Châu Văn Khiết nhìn cô cười cười, thấy mặt trời bên ngoài còn rất cao, lại nói với Ninh Hương: “Vừa khéo hôm nay cô không có việc gì, trò còn nhớ không, trước đây cô nói chờ trò đến Tô Thành sẽ dẫn trò đi làm quen đại sư khác.”
Đương nhiên là nhớ, Ninh Hương nghe thấy lời này, vẻ mặt đều trở nên sáng, vội vàng gật đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Châu Văn Khiết cười đứng lên, nói với Ninh Hương: “Đi, trò cầm sản phẩm thêu theo, cô dẫn trò tìm đại sư đó xem xem.”
Ninh Hương trong nháy mắt liền kích động, vội vàng cất sản phẩm thêu vào trong cặp, sau đó cô theo Châu Văn Khiết ra ngoài, đi qua mấy con đường, tiến vào một khu dân cư khác, đến nhà đại sư trong mà bà ấy nói.
Đại sư là một cụ bà tóc bạc, nhìn tuổi tác còn lớn hơn Vương Lệ Trân, nhưng khí chất rất khác nhau.
Châu Văn Khiết ở giữa giới thiệu: “Trò trước đó có nhắc với cô, cô cũng có xem qua tác phẩm của trò ấy, thợ thêu A Hương của trấn Mộc Hồ. Cô không phải luôn muốn gặp trò ấy một lần sao, hôm nay trò dẫn trò ấy đến gặp cô.”
Nói xong lại cười với Ninh Hương: “Đây là Lý đại sư của chúng ta, Lý Tố Phân.”
Ninh Hương vội đáp lời gọi người: “Chào Lý đại sư.”
Lý Tố Phân nhìn Châu Văn Khiết một cái, lại nhìn về phía Ninh Hương cười nói: “Gì mà đại sư với không đại sư, chỉ là một bà già bình thường thôi. Cháu đừng nghe trò ấy gọi bậy, gọi bà bằng bà là được rồi.”
Ninh Hương còn chưa lên tiếng, Châu Văn Khiết tiếp lời: “Cô mà bình thường, vậy những cụ bà khác là gì?”
Nhìn hai bà ấy thoải mái nói chuyện qua lại như vậy, Ninh Hương ở bên cạnh chỉ cười.
Lý Tố Phân không để ý Châu Văn Khiết nữa, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Đi, A Hương, chúng ta vào nhà ngồi nói chuyện.”
Ninh Hương đi theo bà ấy vào, Châu Văn Khiết hiển nhiên cũng đi ở bên cạnh. Ba người vào nhà ngồi xuống, Châu Văn Khiết tự mình đi rót nước châm trà, Ninh Hương ngượng ngùng đứng dậy giúp đỡ, bảo bà ấy trở lại ngồi.
Rót nước xong ba người liền ngồi xuống nói chuyện, Lý Tố Phân thao thao bất tuyệt khen Ninh Hương, nói sản phẩm cô thêu rất đẹp. Nói bà ấy đã sớm xem tác phẩm của cô, vẫn luôn muốn nhìn thấy cô, hôm nay gặp được, là một cô gái xinh đẹp, đẹp như đồ thêu cô làm ra.
Ninh Hương bị bà ấy thổi phồng đến mức mặt đỏ rần.
Châu Văn Khiết nhìn cô cười cười, thấy mặt trời bên ngoài còn rất cao, lại nói với Ninh Hương: “Vừa khéo hôm nay cô không có việc gì, trò còn nhớ không, trước đây cô nói chờ trò đến Tô Thành sẽ dẫn trò đi làm quen đại sư khác.”
Đương nhiên là nhớ, Ninh Hương nghe thấy lời này, vẻ mặt đều trở nên sáng, vội vàng gật đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Châu Văn Khiết cười đứng lên, nói với Ninh Hương: “Đi, trò cầm sản phẩm thêu theo, cô dẫn trò tìm đại sư đó xem xem.”
Ninh Hương trong nháy mắt liền kích động, vội vàng cất sản phẩm thêu vào trong cặp, sau đó cô theo Châu Văn Khiết ra ngoài, đi qua mấy con đường, tiến vào một khu dân cư khác, đến nhà đại sư trong mà bà ấy nói.
Đại sư là một cụ bà tóc bạc, nhìn tuổi tác còn lớn hơn Vương Lệ Trân, nhưng khí chất rất khác nhau.
Châu Văn Khiết ở giữa giới thiệu: “Trò trước đó có nhắc với cô, cô cũng có xem qua tác phẩm của trò ấy, thợ thêu A Hương của trấn Mộc Hồ. Cô không phải luôn muốn gặp trò ấy một lần sao, hôm nay trò dẫn trò ấy đến gặp cô.”
Nói xong lại cười với Ninh Hương: “Đây là Lý đại sư của chúng ta, Lý Tố Phân.”
Ninh Hương vội đáp lời gọi người: “Chào Lý đại sư.”
Lý Tố Phân nhìn Châu Văn Khiết một cái, lại nhìn về phía Ninh Hương cười nói: “Gì mà đại sư với không đại sư, chỉ là một bà già bình thường thôi. Cháu đừng nghe trò ấy gọi bậy, gọi bà bằng bà là được rồi.”
Ninh Hương còn chưa lên tiếng, Châu Văn Khiết tiếp lời: “Cô mà bình thường, vậy những cụ bà khác là gì?”
Nhìn hai bà ấy thoải mái nói chuyện qua lại như vậy, Ninh Hương ở bên cạnh chỉ cười.
Lý Tố Phân không để ý Châu Văn Khiết nữa, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Đi, A Hương, chúng ta vào nhà ngồi nói chuyện.”
Ninh Hương đi theo bà ấy vào, Châu Văn Khiết hiển nhiên cũng đi ở bên cạnh. Ba người vào nhà ngồi xuống, Châu Văn Khiết tự mình đi rót nước châm trà, Ninh Hương ngượng ngùng đứng dậy giúp đỡ, bảo bà ấy trở lại ngồi.
Rót nước xong ba người liền ngồi xuống nói chuyện, Lý Tố Phân thao thao bất tuyệt khen Ninh Hương, nói sản phẩm cô thêu rất đẹp. Nói bà ấy đã sớm xem tác phẩm của cô, vẫn luôn muốn nhìn thấy cô, hôm nay gặp được, là một cô gái xinh đẹp, đẹp như đồ thêu cô làm ra.
Ninh Hương bị bà ấy thổi phồng đến mức mặt đỏ rần.