Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 33: Thẻ sim.




“Chuyện cũ đã tan biến trong một sớm một chiều”

| editor: ilovesther_

Triệu Mục Trinh tắm xong, mái tóc ngắn vẫn còn ẩm, anh dùng bàn tay vuốt nhẹ vài cái rồi đi đến bàn học của mình, trên mặt bàn sạch sẽ đặt một tờ quảng cáo in màu.

Ký túc xá ồn ào náo nhiệt.

Khang Thắng đang trò chuyện với Vệ Bân, quay đầu thấy anh bèn nói: “Có phòng gym mới khai trương, vừa nãy anh khoá trên đến phát tờ rơi, bảo là tìm anh ấy làm thẻ sẽ được giảm giá.”

Triệu Mục Trinh lật tờ quảng cáo, hai dòng thông tin liên hệ viết bằng bút lông đen, bên dưới là dòng chữ in đậm “Ưu đãi đặc biệt cho tân sinh viên: giảm 25% giá thẻ năm”.

Gần đây có một cô gái lớp bên cạnh thường xuyên “tình cờ” gặp Khang Thắng trong thư viện, lần nào cũng chào một câu “trùng hợp ghê” rồi cùng nhau ngồi học, Khang Thắng đá bóng cô ấy còn mang nước đến tặng.

Ý theo đuổi cực kỳ rõ ràng.

Vệ Bân học ngành Mỹ thuật, không cùng toà giảng đường với ngành Vật lý nên chưa từng gặp cô gái đó.

Tuy nhiên con trai khi nghe tin bạn mình được con gái theo đuổi cơ bản đều có cùng một phản ứng, vội vàng xông tới quàng cổ Khang Thắng, cười ầm lên: “Woaaa! Anh Khang nhà ta đắt hàng ghê! Nhanh nhanh thoát ế nào!”

Khang Thắng là một chàng trai giản dị thật thà, lại là người lớn tuổi nhất trong ký túc xá, trưởng phòng 20 tuổi rất điềm tĩnh, dù trong lòng có chút đắc ý cũng không biết biểu hiện như nào, chỉ cười cười đẩy Vệ Bân ra, đang định nói rằng chuyện vẫn chưa đâu vào đâu.

Thì Tạ Quân Hoa bỗng nhiên cười khẩy một tiếng: “Không phải chứ? Cô ta béo như thế ai mà nuốt trôi được? Vệ Bân đừng có hùa lung tung.”

Sắc mặt Khang Thắng lập tức sa sầm.

Cánh tay Vệ Bân vẫn đang khoác trên vai Khang Thắng, cậu ta trợn tròn mắt, không thèm nể nang: “Tôi đâu có ép Khang Thắng yêu đương? Cái gì mà hùa lung tung? Ông nghe không hiểu à? May mà ông được tuyển thẳng nhờ đi thi đấu đấy, chứ với trình độ nghe hiểu này chắc điểm Ngữ văn không qua nổi điểm sàn đâu?”

Nói về độ thông minh và được các giáo sư yêu thích, Tạ Quân Hoa ở ngành Vật lý không thể so được với Triệu Mục Trinh, chỉ có thể coi là tầm trung, nhưng anh ta luôn tự hào với thành tích được tuyển thẳng của mình, không chịu nổi bất kỳ lời trêu chọc hay nghi ngờ nào. Tạ Quân Hoa nghe vậy lạnh mặt, gắt lên với Vệ Bân: “Mày nói thế là có ý gì?”

Vệ Bân cũng chẳng chịu thua, dù Khang Thắng đã kéo lại nói đừng cãi nhau nhưng vẫn không ngăn được.

“Vậy ý mày là gì? Tôi có muốn cãi nhau đâu, cậu ta tự dưng kiếm chuyện mà, tại sao lại nói con gái nhà người ta là không nuốt trôi được?”

Tạ Quân Hoa hùng hồn: “Tao gặp rồi, mày đã gặp chưa? Mày ở đây hăng cái gì, không tin thì hỏi thử Triệu Mục Trinh xem, tao đâu có nói sai.”

Ba người quay đầu lại, chỗ ngồi trống trơn, tờ quảng cáo cũng biến mất, Triệu Mục Trinh đứng ngoài ban công, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai.

Nhưng bầu không khí trong phòng vẫn còn căng thẳng.

Vệ Bân hừ lạnh: “Cô ấy theo đuổi mày chắc? Ai cần mày nhận xét thay anh Khang? Hừ!”

Một tuần sau, Triệu Mục Trinh bước ra từ phòng gym trong trung tâm hoạt động sinh viên của trường, tay cầm túi thể thao màu đen.

Sau khi gặp Triệu Ước Tây ở Di Hoà Thiên Tuỵ, anh đã hai đêm liền không ngủ ngon giấc.

Dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ vẩn vơ không phải là kế sách lâu dài, anh từng thử chạy bộ và học tập nhưng hiệu quả rất thấp, cho đến khi thấy tờ quảng cáo kia viết phòng gym mới mở thêm sân tennis, Triệu Mục Trinh không chỉ đăng ký làm thẻ mà còn đặc biệt thuê một huấn luyện viên tennis riêng.

Anh cần kiểu vận động đòi hỏi sự tập trung cao độ, không được phép phân tâm, như vậy bản thân mới có một khoảng nghỉ cho cảm xúc.

Buổi tối nếu không có lớp, anh gần như đều đến sân đánh tennis một tiếng, đổ mồ hôi xong thì về phòng gym tắm, cảm giác cơ thể dễ ngủ hơn đôi chút.

Nhưng không phải lúc nào cũng hiệu quả.

Người nào đó cứ tự do ra vào giấc mơ của anh, khiến anh khổ sở cả trong mơ lẫn ngoài đời, có khi bốn năm giờ sáng giật mình tỉnh giấc, ngẩn ngơ nhìn trần nhà xám xịt, cảm giác trống rỗng như thể oan khuất chưa được rửa, chẳng biết chia sẻ với ai.

Anh không ngủ được, mà cũng không phải người ham ngủ, thế là dứt khoát xuống giường mở máy tính.

Vệ Bân ở giường đối diện lờ mờ thấy ánh sáng màn hình, vươn ngón cái từ trong chăn ra:

“Phục rồi, ngành Vật lý của các cậu quả nhiên là vua cày cuốc trong truyền thuyết. Đỉnh thật đấy thủ khoa Triệu, cậu có cần phải nâng tiêu chuẩn lên cao thế không, chừa cho bọn tôi đường sống nữa chứ!”

Triệu Mục Trinh đẩy máy tính ra, để lộ màn hình.

Không phải học bài lúc nửa đêm.

Anh quên xoá lịch sử tìm kiếm trước đó, vô tình bấm nhầm khiến giao diện tự động chuyển hướng.

Vệ Bân nheo mắt, ngạc nhiên nói: “Cậu làm gì thế, nửa đêm xem vợ tôi!”

Triệu Mục Trinh nghiêng đầu nhìn, trang web trên màn hình là tin tức mới nhất về Triệu Ước Tây, video phỏng vấn gần đây của cô đang phát ở chế độ tắt tiếng.

Triệu Mục Trinh vội nhấn nút tắt.

Vệ Bân gọi Triệu Ước Tây là vợ đâu phải một hai lần, Triệu Mục Trinh trước giờ không hề có phản ứng, ấy vậy mà đêm nay, anh cuối cùng cũng đáp trả một câu.

“Cô ấy không phải vợ cậu.”

Rõ ràng là cố tình kiếm chuyện, mong Vệ Bân đang bệnh nặng nhanh chóng bật dậy cãi nhau với anh vài hiệp.

Thậm chí anh còn có một ý nghĩ xấu xa, muốn tìm cơ hội nào đó để buột miệng nói ra rằng  — cái cô Triệu Ước Tây xinh đẹp đến mức vô lý ấy, cũng từng có khoảng thời gian ngắn ngủi là Triệu Ước Tây của anh.

Anh muốn cho ai đó trên thế giới này biết, dù chỉ là một người.

Anh tự mình nhớ quá lâu, khoảng thời gian ấy cứ như từ trên trời rơi xuống, như một giấc mơ không chân thực.

Mỗi lần nhìn thấy những thứ liên quan đến Triệu Ước Tây ở nơi đông người, không còn con chuột nào chạy vụt ra, không còn đêm tối mất điện đột ngột, cô luôn đứng ở nơi ánh sáng rực rỡ nhất, chưa bao giờ thiếu người vây quanh, là một dáng vẻ mà anh hoàn toàn xa lạ.

Nụ cười hờ hững không chạm đến khoé mắt, thái độ lãnh đạm và chán đời.

Anh nhìn những tấm biển quảng cáo, video, bài viết và hình ảnh được chia sẻ vô số lần trên mạng xã hội, vào những khoảnh khắc đó, thành phố Bắc Hi xa lạ, Triệu Ước Tây cũng vậy.

Chuyện cũ đã tan biến trong một sớm một chiều, chỉ còn anh đơn độc bước vào thế giới của cô.

“Được rồi được rồi, không phải vợ tôi, là vợ cậu, nhường cậu đó…”

Giọng Vệ Bân nhỏ dần.

Đồng tử Triệu Mục Trinh co lại, nhìn Vệ Bân đang nằm trên giường rất lâu, trong không gian tĩnh lặng, vài giây sau vang lên tiếng ngáy.

Vệ Bân ngủ mất rồi.

Anh khẽ thở dài, vừa buồn cười vừa cay đắng.

Rồi sau đó anh lại cố gắng nghĩ thông suốt nỗi phiền muộn, anh đang khao khát điều gì? Khao khát trên đời này có người biết rằng anh từng dễ dàng bị Ước Tây cưa đổ, và cũng dễ dàng bị cô bỏ rơi ư?

Đợi trời sáng, anh rửa mặt đi ra ngoài, đến quầy dịch vụ viễn thông của trường, đổi một thẻ sim mới, đồng thời cũng thay luôn tài khoản WeChat từng dùng để chơi game cùng cô.

Người thân và bạn bè không nhiều, việc thay đổi không tốn mấy công sức.

Chỉ là khi vứt thẻ sim cũ vẫn do dự hai giây.

Cũng không phải là không nỡ.

Mà cảm giác như mình đang độc diễn một vở kịch thừa thãi, anh lo lắng Triệu Ước Tây sẽ liên lạc với mình ư? Thật là một nỗi lo hão huyền, bèo nước gặp nhau cũng có quy tắc của nó, những lời cô nói, rốt cuộc anh vẫn không hiểu.

Hôm nay thành phố Bắc Hi trở lạnh, Triệu Mục Trinh như thường lệ xách túi thể thao, vừa bước ra khỏi phòng gym đã có một luồng khí lạnh ập tới.

Vào giờ này, ánh đèn trong khuôn viên trường mờ ảo, trên đường chẳng còn mấy người. Anh đứng trước cửa hàng tiện lợi, thấy Khang Thắng từ chối một cô gái rồi lại tỏ ra hối hận.

Anh nhận ra cô gái đó, là sinh viên lớp bên cạnh đang theo đuổi Khang Thắng.

Triệu Mục Trinh đi vào mua hai chai nước, đưa cho Khang Thắng một chai.

Khang Thắng nhận lấy, nói cảm ơn, vẻ mặt ủ rũ.

Hai người bước xuống cầu thang, Triệu Mục Trinh nói: “Thực ra cậu không cần vì những lời đánh giá tiêu cực của người khác mà nghi ngờ cảm giác của bản thân dành cho cô ấy. Tạ Quân Hoa có được cô ấy mời đi thư viện cùng đâu.”

Khang Thắng im lặng một lúc, nghiêng đầu cười: “Cậu nói đúng, Triệu Mục Trinh, cậu hiểu chuyện tình cảm ghê, từng yêu đương rồi à?”

“Tôi —”

Anh nào hiểu chuyện tình cảm.

Nhớ lại đêm mất điện ở trấn Thường Vu, anh và cô hôn nhau dưới ánh nến, không nói rõ bất cứ điều gì, nhưng nhiều ngày sau đó vẫn duy trì mối quan hệ thân mật ấy, trên ghế, trên sofa, trên thảm.

Căn phòng nhỏ chỉ có hai người họ, luôn có vô số cơ hội để hai ánh mắt chạm nhau, không cần nói lời nào đã dán chặt đôi môi.

Cô cực kỳ táo bạo, ban đầu thích chạm vào yết hầu của anh, sau đó ngón tay lần xuống, vén áo anh, đặt tay lên cơ bụng.

Những ngón tay mềm mại chậm rãi lướt qua từng múi cơ rõ ràng, giống như đang kiểm tra, giọng cô ngọt ngào pha lẫn kinh ngạc:

“Triệu Mục Trinh, anh rắn chắc thật đấy.”

Cô cố ý, anh biết.

Yết hầu anh chuyển động, xương cụt căng đến tê dại, ngay cả nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt bên khoé mắt cũng co rúm lại. Anh nắm lấy cổ tay cô, cố gắng ngăn chặn một ngọn lửa sắp bùng cháy.

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì bị cô trêu chọc, nắm chặt cổ tay gầy gò kia, hơi thở gấp gáp đến mức một lúc lâu cũng không thể thốt nên lời.

Cô đối với anh chẳng hề có chút thương xót, làm ngơ trước mọi phản ứng của anh, ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, nhìn cổ tay trắng nõn của mình bị anh nắm lấy, khuôn mặt xinh đẹp ra vẻ vô cùng tủi thân.

“Chạm cũng không cho chạm à?”

Thật ra anh không nỡ siết chặt, cô có thể dễ dàng thoát ra.

Nhưng cô sẽ không thoát, cô muốn anh tự mình vượt qua cơn giằng xé đạo đức trong lòng, tự mình buông tay.

Và anh cũng thực sự làm vậy.

Anh phải tự bào chữa thế nào đây, có lẽ chỉ có thể tự nhủ rằng Triệu Ước Tây vốn là một cô gái tuỳ tiện như vậy, còn anh, không chống đỡ nổi sự tuỳ tiện của cô.

Anh không sai, nhưng cũng chẳng vô tội, ánh mắt anh nhìn cô, sự say mê ấy chưa từng là giả.

Ngay trong ánh mắt không chút phòng bị đó của anh, cô từ từ nghiêng người lại gần, cánh tay choàng qua vai anh, lời nói thốt ra nghe như thể giữa họ là bình đẳng, là có thể thương lượng công bằng.

“Hửm? Anh không thích hả?”

“Thích.” Anh mím môi rất lâu, thành thật trả lời, rồi lại mê man nhìn cô, như một tội nhân đang cầu xin phán quyết cuối cùng: “Triệu Ước Tây, như này rốt cuộc là gì?”

“Thì là thích đó.” Cô cười quyến rũ, ngón tay lại luồn vào áo anh, cảm nhận được làn da anh nóng bỏng. Giọng cô gái cũng như bị thiêu đốt, nhẹ nhàng và phiêu du: “Em rất tò mò về anh, rất muốn… khám phá.”

Anh biết, chỉ cần bản thân nghĩ sâu thêm chút nữa, sẽ nhận ra sự bất thường trong chuyện này. Anh chưa từng thấy kiểu “thích” nào nhiệt tình và táo bạo đến thế, nhưng thời khắc ấy thật sự khó lòng buông bỏ, anh không muốn thoát ra, không muốn trở thành một người tỉnh táo.

Giây phút đó, anh bỗng đồng cảm với tất cả những điển cố về mỹ nhân hoạ quốc trong lịch sử.

Hoạ thì hoạ thôi, mất nước cũng được.

Cô hôn anh, dụi đầu vào cổ anh, anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.

Ánh đèn đường mờ ảo dần bị bỏ lại phía sau, bóng của họ thu nhỏ đến cực hạn rồi từ từ kéo dài ra, lặp đi lặp lại.

Khang Thắng vẫn chờ anh nói tiếp, nhưng lại phát hiện hotboy cùng phòng đã thất thần từ lúc nào.

“Cậu sao thế?”

Triệu Mục Trinh dừng dòng suy nghĩ, giọng nói đều đều che giấu mọi cảm xúc:

“Tôi chưa từng yêu đương.”

Anh không biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa anh và Triệu Ước Tây là gì, bạn bè thì không thuần khiết, người yêu thì không có danh phận, khi tình cảm dâng lên sẽ hôn nhau, lời cô nói “thích” anh cũng đã tin.

Nhưng tất cả đều không phải sự thật.

Chỉ là mập mờ, không cần chịu trách nhiệm, cũng không có tiếp nối về sau.

Hai chàng trai đi về ký túc xá, mỗi người ôm một tâm sự riêng.

Được Triệu Mục Trinh nhắc nhở, Khang Thắng chợt thấy lúc nãy mình có hơi nặng lời, cảm thấy hối hận, ngượng ngùng gãi đầu nói: “Thật ra tôi không thấy cô ấy mập, cô ấy khá dễ thương mà, còn rất hoạt bát nữa.”

“Cậu có thích cô gái nào không?” Khang Thắng nhớ tới việc Triệu Mục Trinh ở ký túc xá chưa từng gọi điện cho cô gái nào, từ khi khai giảng đến giờ, con gái trong và ngoài khoa không ngừng chủ động tỏ ý với Triệu Mục Trinh.

Chưa bao giờ thấy anh cho ai một cơ hội.

Thế là Khang Thắng đổi câu hỏi: “Cậu thích kiểu con gái như thế nào? Kể chút đi, tôi nói trước nhé, tôi thích mặt tròn dễ thương, tính cách hoạt bát và đơn thuần.”

Triệu Mục Trinh không chịu nổi sự truy hỏi của Khang Thắng, đành cất giọng trầm thấp:

“Tôi cứ nghĩ tôi thích kiểu con gái thông minh và dịu dàng.”

Sinh viên khối tự nhiên đầu óc logic rõ ràng, giỏi nhất là nắm bắt trọng điểm, Khang Thắng lập tức chỉ ra điểm mấu chốt: “Nhưng thực tế thì?”

Triệu Mục Trinh nghĩ một lúc rồi nói: “Thực tế thì cô ấy chơi Spider Solitaire* thua sẽ đập luôn màn hình máy tính của tôi, tôi vẫn…”

*Spider Solitaire: tựa game xếp bài theo dây đồng chất.

Thông minh và dịu dàng đều không quan trọng, quan trọng là cô ấy.

Không muốn nói là thích cô.

Cái cảm giác tìm thấy một chút ngọt ngào ngắn ngủi trong ký ức rồi lại rơi vào nỗi tuyệt vọng kéo dài không hề dễ chịu, anh bắt đầu ép mình không được nghĩ về những chuyện trước kia.

Triệu Mục Trinh hít một hơi thật sâu.

Không khí đầu đông vừa lạnh vừa khô, hít vào giống như có một cục bông nghẹn ứ trong lòng.

Anh quay sang cười nhạt với Khang Thắng, ý bảo chỉ có vậy thôi, đã nói xong rồi.

Cách miêu tả này quá cụ thể, Khang Thắng không kìm được tò mò: “Cậu thật sự có người trong lòng à? Cậu đẹp trai thế cơ mà, theo đuổi đi chứ!”

“Tôi sẽ không theo đuổi.”

Khang Thắng huých vai anh, cười nói: “Yêu đương ấy mà, đều là vừa học vừa thực hành đấy. Cậu cứ thử theo đuổi rồi sẽ biết cách thôi.”

Ánh mắt Triệu Mục Trinh lặng lẽ dao động trong ánh đèn, giọng giải thích mang theo một sự kiên quyết khó nhận ra.

“Ý tôi là, tôi sẽ không bao giờ theo đuổi cô ấy.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận