Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 16: Nghiện đau.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc Ước Tây tám chuyện với Bặc Tâm Từ, bên ngoài chăn phát ra tiếng động nhẹ. Ước Tây đang chìm trong cảm giác xấu hổ nên không để ý lắm, mãi một lúc sau mới vén chăn lên nhìn xuống dưới giường.

Căn cứ địa của Triệu Mục Trinh đã trống trơn.

Đợi mãi không thấy anh quay lại, cô sinh nghi bước xuống giường, xỏ dép lê đi ra ngoài. Làn da đang quen với nhiệt độ điều hoà, vừa bước khỏi phòng đã bị hơi nóng hầm hập bao phủ, như thể bị lò sưởi hun nóng ngay lập tức.

Tìm khắp trên tầng vẫn không thấy, đến khi Ước Tây xuống tầng dưới thì hơi nóng cũng đã dịu đi.

Ở trấn Thường Vu không có hiệu ứng đảo nhiệt đô thị*, cho dù là giữa mùa hè, nhiệt độ ban đêm cũng xuống rất thấp. Ước Tây cuối cùng đã hiểu lời dì Triệu từng nói, mùa hè ở trấn Thường Vu chẳng có ai bật điều hoà suốt đêm cả, hoá ra đây không phải một câu nói quá.

*

Gió đêm thổi nhẹ, mang theo chút se se lạnh.

Ai đó nửa đêm tự nhiên không chịu ngủ, kéo cái ghế ra giữa sân ngồi.

Anh cũng không ngẩng đầu ngắm sao trời, chỉ ngồi đó, ánh mắt vô định nhìn về phía trước.

“Suy ngẫm về cuộc đời hả?”

Ban nãy Triệu Mục Trinh đã nghe thấy tiếng Ước Tây xuống tầng, anh dừng động tác bẻ khớp ngón tay lại một chút, rồi giả vờ như không biết gì. Nhưng giờ thì không thể không quay đầu lại.

Cô mặc váy ngủ màu trắng, đứng ở lối đi lên cầu thang tối tăm.

Anh hỏi: “Sao cậu lại xuống đây?”

Ước Tây không trả lời, bước từ dưới mái hiên vào trong sân, đi về phía anh. Đêm khuya tĩnh lặng không một âm thanh, đến cả tiếng bước chân giẫm lên sỏi vụn cũng nghe thấy rõ ràng.

Anh hơi cúi đầu nhìn xuống đất, ngón cái tay trái ấn lên khớp ngón áp út tay phải, lực ấn mạnh dần theo tiếng bước chân của cô. Vậy mà không phát ra tiếng kêu, có lẽ ngón tay này bị câm lặng rồi.

Cô đi lướt ngang qua, vạt váy mềm mại vô tình chạm vào mu bàn tay anh. Ngay khoảnh khắc đó, gân xanh trên mu bàn tay bỗng nhiên hiện rõ, khớp ngón áp út kêu “rắc” một tiếng.

Kêu rồi.

Ước Tây ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh, do dự vài giây mới lên tiếng:

“Cậu… cậu đang giận đúng không?”

Triệu Mục Trinh: “Không.”

Ước Tây: “Tôi không tin.”

Triệu Mục Trinh im lặng một lúc, giọng trầm xuống, “Vậy cậu muốn tôi trả lời như nào?”

Chuyện này thật ra cũng không có gì to tát, chỉ đơn giản là mấy câu đùa giỡn giữa hai cô bạn thân mà thôi. Nhưng dù là vui đùa cũng phải có chừng mừng, đằng này lại gửi nhầm cho chính chủ, khó giải quyết rồi.  

Huống hồ mấy ngày nay quan hệ giữa hai người vốn đang căng thẳng, chuyện này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Ước Tây nghẹn họng, nhất thời không biết phải nói gì. Ánh mắt cô quét quanh sân, cuối cùng cúi người xuống, tay vỗ vào bắp chân mấy cái, không có cũng phải bịa thành có:

“Triệu Mục Trinh ơi, có… có muỗi cắn tôi.”

Triệu Mục Trinh ngồi đây lâu hơn cô mà không cảm thấy gì, “Có muỗi à?”

Đã không còn đường lui, Ước Tây đành mạnh miệng chống chế: “Tất nhiên là có rồi! Người còn chưa ngủ, cậu nghĩ muỗi nó sẽ ngủ chắc?”

Triệu Mục Trinh im lặng đứng dậy, Ước Tây đoán anh sắp đi lấy nhang đuổi muỗi, cũng vội vàng đứng lên theo. Đêm khuya, sân vắng vẻ tối om, cô sợ ở lại một mình.

Anh ngoảnh đầu nhìn một cái, ngầm đồng ý cho cô đi theo.

Tìm được nhang đuổi muỗi và bật lửa trong tủ bếp gian nhà chính, Ước Tây xung phong tự đốt. Triệu Mục Trinh đưa cho cô chiếc bật lửa nhựa có in logo của một siêu thị 4 chữ.

Ước Tây nhận ra cái tên này, đây là chuỗi siêu thị duy nhất trong thị trấn họ, nằm trên phố Khúc Xỉ. Có thể thấy siêu thị này rất có thực lực, đến cả mối làm ăn ở địa phương nhỏ cũng không bỏ qua.

Một tay cầm nhang đuổi muỗi, tay kia bấm bật lửa, Ước Tây chăm chú giữ nguyên động tác đốt cháy đầu nhang. Lúc này cô lại lí nhí hỏi anh: “Cậu không giận tôi thật chứ?”

Triệu Mục Trinh hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi này, cô gửi nhầm tin nhắn, người ngượng ngùng đâu chỉ có mỗi mình cô. Chỉ là sự lúng túng của anh, rốt cuộc lại không cùng lý do với cô.

Tâm trạng anh phức tạp, tại sao cô lại đặt anh cạnh người khác, còn có thể trêu chọc nhẹ hều như vậy. Dường như giữa họ tồn tại một chiều không gian cách biệt, tất cả những cử chỉ thân mật đường đột và vụng về trước đây, đều là ảo giác của riêng anh.

Cô chỉ là người quan sát, sau đó tổng kết.

Triệu Mục Trinh càng nghĩ càng khó chịu: “Tôi và Thịnh Thư Tuệ không phải mối quan hệ kiểu đó. Tôi lớn lên một mình, không có thanh mai trúc mã.”

Lời còn chưa dứt, miếng sắt nóng bỏng chạm vào làm cổ tay Ước Tây co lại theo phản xạ, chiếc bật lửa rơi xuống đất.

“Á ——”

Ước Tây vội vàng vẩy tay để làm dịu nhiệt: “Bỏng chết tôi mất!”

Triệu Mục Trinh nhặt bật lửa lên, miếng sắt đã bị cháy đổi màu, “Loại bật lửa này không có miếng cách nhiệt, cậu phải bấm lùi lại một chút. Cũng không cần đốt lâu như vậy, giữ một lúc là nhang cháy rồi, sau đó…”

Ước Tây cướp lời, đưa vòng nhang vừa cháy đến gần: “Tôi biết! Sau đó thổi một cái! Phù ——”

Tàn lửa gặp oxi cháy bùng lên, ánh cam rực rỡ.

Hương hoa nhài nồng nặc ập đến chỗ anh.

Ước Tây kết thúc màn trình diễn, rất đắc ý: “Đúng không?”

Buổi tối hôm đi phơi gia phả, Ước Tây đã thấy anh thổi nhang đuổi muỗi.

Ánh đèn tụ lại thành ngôi sao nhỏ, in ngược vào đôi mắt vốn trong veo của anh, tạo nên hai điểm sáng lấp lánh. Ước Tây nhìn mãi, bất giác nghiêng người sát lại gần. Anh khẽ liếc mắt sang chỗ khác, nhẹ giọng trả lời: “Ừm.”

Ước Tây rút cái bật lửa trong tay anh ra nghiên cứu.

Nhìn trước nhìn sau, đúng là kém chất lượng thật, Ước Tây nghi ngờ chỉ cần dùng thêm hai lần nữa, miếng sắt này sẽ méo mó luôn.

Một bên ngón tay cái vừa bị bỏng giờ vẫn còn cảm giác tê rát âm ỉ. Miếng sắt vẫn còn hơi ấm, cô lại dùng chỗ bị bỏng ấn vào lần nữa, cơn đau âm ỉ giờ đã trở nên rõ ràng.

Cảm giác này giống như l**m vào chiếc răng khôn đang sưng tấy, giống như đổ nước hoa lên vết muỗi đốt bị gãi xước.

Sắt giảm nhiệt rất nhanh, Ước Tây lại bật lửa, ý định muốn làm nóng miếng sắt, kéo dài cơn đau trên ngón tay.

Lửa bùng lên, Triệu Mục Trinh nhìn dáng vẻ chăm chú của cô, bĩnh tĩnh mở miệng hỏi:

“Cậu nghiện đau à?”

Ước Tây buông tay khỏi miếng sắt, cảm giác bỏng rát tê dại lại tràn về. Cô ngẩng đầu, ban đầu chưa hiểu rõ ý anh, thật ra đây là một thói quen nhỏ của cô, “Cái này gọi là nghiện đau à?”

“Đúng.”

“Thật á? Tại sao vậy?”

Ước Tây tò mò, cô chưa từng nghiêm túc giải mã bản thân, vậy mà hôm nay lại bị người khác nhìn ra.

Anh nói: “Con người có phản ứng căng thẳng với những cơn đau. Khi cảm nhận được đau đớn, cơ thể sẽ tiết ra các chất tương tự Endorphin để làm dịu cơn đau. Endorphin mang lại cảm giác dễ chịu, khi nghiện cảm giác này con người sẽ vô thức tìm cách k*ch th*ch đau đớn.”

“Vậy cho nên đây là một kiểu bù đắp à? Chịu đựng cơn đau để đổi lấy cảm giác dễ chịu sau này?”

“Cũng gần như vậy.”

Ước Tây trả bật lửa cho anh, bỗng nhiên nhìn xung quanh, nhận ra họ đang ngồi xổm đối diện nhau trước tủ bát trong gian nhà chính.

“Ơ, đây là cái bật lửa lúc sáng thím cậu dùng để nhóm lửa mà? Sao giờ lại đặt ở cửa hàng?

Triệu Mục Trinh trả lời: “Chắc hôm nay có người ở cửa hàng hút thuốc nên lấy ra dùng.”

“Ồ.”

Ước Tây chợt nhớ ra, “Ông nội và chú cậu hình như đều không hút thuốc lá.”

“Ông nội tôi trước kia có hút, mấy năm nay phổi không khoẻ, bác sĩ bảo phải cai.”

Ước Tây buột miệng: “Vậy còn bố cậu thì sao?” Nói xong mới ý thức được, hình như trong nhà này không ai nhắc đến bố mẹ Triệu Mục Trinh, mà chính Ước Tây cũng chưa bao giờ hỏi.

Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, cô thoáng lo lắng nhìn về phía Triệu Mục Trinh.

Ngoài dự kiến, anh không hề né tránh, giọng nói bình thản: “Bố tôi mất lâu rồi.”

Bởi vì thái độ đó của anh nên Ước Tây mới dám hỏi thêm một câu. Phòng khách nhà anh có treo một bức ảnh đen trắng của bà nội, ở đây nhà nào cũng treo ảnh đen trắng của người thân đã khuất trong phòng khách.

Ước Tây nhỏ giọng hỏi: “Vậy tại sao ảnh bố cậu không treo ở đây?”

“Vì ông ấy không quay lại.”

Hai chữ “quay lại” này có ý gì, Ước Tây vẫn chưa hiểu, nhưng cô không hỏi tiếp nữa, trên mặt anh đã có nét không vui.

Cô không muốn kéo anh chìm sâu vào cảm xúc đó, một tay cầm nhang đuổi muỗi – vũ khí sinh học của mình, một tay nắm lấy cổ tay Triệu Mục Trinh, “Cậu đói không?”

Chủ đề thoáng cái đã chuyển hướng.

Triệu Mục Trinh sững sờ hai giây, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc kiểu cũ treo trên tường, thời gian đã bước sang ngày mới.

“Cậu muốn ăn gì?”

Ước Tây nhìn dáng vẻ như thể sợ cô đưa ra yêu cầu kinh thiên động địa của anh, bĩu môi ngán ngẩm:

“Cậu đừng căng thẳng như vậy được không? Tôi sẽ không bắt cậu nấu mì lúc nửa đêm đâu!”

Cô ghé sát lại thương lượng với anh: “Tôi có thể ăn dưa không?”

Triệu Mục Trinh nghe xong còn chưa kịp hiểu, Ước Tây đã kéo anh ra sân sau. Trong vườn rau nhỏ, giữa những dây leo xanh um tùm có một quả dưa hấu nhỏ, ngày đầu tiên Ước Tây đến trấn Thường Vu từng dùng nó làm vật nguỵ trang.

Ánh mặt trời mùa hè gay gắt, nó đã lớn hơn thấy rõ.

Ước Tây đi vào vườn rau nhỏ, ngồi xổm xuống vỗ vỗ quả dưa, tiếng kêu bôm bốp, cô ngẩng đầu lên nhìn Triệu Mục Trinh: “Ăn quả này đi!”

Triệu Mục Trinh: “Chưa chín hẳn đâu.”

“Sao lại thế được!” Ước Tây không tin chút nào, đầy tự tin vỗ thêm mấy cái vào vỏ dưa, “Cậu nghe đi, kêu rồi kìa.”

Triệu Mục Trinh chết lặng: “…”

Anh nghĩ anh cần phải nói cho cô một kiến thức cơ bản nữa.

“Trên đời này không có quả dưa nào mà vỗ không kêu cả.”

Rồi anh lại ném cho Ước Tây một câu hỏi, “Cậu biết dưa hấu khi chín vỗ kêu như nào không?”

“…”

Đầu óc Ước Tây trống rỗng, việc này giống như hỏi một đứa trẻ vừa mới học bảng cửu chương rằng “Em có biết giải hệ phương trình bậc nhất hai ẩn không?” vậy.

Triệu Mục Trinh không giải thích kiến thức khoa học, vì biết cô chẳng có hứng thú, sau này cũng không dùng đến. Anh trực tiếp nói: “Tiếng cậu vừa vỗ không phải, dưa chưa chín hẳn, đợi thêm một thời gian đi.”

Nói xong, Triệu Mục Trinh nghĩ chuyện quả dưa hấu đã được giải quyết, tay cầm vòng nhang muỗi Ước Tây vừa đưa cho, đang định quay về nhà thì phía sau vang lên giọng nói ủ rũ của cô.

“Không đợi được nữa.”

Triệu Mục Trinh tưởng cô bướng bỉnh muốn ăn bằng được, anh quay đầu lại, nhẹ nhàng khuyên:

“Chưa chín đâu, dưa ép ăn sẽ không ngọt.”

Ước Tây đưa tay ra, một đoạn dây leo bị kéo đến xù lông, trông như sợi dây điện bị kéo thô bạo.

“Cậu phải nói sớm chứ, tôi vừa vào đã giật cái này rồi. Giờ dù ngọt hay không thì cũng bị ép rồi…”

“Vậy nên lại là lỗi của tôi?”

Ước Tây nở một nụ cười xinh đẹp, giọng điệu tinh nghịch: “Chính xác!”

Lồng ngực như bị đè nén, Triệu Mục Trinh mãi sau mới bình tĩnh lại được, chỉ có thể nói được hai chữ:

“Thôi được.”

Quả dưa hấu nhỏ kia đúng như Triệu Mục Trinh dự đoán, quả thật chưa chín hẳn, ăn thì vẫn ăn được nhưng không ngọt lắm.

Dưa được cắt làm đôi, Ước Tây chỉ ôm nửa quả, cầm thìa sắt cán dài xúc một miếng ở giữa bỏ vào miệng.

“Phần giữa vẫn ngọt mà.” Ước Tây ăn một miếng, dưa hấu trôi xuống ruột, còn đạo lý lưu lại trong lòng. Cô khua khua cái thìa, dõng dạc cảm thán: “Dưa ép có ngọt hay không hoàn toàn không quan trọng!”

Triệu Mục Trinh rửa thớt gỗ và dao, cất lại chỗ cũ, tiếp lời cô: “Vậy cái gì mới quan trọng?”

Ước Tây nghiêng đầu nói: “Tôi đã bằng lòng ép hái rồi, điều đó chứng tỏ đây là quả dưa tôi thích. Quả tôi thích, dù không ngọt thì đã sao chứ, quan trọng là tôi đã có được thứ mình yêu thích!”

Triệu Mục Trinh men theo suy luận của cô đi một vòng, hiểu rồi, lại là một chuỗi lý lẽ nguỵ biện đầy logic.

Ước Tây lên tầng trước, sau đó Triệu Mục Trinh cầm vòng nhang muỗi đi lên, phát hiện Ước Tây chưa vào phòng, vẫn ôm nửa quả dưa đứng tựa vào lan can.

Trăng chiếu rọi vạn vật.

Tiếng côn trùng rả rích trong góc sân tĩnh lặng giống như một lát cắt thu nhỏ của trấn Thường Vu. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, trăm nhà đều chìm vào yên tĩnh.

Ước Tây quay đầu nhìn anh, rồi lại quay đi, ngửa cổ cảm thán với vẻ kinh ngạc, “Triệu Mục Trinh ơi, tôi vừa mới phát hiện ra trăng ở chỗ cậu tròn và sáng thật đấy! Ở Bắc Hi chất lượng không khí tệ lắm, bình thường đến cả sao cũng hiếm thấy, tôi chưa bao giờ thấy mặt trăng như này cả.”

Triệu Mục Trinh đi tới gần.

Ánh sáng dịu nhẹ như một lớp voan mỏng, lướt nhẹ qua phác hoạ góc nghiêng khi đang ngẩng đầu của cô. Đôi mắt thiếu nữ phảng phất nét lạnh nhạt và chán đời, nhưng môi và mũi lại mềm mại dịu dàng, cằm thu gọn dần, đường nét có chút cứng cỏi.

Chỗ nào cũng đẹp cả.

Lấy lại bình tĩnh, Triệu Mục Trinh vội vàng quay đầu nhìn lên bầu trời.

Cô vẫn còn trầm trồ vì ánh trăng sáng hiếm gặp.

Bất chợt, trong lòng anh trống rỗng một khoảng xa lạ, nhìn trăng mà không phải trăng.

Khoé mắt liếc về phía cô, anh nghĩ có lẽ anh cũng vậy.

—— Chưa thấy mặt trăng như này bao giờ.

Triệu Mục Trinh lấy ra một tuýp thuốc mỡ đã hơi móp: “Cậu bôi cái này đi, có một số vết bỏng ban đầu không có dấu hiệu gì, sau này mới phồng rộp lên.”

“Ồ.” Ước Tây không nhận lấy, một tay ôm dưa một tay cầm thìa, cô đâu còn tay nào rảnh. Cô cúi đầu, ghé lại gần nhăn mũi ngửi: “Có mùi thuốc.”

“…” Triệu Mục Trinh im lặng, “Đây là thuốc, tất nhiên phải có mùi thuốc rồi.”

Nghĩ cũng đúng.

Ước Tây đổi tư thế cầm thìa, ngón cái chìa ra, bốn ngón còn lại giữ lấy cán thìa, “Tôi không muốn tay dính đầy mùi thuốc đâu. Cậu bôi giúp tôi đi, bôi ít thôi, chỉ chỗ nhỏ này thôi này.”

Triệu Mục Trinh rơi vào tình cảnh ‘tiến thoái lưỡng nan’, cuối cùng đành thoả hiệp.

Anh vặn mở nắp, bóp một chút kem trắng đục lên ngón cái cô chìa ra. Anh không dám chạm vào cô quá nhiều, chỉ dùng ngón trỏ của mình giữ mặt sau ngón cái của cô để cố định, rồi lấy ngón tay cái xoa đều thuốc lên chỗ bị bỏng.

Thuốc mỡ mềm mịn dần dần được xoa tan giữa hai đầu ngón tay của họ, mùi hương cũng bắt đầu toả ra.

Ước Tây lại ngửi thử: “Đắng đắng, mà cũng hơi thơm thơm.”

Bôi thuốc xong, Triệu Mục Trinh rút tay về. Anh cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng che đi nốt ruồi nhạt dưới mắt, vặn lại nắp tuýp thuốc rồi nói: “Là bạch chỉ*.”

*

Nghe ra là một vị thuốc Đông y, nhưng trong đầu Ước Tây không có bất kỳ hình ảnh tương ứng nào, “Tôi chưa từng thấy, nó trông như nào thế?”

Triệu Mục Trinh: “Chắc là… giống cà rốt.”

Ước Tây “ồ” một tiếng thật dài, vẫn giữ nguyên tư thế chìa ngón tay cái ra, vất vả dùng thìa múc dưa hấu: “Triệu Mục Trinh này, cậu hiểu biết nhiều ghê!”

Từ bé đến lớn đã nhận nhiều lời khen, anh có nhận thức rõ ràng về bản thân, cũng quen với trạng thái bình tĩnh trước những lời khen ngợi. Thế nhưng khi Ước Tây khen anh, anh luôn cảm thấy hơi gượng gạo.

“Nè!”

Trong tầm mắt, một miếng dưa hấu đặt trên chiếc thìa được đưa tới.

Ước Tây nói: “Miếng cuối cùng ở giữa đó, thưởng cho cậu! À không! Là của cậu mà, dưa cậu cắt nên nó là thành quả lao động của cậu.”

Khoảnh khắc đó, trong đầu Triệu Mục Trinh hiện lên một từ —— muộn mất rồi, nếu muốn từ chối thì đáng lẽ nên từ chối ngay từ lúc cô nhờ bôi thuốc mỡ?

Không, phải sớm hơn nữa.

Sớm đến mức không còn cách nào truy ngược lại.

Ước Tây lắc lắc cái thìa, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Nhanh lên nào, tôi cầm thìa mỏi tay chết đi được.”

Anh cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, thìa đã trống trơn, má phải của anh phồng lên một cục đang nhai. Khó mà tin được, anh từng khó chịu khi cô tự nói bản thân là người tuỳ tiện, vậy mà giờ phút này, câu nói ấy lại trở thành lý do để anh tự trấn an mình.

Tự trấn an mình rằng chuyện này không có gì nghiêm trọng, đối với cô ấy mà nói, đây chỉ là chuyện bình thường.

Bình thường đến mức nào, anh nghĩ, trong thế giới tuỳ tiện của cô, cô chắc hẳn cũng đã từng đối xử “tuỳ tiện” với những chàng trai khác như vậy. Anh không phải là người đầu tiên, cũng chẳng phải người đặc biệt.

Vậy nên cứ thoải mái chấp nhận, không cần nghĩ ngợi linh tinh.

Đang miên man thì Ước Tây hỏi anh: “Cũng hơi ngọt mà nhỉ?”

Anh trầm giọng ừ một tiếng.

Ước Tây cười tươi, lại tiếp tục giảng đạo lý: “Dưa ép hơi ngọt một chút là đủ rồi!”

Mắt cô thả lỏng, không còn cong thành hình trăng khuyết.

Đây mới là nụ cười chân thật của cô.

Anh lặng lẽ nhìn, âm thầm ghi nhớ.

Đêm quá yên tĩnh, có cảm giác toàn bộ thị trấn Thường Vu đều đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn hai người họ đứng đây ngắm trăng.

Dù ở chung một phòng nhiều ngày, nhưng vừa nãy ở trong gian nhà chính mới là lần đầu tiên họ trò chuyện tâm sự. Cô vô thức hỏi, anh cũng vô thức trả lời, rõ ràng lúc ở sân trượt patin anh còn không muốn để cô biết chuyện riêng tư của mình.

Mối quan hệ giữa người với người thật sự quá kỳ diệu.

Triệu Mục Trinh nhìn ngón cái của cô vẫn giơ ra từ nãy đến giờ, nhỏ xinh trắng mịn, các khớp xương cân dối, như một nhánh ngọc thuần khiết.

Nhiệt độ da hơi lạnh, anh vừa mới chạm vào.

Bỗng dưng cũng muốn biết thêm vài chuyện về cô, câu hỏi gần như là buột miệng nói ra.

“Lúc cậu quay phim cũng bị thương à?”

“Có chứ, đương nhiên là có rồi,” thìa cắm trong miếng dưa, Ước Tây đã ăn gần hết, phát hiện ánh mắt bên cạnh vẫn chưa rời khỏi mình, cô chợt nhìn sang, rồi giơ ngón tay cái lắc lư: “Cậu hỏi bị thương kiểu này hả? Kiểu này thường là chị quản lý và trợ lý chăm sóc tôi.”

“Còn có kiểu khác nữa à?”

“Bây giờ thì hầu như không có nữa. Lúc còn nhỏ cơ, để tạo hiệu quả tốt nhất, bắt được phản ứng chân thật nhất, có đôi khi đạo diễn không nói hết nội dung cảnh quay cho tôi nghe. Họ không nói cho tôi biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ gặp phải điều gì, vì thế thỉnh thoảng tôi sẽ bị doạ sợ hoặc bị thương gì đó.”

Giọng cô rất nhẹ, dửng dưng và hờ hững, như thể đang kể câu chuyện của người khác.

“Làm như vậy bố mẹ cậu vẫn đồng ý à?”

“Ừm, họ mà không đồng ý thì tôi đã chẳng vào giới này rồi. Những lúc tôi khóc trên phim trường, một nhóm người lớn bao gồm cả bố mẹ tôi đều đứng cười, còn vỗ tay nữa, họ nói Tây Tây giỏi quá.”

Âm thanh bị giam lại trong khoảng sân nhỏ, chính ánh mắt cô cũng dần trở nên mờ mịt, “Trước đây tôi luôn nghĩ đó là chuyện đương nhiên, tôi đóng phim mà, kiếm cơm bằng nghề này nên những việc này tôi phải chấp nhận.”

Cô quay đầu, cong mắt cười: “Giờ thì tốt hơn nhiều rồi, chị Tinh thương tôi hơn.”

Vừa nói xong, điện thoại cô rung lên, màn hình sáng, có người gọi video Wechat cho cô.

Cô dùng tay trái cầm điện thoại, nhìn một cái rồi trực tiếp bấm từ chối. Mở khung chat ra còn chưa kịp gõ chữ, đối phương đã gửi tin nhắn đến:

[ Sao lại cúp điện thoại của tôi? Cả năm mới có một ngày sinh nhật, muốn nghe cậu nói một câu chúc mừng thôi cũng không được sao? ]

Triệu Mục Trinh không cố ý nhìn, nhưng khoảng cách quá gần khiến anh không kịp tránh mắt đi.

Chin, không biết là ghi chú hay tên WeChat, ảnh đại diện là bức ảnh selfie nửa thân trên của một chàng trai ở trường đua xe.

Tay trái không tiện gõ chữ, tay phải còn bận ôm vỏ dưa, Ước Tây vật lộn với bàn phím 26 ký tự mấy lượt vẫn gõ sai. Cuối cùng cô quay sang đưa quả dưa hấu cho Triệu Mục Trinh.

“Cầm giúp tôi một lúc.”

Giao nhiệm vụ xong, cô tập trung gõ “tách tách” vài cái, trong tầm mắt Triệu Mục Trinh, cô gửi đi một câu:

[ Sinh nhật cậu thì liên quan gì tới tôi? ]

Trả lời xong, Ước Tây ngáp một cái đầy mệt mỏi, khoé mắt long lanh phủ một lớp sương. Cô nói với Triệu Mục Trinh: “Chúng ta đi ngủ nhé?”

Lời này vừa nói ra, Triệu Mục Trinh ôm nửa quả dưa, khớp ngón tay khẽ siết lại, huyệt thái dương như bị kim châm giật giật hai cái. Anh biết cô không có ý đó, chỉ là cách cô nói chuyện… thật sự quá vô tư.

Anh cố chấp sửa lại.

“Ừm, nên nghỉ ngơi rồi.”

Vừa bước vào phòng, Ước Tây bất ngờ quay phắt đầu lại, nếu không phải Triệu Mục Trinh kịp thời dừng chân thì đã đâm vào người cô.

Ước Tây chỉ tay vào anh xác nhận lần nữa: “Cậu thật sự không giận đúng không?”

Triệu Mục Trinh khựng lại, mất một lúc mới hiểu cô nói giận chuyện gì.

“Ừ.”

Ước Tây thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt, cậu không giận là tốt rồi. Cậu mà giận thì đáng sợ lắm luôn.”

Một người nổi tiếng là tính tình tốt tự dưng bị nói “giận thì đáng sợ lắm”, Triệu Mục Trinh không hiểu nổi: “… Tôi từng giận cậu lúc nào?”

Chế độ tiểu thư ngang ngược, lý lẽ vô lý của Ước Tây đã quay trở lại:

“Sao lại chưa? Cậu mất trí nhớ à? Chơi trò chọn que cậu không cho tôi thắng!”

Triệu Mục Trinh: “… Lần sau sẽ nhường cậu.”

Ước Tây lập tức tăng tông giọng, hơi gắt lên: “Ai cần cậu nhường chứ! Cậu tưởng cậu giỏi lắm à?”

Câu nói đó là lời kết thúc cho buổi tối hôm nay.

 

Sát giờ ăn trưa ngày hôm sau, Ước Tây giống như đã mất trí nhớ, quên sạch câu châm chọc trước khi đi ngủ tối qua, kéo Triệu Mục Trinh ra góc cầu thang, phấn khích nói: “Triệu Mục Trinh ơi! Cậu thông minh thật đấy!”

Lời khen này, thật ra cũng không phải vì Triệu Mục Trinh đã làm được chuyện gì ghê gớm vĩ đại.

Chuyện là sáng nay Ước Tây rửa mặt xuống tầng chuẩn bị ăn cơm trưa, Triệu Tú Tú hỏi cô muốn ăn trưa xong ăn dưa hấu luôn, hay ngủ trưa dậy mới ăn.

Triệu Ước Tây – kẻ trộm dưa hôm qua – bấy giờ chột dạ, nhíu mày hỏi lại một cách nghi hoặc:

“Dưa hấu ở đâu ra thế em?”

Triệu Tú Tú vui vẻ nói: “Dưa trồng trong sân nhà mình đó chị!”

Triệu Ước Tây thầm nghĩ, à, là quả dưa chưa chín hẳn đó, nhưng không phải tối qua cô đã hái rồi à?

Triệu Tú Tú nói: “Sáng nay anh trai em bảo chín rồi nên hái về, chị Tây Tây ơi, khi nào mình ăn vậy?”

Ước Tây: ???

Triệu Mục Trinh bảo chín rồi, anh hái về?

Ước Tây ứng phó xong với Triệu Tú Tú, bèn chạy đi tìm Triệu Mục Trinh.

Cậu lại hái thêm một quả dưa hấu nữa ở đâu thế?”

Triệu Mục Trinh nói: “Sáng nay tôi đi mua.”

Ước Tây đã hiểu, tối qua cô trộm dưa, sáng nay anh đi mua một quả có kích thước tương tự để thay thế. Quá hợp lý, như vậy cũng tốt, tránh cho mấy bà thím trong ngõ Mão Nhật có chuyện để buôn dưa lê hôm nay.

Nhưng mà ——

Tối qua cô chỉ ăn nửa quả, nửa còn lại vẫn ở trong bếp.

Vậy nửa quả kia giải thích thế nào?

Triệu Mục Trinh nói: “Tối qua tôi vứt rồi, không ai biết, không cần giải thích.”

Ước Tây phục sát đất.

“Triệu Mục Trinh ơi, cậu thông minh quá đi!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận