“Tính cáu kỉnh khi thức giấc vẫn còn khá nặng, nhưng cô cũng biết chừng mực”
| editor: ilovesther_
Studio chuẩn bị suốt mấy năm chính thức đi vào hoạt động.
Chị Tinh dốc toàn lực, tranh thủ cho Ước Tây cơ hội quảng bá và xuất hiện nhiều nhất có thể. Vào nghề nhiều năm, năng lực của chị Tinh trong việc định vị nghệ sĩ và nắm bắt xu hướng trong giới, không ai có thể phủ nhận.
Trở lại thành phố Bắc Hi hai tháng, Ước Tây trông thì có vẻ lộng lẫy.
Thế nhưng ngoài những người thân thiết, không ai biết cô đã trải qua những gì, thời gian có thể vắt được đều vắt đến kiệt, lịch trình kín mít, mệt đến mức vừa ngồi lên ghế trang điểm là ngủ thiếp đi.
Tính cáu kỉnh khi thức giấc vẫn còn khá nặng, nhưng cô cũng biết chừng mực.
Ước Tây giữ vẻ mặt lạnh lùng trong lúc làm tóc và trang điểm, Tiểu Cốc ngồi bên cạnh lướt Weibo đọc tin tức, lựa mấy chuyện mới lạ thú vị kể cho cô nghe.
Kể rất sinh động.
Đôi khi Ước Tây thật sự bật cười, nói “buồn cười thật đấy”, nhưng nụ cười thoáng qua như vậy càng làm Tiểu Cốc đau lòng hơn, khẽ hỏi cô đã tỉnh ngủ chưa, có muốn uống chút nước ấm không?
Chuyện của Ước Thư Lâm, chị Tinh tốn không ít công sức mới giải quyết xong.
May là chị Tinh có vài mối quan hệ đáng tin cậy bên phía sở cảnh sát, cộng thêm khả năng giao tiếp khéo léo, sau vài bữa tiệc, coi như đã hoà giải với đối phương, bồi thường một khoản tiền, đưa được Ước Thư Lâm ra ngoài.
Trong thời gian đó, những lời “hỏi han ân cần” của Cố Ngọc Bình chưa bao giờ gián đoạn, mỗi lần gửi là cả đống tin nhắn thoại, Ước Tây lười mở ra, ném điện thoại cho Tiểu Cốc.
Tiểu Cốc nghe xong nhăn mặt, tóm tắt ý chính: “Bà ấy bảo Bắc Hi gần đây hay mưa, đầu gối lại đau.”
Mấy lọn tóc vừa uốn còn đang được cố định bằng kẹp càng cua, chưa xịt giữ nếp, Ước Tây xoay mặt sang.
“Tuần trước là đau lưng, ngủ không ngon, tuần trước nữa thì…” Tiểu Cốc quên mất là bệnh gì rồi, lười xem lại tin nhắn: “Ai mà ngủ ngon được chứ?”
Nói xong sực nhớ túi thuốc bắc của Ước Tây vẫn đang hâm nóng, vội đứng dậy đi lấy.
Cắt mép túi, đổ ra bát nhỏ.
“Đứa con hiếu thảo” Ước Thư Lâm mò tới, may mà đã bị tước bằng lái, chứ không thì bây giờ thứ ném lên bàn trang điểm của Ước Tây không chỉ là kính râm, mà còn có cả chiếc chìa khoá xe thể thao của anh ta.
“Triệu Ước Tây, cô cao giá thật đấy! Mẹ nói trong người không khoẻ, cô không thể về thăm bà một lần à?”
Cái bàn hẹp, kính râm gọng nhựa nhẹ hều, va một cái rơi thẳng xuống đất.
Tiểu Cốc trừng mắt lườm tên công tử bột kia, định cúi xuống nhặt thì Ước Tây giơ tay ngăn lại. Môi cô chưa trang điểm, màu sắc nhợt nhạt lộ ra chút dáng vẻ yếu ớt, giọng rất khẽ nhưng mang theo áp lực.
“Đừng.”
Cô quay sang nhìn Ước Thư Lâm đang giận đến tím mặt, ánh mắt như thể xem một con khỉ đột múa may loạn xạ trước mặt mình, ngoài một chút chán ghét thì chẳng buồn thể hiện cảm xúc nào khác. Cô hất nhẹ cằm, ý bảo bên cạnh có ghế trống.
Hơi nước bốc lên từ bát thuốc cũng phảng phất vị đắng, Ước Tây cụp mắt, uống cạn trong hai ngụm rồi đưa bát cho Tiểu Cốc. Tiểu Cốc đổi một cốc nước lọc để cô súc miệng.
Ước Thư Lâm sau khi ngồi xuống mới phản ứng lại, thô lỗ dang rộng chân, ngập ngừng hỏi: “Cô uống thuốc gì thế?”
“Thuốc bổ.”
“Bổ gì?”
Ước Tây không tiếp lời anh ta, nước lọc trôi qua cổ họng, cuốn đi chút vị đắng còn sót lại, cô chậm rãi nhắc đến Cố Ngọc Bình:
“Anh nói mẹ không khoẻ hả? Phía Tây thành phố có một ông lang già họ Tưởng, trước mẹ từng châm cứu ở đó, hiệu quả rất tốt. Thuốc của tôi cũng kê ở đấy, anh đưa bà ấy đến khám lại xem?”
“Chỗ nào phía Tây? Ông họ Tưởng nào? Sao tôi không biết? Tôi đưa bà đến khám kiểu gì được?”
Ước Thư Lâm vừa hỏi vừa lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Ước Tây rũ mắt, thu lại dáng vẻ hiền hoà, nghiêng người đặt cốc nước xuống bàn tạo ra một tiếng cạch không to không nhỏ. Cô nhìn Ước Thư Lâm, một luồng áp lực vô hình đâm thẳng vào anh ta.
“Giờ đã hiểu chưa?”
Ước Thư Lâm càng mờ mịt hơn: “Hiểu gì cơ?”
Ước Tây tăng âm lượng: “Anh chỉ có mỗi cái miệng thôi.”
Ước Thư Lâm lúc này mới bừng tỉnh, sắc mặt sa sầm.
“À không, còn có cái đầu mà zombie moi ra cũng phải thất vọng nữa.”
Tiểu Cốc và stylist ở bên cạnh bật cười thành tiếng.
Quan hệ giữa hai anh em từ trước đến nay vốn không tốt, Ước Thư Lâm tuy lớn hơn Ước Tây hai tuổi nhưng chưa bao giờ chiếm được lợi thế trước mặt cô. Sau vài tiếng hừ lạnh tức tối, anh ta bặm môi, gật gù nói: “Được lắm Triệu Ước Tây! Cô giỏi, cô giỏi lắm!”
“Là do anh vẫn luôn đánh giá thấp tôi thôi. Nếu không thì sao đến tận bây giờ anh còn chưa nhận ra, anh và đám Hà Dập, Tần Hàn vốn không cùng một tầng lớp. Tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến họ, anh tốt nhất nên tự biết vị trí của mình, sau này —”
Ước Tây nhìn thẳng anh ta, cảnh cáo:
“Nếu anh còn dám mượn danh tôi, đừng trách tôi trở mặt vô tình.”
Kính râm vẫn nằm chỏng chơ dưới đất.
Ước Tây không nhìn anh ta thêm lần nào nữa.
“Cầm đồ của anh rồi cút.”
Ước Thư Lâm chộp lấy chiếc kính, ném lại một câu đầy tức giận về phía Ước Tây.
“Cô cmn đếch phải em gái tôi.”
Nói rồi đóng sầm cửa bỏ đi.
Cửa đập vào tường vẫn còn rung, chị Tinh trong bộ váy suit hàng hiệu đứng ngoài cửa, trước khi bước vào còn liếc hành lang thêm hai cái.
“Anh trai em sao vẫn chưa sửa được cái tính cách này?”
“Chó không bỏ được tật ăn cứt mà,” Tiểu Cốc buột miệng, sau đó nghiêm túc bình luận: “Nhưng em thấy anh ta cũng không đến nỗi, Tây Tây mắng bao nhiêu lần, lần nào anh ta chả quay đầu đi là quên sạch. Vừa ngu vừa nóng nảy, đấy, thế mà đến giờ vẫn còn cố hàn gắn quan hệ giữa Tây Tây và mẹ nữa.”
“Thôi, không nói chuyện này nữa, Tây Tây trang điểm xong chưa? Phía phỏng vấn chị đã liên lạc rồi, quay sớm, đợi kết thúc sự kiện là sẽ đi thăm Cát Mạn Sinh luôn. Tiểu Cốc, cậu mang một bộ đồ thường ngày của Tây Tây ra xe, chị đi xác nhận lại lịch trình lần nữa.”
Phòng trang điểm lập tức bận rộn.
Ước Tây nhắm mắt, chuyên viên trang điểm đang kẻ eyeliner, động tác rất nhẹ nhàng, đợi cô mở mắt rồi mới chỉnh lại chi tiết.
“Anh Tiểu Cốc bảo em bị mất ngủ, ngoài chút quầng thâm mắt ra thì không thấy gì đâu nha, da dẻ vẫn đẹp lắm đó.”
Đây là chuyên viên trang điểm từng hợp tác vài lần, Ước Tây vốn định đáp lại một câu, nhưng lại chẳng có hứng mở miệng, cuối cùng chỉ khẽ cười một cái.
Cảm giác tê liệt, trì trệ này đã kéo dài một thời gian rồi, dường như toàn bộ năng lượng của cô đều tiêu hao hết vào việc chạy lịch trình và xử lý đống rắc rối của gia đình. Hễ thả lỏng một chút là cô lại chẳng muốn nhúc nhích nữa.
Sự kiện hôm nay tương đối đơn giản, phần phỏng vấn đã được khớp kịch bản từ trước, chụp hình, phát biểu, mọi thứ đều theo đúng quy trình.
Trong trạng thái mơ mơ màng màng ấy, xe bảo mẫu đưa họ đến Di Hoà Thiên Tuỵ, một khu đô thị cao cấp. Xe không thể vào trong, đành dừng trước cửa hàng tiện lợi thuộc trung tâm thương mại gần đó.
Tiểu Cốc mở cửa xe cho Ước Tây, một luồng gió lạnh đầu tháng mười một thốc vào. Mặt đường vẫn còn ẩm ướt, cơn mưa phùn cuối thu kéo dài nhiều ngày ở thành phố Bắc Hi vừa mới dứt vào chiều tối nay.
Chân trời ẩn hiện vệt ráng chiều sắc cam ấm áp.
Buổi thử vai hồi cuối tháng chín kết thúc, Weibo chính thức của đoàn phim Bia đá cũ > đã công bố vai nữ chính, hình ảnh thử vai được đăng tải, phần bình luận toàn là lời khen Ước Tây trông rất có thần thái.
Tác giả nguyên tác kiêm nhà sản xuất Cát Mạn Sinh đặc biệt ấn tượng với diễn xuất của cô, chủ động để lại số điện thoại trợ lý, hẹn gặp riêng để trò chuyện thêm.
Buổi gặp không tiện đi nhiều người, Tiểu Cốc ở lại trong xe, nhân viên lễ tân sảnh chính gọi điện xác nhận lịch hẹn sau đó nhấn thang máy giúp họ.
Mỗi tầng chỉ có một căn hộ, Cát Mạn Sinh sống ở tầng cao nhất.
Ước Tây mặc một chiếc áo hoodie đen dệt kim, đeo khẩu trang và kính râm. Thời gian đứng chờ thang máy, chị Tinh giúp cô gỡ mũ áo xuống, dặn dò: “Lát nữa nếu cô giáo Cát Mạn Sinh có hỏi đến vấn đề thời gian quay phim, mình cứ cố gắng phối hợp hết mức có thể, có gì chị sẽ tiếp tục bàn bạc với bên họ sau. Ngày mai để Tiểu Cốc đưa em về trường, bạn bè đã nhập học lâu rồi, em cũng cần phải đi học.”
Ước Tây gật đầu, liếc nhìn bảng điện tử, số tầng từ 2 nhanh chóng chuyển sang 1, tiếng “đinh” vang lên, cửa mở ra. Cô tháo kính râm xuống, đang định gỡ khẩu trang.
Ngón tay chợt khựng lại bên gò má.
Ước Tây chớp chớp mắt.
Khung cảnh trước mắt vẫn không thay đổi.
Trong thang máy bốn bề sáng loáng như gương chỉ có duy nhất một chàng trai. Anh mặc áo len cổ lọ màu trắng kết hợp với áo khoác gió màu cà phê, chiếc balo đen đeo trên vai, khoá áo len kéo đến sát cằm, ôm khít làm nổi bật chiếc cổ thon dài và đường xương hàm sắc nét.
Thì ra dáng vẻ anh mặc đồ mùa thu trông như thế này.
Túi giấy của tiệm bánh ngọt thơm lừng mùi bánh nướng, trong khoảnh khắc lướt ngang nhau, vừa khéo chạm vào mu bàn tay Ước Tây. Anh bước tới, một góc túi cứa nhẹ qua da cô, để lại cảm giác tê rát mơ hồ.
Từ thang máy ra đến bên ngoài, ánh mắt anh trong veo nhưng xa cách, hờ hững lướt qua cô, không dừng lại trên người Ước Tây dù chỉ một giây.
Cứ thế, họ lướt qua nhau.
Một làn gió nhẹ lướt qua người, Ước Tây như bị dính bùa bất động mà đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt quen thuộc ấy, thậm chí quên mất mình còn đang đeo khẩu trang.
Chị Tinh ở bên cạnh nói gì đó nhưng cô không nghe thấy, lảo đảo bị chị kéo vào chiếc thang máy trống.
Trước khi cánh cửa kim loại khép lại, anh đứng quay lưng về phía này, đúng vị trí mà Ước Tây vừa đứng khi nãy, đọc rõ địa chỉ Di Hoà Thiên Tuỵ cho người bên kia điện thoại.
Giọng nói đó, chính là Triệu Mục Trinh.
“Tây Tây, tháo khẩu trang đi em.”
Thang máy đi lên êm ru, chị Tinh gọi một tiếng, Ước Tây mới bừng tỉnh khỏi cơn ngẩn ngơ. Cô tháo khẩu trang, chị Tinh cất đi giúp cô.
Cô nhìn bảng điện tử hiển thị số 15.
“Chị Tinh, vừa rồi thang máy đi từ tầng mấy xuống vậy.”
“Chuyện đó sao chị biết được.” Chị Tinh cười nói: “Chàng trai lúc nãy phải nói là rất đẹp trai nhỉ? Khí chất sạch sẽ, ánh mắt cũng có hồn. Mấy bản báo cáo tuyển người mới gửi đến gần đây, nếu có được một hai người như vậy thì chị đã chẳng phải đau đầu rồi.”
Vừa nói, thang máy đã đến nơi.
Người giúp việc ra mở cửa, đưa họ vào trong.
Thiết kế mang phong cách Nhật Bản, giữa phòng khách và tiền sảnh đặt một chậu cây bonsai nhỏ, sắc xanh mơn mởn tạo nên điểm nhấn thiền tịnh giữa không gian nội thất tông màu đất ấm áp.
Ước Tây một lần nữa gặp lại nữ nhà văn thành công chuyển hướng sự nghiệp này, bà ấy trạc tuổi Cố Ngọc Bình, cả hai đều được chăm chút kỹ lưỡng, nhưng ở Cát Mạn Sinh toát ra khí chất ung dung, không cần cố mà vẫn đẹp.
“Cô giáo Mạn Sinh, em chào cô ạ. Em là Ước Tây.”
Người phụ nữ khẽ cười với cô, vẻ điềm đạm tự tin, như thể chẳng chút e ngại trước tháng năm.
“Sao lại khách sáo thế, mau lại đây ngồi, chúng ta từng gặp nhau ở buổi thử vai rồi mà.”
Chị Tinh kéo Ước Tây ngồi xuống bàn trà đối diện Cát Mạn Sinh, đặt túi xách xuống, cười nói khuấy động bầu không khí, “Không chỉ hôm thử vai đâu ạ, chắc cô Mạn Sinh quên mất rồi, mấy năm trước Tây Tây nhà em từng đóng vai bé A Mạn trong bộ phim Giang Mai hé nụ > của cô đó. Lần duyệt cảnh hành động, cô còn đích thân chỉ đạo ở trường quay nữa.”
Người giúp việc đứng bên cạnh rót trà cho họ, Kỳ Môn Hồng Trà trên bàn toả ra mùi hương thơm nồng.
Có lẽ Cát Mạn Sinh không nhớ rõ những chuyện từ lâu như vậy, nhưng có một chút duyên phận dù sao cũng cảm giác gần gũi hơn.
Bà mỉm cười, nhìn Ước Tây rồi nói: “Cô bé càng lớn càng xinh đẹp.”
Sau vài lời chào hỏi đơn giản, cuộc trò chuyện quay lại chủ đề phim ảnh.
Cát Mạn Sinh: “Hôm thử vai tôi có nghe trợ lý nói, Tây Tây từng ở trấn Thường Vu hai tháng phải không?”
Chị Tinh gật đầu: “Vâng, Tây Tây sinh ra và lớn lên ở Bắc Hi, muốn hiểu được phương Nam ra sao thì vẫn nên đến tận nơi trải nghiệm, thế mới có thể hiểu sâu sắc được.”
Cát Mạn Sinh gật đầu, dịu giọng hỏi Ước Tây: “Vậy cô có thể hỏi em một câu không, em sống ở đâu trong trấn Thường Vu?”
Từ lúc nhìn thấy Triệu Mục Trinh dưới tầng, những dòng suy nghĩ vẫn đang lơ lửng của cô bỗng được ba chữ “trấn Thường Vu” kéo xuống.
Một cảm giác vững chãi giống như vừa bám rễ xuống đất.
Ước Tây nhìn vào đôi mắt hiền hoà của bà, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định:
“Em ở ngõ Mão Nhật.”