Sau Khi Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính, Tôi Trở Thành Chị Dâu Của Anh Ta

Chương 44: Tư Hành sinh con.




Mọi người thường nói phụ nữ hay nói ngược lại với lòng mình, Liên Tư Hành gặp phải một ông chồng bá đạo, yêu thích nói ngược lại, cũng chỉ có thể tiếp tục dỗ dành Thịnh Sùng Ngật vài câu, lúc thì gọi "chồng yêu", lúc thì "bảo bối lớn", thỉnh thoảng lại thêm "anh Ngật", "anh yêu"...

Thịnh Sùng Ngật không còn giữ được vẻ lạnh lùng như trước, bắt đầu bỏ cặp tài liệu sang một bên, vội vàng cởi áo vest, tháo cà vạt.

Liên Tư Hành không hề hoảng hốt, vẫn bình tĩnh ngồi trên sofa, còn phối hợp vén váy cotton dài ở nhà lên, lộ ra đôi chân trắng muốt và thon dài, rồi liếc mắt quyến rũ về phía Thịnh Sùng Ngật, nhẹ nhàng nói: "A, anh yêu, anh không thể kìm chế được sao? Không tốt đâu nha, bé con đã 8 tháng rồi... Hay hôm nay để em làm một bộ liệu pháp chân cho anh?"

Liệu pháp chân này... Ừ, như cái tên đã nói...

Thịnh Sùng Ngật tháo xong cà vạt, bước nhanh lại gần, nhưng lại là kéo váy của Liên Tư Hành xuống: "Mới tháng 4 thôi, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, không được lộ chân."

Sau đó, anh ôm cô vào lòng, hung hăng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn luôn trêu ghẹo khiến anh muốn biến thành thú hoang.

Liệu pháp chân hay gì đó, không phải Thịnh Sùng Ngật không muốn, nhưng bây giờ đứa bé trong bụng đã to như vậy rồi, người ta thường nói tháng Bảy sống tháng Tám không sống(*)...

(*) Một câu nói dân gian Trung Quốc, ý chỉ việc sinh non ở tháng thứ bảy thì có khả năng sống, nhưng nếu rơi vào tháng thứ tám thì lại nguy hiểm hơn

Nếu anh vì quá hưng phấn mà không kiểm soát được lực, lỡ làm cô bị thương thì sao, đứa bé cũng có thể gặp nguy hiểm, anh sẽ ân hận cả đời.

Mặc dù miệng anh nói muốn đặt cho đứa bé những biệt danh xấu, nhưng thực sự, trong lòng Thịnh Sùng Ngật vẫn rất coi trọng đứa trẻ. Anh biết Liên Tư Hành sẽ không đồng ý, nên mới đặt những cái tên như vậy, chỉ là muốn cô biết rằng anh đang ghen với đứa trẻ, muốn cô cũng chú ý đến anh - bố của đứa bé, không thể vì có đứa nhỏ mà quên mất anh.

Từ tháng 8 trở đi, Thịnh Sùng Ngật gần như không còn dùng những "chiêu trò" nữa, lại trở về với vẻ ngoài lạnh lùng, kiềm chế và cấm dục như ban đầu. Dù có nghĩ thế nào đi nữa thì anh cũng chỉ có thể ôm cô vợ nhỏ, rồi niệm bài "quyết tâm thanh tĩnh" mà thôi…

Đây là những tháng ngày mà anh bắt đầu tu luyện, thường xuyên phải nghiên cứu các thuật pháp mà anh phải học, nó còn hiệu quả hơn cả việc tắm nước lạnh, lại không làm tổn hại đến cơ thể.

Tuy nhiên những gì anh đang phải chịu đựng, chờ khi cô hết ở cữ... Anh sẽ đòi lại gấp đôi. Những lần cô trêu chọc mà không chịu dập tắt, anh đều ghi nhớ hết. Lần này chắc chắn là lần thứ hai mươi ba cô chủ động mời gọi anh rồi... Theo cách ghi chép của giám đốc Thịnh, những gì cô gây ra, trong tương lai chắc chắn sẽ được đền đáp gấp mười lần!

Tổng giám đốc Thịnh, ông chủ trong giới kinh doanh, tuyệt đối không chịu thiệt thòi!

Ỷ vào việc Thịnh Sùng Ngật không dám làm gì mình, Liên Tư Hành cứ tha hồ trêu chọc. Nhưng cô nàng đã quên mất chồng mình trước kia từng rất nhỏ nhen về vấn đề này... Đợi đến khi Liên Tư Hành nhận ra, hối hận cũng đã muộn.

Thời gian trôi qua, mùa hè đến gần.

Ngày dự sinh của đứa bé là vào ngày 7 tháng 6, đúng vào thời điểm kỳ thi đại học, thế nhưng ngày 7 đã qua, ngày 8 qua, ngày 9 cũng qua... Mà đứa bé vẫn không có chút động tĩnh gì.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ cho biết đứa bé rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì, có thể là vì trong bụng mẹ nó quá thoải mái nên không muốn ra ngoài, nhưng nếu đến hai ngày nữa mà vẫn không sinh, thì phải tiêm thuốc kích thích chuyển dạ rồi.

Một tuần trước, Thịnh Sùng Ngật đã bắt đầu từ chối tất cả công việc và ở nhà để ở bên Liên Tư Hành.

Đối mặt với đứa trẻ lề mề không chịu ra, Thịnh Sùng Ngật khó chịu nói: "Khi nó ra ngoài anh không đánh đòn nó mới lạ!"

Liên Tư Hành cười nói: "Nói thì hay lắm, đến lúc đó xem anh có dám làm không."

Mấy tháng sau khi kết hôn, hai người đã có cảm giác như một cặp vợ chồng già, nhưng vẫn giữ được tình cảm nồng thắm như thuở ban đầu, chỉ cần nói vài câu là lại không kìm được mà ôm nhau hoặc hôn nhau.

Trong lúc Thịnh Sùng Ngật đang trao cho cô một nụ hôn, Liên Tư Hành đột nhiên kêu “ối" một tiếng rồi ôm lấy bụng mình.

Thịnh Sùng Ngật còn tưởng mình vô tình đụng phải bụng cô trong lúc hôn, vội vàng lo lắng hỏi: "Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?"

Liên Tư Hành nắm chặt cánh tay của Thịnh Sùng Ngật, bình tĩnh nói: "Anh Ngật, có thể em sắp sinh rồi, hình như nước ối đã vỡ rồi!"

Thịnh Sùng Ngật vừa nghe xong liền thay đổi sắc mặt, vội vàng cẩn thận bế Liên Tư Hành lên, chạy ra ngoài: "Tài xế! Đi bệnh viện! Những ngày này lẽ ra chúng ta nên ở bệnh viện rồi, em lại không chịu, còn chê mùi thuốc khử trùng..."

Liên Tư Hành còn có tâm trạng trêu đùa Thịnh Sùng Ngật: "...Anh Ngật, thấy anh căng thẳng như vậy, em lại không lo lắng gì, người không biết còn tưởng anh mới là người sinh con đấy."

Thịnh Sùng Ngật: "Đừng nói nữa! Tiết kiệm sức lực! Ăn chút gì đã..."

Liên Tư Hành: "Anh Ngật, anh đừng lo, em có thuốc giảm đau và linh đan bổ dưỡng đã chuẩn bị sẵn, lên xe anh tìm ra cho em, cho em uống hai viên trước..."

May mắn là Thịnh Sùng Ngật đã chuẩn bị đầy đủ, Liên Tư Hành nhanh chóng được đưa đến bệnh viện tư nhân Liên Hòa, vào phòng bệnh cao cấp. Người đỡ đẻ cho cô cũng là bác sĩ giỏi nhất, vì đây là bệnh viện của gia đình cô.

Thịnh Sùng Ngật đứng ngoài phòng sinh, đi tới đi lui, anh không thể bình tĩnh nổi, lòng như lửa đốt, từng giây từng phút đều kéo dài vô tận.

Tuy Liên Tư Hành không tăng cân nhiều, nhưng đứa bé lại phát triển rất tốt, cân nặng lên đến hơn 3,5kg. Cô có thân hình mảnh mai, việc sinh thường khá khó khăn, rất có thể phải sinh mổ.

Khi bác sĩ yêu cầu Thịnh Sùng Ngật ký vào bản chấp thuận rủi ro, tay anh run rẩy: "Nếu có chuyện gì, nhất định phải cứu mẹ trước!"

Bác sĩ mỉm cười: "Đương nhiên rồi!"

Không cần Thịnh Sùng Ngật nói, họ cũng sẽ luôn ưu tiên cứu Liên Tư Hành, bởi cô là con gái của ông chủ bệnh viện mà!

Sau khi Liên Thế Tùng, Đỗ Bội Anh và Liên Duệ Khiêm nhận được tin cũng vội vã đến.

Liên Tư Hành đã uống thuốc giảm đau và linh đan bổ dưỡng tự chế, cũng có cảm giác đau nhưng không đến mức không thể chịu đựng.

Hơn một giờ sau, Liên Tư Hành sinh một bé trai, Thịnh Sùng Ngật đích thân đặt tên là Thịnh Nhị Bảo, nặng 3,55kg.

Thịnh Sùng Ngật không kịp nhìn con một cái, anh đã vội vàng chạy vào phòng sinh.

Nhìn sắc mặt tái nhợt, cơ thể yếu ớt, bụng đã phẳng đi nhiều của Liên Tư Hành, anh nắm chặt tay cô, lặng lẽ truyền linh lực cho cô để dưỡng lại thể lực đang suy yếu: "Tiểu Tư, sau này chúng ta không sinh con nữa, được không?"

Sau khi hiểu rằng việc sinh con là một quá trình đầy rủi ro và cực kỳ đau đớn, anh không muốn để cô phải chịu đựng thêm lần nữa. Đứa bé, là người sẽ tranh giành vợ với anh, có một đứa là đủ rồi.

Thực tế, trạng thái của Liên Tư Hành so với nhiều bà mẹ sau sinh còn tốt hơn rất nhiều, chỉ là bụng cô bị rạch một vết dài, dù có thuốc giảm đau cũng không thể không cảm thấy đau.

Thuốc giảm đau làm dịu đi cơn đau, linh đan bổ dưỡng giúp cô hồi phục sức lực, lại còn có linh lực quen thuộc mà Thịnh Sùng Ngật không ngừng truyền vào, mặt cô dần hồng hào, nhẹ nhàng nói: "Em nghĩ sau này chúng ta vẫn có thể có thêm một cô con gái nữa..."

Liên Tư Hành không phải là kiểu trọng nữ khinh nam, nếu có con trai cũng được, nhưng con gái thì càng tốt.

Có lẽ vì sự xuất hiện của Nhị Bảo, ban đầu cô không mấy mong đợi, thậm chí đã từng nghĩ đến việc phá bỏ, nhưng giờ đứa bé đã chào đời, cô lại vô cùng mừng rỡ vì đã không thật sự bỏ đi đứa trẻ.

Cảm giác huyết thống kết nối, gắn kết xương thịt thật sự rất kỳ diệu, nhìn đứa con nhỏ bé, trái tim cô trở nên mềm mại, tự nhiên thích nghi với vai trò mới là "mẹ" này.

Cô hiểu rõ, với tính cách của Thịnh Sùng Ngật, anh sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người bố, nhưng sự chú ý anh dành cho con cái có thể sẽ không quá nhiều.

Thực ra, cô cũng vậy.

Đối với trẻ con, bạn đồng hành tốt nhất thời thơ ấu thực ra chính là anh chị em.

Liên Tư Hành luôn cảm thấy may mắn vì dù cô đã rời xa bố mẹ ruột ở kiếp trước, nhưng vẫn có anh trai ở bên cạnh chăm sóc, thay cô hiếu thuận.

Tuy nhiên, Liên Tư Hành không định tranh cãi với Thịnh Sùng Ngật về vấn đề này: "Với thể trạng của em, khả năng gặp rủi ro khi sinh rất thấp. Nếu anh không thích, thì em sẽ không sinh nữa, chỉ Nhị Bảo thôi cũng được rồi."

Thịnh Sùng Ngật hôn lên mu bàn tay của cô gái của mình: "Thích chứ, sao lại không thích, đó là đứa bé mang dòng máu của chúng ta. Anh chỉ không nỡ để em phải chịu vất vả và đau đớn, cũng không muốn em phải hy sinh sức khỏe và tinh thần cho con."

Cả tu vi và linh lực nữa.

Liên Tư Hành hiểu được ý tứ của Thịnh Sùng Ngật.

Liên Tư Hành cũng không nhất thiết phải sinh con, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừm, vậy chúng ta có thể không tự sinh, vài năm nữa xem sao rồi nhận nuôi một bé gái... tìm cho Nhị Bảo một người em gái."

Thịnh Sùng Ngật: "Được, được, đều theo ý em."

Còn về chuyện vài năm sau, trong một lần vô tình không thực hiện biện pháp bảo vệ, lại có đứa thứ hai, thì đó là chuyện khác.

Nhị Bảo là một đứa trẻ có làn da đỏ hồng, hơi mũm mĩm, ngoài lúc vừa mới sinh ra đã khóc vài tiếng thì không hay khóc lắm.

Sau khi Liên Tư Hành nghỉ ngơi, Thịnh Sùng Ngật từ phòng sinh ra, mới đến gần bố mẹ và bố mẹ vợ, nhìn đứa bé mà anh đã gọi là "oắt con" trong suốt mấy tháng qua.

Thịnh Sùng Ngật nhíu mày: "Hơi xấu, không bế nhầm đứa trẻ đấy chứ..."

Cả anh và Liên Tư Hành đều đẹp như vậy, sao đứa bé này lại xấu như khỉ thế này!

Gần đây không đi du lịch, Thẩm Thanh Di liếc con trai: "Nói gì vậy, Nhị Bảo giống như lúc con mới sinh, y như hai giọt nước, nhà còn có ảnh của con lúc mới sinh nữa đấy!"

Ý bà ấy là, nếu nói Nhị Bảo xấu, thì cũng đang nói anh xấu.

Thịnh Sùng Ngật lập tức không nói gì nữa.

Đỗ Bội Anh tìm cách hoà giải: "Mới sinh em bé nào cũng thế, chưa phát triển hết, vài ngày nữa em bé sẽ dễ thương hơn..."

Ông cụ Thịnh và ông cụ Liên đã lớn tuổi, không thể đến thăm chắt nội và chắt ngoại ngay lập tức được, nhưng đã gọi điện đến.

Hai gia đình nhà họ Thịnh và nhà họ Liên vì sự ra đời của Thịnh Nhị Bảo mà trở nên bận rộn và náo nhiệt hơn...

Sau khi tỉnh dậy, Liên Tư Hành mới nhìn thấy đứa con trai mũm mĩm của mình.

Nhìn Thịnh Sùng Ngật đang ở bên cạnh, Liên Tư Hành cảm thấy như mình đã đâm rễ vào thế giới này, cảm giác lưu lạc nơi đất khách cuối cùng cũng đã biến mất.

Thịnh Sùng Ngật biết ơn cô đã kéo anh ra khỏi gần ba mươi năm cô độc, đem đến cho anh một màu sắc mới.

Sao cô có thể không biết ơn anh được, anh đã cho cô một gia đình ấm áp, hạnh phúc và tràn đầy yêu thương.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận