“Sau này đừng dễ dàng tin mấy lời ngon ngọt của con gái”
| editor: ilovesther_
Ngày hôm đó, ánh nắng ở trấn Thường Vu vẫn đẹp như mọi khi.
Trước khi ra khỏi nhà, Triệu Mục Trinh còn đưa cho cô một chiếc ô che nắng màu be nhạt, hoạ tiết quả anh đào tươi tắn, nhãn mác vẫn treo trên tay cầm.
Anh nhớ rõ cô sợ nắng.
Ước Tây nhận lấy ô, bung ra, hơi nghi hoặc.
“Hình như ở đây con gái không ai che ô khi ra ngoài cả.”
Triệu Mục Trinh lấy chiếc mũ lưỡi trai đen từ trên móc treo xuống, nhìn về phía Ước Tây đang xoay xoay ô. Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào, đan xen sáng tối theo chuyển động của mép ô, những tia sáng như bị vỡ vụn, rơi xuống người cô.
“Ở đây làm gì có cô gái nào như em, cũng đâu phải lần đầu em đặc biệt, cứ làm theo ý mình đi.”
Câu nói này làm Ước Tây hơi chột dạ.
Cô không che ô nữa, gấp gọn lại đặt sang bên cạnh, bước đến trước mặt Triệu Mục Trinh nói:
“Vậy em muốn đội mũ của anh.”
Nghe vậy, anh cong môi cười đầy chiều chuộng, lập tức tháo mũ xuống, cụp mắt nghiêm túc chỉnh quai mũ nhỏ lại một nấc, rồi nhẹ nhàng đội lên đầu Ước Tây.
Ước Tây tháo mũ xuống xem, “Anh thích Island lắm hả?”
Ngoài chiếc mũ này ra, anh còn có hai chiếc áo thun cùng thương hiệu. Ước Tây nhớ rất rõ, năm ngoái Bặc Tâm Từ từng vì chiếc áo hoodie phiên bản giới hạn của hãng này mà cãi nhau ầm ĩ với Bành Duy Châu ở cửa hàng miễn thuế.
Thương hiệu xa xỉ tầm trung này theo đuổi chủ nghĩa tối giản, rất chuộng màu trơn, cũng không có logo phô trương, độ phổ biến trong nước rất thấp.
“Gì cơ?”
Ước Tây chỉ cho anh dòng chữ nhỏ màu trắng thêu bên vành mũ.
“Anh không để ý mấy cái này.”
Ước Tây gật đầu: “Có thể nhìn ra được.”
Quần áo anh mặc toàn là kiểu cơ bản, màu sắc cũng cơ bản, may mà vóc dáng chuẩn như giá treo đồ di động, dù chẳng cầu kỳ ăn mặc vẫn tự nhiên tạo thành phong cách “less is more” rất riêng.
Phải nói là, vô cùng hợp với anh.
Vẫn là quán ăn sáng phải băng qua khu chợ mổ cá chặt gà mới đến được hôm trước.
Hôm nay họ đến hơi muộn, đã qua giờ cao điểm nên trong quán có chỗ ngồi. Anh nhân viên phục vụ nhiệt tình chỉ cho họ chỗ ngồi mát mẻ nhất, nhưng Ước Tây vẫn muốn ngồi ngoài trời.
Xung quanh đông đúc người qua lại, nếu để ý lắng nghe, trung bình cứ ba phút sẽ nghe được một mẩu tin tức nóng hổi nhất của trấn Thường Vu, lớn thì là chuyện bí thư huyện bên cạnh bị điều tra th*m nh*ng, nhỏ thì là chuyện con mèo nhà ai vừa mới đẻ một lứa mỗi đứa một màu.
Họ gọi hai bát hoành thánh, một xửng bánh bao nhỏ, mấy viên bánh trôi nhân đường rồi ngồi vào bàn đợi đồ ăn.
Hoành thánh vỏ mỏng được bê lên rất nhanh, rong biển và tép khô nổi lềnh bềnh trong bát nước dùng nóng hổi, nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
Chiếc quạt máy quay đều, cách bảy tám giây lại thổi một luồng gió đến, gió nhân tạo tạt mạnh vào người, mạnh đến nỗi khiến đầu óc choáng váng.
Trong điện thoại, Bặc Tâm Từ gửi tin nhắn đến, Ước Tây đọc từng dòng một.
Nguyên nhân, diễn biến, kết quả.
Và cả những ảnh hưởng có thể xảy ra với Ước Tây.
Cái tên phế vật Ước Thư Lâm kia…
Cùng hai cô gái lái xe trong tình trạng say xỉn, đâm vào xe người ta, còn xuống đường gây gổ. Đối phương đã quay video lại, giờ chỉ chờ bị tóm cổ lôi ra xử lý.
Bặc Tâm Từ gửi video qua, Ước Tây không ấn xem, nhưng từ lời kể của Bặc Tâm Từ cô cũng có thể đoán được tên Ước Thư Lâm đã nói những câu ngu xuẩn gì.
[ Anh cậu ngồi ghế phụ, bạn gái lái xe, nhưng chủ xe là anh ta. Nói cho cùng thì trách nhiệm ngang nhau, bị tạm giam nửa tháng và tước bằng lái, bây giờ bên kia đòi bồi thường số tiền trên trời, rõ ràng là nhắm vào cậu đấy. Anh ta đúng là thằng ngu, cứ như có kim bài miễn tử không bằng, còn gào lên em gái tao là Triệu Ước Tây, biết anh em tao là ai không. Hai con nhỏ đi cùng kia nữa, hoặc là ngu dốt hoặc là xấu tính, tưởng có chỗ dựa nên nhảy cả lên đầu xe người ta múa may. Zombie mà có moi não ba người này ra chắc cũng phải thất vọng bỏ đi. ]
Ước Tây nhắm mắt lại.
Trước mắt như có vô số viên đá xám đang ầm ầm rơi xuống, đè nặng khiến người ta bức bối. Càng vào những thời điểm rối ren như này, cô càng tự nhủ phải cố giữ bình tĩnh.
“Em cho nhiều giấm quá rồi.”
Ngón tay bỗng nhiên cảm nhận được một luồng hơi ấm khô ráo, Ước Tây mở mắt, lọ giấm đã đổ quá nửa bị Triệu Mục Trinh lấy khỏi tay cô.
“Gọi món khác nhé?”
Ước Tây lắc đầu, múc một thìa nước hoành thánh đưa vào miệng, vị giấm chua xộc lên khiến cô cau mày.
Cô cũng chẳng còn tâm trạng để nhai kỹ nuốt chậm nữa, kéo thấp vành mũ Triệu Mục Trinh đội cho, phồng má, nhanh chóng ăn hết bát hoành thánh.
Triệu Mục Trinh nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô, nhưng cô không có ý chia sẻ, anh cũng không hỏi thêm.
Chỉ mơ hồ cảm thấy có điều gì đó sắp thay đổi.
.
Tầm chiều, Ước Tây đang sắp xếp mấy lọ sơn móng tay của mình thì điện thoại bên cạnh reo lên, người gọi đến là chị Tinh. Buổi sáng Ước Tây đã có linh cảm, chuyện này không đơn giản.
“Mẹ em đến chỗ chị rồi, không được vui vẻ cho lắm.”
Ước Tây cười lạnh.
Không vui vẻ cho lắm, năm chữ này coi như đã cho Cố Ngọc Bình chút thể diện cuối cùng rồi.
Mẹ ruột của mình, Ước Tây hiểu rõ hơn ai hết, nhìn bề ngoài thì là quý bà sang chảnh, thực chất bên trong rỗng tuếch, về độ giả tạo thì ở thành phố Bắc Hi không ai bì nổi.
Hai sở thích lớn trong đời bà, yêu con trai và sĩ diễn.
“Bà ấy muốn kiểm tra số tiền còn lại của em ở chỗ chị, chị nói thật với bà là tiền đã đầu tư vào cổ phần studio, không còn trong tài khoản để rút… Bà ấy đang ở văn phòng chị.”
Ước Tây nghe đầu dây bên kia có tiếng thông báo chuyến bay: “Thế còn chị?”
“Hai mươi phút nữa chị lên máy bay.”
Chị Tinh thở dài: “Hết cách rồi, anh trai em bị tạm giam, bên kia doạ sẽ cho cậu ta ngồi tù. Mẹ em đang mất kiểm soát, nếu bây giờ chị không đón em về, bà cũng sẽ tự đến trấn Thường Vu. Nhà chú Triệu đã bao giờ gặp kiểu người như mẹ em đâu, lúc ấy mà loạn lên thì khó xử lắm. Tây Tây, thu dọn đồ đi, kỳ nghỉ kết thúc sớm rồi.”
Sau đó chị Tinh còn nói rất nhiều lời an ủi.
Nhưng đầu óc Ước Tây trống rỗng, nghe tai này lọt tai kia, vô hồn đáp lời, chỉ có mấy chữ “kỳ nghỉ kết thúc sớm rồi” là vang vọng mãi trong lòng.
Hoàng hôn cuối hè bắt đầu nhạt dần.
Thị trấn cổ vẫn yên bình như cũ, tiếng xe đạp rao bánh phát tài len lỏi khắp ngõ, tấm rèm hạt nhựa đỏ ở cửa hàng tạp hoá bị người ta vén lên rồi buông xuống, bà cụ bán kem trong ngõ Mão Nhật lau cặp kính lão gãy gọng bên cạnh tủ kem xanh rêu, máy cát-sét cũ trong tiệm gốm phố Tỳ Lam Bà vẫn chậm rãi í a í a câu tuồng cổ.
Điện thoại tuột khỏi tay, rơi sang một bên.
Ước Tây mặc kệ, thẫn thờ rất lâu, cho đến khi cảm giác được có người đến gần.
Ánh mắt bất động cuối cùng cũng có chút xê dịch, cô ngẩng đầu thấy Triệu Mục Trinh.
“Triệu Mục Trinh, em phải đi rồi.”
Giọng cô rất nhẹ, nhưng lại khiến khớp ngón tay của người đang cúi xuống nhặt điện thoại giúp cô trắng bệch.
“Bao giờ?”
Ước Tây tính toán thời gian từ thành phố Bắc Hi đến sân bay Nam Hồ, với phong cách nhanh nhẹn và chu toàn của chị Tinh, chắc chắn sẽ không mất quá nhiều thời gian.
“Tối nay.”
Đồng tử anh khựng lại một thoáng, rồi lại chuyển động, ánh mắt dâng lên những cảm xúc khác lạ:
“Nhanh vậy à?”
“Ừm.” Ước Tây vuốt nhẹ chăn: “Em đâu thể cứ ở đây mãi được. Căn phòng này, cái giường này, sắp phải trả lại cho anh rồi.”
Từ lúc anh bước vào, cho đến khoảnh khắc này khi anh đang nhìn cô chăm chú, trong lòng Ước Tây đã mềm nhũn không biết bao nhiêu lần. Muốn ôm lấy anh, nói cho anh biết mình đang trải qua những gì, nỗi lo sợ bị Ước Thư Lâm kéo xuống vũng bùn không thể nói ra lời, hoặc chỉ cần khóc một trận thôi cũng tốt.
Nhưng Ước Tây không làm vậy, cô chỉ yên lặng ngồi đó, lưng thẳng tắp, không hề cúi xuống.
Cô không muốn truyền bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào sang anh.
Họ nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Vẫn luôn biết rằng họ thuộc về hai thế giới khác nhau, Triệu Mục Trinh từ nhỏ đã được dạy phải tôn trọng và bao dung sự khác biệt, và anh cũng đã làm được điều đó. Duy nhất chỉ riêng giây phút bất lực này, khiến anh thực sự muốn bước vào thế giới của cô, muốn biết cô rốt cuộc đang trải qua những gì, gắng gượng thế nào.
Anh thử nắm lấy tay cô, dùng cách cô từng dạy anh, luồn qua kẽ tay, đan chặt, giọng nói ngập ngừng rơi nhẹ vào ánh hoàng hôn.
“Triệu Ước Tây, thật ra anh có ích hơn em nghĩ một chút đấy.”
Ước Tây để anh nắm, lơ đễnh nở một nụ cười, “Em biết anh rất giỏi mà.”
“Không phải vậy.”
Thứ anh nói “có ích”, không phải chỉ là việc chọn dưa hấu, nhận biết bạch chỉ hay xuất sắc trong thi cử học tập.
“Nếu em gặp chuyện khó khăn có thể nói với anh, mẹ anh có lẽ sẽ giúp được.”
Ước Tây mơ hồ biết anh có một người mẹ rất giỏi giang, địa vị cũng không tầm thường, nhưng nhà họ Triệu chưa bao giờ nhắc đến, bản thân anh cũng luôn né tránh. Lần trước ở phố Khúc Xỉ Thư Tuệ vô tình nhắc một câu, anh tỏ ra khác thường, cho nên Ước Tây không tò mò tìm hiểu.
Vậy mà bây giờ, anh lại chủ động nhắc đến.
Bởi vì sợ cô gặp khó khăn.
Nói không cảm động là giả.
Ước Tây kìm nén cảm xúc, khoé môi cong lên một nụ cười nhạt.
“Anh nghĩ linh tinh gì thế, em là Triệu Ước Tây mà, minh tinh trời sinh thì có khó khăn gì chứ? Em về để chạy lịch trình, ngôi sao lớn chỉ có thể ngày càng nổi tiếng thôi, biết chưa hả? Còn anh thì ——”
Câu chuyện chuyển hướng đột ngột.
Triệu Mục Trinh: “Anh thì sao?”
Ước Tây ôm mặt anh, anh dường như không quen với sự thân mật này, ánh mắt có phần ngơ ngác, hàng mi dài chớp liên tục.
“Dễ lừa quá rồi đấy?”
“Triệu Mục Trinh, đừng mềm lòng như vậy, em là gì của anh mà anh lại hết lòng hết dạ với em như thế? Sau này đừng dễ dàng tin mấy lời ngon ngọt của con gái, anh phải tự nhận thức được giá trị nhan sắc của mình chứ…”
Vừa nói, ngón tay cô vừa lướt nhẹ từ nốt ruồi nhỏ nơi khoé mắt xuống đến khoé môi, chút mềm ấm từ đầu ngón tay khiến toàn bộ dây thần kinh trên người anh căng chặt.
Anh không chớp mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đối diện.
Cô nói với anh.
“Anh dễ khiến người ta thích lắm, nhưng mấy cô gái xấu xa chỉ muốn hôn anh, ôm anh, không thật lòng đâu.”
Những lời đó, cô nói trong tiếng cười, nụ cười đẩy người ta ra xa vạn dặm.
Lồng ngực Triệu Mục Trinh phập phồng dữ dội, bất ngờ giữ chặt bàn tay vừa định rút về của cô.
Muôn vàn cảm xúc ùa đến, anh nghe đã hiểu.
Nhưng con người luôn có thói xấu, cứ thích giả vờ câm điếc vào những lúc như thế này, cứ như chỉ cần cho đối phương thêm một cơ hội là mọi chuyện sẽ thay đổi được.
“Em vừa nói gì?”
Ước Tây không nhắc lại bốn chữ cuối cùng kia nữa, cô lặng lẽ đọc hết một loạt tin nhắn Cố Ngọc Bình vừa gửi, tâm trạng đã mệt mỏi đến tê liệt. Những cảm xúc ấy không phải do Triệu Mục Trinh gây ra, nhưng giờ đây anh lại là người gánh chịu.
Ước Tây gần như có thể mường tượng được tương lai.
Dù là bỏ chạy giữa chừng hay thật sự không còn tâm trí để bận tâm.
Cô cũng chỉ có thể nói với anh: “Triệu Mục Trinh, bèo nước gặp nhau cũng có quy tắc của nó, anh hiểu không?”
Ánh hoàng hôn tắt lịm.
Giọng Triệu Tú Tú lanh lảnh gọi dưới tầng: “Ăn cơm thôi! Ăn cơm thôi!”
Trên bàn ăn, Ước Tây thông báo ngắn gọn với mọi người rằng tối nay cô sẽ rời đi. Người nhà họ Triệu tuy rất bất ngờ, nhưng nghe Ước Tây nói có chuyện gấp phải về Bắc Hi ngay, họ cũng không hỏi thêm gì nữa.
Chú Triệu nhìn mâm cơm bốn món mặn một món canh, bỗng nhiên tiếc nuối nói: “Biết sớm thì đã chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn để tiễn cháu, đằng này đột ngột quá.”
Ước Tây gắp một đũa cà tím xào đã gọt vỏ, lắc đầu: “Không sao đâu ạ, ngày nào cũng có một bàn đầy thức ăn như vậy, đủ thịnh soạn rồi ạ.”
Chú Triệu: “Vậy còn chị Tinh mấy giờ đến? Có cần để phần cơm cho cô ấy không?”
“Không cần đâu ạ, chắc chị ấy ăn trên máy bay rồi. Tầm 10 giờ mới đến Thường Vu, mọi người không cần thức đợi cùng cháu đâu, đến lúc đó cháu sẽ không chào tạm biệt nữa, nên bây giờ cháu muốn nói lời cảm ơn với mọi người luôn.”
Ước Tây lấy cho mình một cái ly, rót đầy rượu thanh mai nhà họ Triệu tự ủ, màu đỏ tím đậm, đầy một ly, kính từ ông nội Triệu đến chú Triệu và dì Triệu.
“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cháu suốt hai tháng qua, trấn Thường Vu rất đẹp, thời gian ở đây cháu thật sự rất vui. Cảm ơn mọi người, cảm ơn vì đã đối xử tốt với cháu như vậy.”
Không khí xúc động bùng lên ngay lập tức, dù là dì Triệu tính tình bộc trực cũng có chút lưu luyến khi cầm ly rượu lên. Dì nắm tay Ước Tây nói sao lại gấp gáp thế, không thể ở thêm vài ngày nữa à, vài ngày nữa Triệu Mục Trinh cũng đến Bắc Hi nhập học, hai đứa đi cùng nhau thì tốt biết mấy.
Ước Tây không nói gì, cụng ly với dì Triệu, uống cạn ly rượu của mình.
Ông nội Triệu lo lắng nói: “Uống tượng trưng là được rồi Tây Tây, rượu này hậu vị mạnh, cháu đừng để bị đau dạ dày. Mục Trinh, múc cho Tây Tây bát canh giải rượu.”
Ước Tây lau miệng, cười nói: “Ông nội ơi cháu không sao, tửu lượng của cháu tốt lắm.”
Sáu người bảy bát, bát canh dư ra là phần của cô. Vẫn hớt sạch váng mỡ như mọi ngày, Triệu Mục Trinh múc xong đặt bên tay cô.
Ước Tây bưng bát lên, bát sứ hoa văn xanh, miệng bát to che gần nửa mặt cô, cô uống rất chậm.
Ăn cơm xong, Ước Tây mang xuống một đống đồ.
Thuốc bổ gan cho ông nội Triệu, miếng dán mát xa cổ cho chú Triệu, dây buộc tóc và vòng cổ cho Triệu Tú Tú, máy xông tinh dầu cho dì Triệu, tiện thể dạy dì cách xông mặt.
Mấy dì hàng xóm tò mò kéo đến xem đồ mới lạ, phòng bếp rôm rả một lúc lâu mới yên.
Ước Tây lên tầng tiếp tục dọn đồ.
Người duy nhất không nhận được quà chia tay của cô, lúc này đang đứng trước cửa.
“Em nói bèo nước gặp nhau cũng có quy tắc, vậy sau này thì sao?”
Thiếu niên đứng trong vùng ánh sáng chập choạng, Ước Tây bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, cũng là khung cảnh này. Đó là đêm đầu tiên cô đến trấn Thường Vu, Bặc Tâm Từ hỏi có nhìn rõ không, cô trả lời không nhìn rõ.
Mà thời khắc này đây, anh bước ra từ dưới ánh đèn, mọi thứ đều hiện rõ trước mắt cô, bóng dáng cô độc như cây tùng già dưới ánh trăng lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại đầy lưu luyến.
“Khi đến Bắc Hi, anh có thể tìm em không?”
Lần này trở về Bắc Hi sẽ phải đối mặt với điều gì, chính Ước Tây cũng không nắm rõ.
Cô đứng bên cạnh lan can nơi hai người từng cùng nhau ngắm trăng, dùng ánh mắt thờ ơ lướt qua anh hai lần, rồi chợt nở một nụ cười vô tâm.
“Chỗ anh không cổ hủ đến mức hôn một cái là phải chịu trách nhiệm đấy chứ? Em từng nói rồi mà, ở chỗ em mọi người đều khá tuỳ tiện.”
Vị đắng của bạch chỉ đêm đó vẫn chưa tan.