“Cô giống như chiếc kẹp sách hình bướm trong cuốn tài liệu dày cộp”
| editor: ilovesther_
“Mẹ anh nói là đến trấn Thường Vu để trải nghiệm thực tế, thực chất là bỏ nhà ra đi. Ông ngoại muốn đưa mẹ ra nước ngoài học, bà không đồng ý, vậy nên tự mình bỏ trốn. Bà sống trên gác xép của tiệm gốm ở cuối phố Tỳ Lam Bà, rồi quen biết bố anh. Bố anh tinh thông kim cổ, am hiểu cả ngọc thạch, triện thư, khắc chữ bia đá, chỉ là chưa được học một cách có hệ thống.”
“Mẹ anh kinh ngạc như gặp được bậc vĩ nhân, cảm thấy ông ấy là người có tâm hồn rộng lớn, nên bước ra thế giới bên ngoài bao la, không nên bị chôn vùi cả đời trong cửa tiệm khắc bia đá, càng không nên thuận theo một cuộc hôn nhân sắp đặt vô lý.
Ước Tây nghe đến mê mẩn, giống như bao khán giả khi nghe câu chuyện đến đoạn cao trào đều mong có một cái kết viên mãn, cô vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, bố anh huỷ hôn, ông nội anh đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ấy. Mẹ anh chỉ nói một câu: ‘Anh không muốn nhìn thấy những vì tinh tú ngoài dải ngân hà sao?”, rồi đưa ông rời khỏi trấn Thường Vu. Từ đó, ông mới thực sự trở thành Triệu Văn Trai. Trong sách viết ông ban đầu nghiên cứu kim thạch học, rồi dần chuyển hướng sang khảo cổ học, thực ra cũng không hẳn là vậy.”
“Khi mới đến Bắc Hi, mẹ anh còn đang học đại học, chuyên ngành Biên đạo phát thanh và truyền hình. Những năm 90, chuyên ngành này vẫn chưa có cái tên đó, mà gọi là giáo dục điện ảnh. Ông ngoại cắt toàn bộ nguồn tài chính của mẹ, nhà ông ngoại kinh doanh xuất nhập khẩu, cực kỳ xem thường bố anh. Cũng may là lúc đó bố anh còn rất ngây ngô, không tự ái chút nào về vấn đề này.”
“Chỉ là mẹ anh không còn được đi giày da thời thượng nữa, ông ấy mới trở nên trầm tư, mỗi lần đi ngang qua cửa kính trung tâm thương mại đều dừng lại ngẩn người.”
“Sau đó ông quyết định tìm cách kiếm tiền. Ông am hiểu về ngọc, bắt đầu từ việc làm người mua hộ cho đến tự mình ra giá đấu thầu, gặp thời gặp vận, kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng rồi ông lại mất ngủ. Ngày càng có nhiều người tìm đến muốn hợp tác làm ăn, ông cảm thấy bất an, nói với mẹ anh rằng không thích cuộc sống như thế. Ngay ngày hôm sau, mẹ anh đến ngõ Du Bình, chính là ngõ cổ Du Bình bây giờ, mua nhà, mua gỗ, mua chén bát, đồ trang trí, cái gì cũng mua, mua một cách hỗn loạn, gần như tiêu sạch số tiền ấy. Rồi bà hỏi bố anh bây giờ đã yên tâm hơn chưa? Chính từ đó, bố mới chuyển từ nghiên cứu kim thạch sang khảo cổ học.”
“Bố anh là người sống không màng vật chất, suốt mấy chục năm ngắn ngủi, ông chỉ chuyên tâm nghiên cứu những tấm bia đá và bản in khắc, toàn bộ thành quả nghiên cứu về sau đều được đem đi quyên tặng. Mấy năm đầu điều kiện rất khó khăn, mẹ anh luôn đồng hành cùng ông, cùng trải qua gió sương, tìm thấy niềm vui trong gian khổ. Bố anh làm việc ở đâu, bà sẽ viết về phong tục tập quán nơi đó.”
“Bố anh đến Lệ An tham gia trùng tu di tích cổ, đó là lần đầu tiên họ xa nhau lâu như vậy. Mẹ hỏi ông ở đó có khổ không, ông nói không khổ, có giường để ngủ, có cơm để ăn. Mẹ nói muốn đến cùng ông, ông không cho, lại bảo giường ở đây cứng lắm, cơm cũng khó ăn.”
Ước Tây cong môi cười vì sự “tiêu chuẩn kép” ấy, rồi chợt nhận ra Triệu Mục Trinh đã đột nhiên im bặt. Cô quay đầu nhìn sang, biểu cảm trên gương mặt anh là vẻ thất thần quen thuộc, như lạc mất điều gì đó mà chẳng thể tìm lại được.
Lần này, cô không vội hỏi tiếp, thậm chí còn hy vọng câu chuyện có thể dừng lại ở đây.
“Về sau ông ấy bị bệnh, không chữa được.”
“Thời khắc hấp hối, ông vẫn còn an ủi mẹ anh, nói rằng ông đã được nhìn thấy những vì tinh tú bên ngoài dải ngân hà rồi, rất đẹp, rất tuyệt. Bây giờ ông muốn đi xem thử bên ngoài ranh giới sinh tử, bước ra khỏi trấn Thường Vu, bước ra khỏi kim thạch học, cũng phải bước ra khỏi chính mình. Ông gọi mẹ là Mạn Mạn, nói ông đi trước đây, dặn mẹ anh cũng phải bước ra ngoài, đừng sống mãi trong nỗi buồn.”
Nói xong, không khí như ngưng đọng.
Mu bàn tay Triệu Mục Trinh cảm nhận được hai giọt nước ấm nóng rơi chồng lên nhau rồi vỡ ra, anh tháo cặp kính gọng đen của Ước Tây xuống, dùng chính bàn tay ấy lau đi đôi mắt ướt đẫm sương của cô.
Ước Tây khẽ nhắm mắt, để anh lau.
“Bố anh dịu dàng thật đấy. Anh giống ông ấy lắm, cả hai đều là những người rất dịu dàng.”
Triệu Mục Trinh dùng ngón cái v**t v* lớp da mỏng manh dưới mắt Ước Tây.
“Thật ra anh cũng không nhớ rõ về bố lắm. Rất nhiều chuyện là do chú và dì Chung Lệ kể lại.”
“Vì ông nội anh nên họ mới không thể kết hôn sao?”
“Ừm, ban đầu không sao cả, kết hôn hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Chỉ là sau khi bố anh qua đời, chuyện này trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất của mẹ.”
“Vậy nên ở trấn Thường Vu, không ai dám nhắc đến bố mẹ anh trước mặt ông nội đúng không?”
Bỗng nhiên mọi chuyện đều trở nên logic, vì sao nhà họ Triệu không ai nhắc đến bố mẹ anh, vì sao trong phòng khách không có di ảnh của bố anh.
“Đúng vậy.”
Có lẽ những giận hờn oán trách trong lòng mỗi người đã sớm tan biến, nhưng người đã mất rồi, đến cơ hội giảng hoà cũng chẳng còn nữa. Năm tháng trôi qua, nhắc lại chỉ thêm đau lòng.
Một lúc sau, đang truyền dở chai thuốc thứ ba, giọng bác sĩ Thôi bên ngoài đột nhiên vang lên: “Tìm Triệu Mục Trinh hả? Triệu Mục Trinh nào cơ?”
“Chắc là chú Tiểu Trương đến đưa đồ ăn.”
Anh đứng dậy ra ngoài, lúc quay lại trên tay đã có thêm hai hộp cơm tinh xảo màu nâu nhạt, ngoài canh sườn nấu bí đao còn có mấy món ăn kèm được làm rất khéo: ngó sen xào, tôm Long Tỉnh, thịt bò xào cần tây.
Và một phần salad ba sợi trộn, mùi giấm thơm đậm đà.
Ước Tây vốn đang bệnh, không có khẩu vị, Triệu Mục Trinh dùng đũa gắp một miếng nhỏ đưa lên miệng cô. Đậu phụ khô và dưa chuột, một thứ mềm dai một thứ giòn mát, vị giác như được đánh thức tức thì.
Ước Tây còn chưa nuốt xong đã mơ màng gật đầu, vừa nhai vừa nói: “Ngon quá! Món này ngon thật đấy.”
Dì nấu ăn này không phải đầu bếp cầu kỳ, nhưng món ăn của dì luôn có một hương vị rất đặc trưng, là hơi thở đời thường mà ấm áp của khói bếp. Nếu trong nhà bạn có người nấu ăn ngon, chắc hẳn hương vị chính là như vậy.
Canh sườn cũng được Ước Tây uống hơn nửa bát, đợi hai người ăn xong, dọn dẹp sạch sẽ, vừa đúng lúc chai thuốc đã truyền hết.
Trước khi ra về, bác sĩ Thôi ngoài việc dặn dò thời tiết lạnh không nên lái xe đi dạo buổi tối, còn nhắc Ước Tây về nhà nhớ ngủ thêm một giấc, nghỉ ngơi đủ sẽ mau hồi phục.
Có lẽ do tác dụng của thuốc, về nhà chưa bao lâu, Ước Tây thật sự thấy buồn ngủ. Cô cởi áo khoác ngoài, thay bộ đồ ngủ dài tay màu vàng kem rồi chui vào chăn nằm xuống. Triệu Mục Trinh ra ban công gọi một cuộc điện thoại, lúc quay về thì cô đã ngủ mất rồi.
Tư thế ngủ của cô không liên quan gì đến hai chữ “đoan trang” cả, anh đã sớm biết rõ, đạp tung chăn mới chỉ là thao tác cơ bản.
Chỉ cần nhắm mắt lại, sự cảnh giác và vẻ lạnh lùng trên người cô lập tức giảm đi phân nửa, hàng mi dài cong vút, trên mí mắt có thể nhìn thấy những đường tĩnh mạch xanh nhạt mờ mờ.
Vệ Bân từng khen cô đẹp theo kiểu cao cấp, nói rằng trong số các nghệ sĩ xuất thân từ sao nhí, Triệu Ước Tây là người duy nhất không có cảm giác thân thiện như “em gái nhà bên”, mà toát lên khí chất “người lạ chớ đến gần”, nhìn thôi cũng biết là đại minh tinh.
Thực ra ngẫm kỹ lại, đây không hẳn là một lời khen tốt đẹp.
Tại sao cô lại không có cảm giác thân thiện như em gái nhà bên?
Triệu Tú Tú mỗi năm nghỉ hè đều về nhà bà ngoại, bình thường thì không sao, ở quê có nhiều bạn bè cùng lứa tuổi, cô bé chơi rất vui, nhưng hễ bị bệnh, dù khuya đến mấy cũng nhất quyết đòi về nhà.
Chỉ cần Triệu Tú Tú khóc trong điện điện thoại, bất kể mưa gió thế nào, chú anh đều sẽ đến đón cô bé về ngay.
Bạn gái của Khang Thắng cũng thế, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, đau bụng là lại làm nũng với Khang Thắng, nói cô ấy nhớ mẹ, thèm ăn món mẹ nấu.
Con gái thường nhạy cảm hơn, quyến luyến là một loại bản năng.
Những cô gái khác khi bị bệnh sẽ nhớ nhà, nhớ mẹ, còn Triệu Ước Tây thì không. Cô đã quen như vậy rồi, nghĩ rằng mình chỉ cần cố chịu đựng một chút là sẽ ổn.
Nhưng cô cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, vẫn là một cô gái nhỏ mà thôi.
Cô giống như chiếc kẹp sách hình bướm trong cuốn tài liệu dày cộp, mất tự do quá sớm, nhưng lại không nhận được sự che chở cần có, bị dồn ép dưới sức nặng vượt quá mức chịu đựng, khô kiệt đến cùng cực. Ngoài vẻ đẹp ra, mọi bản tính vốn có của cô đều bị tước đoạt.
Cô buộc phải tồn tại một cách mỏng manh và đơn độc, đồng thời gánh vác sự thiêng liêng mà người đọc sách áp đặt lên cô. Vẻ đẹp cao cấp gây chấn động thế gian ấy, được đánh đổi bằng cái giá là phải lột xác chính mình.
Triệu Mục Trinh nhẹ nhàng cầm bàn tay đang để ngoài chăn của cô, đặt vào lòng bàn tay mình. Anh không nắm chặt, sợ nếu cô muốn rút ra sẽ giật mình tỉnh giấc.
Chỉ yên lặng đặt đó, nhìn vết bầm tím nhỏ vì mũi kim trên mu bàn tay cô, các đốt ngón tay khẽ co lại, đó là một trạng thái bất an, trong giấc ngủ cũng sẽ nắm lấy anh rồi lại buông ra.
Anh để cô tuỳ ý.
Chỉ cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, cứ ở bên cạnh cô như thế.
Mãi đến lúc chiều tà, Ước Tây mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Triệu Mục Trinh kéo rèm cửa phòng cô ra, để những tia nắng ấm áp cuối cùng chiếu vào, ánh cam dịu như kem, nhẹ nhàng đổ xuống tấm chăn lông dài ở cuối giường.
“Vừa nãy mẹ em gọi một cuộc, anh không nghe máy. Giờ có muốn gọi lại không?”
Triệu Mục Trinh từ bên cửa sổ bước đến, đưa điện thoại cho Ước Tây.
Anh đi ngược chiều ánh hoàng hôn.
Ước Tây quay mặt về khung cửa sổ ngập trong ráng chiều, còn anh thì hướng về phía cô.
Vừa mới ngủ dậy, lại thêm hạ sốt chưa bao lâu, cả người cô không có tinh thần, trong miệng cũng đắng ngắt. Ước Tây không muốn nói chuyện lắm, nhận lấy điện thoại, thấy cuộc gọi nhỡ từ Cố Ngọc Bình.
Trong một khoảnh khắc, cô cứ tưởng Cố Ngọc Bình vẫn còn nhớ chuyện mỗi dịp cuối năm cô thường bị cảm, cho đến khi nhìn thấy tin nhắn mới của Ước Thư Lâm trong WeChat, chỉ nhìn mặt chữ cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt giận dữ bất lực của anh ta.
[ Mẹ chúng ta! Quen một ông Tây! ]
[ Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy ở trung tâm thương mại! Thì bà ấy định giấu chúng ta đến bao giờ! Bà ấy còn nói là đang chuẩn bị nói với chúng ta! ]
[ Nếu bà ấy bảo muốn sắp xếp cho hai anh em gặp mặt ăn cơm với cái lão Tây đó, cô đừng có đồng ý đấy nhé! Tôi đã từ chối rồi! ]
Ước Tây chẳng buồn để tâm đến anh ta, cũng không gọi lại cho Cố Ngọc Bình, trực tiếp mở WeChat gửi cho bà một tin nhắn:
[ Nếu chỉ là ăn một bữa cơm thôi thì sắp xếp trước Tết đi, báo cho con thời gian và địa chỉ trước một ngày. ]
Rất nhanh, Cố Ngọc Bình trả lời: [ Có phải anh con nói gì với con không? Tây Tây, anh con thật sự hiểu lầm rồi, mẹ và Nino đã quen nhau từ lâu, cậu ấy tuy nhỏ tuổi hơn mẹ rất nhiều, nhưng mẹ hiểu rõ con người cậu ấy. ]
Chỉ liếc đến cái tên của người đàn ông đó thôi, Ước Tây đã mất hứng đọc tiếp, cô nhanh chóng nhắn lại: [ Chuyện của mẹ, mẹ tự quyết là được, không cần giải thích với con. ]
Đến ngày gặp mặt ăn cơm, Ước Thư Lâm vẫn xuất hiện.
Cuối năm, các nhà hàng lớn nhỏ ở Bắc Hi đều đông nghịt khách, muốn đặt chỗ cũng khó.
Vị Nino mà Ước Thư Lâm gọi là “quỷ mắt xanh” kia, có lẽ để thể hiện sự tôn trọng đối với văn hoá Trung Hoa, đã cố ý chọn một nhà hàng vịt quay nằm trong con ngõ nhỏ gần lầu Chung Tước cho bữa tối ra mắt này. Quán ở sâu bên trong, phải đi theo bảng hiệu chỉ dẫn, rẽ ngang rẽ dọc mấy lần mới tới nơi.
Bên ngoài trông rất bình thường, nhưng bên trong quán lại là một thế giới khác. Đi qua bức bình phong là đến con đường lát đá, những viên đá nhỏ lấp đầy các khe hở, hai bên đường là những cây mai đỏ đang nở rộ.
Ước Tây chợt nhớ ra, cô từng đến đây với bạn bè rồi.
“Nhà hàng các anh nổi tiếng với món vịt quay sốt mơ phải không?”
Nhân viên phục vụ dẫn đường cho cô mặc chiếc áo bông truyền thống giản dị, vén tấm rèm dày lên, đưa cô vào đại sảnh, cười tít mắt nói: “Đúng rồi ạ.”
Vào phòng riêng ấm áp, Ước Tây cởi áo khoác ngoài, Cố Ngọc Bình giới thiệu cô như thế này:
“Đây là cô con gái nổi tiếng của em, đại minh tinh đấy.”
Nino bắt tay cô, cực kỳ nhiệt tình, dùng tiếng phổ thông phát âm ngọng nghịu nói: “Xinh đẹp quá.” Nói xong còn không quên kéo theo Cố Ngọc Bình vào lời khen, “Đẹp giống như em vậy.”
Ước Thư Lâm dù đang bóc hạt dẻ cười nhưng trông chẳng có vẻ gì là vui mừng, anh ta ngửa đầu bỏ hạt dẻ xanh trắng vào miệng, tiện tay cầm nắm vỏ rải loạt soạt xuống mặt bàn.
“Này! Bỏ tay ra! Đừng có chạm vào em gái tôi!”
Cố Ngọc Bình đạp anh ta một cái, đứa con trai hiếu thảo ngày nào nay làm ngơ.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nino, Ước Tây đã có cảm giác người đàn ông này giống như người mẫu quảng cáo đồ lót, toàn thân toát ra một thứ hormone “sai kích cỡ”. Ước Tây ngồi xuống bên cạnh Ước Thư Lâm, anh ta ghé sát tai cô, thấp giọng xác nhận suy đoán của cô.
“32 tuổi, huấn luyện viên cưỡi ngựa, từng chụp quảng cáo đồ lót nam. Cái tên quỷ mắt xanh này, chắc chắn chẳng phải loại tử tế gì đâu!”
Rác rưởi cũng có lúc khinh thường rác rưởi khác, có lẽ đây chính là quy luật phân cấp vận hành trong thế giới rác. Dù sao thì, thiếu gia nhà họ Ước cũng là một tên phế vật bản địa chính hiệu, khinh thường “rác nhập khẩu” là điều đương nhiên.
Ước Tây uống trà Bình Loa Xuân trên bàn, ánh mắt hờ hững liếc qua. Dáng vẻ thờ ơ lười biếng của cô thực sự đã chạm đến tinh tuý của sự khinh thường, lập tức khiến Ước Thư Lâm trông như một thái giám tổng quản đang mách lẻo với trưởng công chúa.
“Tưởng anh bảo không đến?”
Ước Thư Lâm có vấn đề nghiêm trọng trong việc tự nhận thức bản thân, đáp tỉnh bơ: “Tôi mà không đến? Vậy còn cô thì tính sao? Bà ấy bây giờ tâm trí đều dồn hết vào cái lão Tây này rồi!”
Một bữa cơm vừa quá mức nhiệt tình, lại vừa quá mức ngượng ngập.
Nhiệt tình ở chỗ người đàn ông ngoại quốc cứ thao thao bất tuyệt không ngừng, ngượng ngập ở chỗ Ước Thư Lâm liên tục châm chọc móc méo từng câu. Cố Ngọc Bình bị kẹt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, rõ ràng là một trọng tài thất bại.
Ước Tây không nói nhiều, mỗi lần cô đáp lại những lời bắt chuyện trên bàn ăn, giọng điệu đều toát ra sự hờ hững như thể sắp cạn sạch kiên nhẫn, dù là Nino hay Ước Thư Lâm đều không dám hỏi sâu thêm.
Ra khỏi quán, Ước Tây thấy cũng tạm được.
Món vịt quay sốt mơ khá ngon.
Nhưng bữa cơm này lại khiến Ước Thư Lâm hoàn toàn vỡ mộng.
Ánh sáng trong hẻm lờ mờ, anh ta đi bên cạnh Ước Tây, đá văng mấy viên sỏi nhỏ trên mặt đất. Hai tay đút vào túi áo khoác bóng chày, Ước Thư Lâm ngửa đầu 45 độ thở dài, từ miệng phả ra một làn khói trắng.
“Tây Tây, chúng ta thật sự không còn nhà nữa rồi.”
Ước Tây lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi nhanh chóng thu ánh mắt về, lấy kính râm đeo lên sống mũi, tiếp tục bước về phía trước.
Chả trách Tiểu Cốc hay trêu chọc, nói Ước Thư Lâm đúng là tên ngốc ngây thơ cuối cùng của nhà họ Ước. Tất cả mọi người đều đã sớm nhìn rõ hiện thực, chỉ có mình anh ta, giờ mới tỉnh khỏi giấc mộng, không dám tin vào sự thật.
“Bố anh sắp có đứa con riêng thứ hai, mẹ anh sắp lấy chồng ngoại quốc, giờ anh mới phát hiện ra không còn nhà nữa? Ước Thư Lâm, cung phản xạ của anh đi theo Thần Châu lên trời mấy chuyến, đến bây giờ mới quay về đấy à?”
Bên cạnh lại là một tiếng thở dài.
Một lúc sau, Ước Thư Lâm chuyển sự chú ý từ chuyện tình cảm của mẹ ruột sang em gái ruột, hỏi: “Chuyện của cô với Tần Hàn là sao thế?”
Ước Tây khoanh tay, cười nhạt: “Tôi với anh ta từng có gì sao?”
“Không phải tôi nói chứ, Tây Tây, người ta thật sự thích cô đấy. Lần trước uống say còn gọi tên cô, buồn lắm luôn.”
Ước Tây bật cười, xuỳ một tiếng:
“Hai bên trái phải còn có mấy cô em xinh xắn đứng nhìn mà đau lòng phải không? Bảo là ‘cô gái nào không có mắt thế, sao lại nhẫn tâm đến vậy?’ Đám bọn anh bị mấy cô em này chiều hư rồi đấy, tán gái dễ quá thành quen, đến khi gặp một người không chiều theo ý mình thì lại thấy khó hiểu?”
Ra khỏi ngõ là đến con đường lớn xe cộ qua lại tấp nập, từng dòng xe chạy như bay trên đường phố nội thành. Ước Tây gửi vị trí của mình cho Triệu Mục Trinh, giọng tuy không cao nhưng mang theo một vẻ kiêu ngạo không gì cản nổi.
“Tôi đã nói rồi, anh ta không xứng với tôi.”
“Người ta đường đường là thiếu gia của một công ty giải trí, gia đình không thiếu mối quan hệ, không thiếu tài nguyên, là con cưng của trời đấy. Cô biết không, ngay cả Tô Lăng Lăng cũng ngấm ngầm chủ động tiếp cận anh ta, vậy mà anh ta vẫn thích cô. Đàn ông có tiền sẽ hơi phóng khoáng một chút, có gì khó hiểu đâu? Tôi thấy nếu hai người thành đôi, cô chắc chắn đủ bản lĩnh quản được anh ta. Tây Tây, tôi nói vậy là đang nghĩ cho cô đấy! Giới giải trí của cô nhiều quy tắc ngầm như thế, tranh đấu như cơm bữa, cô chỉ là một cô gái nhỏ, nếu có thể tìm được người hậu thuẫn, sau này sẽ bớt được biết bao nhiêu đường vòng.”
Ước Tây không biết nên tức giận vì cái đầu heo của anh ta, hay là nên cảm động vì tấm lòng nghĩ cho cô của tên ngốc ngây thơ này.
“Tôi cũng thấy mình đủ bản lĩnh để quản được anh ta, nhưng thế thì sao? Tôi trước giờ không thích nuôi chó, về lâu về dài, mấy chục năm sau, ngay cả một chút tình yêu cũng phải dựa vào mưu mẹo để thuần hoá à? Tôi không yêu nghề diễn đến mức đó, diễn trên màn ảnh là đủ rồi.”
“Tôi cần rất rất nhiều tình yêu, là tình yêu chỉ dành riêng cho Triệu Ước Tây, không phải lựa chọn hàng đầu, mà là lựa chọn duy nhất, là không thể thay thế. Là nếu tôi không còn tồn tại, tình yêu ấy cũng sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.”
Ước Thư Lâm dường như bị cô nói cho ngây người, sau vài giây yên lặng, anh ta nhìn kỹ khuôn mặt Ước Tây. Từ nhỏ đã biết cô em gái của mình vô cùng xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên, anh ta thoáng thấy trên khuôn mặt ấy phảng phất một thứ gì đó… gần như là thần thánh.
Anh ta lắng nghe, quên cả chớp mắt.
“Có… có thứ như vậy thật ư?”
Ước Tây chẳng buồn trả lời, thu ánh mắt về: “Cũng đừng có lạm dụng từ ‘con cưng của trời’ quá. Nuôi ong bướm trong quán bar, tán gái ở hộp đêm, đấy mà gọi là con cưng của trời sao? Anh từng thấy con cưng của trời thực sự chưa?”
Được sương núi và ánh trăng che chở, lớn lên trong gió xuân nắng ấm, có cảm xúc ổn định, yêu ghét rõ ràng, nhận thức chính xác về giá trị bản thân, biết chịu trách nhiệm cho mọi lời nói và hành động của mình.
Ước Tây: “Nói anh cũng chẳng hiểu đâu.”
“Thật ra hơi hiểu rồi.”
Ước Tây: “Ít qua lại với đám người đó đi.”
Ước Thư Lâm gãi đầu, đoạn đường chỗ này khó bắt xe, anh ta ngó trước ngó sau, rồi lại thành khẩn nhìn về phía Ước Tây: “Từ sau khi bị tước bằng lái tôi ít gặp họ lắm, dạo này tôi đang lên kế hoạch cho tương lai. Tây Tây, cô còn tiền không? Tôi muốn mở một quán gà rán cho bạn gái tôi, đó là giấc mơ của cô ấy, cô ấy ——”
Chữ “muốn” còn chưa kịp thốt ra, đã bị Ước Tây đá cho méo cả giọng.
“Anh lại thay bạn gái?”
Ước Thư Lâm đau đớn kêu lên, ôm lấy bắp chân r*n r*.
Một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi tiến lại gần, hệ thống định vị thông báo sắp tới điểm đến. Tài xế Tiểu Trương vừa giảm tốc độ vừa nhìn ra lề đường, nói là mặc áo khoác đen, nhưng vẫn chưa dám chắc.
“Mục Trinh, người đang đấm đá kia… là cô Triệu phải không?”