ dàng hất tay của tôi ra..."

Thịnh Sùng Ngật nắm lấy đôi tay trắng mịn mà cô vừa tự mình đưa qua: "Tôi rất thích."

Liên Tư Hành ngẩn người: "?!?!"

Thịnh Sùng Ngật ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Cách em trêu chọc tôi, tôi cũng rất thích."

Liên Tư Hành đỏ bừng mặt: "... ? ! ! !"

Ai thèm trêu chọc anh chứ!

Tuy nhiên, chợt nhớ rằng bàn tay này quả thực là do cô chủ động đưa ra, Liên Tư Hành cảm thấy mình thực sự quá ngu ngốc!

Liên Tư Hành cố gắng rút tay ra, nhưng Thịnh Sùng Ngật lại thì thầm: "Đừng làm loạn, Tiểu Trương còn đang ở đây đấy. Nắm tay chút thôi, chẳng lẽ em còn muốn hôn tôi sao?"

Liên Tư Hành cảm thấy oan ức vô cùng: "... Tôi không có!"

Thịnh Sùng Ngật tiếp tục giáo huấn cô: "Em nói đúng, giờ em chưa phải là tình nhân nhỏ của tôi, trước mặt người ngoài thân mật quá cũng không tiện. Tôi đâu phải loại người tuỳ tiện."

Liên Tư Hành suýt nữa thì bật khóc vì khả năng xuyên tạc của anh. Rõ ràng cô nói mình không phải là tình nhân của anh mà, “không” và “chưa” có khác biệt rất lớn đó!

Mẹ kiếp, anh nên buông tay tôi rồi nói tiếp!

Nhìn cô nàng tức đến đỏ bừng mặt, Thịnh Sùng Ngật cảm thấy vô cùng thích thú. Anh vuốt ve đôi tay trắng nõn mềm mại trong tay, càng nắm chặt không muốn buông, rồi ghé sát tai Liên Tư Hành, khẽ nói: "Có phải em nghĩ anh đang nói hươu nói vượn không? Không trách anh được, học từ em đấy."

Hơi thở ấm nóng của anh lướt qua bên tai, giọng trầm thấp đầy mê hoặc.

Liên Tư Hành chỉ cảm thấy nửa người mềm nhũn, căn bản không thể phản kháng được.

Nhưng đã lỡ nói ra, cô không thể mất mặt, Liên Tư Hành hậm hực đáp: "Hừ, có thể đường đường được lợi từ ngài Thịnh, tôi cũng không hề thiệt thòi chút nào!"

Nói xong, Liên Tư Hành hơi cong ngón tay, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay Thịnh Sùng Ngật

Nửa người áp sát vào người Thịnh Sùng Ngật, đầu tựa lên vai anh một cách thân mật.

Quả nhiên, thân hình Thịnh Sùng Ngật bỗng cứng đờ!

Từ đêm đó Liên Tư Hành đã phát hiện ra rằng anh thích giữ quyền chủ động tuyệt đối và không thích cô chủ động đến gần và chạm vào cơ thể anh.

Dù lúc đó bị thuốc và mê thuật chi phối, tận sâu trong lòng Thịnh Sùng Ngật vẫn có chút phản cảm và bài xích với phụ nữ.

Nhưng Liên Tư Hành lại không biết, Thịnh Sùng Ngật phải dùng bao nhiêu tự chủ mới không đè cô xuống ghế sau mà hôn và trừng phạt cô ngay lập tức.

Hành động đó sẽ khiến cô hoảng sợ.

Nếu cô biết rằng ông anh trai đã quen biết từ nhỏ, người từng là anh chồng của cô, lại chất chứa đầy những ham muốn không mấy trong sáng đối với mình, rằng mỗi lần cô khẽ tiến gần thêm một chút đều khiến khát khao bị đè nén trong lòng anh thêm mãnh liệt và sôi sục, thì chắc chắn cô sẽ không ngoan ngoãn đồng ý với điều kiện nửa là thỏa thuận nửa là ép buộc này mà ở bên cạnh anh ba tháng nữa.

Thịnh Sùng Ngật cũng không rõ vì sao, có lẽ cảm xúc của anh dành cho cô không chỉ đơn thuần là ham muốn.

Để có thể thường xuyên gặp cô mà không làm cô đề phòng hay cảnh giác quá mức, anh phải cẩn trọng kiềm chế hành động của mình, dù lời nói có phần vô tư và táo bạo.

Vốn dĩ việc tự kiềm chế đã rất khó khăn, vậy mà cô còn chủ động đến gần thế này. Hương thơm dịu nhẹ từ cô lan tỏa quanh anh, khiến đầu óc Thịnh Sùng Ngật như ngừng hoạt động, hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

Khi Liên Tư Hành dựa sát vào anh hơn mức bình thường, Thịnh Sùng Ngật im lặng hồi lâu, không nói một lời. Thậm chí anh còn hơi nhích về phía cửa sổ xe, cố gắng mở rộng khoảng cách giữa hai người… Không biết từ lúc nào, tay anh cũng đã buông khỏi tay cô.

Liên Tư Hành ôm lấy cánh tay Thịnh Sùng Ngật bằng cả hai tay, giọng điệu mềm mại, dễ thương: "Anh Ngật đừng cử động, để tôi dựa vào chợp mắt một lúc nhá."

Sau khi mang thai, Liên Tư Hành dễ buồn ngủ hơn. Nghĩ đến việc sắp tới phải quay phim cả ngày, Liên Tư Hành muốn tranh thủ thời gian để ngủ một lát, đương nhiên, có người làm gối tựa như anh thì thoải mái hơn so với tựa vào lưng ghế cứng của xe.

Liên Tư Hành mơ màng nghĩ, nếu Thịnh Sùng Ngật đã nói cô trêu chọc anh thì cô sẽ trêu chọc anh thật!

Dù sao, chỉ cần cô không đồng ý, Thịnh Sùng Ngật cũng không thể làm gì cô.

Thịnh Sùng Ngật quả thật không cử động nữa.

Khi nhận ra Liên Tư Hành đã ngủ say, anh lặng lẽ nhích lại gần hơn một chút, để cô dựa vào thoải mái hơn.

Tài xế Tiểu Trương thì không dám nhìn vào gương chiếu hậu, sợ phải thấy những gì không nên thấy. Nhưng anh ấy không thể bịt tai lại, nghe những câu nói hai người nói với nhau ở phía sau, anh ấy cảm thấy mình như vừa nhận thêm ngàn vạn nhát dao đâm vào trái tim của một kẻ độc thân.

Ông chủ của anh, vốn mắc chứng sợ phụ nữ nghiêm trọng, nay đã bắt đầu hẹn hò, lại còn ở bên một cô gái vừa xinh đẹp vừa khéo léo. Thế thì, mùa xuân của anh ấy ở đâu đây?!

*

Khi gần đến phim trường, Thịnh Sùng Ngật nhẹ nhàng gọi Liên Tư Hành dậy và cho cô xuống xe cách một con phố với điểm đến, chỗ mà tài xế và trợ lý Tiểu Đan đã chờ sẵn.

Dù trong giới có không ít nữ diễn viên được đưa đón bằng xe sang, Thịnh Sùng Ngật vẫn muốn tránh cho Liên Tư Hành khỏi những lời đàm tiếu không cần thiết.

Nghe nói kỹ năng diễn xuất của cô đã tiến bộ rất nhiều trong đoàn phim lần này, có lẽ vì thất tình nên cô quyết tâm nghiêm túc diễn xuất.

Nếu cô cần, tất nhiên anh sẵn lòng trở thành chỗ dựa cho cô, anh cũng không muốn trở thành vật cản trên con đường tiến về phía trước của cô.

Liên Tư Hành thả cánh tay Thịnh Sùng Ngật ra, dụi mắt ngái ngủ rồi ngáp một cái: "Cảm ơn anh Ngật."

Chiếc gối tựa bằng thịt người này khá thoải mái.

Thịnh Sùng Ngật cảm thấy nửa vai gần như tê cứng, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: "Tôi muốn nhiều hơn tiếng cảm ơn bằng lời nói."

Liên Tư Hành tháo dây an toàn và định bước xuống xe, cô chợt dừng lại một chút, cô chụm ngón trỏ và ngón giữa lại, đưa lên môi "moazz" một cái, sau đó ấn nhẹ hai đầu ngón tay lên bên má lạnh lùng của Thịnh Sùng Ngật, để lại một dấu son mờ mờ hình hai ngón tay.

Cô gái nhỏ cười tủm tỉm nói: "A..., anh Ngật, tôi vẫn chưa phải là tình nhân của anh, nên không thể hôn anh được. Để ngón tay tôi thay tôi hôn tạm biệt anh nhé."

Nói xong, Liên Tư Hành nhanh chóng mở cửa xe và xuống ngay.

Vừa bước xuống xe, mặt cô đỏ bừng lên, vội vã đi về phía chiếc xe bảo mẫu quen thuộc.

Xong rồi, cô bỗng nhận ra người anh chồng cũ lạnh như núi băng mà bên trong nóng như núi lửa này lại đáng yêu đến lạ, đến nỗi cô thậm chí còn muốn thật sự thử trêu chọc anh một chút.

Cô như vậy quả thực là tự vả, rõ ràng lúc lên xe cô còn nghĩ rằng người này lạnh lùng, không có tình cảm, không hợp để yêu đương.

Thật ra Liên Tư Hành cũng không hoàn toàn ngủ quên, dù sao trong xe cũng không thoải mái lắm.

Không ngờ rằng anh lại ngoan ngoãn để cô dựa vào suốt dọc đường, thậm chí còn nhích lại gần để cô thoải mái hơn…

Dù ngoài miệng nói mấy câu đầy trêu đùa nhưng anh chưa bao giờ có cử chỉ nào quá đáng với cô.

Thật đáng yêu, muốn trêu chọc anh quá!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận