Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 41: Tôi muốn anh ấy.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Như thể giấu đi một báu vật không ai biết”

| editor: ilovesther_

Sau khi Triệu Mục Trinh rời đi, cánh cửa tự động đóng lại như cũ, Ước Tây ôm điện thoại gõ chữ.

[ Cậu bói chuẩn thật, bị phụ nữ làm tổn thương sâu sắc, khoá chặt trái tim, sau đó biến thành cái kiểu bên ngoài nhã nhặn bên trong lưu manh, tớ thấy Triệu Mục Trinh đúng là có dấu hiệu này rồi! ]

Đầu bên kia Bặc Tâm Từ trả lời: [ Hả, không phải cậu đi dặm lại son à? Sao lại gặp Triệu Mục Trinh? ]

Ước Tây giả vờ dè dặt: [ Anh ấy kéo tớ lại. ]

Bặc Tâm Từ trả về một chữ đầy ẩn ý: [ Chậc. ]

Mấy cô chị khoá trên đến muộn đã ngồi vào chỗ, giữa đám lá xanh có thêm vài bông hoa đỏ, quán bar náo nhiệt hơn hẳn lúc nãy.

Bên cạnh Triệu Mục Trinh là chị Phương, so với lần đầu gặp, hôm nay chị Phương rõ ràng lạnh nhạt với Triệu Mục Trinh, nhưng sự lạnh nhạt cố ý này của con gái thường là dấu hiệu của việc để tâm thật sự.

Ước Tây liếc qua đã nhìn thấu.

Những động tác nhỏ đều là cố tình muốn gây sự chú ý, chắc đang chờ Triệu Mục Trinh chủ động.

Cũng chỉ tốn công.

Vị trí của Ước Tây ở đối diện Triệu Mục Trinh, cô ngồi xuống, nghiêng đầu nói chuyện với Bặc Tâm Từ, ánh mắt vẫn luôn dõi sang phía bên kia.

Chị Phương không nhịn được lâu, chủ động bắt chuyện.

Xung quanh rất ồn ào, chị ta đành phải nghiêng người, đưa tay ra: “Tay em sao thế? Bị thương à?”

Triệu Mục Trinh dịch cái ly sang bên, tránh né mà chẳng để lộ dấu vết.

“Không.”

Ngón tay cái dính son chạm nhẹ vào miệng ly, để lại dấu vết, giống như dấu môi của ai đó.

Chị Phương rút giấy ướt đưa cho anh, “Có cần lau không?”

Viên đá lạnh đã tan chảy một phần trong rượu, anh đặt ly xuống, nhận lấy, lau đi vết son đỏ trên đầu ngón tay, bốn ngón còn lại tự nhiên khum lại, thon dài và mạnh mẽ, gân trên mu bàn tay nổi rõ, in bóng mờ dưới ánh đèn.

Môi Ước Tây bỗng có cảm giác tê rần.

Cứ như anh không phải đang lau tay mình, mà là dùng chính lực ban nãy, từng chút một v**t v* môi cô.

Cảm giác nóng rát chồng chất.

Ước Tây cầm ly rượu lạnh trước mặt lên uống một ngụm lớn, ánh mắt dời sang nơi khác.

Anh mà thật sự lạnh nhạt thì cực kỳ khó chịu, chị Phương chìm đắm trong kịch bản gương vỡ lại lành của riêng mình, sau vài lần bắt chuyện thất bại, sắc mặt chị ta cuối cùng cũng suy sụp hẳn.

Cô bạn ngồi bên cạnh hiểu chuyện, vội ôm vai chị Phương lay lay, kéo chị ta ra khu vực sàn nhảy sôi động.

Chẳng mấy chốc, chị Phương buộc vạt áo thành croptop khoe eo, bên người đã có thêm một anh chàng sành điệu, hai người dính sát nhau khiêu vũ.

Chị Phương quét sạch vẻ uể oải, ra sức khoe mẽ sức hút.

Miễn là sẵn sàng buông thả, thứ kh*** c*m rẻ tiền ấy dễ dàng có được, tình cảm chóng vánh nhan nhản, xung quanh toàn những kẻ cùng loại, chẳng cần tự hỏi bản thân có phải loại người tồi tệ hay không.

Ước Tây bỗng nhiên hiểu ra đôi chút.

Vừa nãy trong phòng riêng, tại sao Triệu Mục Trinh lại nhìn mình như vậy.

Vì trông cô cực kỳ không nghiêm túc.

Ước Tây liếc sang, phát hiện Triệu Mục Trinh cũng đang nhìn chị Phương ở cách đó không xa, ánh mắt vô cùng nhạt. Anh chưa bao giờ là kiểu người phô trương để chứng minh mình tồn tại, ở anh có một nét tỉnh táo và biết cân nhắc rất riêng, khiến anh ngồi giữa chốn ồn ào hưởng lạc vẫn mang dáng vẻ tỉnh táo trong cơn say.

Cho dù anh cũng đang uống rượu.

Lần đầu tiên anh uống rượu là ở trấn Thường Vu, vì cô, uống cạn một chai bia, không hề hấn gì, còn có thể cõng cô về nhà dưới ánh trăng.

Chú và ông anh đều uống rượu giỏi.

Có thể là di truyền.

Trên bàn có chiếc kẹp hoá đơn cài sẵn một cây bút, Ước Tây cúi người cầm lấy, kê lên đầu gối rồi viết, ánh đèn đỏ đậm quét qua tờ giấy, vết mực loang ra có màu chì.

Viết roẹt roẹt xong, khu ghế VIP lúc này không có ai ngồi, Ước Tây trực tiếp ném sang.

Triệu Mục Trinh cầm lên xem.

Trên đó viết ba chữ: Số điện thoại.

Anh liếc mắt nhìn Ước Tây, thản nhiên xé tờ giấy đó ra, kẹp hoá đơn bị ném lại lên bàn, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Ước Tây tròn mắt, chết lặng.

Điện thoại cô vẫn đặt trên bàn, ngón tay gõ nhẹ mặt kính bên cạnh điện thoại.

Quán bar gần nửa đêm, đã có người uống say được dìu về ngã vật ra sofa bất tỉnh, còn lại thì vẫn đang điên cuồng quẩy trong men say.

Hai người họ truyền giấy, có đi mà không có về.

Ước Tây khi tỏ thái độ rất rõ ràng, vậy mà Triệu Mục Trinh vừa đột nhiên nghiêng người tới gần, cô nín thở, cảm giác áp lực không nói nên lời trong phòng riêng khi nãy lại quay trở về.

Cô nghĩ rằng anh muốn lấy điện thoại của mình.

Cuối cùng khoảng cách dừng lại ở nửa thước, anh lắc cổ tay, giọng lạnh nhạt mà vẫn êm tai, so với mấy phát thanh viên đêm khuya còn dễ nghe hơn.

“Muốn uống rượu không?”

Hơi thở bị kìm nén cuối cùng cũng được thở ra, Ước Tây nhận ra bản thân chẳng có cách nào trị nổi anh, thậm chí nếu anh muốn, anh còn có thể quá đáng hơn nữa.

Điều này làm Ước Tây cực kỳ buồn bực.

Cô đẩy ly của mình tới, hạ giọng lạnh lùng, coi anh như nhân viên phục vụ xa lạ mà gằn từng chữ một: “Rót đầy.”

Triệu Mục Trinh không để ý, chỉ rót cho cô một phần ba, cũng tự rót cho mình từng đó.

Ước Tây cầm xúc xắc trên bàn, lần lượt thả năm viên xuống, âm thanh nghe lanh lảnh, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích: “Biết chơi cái này không?”

Anh không biết, chỉ từng thấy người khác chơi, luật vẫn còn chưa nắm rõ, nhưng Ước Tây gọi thì anh không từ chối, mới đầu toàn thua.

Mỗi ly rót không nhiều, nhưng uống liền mấy ly, lượng cũng chẳng ít.

Anh ngửa cổ uống cạn, có lẽ hơi men đã ngấm, chiếc cúc thứ hai trên cổ áo sơ mi cũng được cởi ra, chiếc cổ thon dài lộ rõ dưới ánh đèn xa hoa mờ ảo, những tia sáng thi nhau sà xuống, mang theo hơi ấm lướt qua người anh.

Ước Tây nhìn chằm chằm vào yết hầu đang chuyển động.

Rượu len lỏi dưới da thịt, như thiêu đốt tới tận tim phổi.

Ngón tay lành lạnh của cô đặt trên thành ly, cảm nhận được luồng hơi lạnh toả ra, viên đá vuông cũng dần tan chảy góc cạnh, mờ mờ ảo ảo.

Khá giống yết hầu của đàn ông.

Anh thật sự quá thông minh, khi chưa hiểu luật chơi thì im lặng quan sát, tự mò mẫm kỹ năng, những chiêu cô dám dùng với anh, cuối cùng anh đều học được hết, trả lại từng đòn một.

Doạ người à, anh cũng biết.

Lúc lừa cô nói thật, toàn thân toát ra vẻ trai hư quyến rũ.

Dưa hấu trái mùa chẳng ngọt chút nào, Ước Tây váng đầu không chịu nổi, mu bàn tay quẹt qua khoé môi, tiện tay ném luôn miếng vỏ dưa vừa gặm xong lên người anh, giở trò ngang ngược: “Em không uống nữa!”

“Nói muốn chơi là em, chơi giữa chừng lại kêu dừng cũng là em.”

Ước Tây nghe ra trong câu này có ẩn ý, nhưng đầu óc lúc đó đã ngấm men, lơ lửng chẳng nghĩ sâu được. Cô lắc lư người, cầm lấy ly của mình, dốc nốt nửa ly rượu định chơi xấu ấy vào miệng.

Triệu Mục Trinh muốn ngăn nhưng không kịp.

Cô mặt đỏ bừng, mắt cũng phiêm phiếm hồng nói: “Được chưa? Đừng trách em nữa được không?”

Người xung quanh không hiểu họ đang nói gì.

Vệ Bân ngồi gần nhất, bênh Ước Tây một cách vô lý, như bà vú nuôi lẽo đẽo theo sau nhảy dựng lên chất vấn Triệu Mục Trinh: “Cậu trách Tây Tây làm gì! Cô ấy không uống nổi nữa rồi! Chơi cho vui thôi mà, Triệu Mục Trinh, sao cậu lại chơi thật thế hả!”

Câu cuối cùng này, người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

—— Chơi cho vui thôi mà, Triệu Mục Trinh, sao cậu lại chơi thật thế hả!

Tim anh thắt lại đau nhói trong chốc lát, uống cạn ly rượu cũng không làm dịu đi được, hơi nước từ đáy mắt vô cớ bốc lên, thấm rỉ cả cổ họng.

Anh hoàn toàn hoà tan vào không khí xung quanh, ánh mắt phủ một tầng sương lạnh, ra vẻ hờ hững nhìn Ước Tây nói: “Chơi thật thì không được à?”

Ước Tây say khướt, ngẩn người một lúc rồi nói:

“Em muốn uống sữa chua.”

Triệu Mục Trinh nuốt lại cơn giận, không tiếp tục so đo.

“Anh dẫn em đi.”

Nhưng Vệ Bân không chịu, khoa tay múa chân như muốn xả thân vì Ước Tây: “Ai cần cậu! Cậu thái độ gì vậy? Có cần tôi phải nói cho cậu biết, tôi ——”

Ước Tây ngắt lời Vệ Bân: “Tôi muốn anh ấy.”

Cô chăm chú nhìn anh, miệng lắp bắp vì say, khựng lại rồi kiên quyết nói ra bốn chữ đó.

Cô muốn anh.

Cô muốn Triệu Mục Trinh.

Triệu Mục Trinh đưa tay ra: “Lại đây.”

Ước Tây cứ thế đi theo anh.

Khoảng thời gian mới trở về Bắc Hi cô ngủ không ngon, thường xuyên nghe thấy giọng nói ấy trong trạng thái chập chờn, cách dãy hàng lang tối tăm nơi mà ánh đèn sân trước và sân sau đều không thể chiếu tới, cách mái ngói xanh than, cách bức tường gỗ, cách mùa hè rực rỡ nhất ở trấn Thường Vu.

Anh vẫn gọi cô như thế.

“Tây Tây, lại đây.”

Mỗi lần cô chạy tới, giấc mơ lại tan biến.

Vậy nên lần này, Ước Tây nắm chặt tay anh, băng qua tiếng người huyên náo, băng qua tiếng nhạc điện tử ồn ào, nhất quyết không buông ra nửa phân.

Triệu Mục Trinh dẫn cô lên chỗ gửi đồ ở tầng hai, Ước Tây không chịu mặc, mè nheo như trẻ con: “Em không mặc đâu, xấu chết đi được.”

Anh cầm áo khoác trên tay, nhìn mã số tủ cất đồ, có chút bất lực: “Cái này không phải do em tự mặc tới à?”

Ước Tây đáp rất có lý: “Em không biết sẽ gặp anh ở đây, em chỉ định ghé qua một chút rồi đi ngay, không thì chắc chắn em sẽ — ợ — sẽ xuất hiện thật xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp.”

Ánh mắt Triệu Mục Trinh dịu lại, giũ áo ra, đưa ống tay áo về phía cô.

“Mỗi lần em xuất hiện đều rất xinh đẹp.”

Sau khi đến Bắc Hi anh mới nhận ra, cô để mặt mộc, tóc tai rối bù, tỉnh dậy trên giường anh với mớ tóc con dựng ngược ngốc ngếch, ngồi bệt ra không mở nổi mắt, lúc ấy anh thấy cô đáng yêu muốn chết.

Thực ra đó đã là dáng vẻ kém xinh nhất của cô rồi.

Ước Tây ngoan ngoãn luồn tay vào áo, Triệu Mục Trinh giữ cổ áo kéo sang bên kia cho cô mặc, chiếc áo phao dài tới đầu gối, có cái mũ lông to xù.

Triệu Mục Trinh quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Đôi mắt nhiễm hơi men của Ước Tây chẳng hề đục ngầu, ngược lại còn trong veo như trẻ con. Nhìn người kia chuyên tâm kéo khoá áo cho mình, cô thầm dặn lòng phải nhớ kỹ, nhưng trong tiềm thức, cô lại biết mình chắc chắn sẽ quên.

Đầu óc mơ màng như có một đám bông gòn trong đó.

Chẳng thể nhét thêm thứ gì nữa.

Triệu Mục Trinh kéo khóa áo lên rồi đội mũ cho cô, khuôn mặt cô vốn đã nhỏ, được chiếc mũ đen lông xù che phủ, trông như một đốm sáng hồng hào ẩn mình bên trong.

Như thể giấu đi một báu vật không ai biết.

Ra khỏi phố bar không xa có một cửa hàng tiện lợi mở suốt đêm, Ước Tây say đến mức đi lảo đảo, cứ lầm bầm than mệt quá Triệu Mục Trinh ơi.

Anh nắm lấy tay cô, lúc này cô mới im lặng, đến đi đường cũng để mặc anh dắt, trong đầu chỉ mải nghĩ cách làm sao nhét được mấy ngón tay của mình vào kẽ tay Triệu Mục Trinh.

Anh cam chịu sự không an phận của Ước Tây suốt cả quãng đường.

Nghĩ đến việc cô là người của công chúng, Triệu Mục Trinh để cô ngồi trên băng ghế dài trước cửa hàng tiện lợi, từ bên trong có thể nhìn thấy chỗ ấy qua tấm kính.

Anh đi thẳng vào tủ mát, mua một túi sữa chua dâu và một chai nước suối rồi tính tiền bước ra.

Cắm sẵn ống hút, anh ngồi xổm trước băng ghế, đưa sữa chua dâu cho Ước Tây, còn mình thì mở nắp chai nước suối uống. Anh cũng uống hơi quá chén, cổ họng bị rượu làm khô rát, anh rõ điều đó.

Ước Tây cắn ống hút, nuốt từng ngụm sữa nhỏ, bất ngờ đứng bật dậy gọi.

“Triệu Mục Trinh.”

Nắp chai bị đậy hờ lại, anh vừa vặn nắp vừa đứng dậy nhìn Ước Tây, “Sao vậy?”

Hình như đứng bật dậy đã là sức lực cuối cùng của cô.

Cô đứng không vững, giọng nói cũng như bị rút hết khí lực.

“Anh có phải… sẽ không đối tốt với em nữa không?”

Triệu Mục Trinh vặn chặt nắp chai, chọc vào túi sữa chua vẫn còn trong tay cô.

Ước Tây cao giọng cãi lý: “Cái này có mấy tệ thôi.”

“Vậy em còn muốn gì nữa?”

Ước Tây đội mũ, cúi đầu xuống, Triệu Mục Trinh hoàn toàn không nhìn thấy mặt cô. Rồi cô bỗng ngẩng lên, ngẩng mãi, cho đến khi chiếc mũ không chịu nổi trọng lực mà rơi ra sau.

Đêm cuối đông lạnh giá.

Thành phố Bắc Hi ngoài ánh đèn ra thì mọi thứ đều xơ xác, xe cộ chen chúc, người qua kẻ lại, đôi mắt cô đỏ hoe, ngón tay trắng mảnh cũng ửng hồng vì lạnh, đáng thương ôm túi sữa chua in hình dâu tây.

Giọng nói mềm mại, ẩn chứa cả sự tủi thân.

“Sao anh không hôn em?”

.

Editor: Thời gian tới tui khá bận nên sẽ không thể đăng chương đều như trước, dự định trong tháng 7 hoàn truyện chắc là hơi khó thực hiện rồi 🥲


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận