Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 51: Nhiệt kế.




“Cơ học lượng tử âm thầm chuyển sang cơ học cổ điển”

| editor: ilovesther_

Triệu Mục Trinh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Không phải điện thoại của anh, nên lúc mới tỉnh dậy, ý thức còn mơ màng, anh chưa kịp phản ứng.

Đêm qua có hơi quá đà.

Ước Tây sau đó nằm sấp không nhúc nhích, như thể ngay cả động đậy một ngón tay cũng chẳng còn sức. Triệu Mục Trinh ra phòng khách lấy nhiệt kế, dỗ dành cô cử động cánh tay một chút.

Ước Tây rất nghe lời, ống thuỷ tinh mảnh kẹp dưới nách, cô nhắm mắt lại, bỗng nhiên bật cười khúc khích, Triệu Mục Trinh hỏi có chuyện gì vậy?

Người cô mềm nhũn như không xương, lười biếng dựa vào anh, trên mặt vẫn còn hơi nóng ẩm ướt. Phần tóc trước trán đẫm mồ hôi, dính vào hõm vai anh, cô cười không ngừng.

“Triệu Mục Trinh, anh ngốc thật hay đùa vậy?”

Không có kinh nghiệm, lại không tiện hỏi, suốt quá trình anh luôn quan sát trạng thái của Ước Tây. Ngay khi kết thúc, anh mới khẽ hôn lên làn da sau tai cô, hỏi nhỏ: “Có đau lắm không em?”

Khi ấy cô vùi mặt vào trong gối, không thấy rõ biểu cảm, chỉ lắc đầu, búi tóc củ tỏi tối qua chứng kiến cơn bão táp đã rối tung, lộn xộn mà vẫn xinh đẹp.

Mái tóc đen ướt mồ hôi xoã xuống lưng như cành mai uốn lượn, những nơi anh đã hôn qua đều nở hoa.

Lúc này Triệu Mục Trinh lại thấy lo lắng, ôm cô khẽ lay: “Anh có làm em bị thương không?”

Ước Tây: “Anh đáng yêu đến mức làm tim em đau đó.”

Nhiệt kế kẹp chưa được năm phút, Ước Tây tự mình lấy ra, giơ trước mặt anh nói:

“Cái này em nhìn không hiểu, nhưng em biết, đo nhiệt độ cơ thể sau khi vận động mạnh thì không chính xác đâu. Chắc chắn là sốt rồi, vừa nãy nóng muốn chết!”

Ước Tây ôm cổ anh, ngẩng đầu tiến sát lại, nụ hôn ướt át kéo dài ba giây. Rồi cô tách ra, nghiêng đầu cười hỏi: “Bác sĩ Triệu, có nóng không?”

Ý cô là cái lưỡi.

Bàn tay anh xoa nhẹ mái tóc cô, vài lọn tóc rối được vén ra sau tai, bác sĩ Triệu chẩn đoán xong nói: “Sốt rồi.”

Miệng cô vẫn hơi khô, anh lại hỏi: “Em muốn uống nước không?”

“Không uống nước đâu, em thèm đồ ngọt. Uống trà sữa nhé!”

Đạo đức nghề nghiệp khiến cô dù trong hoàn cảnh này vẫn âm thầm tính toán lượng calo của cốc trà sữa lúc nửa đêm, tự lẩm bẩm: “Tiêu hao nhiều thể lực thế, coi như thưởng cho mình đi.”

Triệu Mục Trinh vẫn lo cô thực sự bị sốt, tra cứu thấy tắm nước ấm có thể giúp hạ nhiệt, anh vào phòng tắm xả sẵn nửa bồn nước nóng. Trong lúc chờ nước, anh lấy điện thoại đặt trà sữa cho Ước Tây, sau đó quay lại phòng, bế Ước Tây đang quấn chăn nhỏ vào phòng tắm.

Anh bước ra ngoài, thay ga giường, giặt ga cũ. Máy giặt ngoài ban công bắt đầu hoạt động, Triệu Mục Trinh cũng dọn dẹp luôn cả phòng khách.

Cô có thói quen để đồ linh tinh, tìm không ra, lấy cũng bất tiện. Anh dọn hết một thể, cả đám thú nhồi bông và gối ôm rải rác khắp ghế sofa, thảm trải sàn, cũng được anh xếp lại ngay ngắn.

Xong xuôi, anh đi tắm, sấy tóc xong, vừa đúng lúc trà sữa giao đến.

Tóc Ước Tây cũng là do anh sấy.

Cô ngồi trên bồn rửa tay, váy ngủ buông xuống che đi đôi chân đang nhẹ nhàng đung đưa, đầu ngón chân sơn màu vàng nhạt cực kỳ tươi tắn.

Màu sắc bắt mắt, mỗi cái lắc lư dưới ánh đèn phòng tắm đều lấp lánh như dải châu ngọc chuyển động.

Cô cúi đầu, nghịch ống hút tìm trân châu.

Còn nhất quyết chìa cốc ra, bắt Triệu Mục Trinh phải uống một ngụm. Anh vốn không thích đồ ngọt, nhưng vẫn nuốt xuống, khẽ nói ngọt quá.

Ước Tây ghen lung tung: “Vậy em thì không ngọt à?”

Tóc cô dài ngang eo, không dễ sấy, đã khô được sáu bảy phần. Triệu Mục Trinh tắt máy sấy, nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn.

“Em là ngọt nhất.”

Ước Tây bật cười, hai tay vòng qua cổ anh, hai người hôn nhau phát ra tiếng chậc chậc khẽ khàng. Tư thế đối mặt này cực kỳ tiện để sờ cơ bụng, chiếc áo choàng tắm trên người anh cũng đã xộc xệch mở tung.

Tay cô vừa trượt xuống, đã bị anh nắm chặt.

Lực tay đàn ông rất khoẻ, nhưng mỗi lần ngăn cô lại, động tác của anh đều rất nhẹ nhàng, như thể sợ sẽ làm cô đau.

Có lẽ là di chứng để lại từ những ngày ở trấn Thường Vu, khi ấy anh thật sự không hiểu gì về tình yêu, mỗi câu cô trách móc anh đều coi như chân lý, ghi nhớ kỹ càng trong lòng.

“Anh sẽ có phản ứng.”

Ước Tây dừng động tác lại: “Có rồi sao?”

Giọng nói như ngọc sáng nhuốm chút dư âm ái muội, vừa thốt ra đã khiến người ta rung động.

“Có rồi.”

Ước Tây vén tóc sang hai bên, nói khẽ: “Em không rành lắm đâu nhé”, rồi nhẹ nhàng tựa trán lên vai anh, vừa làm vừa thủ thỉ mấy câu hỏi.

Toàn những câu không cần động não, kiểu như “Thích em không?”, “Thích đến mức nào?”, “Thích ai nhất?”, “Sẽ thích bao lâu?”, “Từng thích cô gái nào khác chưa?”. Một chuỗi những lời ngọt ngào cứ thế tuôn ra không dứt.

Cô cúi xuống có thể nhìn thấy tất cả.

Anh ngửa đầu, chiếc cổ dài thanh thoát, làn da trắng, yết hầu như khối băng sâu lặng lẽ chuyển động bất an. Trả lời càng lúc càng khó khăn, cả giọng nói cũng khản đặc, mang theo chút nghẹn ngào như người sắp mất kiểm soát.

“Tây Tây, đừng nghịch nữa.”

Cô nũng nịu nói: “Có nghịch đâu, em đang rất nghiêm túc mà.”

Dây thần kinh bị ma sát đến nóng ran, cuối cùng không chịu nổi nhiệt độ cao trong đầu, “tách” một tiếng đứt đoạn. Anh nắm lấy cằm cô, bóp nhẹ má, nâng lên, như không còn cách nào để phát tiết, liền cúi xuống hôn cô thật sâu.

Phòng tắm kín bưng, nóng ẩm ngột ngạt.

Không ai lên tiếng, cơ học lượng tử âm thầm chuyển sang cơ học cổ điển — mọi lực tác dụng đều có phản lực tương ứng, cô đối với anh thế nào, anh cũng khiến cô cảm nhận y hệt.

Khi họ quay lại phòng, kim đồng hồ treo tường đã lặng lẽ chỉ sang ngày mới. Ước Tây được bế vào trong chăn, cô có thói quen đi ngủ phải ôm thứ gì đó, nếu không sẽ thấy bất an, trước đây đều ôm con thỏ nhồi bông nhỏ.

Tối nay đổi sang một con thỏ lớn.

Vừa ôm lấy, ngón tay cô s* s**ng khắp nơi, mắt lim dim khẽ thở dài một hơi: “Lớn thật đấy.”

Cơ thể Triệu Mục Trinh căng lên: “Em nói gì cơ?”

Ước Tây vừa buồn ngủ vừa mệt: “Không được nghĩ linh tinh, em thật sự muốn ngủ rồi.”

Triệu Mục Trinh: “…?”

Không được nghĩ linh tinh? Anh còn chẳng hiểu cô đang nói gì.

6 giờ sáng, Triệu Mục Trinh tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, không lập tức mở mắt như thường lệ để tỉnh táo hẳn, mà chỉ mơ màng nhìn thoáng hình dáng căn phòng trong bóng tối. Cảm thấy mặt hơi ngứa, anh đưa tay gạt đi, thì ra là lọn tóc của Ước Tây vướng vào mặt anh.

Triệu Mục Trinh nghiêng người nhìn sang.

Có lẽ cô vẫn chưa quen ngủ cùng người khác, hoặc có lẽ vẫn thích con thỏ bông đó hơn, nên nửa đêm vô thức đổi đối tượng ôm. Hiện giờ cô quay lưng về phía anh, cuộn người lại như con tôm nhỏ, chăn cũng bị đạp ra quá nửa.

Triệu Mục Trinh rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng sợ làm phiền giấc ngủ của cô nên đành kiềm chế, chỉ nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Ước Tây.

Anh nghiêng người, nằm quay mặt về phía cô, trước mắt anh là mái tóc dài xoã ra của cô, mùi thơm dịu dễ chịu.

Anh chọn ngủ tiếp, cứ thế nằm cạnh cô.

Lúc tỉnh lại lần nữa, ngoài trời đã sáng rõ, trong phòng vẫn tối mờ. Mép rèm cửa sổ hắt vào những vệt sáng chói chang, cho thấy hôm nay là một ngày nắng đẹp hiếm có.

Ước Tây lại rúc về phía anh, ôm theo con thỏ bông cùng chen vào lòng anh. Tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài phòng khách, âm thanh bị ngăn cách nhưng vẫn khá ồn ào.

Ước Tây vùi đầu thật thấp như để né tránh tiếng ồn, nắm lấy con thỏ tai dài, ấn vào ngực anh từng cái một. Giọng cô lúc ngái ngủ mềm mại nũng nịu, có chút giận dỗi: “Anh đi nghe đi! Hoặc tắt máy luôn đi, ồn chết mất.”

Triệu Mục Trinh lúc này mới mở mắt, mơ màng ngồi dậy thắt lại áo choàng tắm. Anh mở cửa phòng đi ra.

Điện thoại Ước Tây đặt trên bàn trà, màn hình nhấp nháy. Triệu Mục Trinh vốn định tắt đi, nhưng thấy tên người gọi là cô bạn thân nhất của cô, sợ đối phương có việc gấp, anh nghĩ ngợi một chút rồi quyết định nghe máy.

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng điệu khoa trương của Bặc Tâm Từ:

“Bé cưng Tây Tây, hôm nay cảm thấy thế nào rồi? Nếu vẫn chưa khoẻ thì để tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé? Để lâu phát sốt là toi đời đó.”

Ánh nắng ngoài cửa sổ bị phản chiếu bởi tấm kính lớn của toà nhà đối diện, chói đến nhức mắt. Triệu Mục Trinh nhìn ánh sáng đó, khẽ nheo mắt, trong chốc lát đã hoàn toàn tỉnh táo.

Anh đột nhiên không biết phải mở lời thế nào.

Bặc Tâm Từ: “Bé cưng Tây Tây? Có cần tớ qua không?”

Triệu Mục Trinh l**m môi, những chuyện hoang đường xảy ra đêm qua lần lượt tái hiện trong đầu, anh bị cuốn trôi theo, chợt có cảm giác mình đã lột xác thành một con người khác, hoài nghi bản thân có còn là người tốt nữa hay không.

Muốn tỏ ra đáng tin cậy trước mặt bạn thân của cô, anh khẽ hắng giọng, cố gắng dùng giọng điệu nghiêm chỉnh nhất của mình nói rõ ràng: “Chào cậu, tôi là Triệu Mục Trinh. Lát nữa tôi sẽ đo nhiệt độ cho Tây Tây, nếu có vấn đề gì tôi sẽ lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện.”

“Hả?”

“Triệu Mục Trinh á?”

“Không phải Tây Tây nói cậu về quê rồi sao?”

Đầu dây bên kia hỏi liên tiếp ba câu, Triệu Mục Trinh giải thích sơ qua tình hình, Bặc Tâm Từ ồ hai tiếng, nói hiểu rồi, vậy cô ấy không qua nữa.

“Tây Tây có cậu chăm là được rồi, cô ấy chắc chắn thích được một mình cậu chăm hơn đấy ha ha ha ha. Thế tôi cúp máy đây, nhớ chăm sóc Tây Tây nhà chúng ta cho tốt đó nha!”

Triệu Mục Trinh đồng ý.

Nếu cuộc điện thoại này mà đến vào lúc 6 giờ sáng, tiểu thư họ Bặc sành sỏi chuyện đời thể nào cũng nhận ra điều bất thường, nhưng bây giờ đã gần 11 giờ trưa, việc Triệu Mục Trinh có mặt ở nhà Ước Tây và nghe máy hộ cô cũng không còn quá đáng nghi nữa.

Tắt máy, Triệu Mục Trinh quay về phòng.

Ngủ một đêm, khứu giác vì đã quen mùi mà trở nên kém nhạy bén, sau khi hít thở không khí ngoài phòng khách, quay trở lại, anh mới có thể cảm nhận rõ ràng mùi hương dịu nhẹ ngập tràn khắp căn phòng đóng kín rèm, ánh sáng cũng không lọt vào được này.

Là mùi hương của một cô gái ngoan.

Dù đã thay ga giường sạch sẽ sau chuyện tối qua, nhưng mùi tanh ngọt ấy vẫn chưa hoàn toàn tan hết. Tất cả mùi hương hoà quyện vào nhau, tạo thành một sự nồng nàn quyến rũ khác lạ, khiến người ta bất giác nghĩ đến hai chữ “hương khuê”.

Rất phù hợp, tuyệt vời không thể tả.

Cô cuộn mình ngủ, trong chăn phồng lên một cục nho nhỏ, Triệu Mục Trinh quỳ gối trên giường, cúi đầu sờ trán cô.

Theo lý mà nói, khi mới ngủ dậy, các chức năng trong cơ thể chưa vận hành ổn định, thân nhiệt sẽ hơi thấp hơn bình thường. Nhưng cảm giác dưới tay khiến đầu óc Triệu Mục Trinh chỉ còn sót lại ba chữ.

Toang! Thật! Rồi!

Hơi nóng thì phải.

Dùng nhiệt kế đo thử, 38.2 độ, còn cao hơn lần đo tối qua. Cất nhiệt kế vào hộp, Triệu Mục Trinh kéo Ước Tây ra khỏi chăn như bóc măng tươi, mặc cho cô vùng vằng không chịu dậy.

Ước Tây mắt cũng chẳng buồn mở, được anh bế dậy, ngồi trên giường bày tỏ sự bất mãn:

“Em còn muốn ngủ, cho em ngủ đi mà.”

“Không phải em muốn ngủ đâu, là em bị sốt đến mê man rồi đấy. Tây Tây, dậy nào, anh đưa em tới bệnh viện.”

Con người có thể lười đến mức nào — Triệu Mục Trinh dỗ dành cô như dỗ trẻ con đi đánh răng rửa mặt, răng thì cô tự chải, còn mặt thì bắt anh phải lau.

Khăn mặt nhúng nước ấm, vắt đến độ ẩm vừa phải, Triệu Mục Trinh lau một lần, lại rửa một lần, từng động tác đều nhẹ nhàng cẩn thận.

Ước Tây ngửa mặt, mắt nhắm nghiền, vùng quanh mắt ửng đỏ, nét lạnh lùng chán đời thường ngày đã tan biến sạch sẽ, làn da trắng mịn, nhìn rất ngoan.

Triệu Mục Trinh một tay đỡ cằm cô, tay kia nhẹ nhàng lau. Ước Tây bất ngờ mở mắt, trong đáy mắt còn vương chút mệt mỏi của người ốm, nhưng tinh thần tỉnh táo, giọng nói lanh lảnh.

“Chậc, chẳng đúng gì cả.”

Triệu Mục Trinh hỏi: “Cái gì cơ?”

Ước Tây đặt mu bàn tay lên trán: “Không phải người ta nói làm xong sẽ hạ sốt sao? Đã làm đến mức đó rồi, sao vẫn chưa khỏi vậy? Chẳng lẽ cư dân mạng toàn bịa chuyện câu like?”

“…”

Triệu Mục Trinh hôn nhẹ trán cô, dịu giọng nói: “Lần sau không được làm bậy nữa”

Nói xong lại bổ sung thêm, nghe càng giống như một lời tự trách: “Anh cũng không thể tiếp tục làm bậy như vậy.”

Môi anh ấm áp, chạm lên trán rất dễ chịu, Ước Tây sực nhớ ra điều gì đó, cong môi cười:

“Mặc dù lời của cư dân mạng không chuẩn lắm, em vẫn chưa hết sốt, nhưng mà… hình như lại thành một tình tiết Mary Sue kinh điển rồi!”

Triệu Mục Trinh hoàn toàn mù mờ trước cái gọi là “Mary Sue” mà cô nhắc đến: “Tình tiết gì cơ?”

Ước Tây giơ một ngón tay, biểu thị đây là điểm mấu chốt. Triệu Mục Trinh nghiêm túc nhìn cô, thấy cô cũng đang nhìn anh với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, trang trọng nói:

“Bị làm đến phát sốt.”

.

Ước Tây không muốn đến bệnh viện lớn, lỡ phải xếp hàng chờ lấy số thì không biết bao giờ mới xong. Triệu Mục Trinh tra thử xung quanh, tìm thấy một phòng khám có thể đi bộ tới.

Anh nắm tay Ước Tây, cô đã đội mũ và đeo găng tay đầy đủ, suốt dọc đường đều nghe cô kể chuyện tổng tài bá đạo.

.

Tác giả: Tây Tây cứ mạnh dạn làm điều mình thích, tiếng xấu để cư dân mạng chịu!!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận