Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 1: Thị trấn Thường Vu.




Chương 1: Thị trấn Thường Vu

“Chút tiếng tăm tốt xấu hỗn loạn của cô trên mạng chưa đủ để người dân ở trấn này biết đến.”

editor: ilovesther_

Cuối tháng sáu ở phía Nam, mặt đường nhựa nóng hầm hập, bánh xe lăn qua đống ổ gà đổ nát làm bốc lên từng đám bụi mù.

Qua cửa sổ chống nhìn trộm của xe bảo mẫu, Ước Tây nhìn làn khói dày tan dần, tâm trạng vốn đã u ám lại càng thêm tụt dốc. Rốt cuộc là muốn đày cô đến chỗ núi sâu hẻo lánh nào vậy?

Ánh mặt trời không xuyên qua được kính, thế nhưng khuôn mặt đang dựa vào cửa sổ tựa như biết phát sáng, khi quay đầu lại đẹp đến chói mắt.

Giọng nói của cô gái lộ rõ sự đè nén và thất vọng:

“Đến đâu rồi ạ?”

Người đại diện – chị Tinh – ngồi bên cạnh cô đang nói chuyện điện thoại, dù lập luận chu đáo thỏa đáng đến mấy cũng không ngăn được kết quả tiêu cực. Lại thêm vài câu ngắt quãng, đại khái mấy hợp đồng đại diện thời gian trước tìm được chắc cũng toang rồi.

Chị Tinh cúp máy xem chỉ dẫn trên bản đồ, vặn nắp chai nước đưa cho Ước Tây, nhẹ giọng trấn an:

“Sắp vào đến trấn Thường Vu rồi. Em uống chút nước đi, còn chóng mặt không?”

Ước Tây mở nắp chai nước uống một ngụm.

Nét đẹp của cô vừa vặn là sự giao thoa giữa thiếu nữ và phụ nữ – tươi mát như nụ sen đầu mùa mới nở, tinh tế nhưng cũng đầy gai góc. Gương mặt này khi giả vờ yếu đuối chẳng những không nhu nhược đáng thương mà ngược lại càng giống một tiểu yêu tinh bụng đầy suy nghĩ xấu xa hơn.

“Nhức đầu muốn chết luôn, có thể đừng đi nữa không? Chị tống em đến chỗ quái quỷ này khác nào muốn chém em đâu!”

Bên ngoài cửa sổ là cánh đồng héo úa, xa xa lác đác vài căn nhà cao thấp.

Xa hơn nữa là bầu trời xanh biếc không một áng mây, cứ như vừa được gột rửa sạch sẽ.

Xe chạy trên con đường không tên, hướng dẫn chỉ đường đã vô dụng, bỏ lại sau lưng là những hàng cây dương mọc hoang hai bên đường.

Đường càng lúc càng xấu, xe xóc mạnh một cái.

“Chú Trương, chú chạy chậm một chút, Tây Tây chóng mặt.”

Chị Tinh bám chặt lưng ghế, dặn dò xong lập tức quay sang nhìn Ước Tây, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép mà nói:

“Em biết chị vừa nghe điện thoại của ai không? Hợp đồng đại diện đàm phán bao nhiêu lâu, chị lăn lộn nửa năm trời mới coi như gần xong. Giờ thì hay rồi, em vừa xảy ra chuyện là cái bánh hời rơi thẳng xuống đầu Tô Lăng Lăng.”

Triệu Ước Tây ra mắt từ năm sáu tuổi, năm nay mười tám, tính ra đã đóng phim hơn chục năm.

Thân phận sao nhí vừa là bàn đạp cũng vừa là cản trở đối với sự nghiệp.

Ấn tượng của công chúng về cô vẫn dừng lại ở hình ảnh một cô bé vị thành niên. Chớp mắt cô đã bắt đầu đến tuổi đóng vai tình cảm thân mật, dù chỉ là mấy cảnh mượn góc máy nhưng vẫn bị phản ứng dữ dội.

Công ty nhận được không ít đơn khiếu nại.

Đang ở nơi đầu ngọn sóng thì lại bị chụp được cảnh ra vào quán bar với bạn khác giới.

Một vài bức ảnh căn góc có chủ đích được tung ra, cư dân mạng thi nhau viết tiểu thuyết suy diễn đủ kiểu. Chỉ trong một thời gian ngắn, hình tượng “tiểu hoa thuần khiết có thực lực” mà công ty dày công xây dựng đứng trước nguy cơ sụp đổ.

Dù đã tìm đủ cách xử lý khủng hoảng truyền thông nhưng vẫn không thể chuyển hướng dư luận. Chỉ cần mặc váy hơi ngắn đi dự sự kiện, bên dưới phần bình luận Weibo lập tức chìm trong chỉ trích, có người mắng công ty, có người mắng quản lý, cũng có người mắng thẳng Triệu Ước Tây – tóm lại không một ai thoát.

Nhưng cũng không phải đang yên đang lành bị mắng chửi.

Tin đồn về việc tuyển vai cho bộ phim điện ảnh vừa lan ra, trên mạng rộ lên ý kiến cho rằng Ước Tây rất hợp vai nữ chính, cũng là lúc tin tức tiêu cực thi nhau kéo tới.

Ước Tây bị treo trên hot search cho người ta tha hồ bôi nhọ suốt một tháng.

Hai việc này chắc chắn chẳng phải trùng hợp.

Đây là tác phẩm của đạo diễn lớn, trong giới có vô số người thèm muốn. Mà Triệu Ước Tây, nhan sắc có thừa, kỹ thuật diễn xuất cũng đã được công nhận là nổi bật trong số các tiểu hoa cùng lứa.

Giai đoạn chuyển hình này, một bộ phim điện ảnh đỉnh cao có thể sẽ là bước ngoặt đối với sự nghiệp. Trước buổi thử vai sẽ diễn ra vào tháng 9, chị Tinh thận trọng đưa Ước Tây về thị trấn Thường Vu là để đảm bảo an toàn tuyệt đối.

lấy đề tài về nghệ thuật điêu khắc đá – một di sản văn hoá phi vật thể để kể lại câu chuyện tình có thật 20 năm trước, giữa cô nữ sinh đi trải nghiệm thực tế và người nghệ nhân chạm khắc bia đá, địa điểm chính là ở thị trấn Thường Vu.

.

Xe chạy qua cây cầu đá, mặt đường lát đá xanh gồ ghề, xóc nảy không ngừng. Hồ nước uốn lượn quanh thị trấn như một dải lụa dài phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh.

Cơn gió nóng bỗng ngừng thổi, khiến lòng người bức bối.

Chắc đã vào đến trung tâm thị trấn, vô số ngôi nhà gỗ với mái ngói màu than hiện ra trong tầm mắt.

Xe vẫn còn xóc nhẹ, chị Tinh vỗ vỗ mu bàn tay Ước Tây, vừa dỗ dành vừa lừa ngọt:

“Yên tâm, có phải để em một thân một mình ở đây đâu. Chị đã nhờ người chăm sóc em rồi, giám đốc Hứa giới thiệu đó. Cụ ông nhà này là người kế thừa nghề điêu khắc bia đá, di sản văn hoá đó, đúng chuẩn nhà nòi. Em điều chỉnh lại tâm lý cho tốt, chuyến đi này không uổng đâu. Nghĩ xem, người ta thắng giải Ảnh hậu lên kể chuyện sống trên núi nửa năm để nhập vai, báo chí tung hô hết lời kìa.

Sau này em lấy giải, kịch bản truyền thông cũng có sẵn rồi còn gì. Chuyên nghiệp, tận tâm với nghề, con đường sau này sẽ là như vậy đó!”

Ước Tây nghe mà phiền lòng, xoay người quay mặt vào cửa sổ, nghĩ đến việc hai tháng tới phải ở lại chỗ này, cô nghẹn đến mức không nói nên lời.

Đường nhỏ khó đi, xe phải lách qua mấy ngõ mới dừng lại được.

Tài xế nhanh nhẹn xuống xe dọn hành lý, trước khi khởi hành chị Tinh đã gọi điện cho chủ nhà rồi.

Có giám đốc Hứa sắp xếp nên phía bên kia rất nhiệt tình, thấy xe đến, hai vợ chồng cùng vài người hàng xóm ra tận cửa đón.

Chị Tinh nhiệt tình chào hỏi họ:

“Nhìn kìa, mọi người đều họ Triệu, cũng coi như là họ hàng rồi. Vậy trong thời gian này đành nhờ cô chú chăm sóc Tây Tây giúp ạ.”

Triệu Ước Tây bước xuống xe, tháo kính râm, vừa ngẩng đầu đã thấy tấm biển cũ viết “Xưởng điêu khắc nhà họ Triệu”, cô cố ý phá đám:

“Triệu Ước Tây là nghệ danh thôi, em đâu phải họ Triệu.”

Không khí thân mật mà chị Tinh vất vả lắm mới gợi lên được đã bị một câu của cô quăng bẹp xuống đất vỡ tan tành, hai bên đều rơi vào ngượng ngùng.

Nhất là đôi vợ chồng chủ nhà, mới nãy còn ngẩn người vì chưa từng gặp cô bé nào xinh đẹp như vậy, chưa kịp hoàn hồn đã vội gắn thêm một ấn tượng mới.

Khó chiều đây.

Chị Tinh vẫn tươi cười tự nhiên nói tiếp câu vừa nãy, cũng coi như xoa dịu đối phương:

“Cô chú nấu gì Tây Tây ăn giống vậy là được, trải nghiệm cuộc sống mà, càng đạm bạc càng tốt ạ. Hai tháng này, Tây Tây xin nhờ cả vào cô chú.”

Chị Tinh đưa quà cáp đã chuẩn bị sẵn, chi phí ăn ở cũng nhờ giám đốc Hứa chuyển từ trước.

Lúc nãy ở trên xe chị Tinh có nói cho Ước Tây sơ qua về gia đình này, nhưng lúc ấy tâm trạng cô rối bời, không chú ý lắng nghe, chỉ vâng dạ cho có lệ.

Sau khi chị Tinh đi, hai vợ chồng mỗi người kéo một vali dẫn Ước Tây lên xem phòng.

Ngôi nhà gỗ có mặt tiền bình thường, từ cửa chính đến gian trong chất đầy bia đá, đá vụn, tro xám, dây cuộn, hộp mực và đủ loại dụng cụ nằm ngổn ngang dưới đất. Không gian kéo sâu theo chiều dọc, phía trước là cửa hàng, phía sau là sân vườn.

Phòng của Ước Tây nằm ở tầng hai khu nhà sau.

Hành lang kéo dài thăm thẳm, trên tường dán poster. Keo dán tự chế có chất lượng rất tốt, giấy đã bạc màu nhưng vẫn dính chắc trên tường.

Từ 《 Hoàn Châu cách cách 》 đến 《 Tiểu Lý Phi Đao 》, còn có hai tấm ảnh Lưu Đức Hoa cưỡi mô tô hồi trẻ.

Ước Tây đưa tay ấn thử một cái, góc giấy lập tức biến thành bột mịn. Cô thổi bụi trên đầu ngón tay, lắc lắc kính râm, trong lòng đã chắc chắn.

Đại khái là chút tiếng tăm tốt xấu hỗn loạn của cô trên mạng chưa đủ để người dân ở trấn này biết đến.

Bảo sao chị Tinh dặn cô phải ăn mặc giản dị, cũng không có vấn đề gì cả, đến vợ chồng họ Triệu cũng không biết cô là minh tinh. Giám đốc Hứa chỉ nói có một em sinh viên nghệ thuật muốn đến đây trải nghiệm thực tế mà thôi.

“Chú dì có một em bé gái đúng không ạ?”

Cầu thang gỗ rất hẹp, người đàn ông mặc áo thun xám ngắn tay dẫn đường, một mảng trước cổ áo đã dính đầy mồ hôi, nghe tiếng cô hỏi thì quay đầu cười chất phác:

“Đúng rồi, Tú Tú không có nhà, em về bà ngoại nghỉ hè rồi.”

Tuy nơi này xa xôi lạc hậu nhưng vẫn rõ những phép lịch sự cơ bản, người đàn ông không tiện vào phòng riêng của cô gái.

Ông để vali lại hành lang tầng hai, gọi dì Triệu mặc áo hoa sặc sỡ đến giúp cô dọn dẹp.

Trong đầu Ước Tây đang đếm số thành viên gia đình.

Chị Tinh nói gia đình có 5 người – hai vợ chồng, một bé gái học tiểu học, còn có ông nội.

Ánh nắng xuyên qua mái hiên làm mi mắt bỏng rát, chó nhà ai bỗng sủa loạn mấy tiếng khiến Ước Tây bực bội nheo mắt lại, đầu óc cũng bắt đầu trống rỗng.

Nghĩ mãi vẫn không ra người thứ năm là ai.

Người đàn ông đang xuống tầng, đến chỗ rẽ của cầu thang gỗ thì chợt khựng lại, chỉ vào căn phòng bên cạnh Ước Tây:

“À đúng rồi, đấy là phòng của cháu trai chú. Tầng hai này chỉ có hai đứa ở thôi.”

“Ồ”

Người thứ 5, cháu trai.

Tên gì nhỉ? Triệu … gì đó?

Ước Tây vừa nhìn là biết phòng mình ở mới được sửa lại. Giường tủ kiểu cũ, thậm chí trông hơi “mùi quê” nhưng đều mới tinh, gỗ sáng màu, giấy dán bên ngoài phủ bóng lấp lánh.

Trông hơi lạc quẻ với căn nhà cũ ngói đen gỗ nâu này.

“Cái giường với cái tủ này là dì đến tiệm gỗ chọn riêng cho cháu đấy, cháu xem có thích không?”

“…”

Ước Tây rời mắt khỏi mấy đoá hoa mẫu đơn to đùng trên áo người phụ nữ, cô đã biết “mùi quê” đến từ đâu rồi.

Ôi cái gu thẩm mỹ “chết người” này…

Ước Tây nói: “Cũng được ạ, cảm ơn dì.”

Khi không cười, đôi mắt trắng đen trong veo của cô toát ra một chút xa cách chán đời, là kiểu “người lạ miễn tới gần”.

Nói thẳng ra là vào vai tiểu thư thành phố khó tính khó chiều, cô hoàn toàn không cần diễn.

Nhưng chị Tinh bảo cô phải sửa.

Cô nữ sinh trong phim là một cô cái dịu dàng thanh tú, không thể quá sắc sảo gai góc.

“Tây Tây, cháu cũng mới thi đại học xong đúng không? Dì nghe nói hôm nay có thể tra điểm rồi đó, cháu xem chưa?”

Dì Triệu cực kỳ nhiệt tình, lấy một chồng móc treo quần áo ra muốn mở vali giúp cô treo đồ.

Cháu thi trường nghệ thuật, đã có điểm từ trước rồi,” Ước Tây nhanh tay đè vali xuống, “cháu tự làm được ạ.”

Người phụ nữ hơi xấu hổ, buông móc quần áo, nhanh chóng xua tay cười:

“Có việc gì cứ gọi dì nhé!”

Bà vừa đi được một lúc, Ước Tây thầm cảm thán có lẽ trong họng dì có giấu pháo.

Giọng nói vừa cao vừa vang, cách một cánh cửa vẫn nghe rõ dì buôn chuyện với hàng xóm ở dưới tầng, nào là điểm thi đại học, rồi cái gì đó uỷ ban thị trấn. Có cả tiếng địa phương, Ước Tây chỉ nghe loáng thoáng được vài từ.

Để tới thị trấn Thường Vu xa xôi ngàn dặm chịu khổ, Ước Tây phải xuất phát ở Bắc Hi từ lúc trời tờ mờ sáng, tận buổi chiều mới đến nơi, giờ người cô mệt rã rời.

Cô chẳng còn sức để sắp xếp hết hai cái vali một lúc, cứ để đồ đạc ngổn ngang dưới đất.

Bộ ga giường là đồ mới, hoa văn sặc sỡ không khác gì mấy chiếc áo lụa của các bà các cô; chăn gối vẫn còn vương mùi nắng, có thể xem là dễ chịu.

Ước Tây nằm xoài ra giường trả lời tin nhắn bạn thân.

Bặc Tâm Từ: [ Phật tổ từ bi! May ghê, chỗ xa xôi quỷ quái ấy mà vẫn có sóng hả?! ]

Ước Tây: …

Ước Tây: [ Cậu có hiểu lầm lớn về mạng viễn thông quốc gia rồi đấy. Tớ tới trấn cổ chứ không phải xuống âm phủ đâu! ]

Bặc Tâm Từ bỏ qua lời phàn nàn, lập tức báo tin nóng:

[ Trưa nay cậu lại lên hotsearch đó, nhìn là biết có người mua. Hình như là bạn cấp 3 của cậu bóc phốt, bảo cậu từng phá thai vì đàn anh. Thật không đó, bạn tớ ghê vậy cơ à? ]

Ước Tây: …

Nhìn trần nhà gỗ sẫm màu, Ước Tây đến cả sức gõ chữ cũng không có, bấm giữ nút ghi âm mệt mỏi mắng một câu:

“Phắn dùm, nói chuyện đàng hoàng đi. Cậu có biết giờ tớ mệt cỡ nào không. Bà dì dưới tầng nói chuyện như gắn loa, không hiểu có chuyện gì vui mà cổ huyên thuyên nãy giờ luôn đó. Trông “vui mừng hớn hở”, “miệng lưỡi lưu loát”, “thao thao bất tuyệt”!”

Đầu dây bên kia cũng gửi lại một đoạn voice:

“Chậc chậc, dùng thành ngữ mượt ghê ta. Thế mà trên mạng đồn cậu thi thử lần hai trượt môn Văn, đúng là vu khống!”

Ước Tây gửi ngay một chữ “Biến”.

Bạn tồi.

Ước Tây lấy đồ dùng cá nhân ra nhưng không tìm thấy toilet trong phòng, cô đành xuống tầng hỏi xem chỗ tắm rửa ở đâu.

Dưới tầng không một bóng người.

Nhìn quanh bốn phía, chẳng phòng nào trông giống nhà tắm cả.

Sau cùng, ánh mắt Ước Tây dừng lại ở một cái giếng đá cũ kỹ trốn giữa vườn dưa um xùm. Tim cô khựng lại một nhịp, một khả năng đáng sợ, hoàn toàn không muốn tin đã xuất hiện trong đầu.

Đúng lúc này, từ gian ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đám đông nhốn nháo. Ước Tây hoàn hồn, ló đầu nhìn ra phía cửa, vừa thăm dò lập tức nhíu mày.

Một nhóm phóng viên mang theo thiết bị quay chụp đen sì sì, vừa bước vào cửa hàng đã dáo dác tìm kiếm khắp nơi.

Ước Tây lập tức hoảng loạn.

Ở cái chỗ “thâm sơn cùng cốc” này… mà cũng có paparazzi nữa à?

Đừng nói là đến hỏi chuyện phá thai hồi cấp ba nhé?

Mấy người làm ơn dùng não đi mà. Hồi cấp ba cứ dăm bữa nửa tháng cô lại xin nghỉ để vào đoàn quay phim hoặc chụp quảng cáo, tình yêu vườn trường còn chẳng có, lấy đâu ra mà phá?

Đám người đó có vẻ muốn đi sâu vào gian nhà trong, theo nguyên tắc “địch tiến ta lùi”, Ước Tây hoảng hốt trốn vội vào vườn rau nhỏ.

Cô ngồi thụp xuống, co người lại thành một cục.

Tấm lưới màu xanh lục giăng trong vườn rau nhỏ chẳng che chắn được bao nhiêu, cô cầm ngay một quả dưa hấu chưa chín bên cạnh che lên mặt, tay kia lấy điện thoại ra tính hỏi chị Tinh tại sao lại như này.

Bỗng nghe giọng nữ phóng viên đi đầu vang lên:

“Cho hỏi Thủ khoa khối Tự nhiên của thành phố Nam Hồ, bạn Triệu Mục Trinh có ở nhà không?”

.

Lời của tác giả:

– Phần liên quan đến giới giải trí rất ít, không có nguyên mẫu, xin đừng liên hệ với thực tế.


– Mang theo mùa hè rực rỡ nhất của thị trấn Thường Vu để cùng mọi người trải qua mùa đông đây!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận