Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 37: Hiện trường hỗn chiến.




“Bất kể là ngoan thật hay giả vờ ngoan, anh đều khó lòng chống đỡ”

| editor: ilovesther_

Bình thường, Triệu Mục Trinh ít khi liên lạc với Cát Mạn Sinh, anh từ nhỏ đã quen sống tự lập, thực tế cũng không liên lạc nhiều với ai, bên phía trấn Thường Vu nhiều nhất là hai đến ba cuộc điện thoại một tháng.

Con người khi trưởng thành, rất khó để nuôi dưỡng lại cảm giác dựa dẫm vào cha mẹ.

Trước đây, mỗi năm anh sẽ đến thành phố Bắc Hi ở một tuần vào kỳ nghỉ hè, còn bây giờ, vào cuối tuần đầu tiên của mỗi tháng, anh sẽ ghé Di Hoà Thiên Tuỵ ngủ lại một đêm.

Cát Mạn Sinh lúc nào cũng muốn bù đắp cho anh thứ gì đó, nhưng thực ra Triệu Mục Trinh chưa bao giờ trách bà.

Bà tái hôn sau khi bố anh qua đời, cũng mang theo Triệu Mục Trinh lúc đó mới mấy tuổi bên mình vài năm. Anh và Hà Dập không hoà hợp, Hà Hồng Trác vẫn giữ lối giáo dục bằng đòn roi, có lẽ cũng để thể hiện quyết tâm với Cát Mạn Sinh, trong hai đứa trẻ ông nhất định sẽ bảo vệ Triệu Mục Trinh.

Điều đó chỉ khiến mối quan hệ giữa hai cha con họ Hà ngày càng rạn nứt, vợ trước của Hà Hồng Trác phải đích thân đến tận nhà đòi công bằng.

Triệu Mục Trinh cũng không quen, anh giống bố mình, đều là những người thuần tuý và chuyên tâm, không chịu nổi bầu không khí gia đình cứ như một vở hài kịch ầm ĩ.

Quay về trấn Thường Vu là kết quả mà Cát Mạn Sinh và Triệu Mục Trinh cùng bàn bạc.

Lần đó Hà Hồng Trác ở trên tầng đánh Hà Dập, hỏi anh ta tại sao lại bắt nạt người khác, hai cha con một người giận dữ một người khóc lóc, căn nhà như sắp sập đến nơi.

Người giúp việc nhà họ Hà băng bó vết thương nhỏ ở cổ tay Triệu Mục Trinh, anh không khóc không quấy, Cát Mạn Sinh vén tay áo anh lên, thấy trên cánh tay con trai còn một mảng bầm tím.

“Sao lại bị như này? Mục Trinh, có đau không con?”

Khi đó anh còn nhỏ, ngồi trên ghế chân không chạm đất, ngoan ngoãn lắc đầu nói:

“Hết đau rồi ạ.”

Theo đúng quy trình, một lúc nữa Hà Dập bị đánh xong sẽ xuống xin lỗi anh, nhưng anh không còn muốn giữ phép lịch sự mà nói “không sao” nữa rồi.

Anh nắm lấy ngón tay Cát Mạn Sinh, đồng tử đen láy trong veo như hạt ngọc, hỏi khẽ:

“Mẹ ơi, mình không ở đây nữa được không? Con có thể về ngõ Du Bình không ạ?”

“Được chứ, lúc nào cũng được.” Cát Mạn Sinh ngồi xổm nhìn thẳng vào mắt anh, nắm bàn tay nhỏ bé, đau lòng nói: “Nhưng bố con không còn ở đó nữa rồi.”

Anh hiểu chuyện gật đầu: “Con biết, bố dặn con đừng nhớ bố, con không nhớ, con chỉ không muốn ở đây nữa thôi.”

Thời gian ấy đúng lúc ông nội Triệu đổ bệnh, rất muốn gặp cháu trai, chú Triệu đến sân bay Bắc Hi đón Triệu Mục Trinh rồi đưa anh về trấn Thường Vu.

Cát Mạn Sinh nhiều lần gọi điện cho Triệu Mục Trinh, dặn anh nếu không quen phải nói ra, bà sẽ tìm người đón anh trở lại.

Nhưng không, anh thực sự rất thích trấn Thường Vu.

Nơi đó có sương núi và ánh trăng bao bọc, nuôi anh trưởng thành đến 18 tuổi.

Cách xa hai nơi, tuy vẫn giữ liên lạc nhưng hai mẹ con ít nhiều vẫn có chút khoảng cách, rất nhiều chuyện không thể dễ dàng nói ra.

Ví dụ như hôm qua, trợ lý riêng của bà báo rằng Triệu Mục Trinh đến hỏi làm thế nào để biết lịch trình của một nữ nghệ sĩ.

Về con trai mình, Cát Mạn Sinh tất nhiên cũng hiểu đôi phần, quần áo anh mặc toàn là màu cơ bản, kiểu dáng đơn giản, nếu chọn cho anh mấy món nổi bật hơn một chút, anh sẽ không mở miệng từ chối, nhưng đừng mong nhìn thấy anh mặc, mang về nhà là cất dưới đáy tủ.

Con trai bà không phải kiểu người thích náo nhiệt, đối với giới giải trí càng không có hứng thú.

Bà hỏi: “Nữ nghệ sĩ nào vậy?”

Trợ lý Đường trả lời: “Một người chúng ta đều quen, Triệu Ước Tây, chỉ là không biết Mục Trinh quen cô ấy bằng cách nào.”

Cát Mạn Sinh cũng không biết.

Nhưng bà không dám hỏi thẳng, gọi điện chỉ là để hỏi han quan tâm, đến cả một cái cớ gợi chuyện cũng chẳng có.

Bà sợ lỡ quản nhiều, Triệu Mục Trinh sẽ không vui.

“Dạo này ở trường vẫn ổn chứ?”

“Ổn ạ.”

“Mấy ngày nay thành phố Bắc Hi lại lạnh hơn rồi, con chú ý giữ sức khoẻ nhé.”

“Mẹ cũng vậy.”

“Vậy… dạo này con có chuyện gì phiền lòng không? Có thể nói với mẹ, mẹ không can thiệp đâu, chỉ giúp con đưa ra lời khuyên thôi.”

“Không có ạ.”

Cát Mạn Sinh cũng không biết nói gì thêm.

“Được rồi, tuần sau là khai trương phòng trưng bày, mẹ sẽ bảo trợ lý Đường đến đón con sớm.”

Triệu Mục Trinh đáp một tiếng, nhét thuốc hạ sốt vào túi, tay còn cầm nửa chai nước uống dở, đi dọc theo bức tường kính bên ngoài siêu thị, lật tìm tài liệu trợ lý Đường gửi trên điện thoại.

Anh ngẩng đầu nhìn dãy hàng quán đối diện khuôn viên trường, tìm thấy biển hiệu cửa hàng in, đang định đi tới, bất ngờ có mùi nước hoa nồng nặc xộc đến, một cô gái ra vẻ hoạt bát chắn ngay trước mặt anh. 

Tiếng động không nhỏ, người xung quanh đều nhìn qua.

“Trùng hợp ghê, Triệu Mục Trinh!”

“Sao tối qua không thấy em ở sân tennis?”

Triệu Mục Trinh nhìn chị Phương trước mặt, trong mắt anh còn vương nét mệt mỏi của người ốm, khuôn mặt có phần lạnh nhạt: “Bận.”

Chị ta thản nhiên đi song song bên cạnh, không hỏi anh đi đâu, cứ thế bám theo.

“Cô gái tối đó là ai vậy? Không phải sinh viên trường mình đúng không? Trông xinh phết, bạn gái em à?”

“Không phải.”

Chị Phương cố ý trêu chọc: “Triệu Mục Trinh, chị thấy em hơi bị khó gần đấy, em không thích gái đẹp à?”

Vừa nói vừa cười.

Nụ cười mang theo một kiểu áp lực vô hình, người xưa có câu “Tay hung không đánh mặt cười”, thật là một quy tắc kỳ lạ, nếu không trả lời thì thành bất lịch sự, như thể ngay cả một câu đùa cũng không đỡ được vậy.

Đã đến trước cửa hàng in, Triệu Mục Trinh dừng bước, quay đầu nhìn sang, giọng thẳng thừng không cảm xúc.

Nhưng những ai thân thiết với anh đều biết, khi đến cả một chút ôn hoà anh cũng không cho, thì tức là đã rất khó chịu rồi.

“Đương nhiên là thích, nhưng không phải cô gái đẹp nào tôi cũng thích.”

Không hề nể nang gì gái đẹp, Triệu Mục Trinh là người đầu tiên mà chị Phương gặp phải.

Sau khi biết chuyện, Vệ Bân cảm thấy Triệu Mục Trinh đúng là chưa khai thông, bèn lấy mấy mối tình yêu sớm ấu trĩ của mình ra làm giáo trình, hùng hồn giảng giải cho anh cách đối xử với con gái.

“Con gái bây giờ là vậy đó, cậu còn đợi người ta đứng trước mặt nói ‘Triệu Mục Trinh, em yêu anh, không có anh em không sống nổi’ hả? Mơ đi! Con gái chịu chủ động là tốt lắm rồi, cậu phải biết nắm bắt chứ! Đừng có nói mấy câu làm tổn thương người ta, chê kiếp FA chưa đủ dài sao?”

Vệ Bân mồm miệng liến thoắng, vừa nói vừa minh hoạ, chưa đầy nửa phút đã khiến Triệu Mục Trinh bấm nhầm hai lần, gõ xong lại xoá sạch.

Anh nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Cậu đang nói ai vậy?”

“Còn ai vào đây nữa, chị Phương đấy! Người ta theo đuổi cậu cả khoa bọn tôi đều biết!”

Triệu Mục Trinh: “Ừ.”

Vệ Bân lao tới trước mặt Triệu Mục Trinh, như thể muốn nhìn cho rõ cái bộ mặt lạnh tanh của cậu bạn cùng phòng: “Ừ? Cậu chỉ ừ thôi á?”

“Chứ không thì sao? Bên cạnh chị ấy có thiếu con trai bao giờ đâu.”

Vệ Bân bĩu môi: “Đấy chỉ là mấy cái lốp dự phòng, sao so được với cậu?”

Triệu Mục Trinh cười lạnh: “Con gái chỗ các cậu thú vị thật, tán tỉnh xong không chịu trách nhiệm, còn coi lốp dự phòng là chuyện đương nhiên. Tôi không hiểu nổi.”

“Không hiểu thì học đi!”

“Không cần, tôi cũng không có ý định yêu đương.”

Vệ Bân nhìn biểu cảm Triệu Mục Trinh khi nói câu đó, khí chất anh vốn đã sạch sẽ và điềm tĩnh, giờ chỉ hơi lộ ra một chút không vui thôi mà đã toát lên vẻ xa cách, quả thật có cảm giác “tâm lặng như nước”.

Triệu Mục Trinh không có ý định yêu đương, thành phố Bắc Hi rộng lớn như vậy, sau này có lẽ anh cũng sẽ không gặp lại Triệu Ước Tây, mỗi người đi trên một con đường riêng không giao nhau.

Thế nhưng cái ý nghĩ anh và Triệu Ước Tây từ nay “sông núi chẳng còn gặp nhau” đó, đã chính thức tan vỡ chỉ sau một tuần.

Đầu tháng 12, Văn Trai Nhã Xá khai trương.

Triệu Mục Trinh với tư cách là con trai và là người thừa kế duy nhất của Triệu Văn Trai, đã uỷ quyền hiến tặng toàn bộ thành quả nghiên cứu của bố mình cho Viện nghiên cứu Văn hoá Kim Thạch thành phố Bắc Hi, đích thân lên sân khấu phát biểu trong buổi lễ khai trương Văn Trai Nhã Xá.

Mọi thứ đã được chuẩn bị từ tháng 9, Cát Mạn Sinh ở phương diện này vốn là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, Triệu Mục Trinh không muốn làm bà mất hứng, luôn im lặng phối hợp, đi thử vest nhiều lần, từ màu sắc, kiểu dáng đến việc cài khuy măng sét nào đều được bà sắp xếp tỉ mỉ, đảm bảo Triệu Mục Trinh xuất hiện trên sân khấu không có bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào.

Nhưng định nghĩa của “ngoài ý muốn” chính là không thể lường trước được.

Bài phát biểu đã luyện tập trôi chảy trước khi lên sân khấu, vậy mà ngay lần đầu tiên ngẩng đầu giao lưu ánh mắt với khán giả, anh chợt khựng lại một nhịp.

Ước Tây mặc váy dạ hội màu vàng tơ, khoác một chiếc khăn cashmere màu kem dày trên vai, ngồi ở hàng ghế đầu tiên dưới sân khấu.

Qua lớp tròng kính mỏng trong suốt, anh nhìn thấy một vệt vàng tơ nổi bật giữa những bộ trang phục tối màu.

Anh không bị cận, tròng kính cũng không có độ.

Cặp kính gọng vàng này là do mẹ anh chọn, nói rằng rất hợp với bộ vest, khi đeo còn hỏi anh có khó chịu không. Triệu Mục Trinh lắc đầu, chỉ là sống mũi hơi không quen vì bị gọng kính đè lên, nó trượt xuống một chút, anh vô thức dùng ngón giữa đẩy lên.

Lúc này ánh đèn sân khấu rực rỡ, nhìn thấy Ước Tây, tầm nhìn của anh dường như có một khoảng khắc choáng váng, anh chớp mắt, lại đẩy nhẹ gọng kính mỏng, tiếp tục đọc bài phát biểu, giới thiệu về lý do thành lập Văn Trai Nhã Xá.

Ước Tây đáp lại anh bằng ánh mắt giả vờ không quan tâm.

Trẻ con chết đi được.

Kết thúc buổi lễ còn có phần chụp ảnh lưu niệm, đứng như nào chụp như nào đều đã được sắp xếp từ trước.

Không biết là do ai sắp xếp.

Sau vài lần điều chỉnh vị trí, người ra người vào, cuối cùng Ước Tây đứng ngay bên cạnh anh.

Trong phòng trưng bày có bật điều hoà trung tâm, nhưng rõ ràng chút hơi ấm này chẳng ăn thua gì với không gian rộng lớn ở đây. Tố chất cơ bản của một ngôi sao giúp Ước Tây giữ vững phong thái, nhưng Triệu Mục Trinh đứng rất gần cô, có thể cảm nhận được cô đang khẽ run lên dù miệng vẫn nở nụ cười.

Chụp ảnh xong, đám đông còn chưa tản hết, đã có phóng viên tiến đến xin phỏng vấn, hai người họ giả vờ không quen biết, lập tức khách sáo từ chối.

“Anh trước đi.”

“Em trước đi.”

Phóng viên nhìn họ: “Hay là hai người phỏng vấn cùng nhau?”

Trợ lý Đường hôm nay luôn theo sát Triệu Mục Trinh, trong số khách mời có nhiều bạn bè cũ và học trò của Triệu Văn Trai khi ông còn sống. Triệu Mục Trinh có thể đã gặp họ khi còn nhỏ, nhưng bây giờ hoàn toàn không có ấn tượng, cần người trung gian đứng ra giới thiệu.

Cũng chính lúc này, trợ lý Đường thấy vậy liền tiến lại gần Triệu Mục Trinh, giúp anh chỉnh lại cà vạt. Chiếc cà vạt màu xám thêu lá trúc xanh lục do Cát Mạn Sinh đích thân lựa chọn, vô cùng hợp với khí chất trầm ổn của Triệu Mục Trinh.

Anh cao 1m85, vai rộng chân dài, mặc âu phục cực kỳ tôn dáng, những phong thái lễ giáo vốn ẩn sâu trong cốt cách đều được đường nét cứng cáp của bộ vest khéo léo tôn lên.

Trợ lý Đường nhắc nhở: “Mục Trinh, lát nữa chúng ta còn phải gặp Giám đốc Hứa đấy, phỏng vấn bên này phải kết thúc sớm thôi.”

Triệu Mục Trinh vốn không quen với sự gần gũi của người khác, ngay cả với bạn cùng phòng anh cũng không thích nghi được mấy động tác bá vai khoác cổ bất ngờ giữa các chàng trai.

Anh lùi lại nửa bước, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, dùng ngón cái ấn nhẹ vào cà vạt, nởi nỏng ra một khoảng.

Anh nói: “Vậy thì cùng cô ấy đi.”

Chị Tinh bận những mối xã giao khác, lúc này không ở đây, Tiểu Cốc nhanh nhẹn choàng khăn giúp Ước Tây, chất liệu mềm mại phủ lên bờ vai trần mảnh mai. Ước Tây nghe thấy câu ấy lập tức sa sầm mặt, khăn choàng trượt xuống cũng chẳng buồn để ý.

Chỉ nghiêng đầu nhìn người vừa nói chuyện.

Ai cho anh ta cái gan nói ra những lời không cam lòng, không tình nguyện như vậy?

Buồn cười thật, lại còn “vậy thì cùng cô ấy đi” nữa? Đi cái gì mà đi? Triệu Mục Trinh là đồ cục đá!

Ước Tây kéo mạnh khăn choàng, bày ra khí chất đại minh tinh “người lạ chớ đến gần”, dù đã đi giày cao gót vẫn thấp hơn anh một chút, nhưng không ảnh hưởng đến việc Ước Tây nâng cằm đầy kiêu ngạo, giọng lạnh như băng:

“Cứ để anh ấy trước đi, dù sao em cũng không vội!”

Tiểu Cốc lo sốt vó, vội chọc vào cánh tay Ước Tây nói: “Vội chứ, chúng ta cũng vội! Em cũng phải đi gặp giám đốc Hứa mà, chị Tinh đã dặn rồi!”

Vậy là để cho đại minh tinh bị vả mặt nhanh vậy sao?

Bậc thang đâu?

Giờ cô phải xuống nước bằng cách nào?

Trong đầu tức đến mức kêu ong ong, Ước Tây thậm chí còn muốn tự bấm huyệt nhân trung kẻo ngất ngay tại chỗ.

Nếu hôm nay có phóng viên giải trí ở đây, cảnh tượng này chỉ cần thổi thêm tí gió tí mây, đảm bảo tin đồn gì cũng bịa ra được. Tiếc là không có, giới truyền thông mảng văn hoá rất chú trọng sự tế nhị, phóng viên hoang mang nhìn hai người họ mà chẳng dám mở lời.

Trước đây từng chọc giận cô không ít lần, Triệu Mục Trinh cũng không phải không có chút tiến bộ nào. Anh biết biểu hiện khi cô giận, và cũng biết Ước Tây thuộc dạng thích nghe lời mềm mỏng.

Anh hít sâu một hơi, tốt bụng dọn bậc thang cho cô:

“Anh mời em phỏng vấn chung với anh.”

Ước Tây chưa hết giận, theo bản năng đáp trả một câu, giọng nhỏ xíu:

“Anh là ai, được anh mời thì ghê gớm lắm à?”

Đầu Tiểu Cốc muốn bốc hoả, cũng nhỏ giọng sốt ruột nhắc nhở: “Tây Tây, em chưa tỉnh ngủ hả? Người ta là con trai của thầy Văn Trai đấy, em mau đồng ý đi, có gì sau này nói tiếp.”

Đúng vậy, con trai của Triệu Văn Trai chính là fan nam ở khách sạn lần trước, Tiểu Cốc lúc đầu cũng thấy vô lý.

Cơn giận tích tụ trong lòng, chuyện phải dỗ ba câu mới xong, nói thiếu nửa câu cũng không được. Ước Tây không đồng ý ngay, dưới ánh mắt khó tin của mọi người, cô cố tình gây sự: “Anh vừa nói gì cơ, nói lại lần nữa đi.”

May mà trợ lý Đường từng trải, lại có tố chất nghề nghiệp cao, không thì sự kinh ngạc đó tuyệt đối không chỉ dừng lại ở ánh mắt, nhất là khi Triệu Mục Trinh còn sẵn sàng lặp lại.

“Anh mời em phỏng vấn chung với anh, được không?”

“Được thôi.”

Ước Tây cố ý nở nụ cười xinh đẹp như thể vừa giành chiến thắng, hai giây sau nhanh chóng thu lại, sải bước rời đi đầy khí thế.

Triệu Mục Trinh ôn hoà điềm tĩnh trong bộ vest màu xám, chậm rãi sánh bước bên cô.

Phóng viên dẫn đường, đoàn người rầm rộ hướng về phía phòng chờ, giữa dãy trang phục tối màu, chỉ có tà váy vàng tơ của Ước Tây khẽ phập phồng trong gió, tươi tắn như mùa xuân.

Hai bộ câu hỏi phỏng vấn gần như y hệt nhau được đặt vào tay Triệu Mục Trinh và Ước Tây.

Sàn đá cẩm thạch bằng phẳng suốt lối đi bất ngờ nhô cao vài centimet khi đến cửa, Ước Tây không để ý, lỡ sảy chân, bộ câu hỏi rơi khỏi tay cô.

Triệu Mục Trinh đỡ cô một cái.

Cô hoảng hốt nắm lấy ngón tay anh, cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay ấy, Ước Tây nhận ra móng vuốt của mình lạnh ngắt giống như chiếc bánh trung thu vỏ tuyết.

Anh cũng không vì lạnh mà rút tay về, chỉ để yên cho cô nắm, khuôn mặt cố giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể.

Tiểu Cốc nhặt tập giấy lên, “Không sao chứ Tây Tây?”

Ước Tây chậm chạp buông tay, nhận lấy tập giấy, khí thế ngang ngược cố tình bày ra lúc nãy đã tiêu tan hết. Dưới sự nhường nhịn của Triệu Mục Trinh, cô vuốt váy ngồi xuống vị trí gần lò sưởi.

Có người đưa nước ấm tới, Triệu Mục Trinh cầm lấy, đặt một cốc trước mặt Ước Tây.

Ước Tây cụp hàng mi dài cong vút, nắm chặt chiếc cốc còn vương hơi ấm: “Cảm ơn.”

Có lẽ vừa rồi bị trẹo chân vẫn chưa hoàn hồn, giọng cô yếu ớt và ngoan ngoãn vô cùng.

Giống như một con nhím nhỏ kiêu ngạo bỗng nhiên lộ ra cái bụng mềm mại.

Khi cô ngang ngược vô lý, anh vẫn còn đủ lý trí, tự nhủ cứ nhường cô một chút là được rồi, cô vô lý thì anh phải nói lý. Nhưng một khi cô ngoan ngoãn, bất kể là ngoan thật hay giả vờ ngoan, anh đều khó lòng chống đỡ.

Buổi phỏng vấn chưa đầy một tiếng đã kết thúc.

Họ lại cùng quay về phòng trưng bày gặp giám đốc Hứa, lúc trước nhờ có giám đốc Hứa nên Ước Tây mới có thể ở lại cửa hàng nhà họ Triệu tại ngõ Mão Nhật.

Chị Tinh mỗi lần nhắc đến việc này đều vô cùng biết ơn.

Hai người giả vờ xa lạ suốt nửa buổi, đến chỗ giám đốc Hứa, chưa hết ba câu đã lộ rõ mồn một.

Giám đốc Hứa nói: “Vậy ra hai đứa quen nhau à, trùng hợp quá.”

Hai nhân vật chính không ai nói gì, Cát Mạn Sinh và chị Tinh bỗng bừng tỉnh, âm thầm quan sát con cái đối phương, sau đó ăn ý khách sáo khen ngợi.

“Mục Trinh đẹp trai quá chừng!”

“Ước Tây hôm nay cũng xinh lắm.”

Hai nhân vật chính vẫn im thin thít.

Giám đốc Hứa nói: “Có duyên thật, vậy chắc hai đứa nhỏ cũng thân nhau rồi. Tốt lắm, bây giờ đều ở Bắc Hi, phải thường xuyên qua lại nhé. Nghe nói Tây Tây sắp đóng phim của Mạn Sinh, mọi người nhìn xem, có duyên phận thì vòng vèo kiểu gì cũng sẽ gặp nhau.”

Màn xã giao cười đến tê cơ mặt cuối cùng cũng kết thúc.

Vừa lên xe, nụ cười trên mặt chị Tinh ngay lập tức biến mất, túi xách ném cái rụp, Tiểu Cốc phải liều mình chặn lại mới không đập trúng Ước Tây.

“Giỏi lắm rồi! Triệu Ước Tây! Giờ có chuyện dám giấu tôi rồi đúng không!”

Ước Tây cuộn tròn trong ghế riêng, sờ sờ đuôi tóc, mí mắt chẳng buồn nhấc lên, lười biếng giả ngốc:

“Dạ? Ai giấu chị? Giấu cái gì vậy?”

Chị Tinh hất cằm, hừ lạnh nói: “Giả ngu à! Cứ giả ngu tiếp đi! Hồ Tinh tôi lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, có cảnh tượng nào mà chưa từng thấy qua, cô với Triệu Mục Trinh có chuyện gì đừng tưởng tôi không nhìn ra!”

Ước Tây quả thật dám tiếp tục giả ngu, khẽ nâng mí mắt, dáng vẻ kiêu ngạo bẩm sinh: “Chuyện gì là chuyện gì ạ? Chị thấy em có nhìn anh ta cái nào không? Đó là ai vậy, không quen!”

Dứt lời, cánh tay bị chị Tinh đập một cái, cách lớp khăn choàng lông, chỉ có tiếng động lớn chứ hoàn toàn không đau.

“Cô ở nhà người ta hai tháng đấy! Bây giờ còn dám nói là không quen, lừa ma à! Cô cố ý không nhìn người ta làm gì! Người ta thì cứ nhìn cô chằm chằm!”

Ước Tây vốn định cứng miệng đến cùng, nghe thấy vậy, thôi không nghịch tua rua khăn choàng, cũng dừng trò vuốt đuôi tóc, nghiêm túc ngồi thẳng dậy, không sợ chết mà ghé sát mặt chị Tinh:

“Thật ạ? Anh ấy cứ nhìn em mãi ạ?”

“…”                                                                                              

Vẻ mặt âm thầm mong đợi bị cái đập thứ hai của chị Tinh đánh tan.

“Còn dám hỏi hả! Em khai thật cho chị! Có phải em trêu chọc con trai người ta rồi không! Vừa nãy Triệu Mục Trinh nhìn em, cô giáo Mạn Sinh thì nhìn con trai mình rồi lại nhìn em, thái dương chị giật giật muốn phát nổ, chỉ sợ Triệu Mục Trinh lỡ nói một câu em với cậu ấy thế này thế nọ thôi là nơi đó biến thành hiện trường hỗn chiến rồi!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận