Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 111.




Còn có một nguyên nhân khác, nói ra có lẽ hơi hão huyền một chút.

Ninh Hương không dám nói tay nghề mình giỏi đến đâu, nhưng từ trong đáy lòng cô thật sự yêu thích thêu thùa.

Bao nhiêu tay nghề truyền thống dân gian của Trung Quốc bởi vì quá trình truyền bá bị rạn vỡ mà biến mất trong làn sóng thời gian và lịch sử, khiến cho mọi người đều cảm thấy đau lòng và tiếc nuối. Những thứ khác cô không thể cứu vớt được, chỉ hy vọng nghề thêu có thể vĩnh viễn được truyền lại và tiếp tục phát triển.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy rằng hiện tại Ninh Hương chỉ là một thợ thêu không biết tên ở nông thôn, nhưng cô cũng là thợ thêu nhỏ có chút lý tưởng cá nhân. Lại nói, sức mạnh dù nhỏ nhưng cũng có giá trị của nó, có một phần ánh sáng thì phát một phần ánh sáng, cô hi vọng có thể đem giá trị này phát huy ra ngoài.

Thêu thùa là của quốc gia, của cả dân tộc chứ không phải của riêng ai. Chỉ khi nào có càng nhiều người cùng tham gia, càng nhiều người học được những tay nghề truyền thống cổ xưa của Trung Quốc thì mới có thể đem những nghệ thuật này truyền bá được từ đời này sang đời khác.

Bây giờ cô chỉ dạy Hồng Đào và những thợ thêu thôn Điềm Thuỷ, những thợ thêu này sẽ tiếp tục dạy cho con gái, cháu gái bọn họ. Như vậy thêu thùa mới có thể truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Bằng không sau này khi xã hội phát triển, rất nhiều người trẻ tuổi đọc sách biết chữ kiến thức càng nhiều, nhưng trong lòng lại xốc nổi xem thường những tay nghề truyền thống này. Họ cảm thấy những món đồ này vừa tốn sức lại dư thừa, không muốn đụng chạm tiếp xúc với những tay nghề truyền thống dân gian, dần dần chúng sẽ thật sự bị thất truyền.

Người sống, có một chút lý tưởng, một vài chuyện để theo đuổi, cho dù chỉ có chính mình hiểu, cũng sẽ càng hạnh phúc và phong phú hơn một chút.

Ít nhất, trên phương diện tinh thần của mình vĩnh viễn sẽ không cằn cỗi trống vắng.

Còn có một nguyên nhân khác, nói ra có lẽ hơi hão huyền một chút.

Ninh Hương không dám nói tay nghề mình giỏi đến đâu, nhưng từ trong đáy lòng cô thật sự yêu thích thêu thùa.

Bao nhiêu tay nghề truyền thống dân gian của Trung Quốc bởi vì quá trình truyền bá bị rạn vỡ mà biến mất trong làn sóng thời gian và lịch sử, khiến cho mọi người đều cảm thấy đau lòng và tiếc nuối. Những thứ khác cô không thể cứu vớt được, chỉ hy vọng nghề thêu có thể vĩnh viễn được truyền lại và tiếp tục phát triển.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy rằng hiện tại Ninh Hương chỉ là một thợ thêu không biết tên ở nông thôn, nhưng cô cũng là thợ thêu nhỏ có chút lý tưởng cá nhân. Lại nói, sức mạnh dù nhỏ nhưng cũng có giá trị của nó, có một phần ánh sáng thì phát một phần ánh sáng, cô hi vọng có thể đem giá trị này phát huy ra ngoài.

Thêu thùa là của quốc gia, của cả dân tộc chứ không phải của riêng ai. Chỉ khi nào có càng nhiều người cùng tham gia, càng nhiều người học được những tay nghề truyền thống cổ xưa của Trung Quốc thì mới có thể đem những nghệ thuật này truyền bá được từ đời này sang đời khác.

Bây giờ cô chỉ dạy Hồng Đào và những thợ thêu thôn Điềm Thuỷ, những thợ thêu này sẽ tiếp tục dạy cho con gái, cháu gái bọn họ. Như vậy thêu thùa mới có thể truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Bằng không sau này khi xã hội phát triển, rất nhiều người trẻ tuổi đọc sách biết chữ kiến thức càng nhiều, nhưng trong lòng lại xốc nổi xem thường những tay nghề truyền thống này. Họ cảm thấy những món đồ này vừa tốn sức lại dư thừa, không muốn đụng chạm tiếp xúc với những tay nghề truyền thống dân gian, dần dần chúng sẽ thật sự bị thất truyền.

Người sống, có một chút lý tưởng, một vài chuyện để theo đuổi, cho dù chỉ có chính mình hiểu, cũng sẽ càng hạnh phúc và phong phú hơn một chút.

Ít nhất, trên phương diện tinh thần của mình vĩnh viễn sẽ không cằn cỗi trống vắng.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận