Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 13: Tuyệt nhất thế gian.




Chương 13: Tuyệt nhất thế gian

“Sau này mà cưới phải một cô vợ ngang ngược thì chỉ có nước khổ cả đời”

| editor: ilovesther_

Từ sau hôm đó, họ không nói chuyện với nhau suốt hai ngày.

Ở cùng một phòng, thế mà lúc lên xuống cầu thang tình cờ chạm mặt lại thấy lúng túng, Triệu Ước Tây khẽ cười khẩy một tiếng rồi nhanh chân bước xuống trước.

Sắp tới giờ ăn tối, trong bếp truyền đến tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm, dì Triệu nấu cơm lúc nào cũng hừng hực khí thế.

Ước Tây và Triệu Tú Tú ngồi đợi trên bàn ăn, rảnh rỗi đến phát chán bèn lôi trò chọn que ra chơi.

Ước Tây không có tuổi thơ như những đứa trẻ bình thường, đây là lần đầu tiên cô chơi trò này. Đợi Triệu Tú Tú nói sơ qua luật chơi xong, hai cô gái oẳn tù tì để bắt đầu.

Cô cảm thấy rất thú vị.

Chơi một lúc, Triệu Tú Tú kể cho cô nghe một tin còn mới lạ hơn, tối nay bên phố Khúc Xỉ tổ chức hội chợ, sẽ có chỗ cho thuê giày trượt patin.

Triệu Ước Tây còn đang ngạc nhiên.

“Hội chợ gì vậy?”

Dì Triệu chỉ kịp nghe thấy hai chữ “trượt patin”, tay cầm muôi nấu ăn từ bếp lao ra, giọng oang oang quát:

“Triệu! Tú! Tú! Mày còn dám nhắc đến trượt patin à? Năm ngoái đứa nào trượt patin ngã gãy tay? Vẫn còn muốn ra oai nữa, chưa nhớ đời à, chỉ giỏi gây chuyện thôi! Chơi đi, chơi tiếp đi, tối nay cứ chơi thoả thích đi! Gãy tay gãy chân rồi liệt người luôn đi, haizzz, cái thành tích nát của mày thì khỏi cần đi học nữa, cứ nằm ở nhà luôn là vừa đẹp!”

Triệu Tú Tú bị mắng một trận xối xả, mắt đỏ hoe, uất ức đến phát khóc.

“Con chỉ nói là đi xem thôi mà, đâu có nói sẽ tự trượt đâu. Chị Tây Tây chưa được đến hội chợ chỗ mình bao giờ, con chỉ muốn dẫn chị ấy đi xem một chút…”

Hình mẫu phụ huynh bảo thủ sĩ diện thể hiện rõ mồn một trên người dì Triệu.

Rõ ràng biết mình hiểu lầm con gái, nhưng chắc chắn sẽ không xin lỗi, chỉ vội vàng tìm một góc độ khác để tiếp tục trách mắng, chủ yếu là muốn mau chóng phủi sạch lỗi lầm của mình.

“Chị Tây Tây của mày là người thành phố, có cái gì mà chưa từng thấy, lại còn thèm mấy cái mới lạ này à? Tự mày muốn đi đừng có lôi người khác vào! Không hiểu học đâu cái thói lươn lẹo, thôi được rồi, thế bài tập hè làm xong chưa? Suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi thôi! Mày không học hành tử tế thì sau này không bằng một góc anh mày!”

Trẻ con dù còn nhỏ đến mấy cũng có lòng tự trọng và biết xấu hổ, không chịu nổi những lời xuyên tạc châm chọc như vậy.

Triệu Tú Tú không nhịn được ôm mặt oà khóc, chạy một mạch vào phòng, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

“Cái con nhỏ này, bây giờ ngang bướng quá rồi!”

Mắng xong câu đó, dì Triệu quơ quơ cái muôi, vội vàng chạy vào bếp cứu món khoai tây xào sắp cháy khét.

Hiện trường vừa ồn ào đã vội lặng ngắt.

Chỉ còn lại Ước Tây vẫn đang nghịch que và Triệu Mục Trinh mới từ sân sau bước vào, bốn mắt nhìn nhau, cả hai không ai nói gì.

Ước Tây liếc cái ghế trống đối diện, ánh mắt chầm chậm quay lại dừng trên người Triệu Mục Trinh, khẽ hắng giọng, ra vẻ thản nhiên hất cằm về phía anh.

“Này, cậu biết chơi trò chọn que không? Em gái cậu chạy rồi, ai làm đối thủ với tôi bây giờ?”

Ý tứ rất rõ ràng —— không phải muốn bắt chuyện với anh đâu nhé, đơn giản là thiếu người chơi cùng, thấy anh có vẻ có thiên phú nên tạm cho một cơ hội.

Triệu Mục Trinh tuy không đáp lời nhưng cũng không từ chối.

Anh bước đến cái bàn nhỏ.

Ước Tây như mở cờ trong bụng, cố ghìm khoé môi đang cong lên, thầm nghĩ lát nữa anh chọn một que cô chọn một que, chọn tới chọn lui kiểu gì chẳng có cơ hội nói chuyện.

Đến lúc đó cô sẽ hỏi cho ra nhẽ, tại sao dạo gần đây tính tình anh lại thay đổi như vậy.

Nào ngờ Triệu Mục Trinh quả thật có thiên phú, đem toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ của cô đập tan ngay tại chỗ, không sót lại một mảnh!

Bằng đôi bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng, anh như có thần linh trợ giúp, khéo léo nhặt hết các que nhỏ. Động tác vừa kỹ thuật vừa có tính thẩm mỹ, liên tục không ngừng nghỉ!

Cuối cùng, anh ung dung thả cả nắm que xuống bàn như đã hoàn thành nhiệm vụ, giọng nói trầm ấm vang lên ba chữ: “Cậu thua rồi”. Một chiến thắng áp đảo, trực tiếp bỏ luôn bước đếm tổng điểm cuối cùng.

Đúng là giết người đâm thẳng vào tim.

Lửa giận bốc lên đầu Ước Tây, cô nghiến chặn hàm răng, nhìn theo bóng lưng Triệu Mục Trinh không ngoảnh đầu lại, đầu óc trống rỗng như tờ giấy trắng chỉ viết đầy hai chữ.

Ghi thù! Ghi thù! Ghi thù!

.

Thức ăn được dọn lên bàn, ông nội Triệu đi từ phòng mình ra.

Chú Triệu rửa tay, tháo tạp dề treo lên giá đỡ, cầm chiếc khăn mặt cũ ướt nhẹp vắt khô rồi lau mặt và cổ.

Ông dùng mũi ngửi ngửi, thấy có mùi lạ.

“Có cái gì bị cháy đúng không? Khoai tây xào à?”

Một câu nói thành công khơi lại chuyện của Triệu Tú Tú.

Dì Triệu đặt nốt món canh cuối cùng lên bàn, hừ một tiếng: “Tại con gái cưng của anh đấy! Ngã một lần chưa sợ, còn nhớ thương trò trượt băng lắm.”

Hiểu rõ đầu đuôi, chú Triệu vào phòng dỗ con gái ra ăn cơm.

Triệu Tú Tú khóc sưng cả mắt.

Trên bàn ăn tối, trừ dì Triệu ra, cả nhà đều dỗ dành Triệu Tú Tú.

Ông nội nghe xong những lời tủi thân của Triệu Tú Tú cũng không trách dì Triệu, gương mặt vốn nghiêm nghị vậy mà khi dỗ dành cháu gái lại hiền từ đến bất ngờ.

“Mục Trinh, ăn cơm xong cháu dắt Tú Tú đi dạo hội chợ một lúc.”

Nói xong, ông cụ vào phòng lấy ra tờ một trăm tệ, nhét vào túi áo Triệu Tú Tú, “Ngoan, Tú Tú không khóc nữa, ông bảo anh mua đồ ăn ngon cho Tú Tú nhà mình nhé.”

Triệu Tú Tú vẫn còn chút giận dỗi, nhất là khi mẹ cô bé còn hùa vào châm chọc: “Được rồi được rồi, giờ thì vui rồi chứ gì?”

Sao mà vui nổi?

Triệu Tú Tú “oà” lên, lao vào lòng Triệu Mục Trinh khóc nấc.

Không khí ngượng nghịu.

Ông nội và chú Triệu đều không hài lòng mà liếc nhìn dì Triệu.

Dì Triệu mặc kệ, vẫn tiếp tục ăn cơm, cho rằng chỉ là trêu trẻ con thôi sao mà phải nghiêm trọng thế, trẻ con mít ướt đều là do bị chiều hư.

Ước Tây ngồi bên cạnh cũng coi như hiểu rõ tình hình.

Dì Triệu này giọng thì to nhưng suy nghĩ thì nông, chuyên gia đổ thêm dầu vào lửa. Khó cho cả nhà họ Triệu, đàn ông từ già đến trẻ đều là những người tốt bụng hiền lành.

Lần này dỗ mãi mà Triệu Tú Tú không nín, cô bé khóc đến long trời lở đất.

Ước Tây tuy cũng là em gái út trong nhà, nhưng cô vào nghề từ nhỏ, thời gian ở bên cạnh gia đình cực ít.

Đặc biệt sau khi ký hợp đồng với chị Tinh, ngoài một vài cuộc điện thoại, bố mẹ và anh trai cô như đang sống trong một thế giới khác, làm một gia đình ba người vui vẻ. Ước Tây hiếm có cơ hội gặp mặt họ, mỗi khi có liên hệ thì đều liên quan đến chuyện tiền bạc.

Người nhà cô cũng dỗ dành cô, nhưng không giống cách Triệu Tú Tú được dỗ.

Triệu Tú Tú là bảo bối nhỏ của nhà họ Triệu, cô bé được thương, được cưng chiều thật lòng.

Ước Tây thì không, cô chẳng nhớ rõ bản thân nhận ra sự xa cách trong tình thân từ khi nào nữa.

Họ chiều cô, tốt với cô giống như cung phụng Thần Tài.

Nhớ lại hồi cô còn học tiểu học, lúc đó ngành người mẫu nhí đang rất hot. Cố Ngọc Bình thấy tiền là sáng mắt, tranh thủ thời gian Ước Tây không phải quay phim, mỗi cuối tuần đều đưa cô đến làm búp bê cho người ta lôi ra thay đồ chụp ảnh.

Bảo cười là cười, biểu cảm gì cô cũng làm được, đúng là có năng khiếu bẩm sinh trước ống kính.

Có một lần cô làm mình làm mẩy trong studio, mẹ cô cuống lên dỗ dành, còn gọi cả bố cô đến, nói rằng nhỡ Tây Tây không chịu quay nữa thì sao, tiền vi phạm hợp đồng nhiều như thế.

Chưa từng có ai xoa nhẹ mặt cô mà hỏi, vì sao Tây Tây lại giận thế?

Họ cho cô tha hồ giận dỗi, bởi vì cô kiếm ra tiền, cô có giá trị đối với họ. Nhưng họ lại không muốn nghe lý do cô giận, bởi vì không đủ kiên nhẫn, lười giao tiếp, còn ảnh hưởng đến việc kiếm tiền.

Dỗ vài câu qua loa lấy lệ, được rồi được rồi, con muốn gì cũng được, mau quay cảnh tiếp theo đi.

Cô cũng chẳng có người anh nào biết lau nước mắt cho em gái như Triệu Mục Trinh.

Bao nhiêu chuyện cũ rích vụn vặt bỗng ùa về trong khoảnh khắc này, từng hình ảnh loé lên trong đầu, tuổi thơ của cô giống như một bộ phim thương mại rẻ tiền, nhìn qua thì rực rỡ nhưng không thể soi kỹ vào.

Cảm xúc ngổn ngang, Ước Tây nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của Triệu Tú Tú, thẫn thờ rất lâu. Trong lòng có một nỗi ghen tị khó tả, nhàn nhạt thôi, vì cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng trên thế giới này có những chuyện đã qua đi là không thể bù đắp lại.

Là không dám ghen tị.

Ước Tây lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng thở dài, thầm nghĩ thôi thì làm người tốt một lần vậy, cô ghé sát tai Triệu Tú Tú đang nức nở thì thầm một câu.

Hai người cứ vậy thì thầm qua lại như đang trao đổi mật mã.

Sau đó Triệu Tú Tú ngừng khóc, hít hít mũi, đôi mắt ướt đẫm mở to hết cỡ.

“Thật không ạ, chị Tây Tây?”

Ước Tây chìa ngón út ra: “Móc nghéo nhé.”

Móc nghéo xong, Triệu Tú Tú bật cười, cả người cô bé tươi tắn hẳn lên, vừa xúc cơm vừa hớn hở:

“Ăn xong đi luôn nhé ạ! Em, chị, với cả anh trai nữa.”

Triệu Mục Trinh không biết hai cô gái vừa nói chuyện gì, ánh mắt nghi hoặc nhìn Ước Tây.

“Cậu nói gì với Tú Tú vậy?”

Ước Tây trả lời không cần suy nghĩ: “Tôi nói, anh trai em là tuyệt nhất thế gian.”

Triệu Mục Trinh tin mới là lạ.

Nhưng Triệu Tú Tú lại hùa theo, cười hì hì nói: “He he, anh trai mình là tuyệt nhất thế gian!”

Không khí trên bàn ăn lại trở nên vui vẻ ấm cúng.

Ăn tối xong, ba người tản bộ tới hội chợ ở phố Khúc Xỉ.

Không náo nhiệt như tưởng tượng, dù sao cũng là thị trấn nhỏ điều kiện có hạn, vui chơi thế nào cũng không thể sôi động như ở thành phố.

Ngoài mấy quán nhỏ bày hàng ăn có thắp đèn ngoài trời, đông khách nhất vẫn là bãi đất trống chỗ cho thuê giày trượt patin.

Vừa đến nơi, Triệu Mục Trinh cuối cùng cũng hiểu vì sao được khen là ‘tuyệt nhất thế gian’ rồi, thì ra là muốn lôi kéo anh làm chuyện xấu.

Trước khi đi, thím anh đặc biệt dặn dò không được cho Triệu Tú Tú trượt patin.

Nhưng Ước Tây đã hứa sẽ dạy cô bé.

Thím anh chỉ tin người chưa bao giờ nói dối, vậy nên anh phải đứng ra làm chứng cho hai cô gái.

Ba người đến không sớm lắm, đã có không ít trẻ con tầm tuổi Triệu Tú Tú đang trượt vòng vòng trên nền xi măng.

Ông chủ rất biết cách làm ăn, đèn nháy đủ sắc màu được treo dọc sân, mấy chướng ngại vật hình nón cũng được phủ sơn huỳnh quang phát sáng, toàn bộ sân trượt lấp lánh ánh đèn.

Triệu Tú Tú nhìn mà phát thèm, níu tay Triệu Mục Trinh gọi anh trai hết tiếng này đến tiếng khác.

Cô bé nói lần trước ngã chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, cô bé gần biết trượt rồi, chỉ là giữ thăng bằng chưa tốt lắm, lần này sẽ cẩn thận hơn. Lại còn có chị Tây Tây đi cùng, chắc chắn sẽ không sao.

Ước Tây cứ thế đứng nhìn anh bị em gái năn nỉ đến mềm lòng.

Đến trấn Thường Vu sống ở nhà họ Triệu nhiều ngày như vậy, Ước Tây xem như đã hiểu rõ, ông nội và chú Triệu đều coi Triệu Mục Trinh là báu vật quý giá.

Còn dì Triệu, tuy không có ác ý nhưng ít nhiều cũng nhiễm chút tật “dì ghẻ” ở vùng nông thôn, hễ có cơ hội là sẽ sai bảo Triệu Mục Trinh.

Anh trông có vẻ lạnh lùng nhưng không có tính nóng nảy, nhìn thấu cũng không vạch trần, có lẽ vì không muốn so đo với phụ nữ, việc gì làm được anh đều tiện tay làm hết, dì Triệu muốn bắt bẻ cũng chẳng tìm ra lỗi.

Ước Tây càng nghĩ càng thấm, không nhịn được mà nhíu mày, trong lòng “chậc chậc” thở dài.

Triệu Mục Trinh ơi, cái đồ đàn ông vô dụng này, đối phó với phụ nữ từ thím đến em gái đều không có tí chiêu nào, sau này mà cưới phải một cô vợ ngang ngược thì chỉ có nước khổ cả đời!

Mọi chuyện đã thoả thuận xong, Triệu Tú Tú mặt mũi hớn hở quay đầu gọi lớn: “Chị Tây Tây ơi, anh trai em đi mua nước đó, chị muốn uống gì ạ?”

“Coca.”

Triệu Mục Trinh đi mua đồ uống.

Ước Tây dắt Triệu Tú Tú đến thuê giày trượt, trả tiền và báo cỡ giày xong, ông chủ còn đưa thêm hai chiếc túi nilong nhỏ để xỏ vào làm tất.

Thấy cô bé cúi đầu loay hoay buộc dây, Ước Tây ngồi xổm xuống, thoăn thoắt hai ba động tác đã buộc gọn gàng.

“Anh trai em dễ nói chuyện ghê.”

Triệu Tú Tú suy nghĩ rồi bật cười hì hì: “Không phải lúc nào cũng thế đâu ạ, thường thì ảnh nói không là không đó chị.”

Ước Tây đã hiểu.

“Tức là có nguyên tắc đúng không?”

Triệu Tú Tú gật đầu: “Vâng! Hôm nay là vì có chị Tây Tây, anh em tin chị nên ảnh mới chịu nhượng bộ đó.”

Ước Tây bảo cô bé trượt thử tại chỗ vài bước, kiểm tra xem bánh xe có vấn đề gì không, cô nhếch miệng nói: “Sao chị chẳng thấy anh ấy tin chị xíu nào.”

Triệu Tú Tú khắc định chắc nịch: “Anh em tin chị mà, em cũng tin!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận