Nhìn thấy Ninh Ba Ninh Dương đ.â.m vào mấy đứa nhóc đánh nhau, cả lũ ôm lấy nhựa cuộn tròn trên đất, tao cưỡi lên mày đ.ấ.m hai cái, mày cưỡi lên người tao tát hai phát, cô cũng không bước lên phía trước bước nào nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn một lúc, cô liền coi như chưa có chuyện gì xảy ra, quay người rời đi.
Đi dọc theo bờ đường nhặt thêm một chút củi nữa, trong miệng lẩm nhẩm đọc bài văn, quay về thuyền nhỏ của mình.
Đi đến thuyền thì chậm rãi thổi lửa nấu cơm tối, miệng vẫn bận bịu giống như tay, đem cả một bài thơ đọc thuộc lòng răm rắp.
Nấu cơm xong vẫn để cơm ủ trong nồi, quay người đi đến mui thuyền hóng gió, nhưng cô vừa mới từ trong lều bước ra đã nhìn thấy Lâm Kiến Đông. Lâm Kiến đông cũng vừa đến bờ sông, nhìn thấy Ninh Hương bước ra, bất ngờ khẽ cười một cái.
Ninh Hương lần này không cần gọi anh nữa, trực tiếp xuống thuyền đi lên bờ.
Lâm Kiến Đông đến tìm cô, tự nhiên sẽ có chuyện cần nói.
Anh đưa Ninh Hương đến bên cạnh một mảnh đất nhỏ, đứng trên một góc đất nhỏ hình tam giác, nói với Ninh Hương: “Anh nói chuyện với bí thư Hứa rồi, mảnh đất dưới chân này chia cho em. Anh lấy vôi rải để phân ranh giới rồi, mảnh đất hình tam giác này em thấy có ổn không?”
Mảnh đất này thì có gì là không ổn chứ, người trong nhà đã không nhận cô rồi, Lâm Kiến Đông còn có thể chia cho cô mảnh đất như thế, tuy rằng hình dáng không đẹp, diện tích cũng không lớn, nhưng cũng xem như đã chăm sóc cho cô rất tốt rồi.
Vốn dĩ cô đã ly hôn rồi thì không còn là người của đại đội Cam Hà nữa, theo hộ khẩu thì chỉ có thể đến đại đội Điềm Thủy. Dựa theo quy định, quay về thì sẽ là về nhà. Nhưng cô bây giờ không có nhà để về, chỉ có thể mặt dày đi ỷ lại tổ chức thôi.
Sau khi giúp cô giải quyết từ việc này đến việc khác, Ninh Hương bây giờ cũng không chỉ cảm ơn suông với Lâm Kiến Đông nữa, mà coi anh là bạn bè. Cô đứng trên mảnh đất hình tam giác suy nghĩ một hồi, ngoảnh đầu nói với Lâm Kiến Đông: “Khi nào rảnh, em mời anh đi đến Tô Thành ăn bánh bao chiên, thăm quan lâm viên, nghe bình đàn.”
Lâm Kiến Đông trước giờ chưa nghe qua lời nói nào hào sảng như thế, anh ngay lập tức cười: “Thật hay giả thế?”
Chèo thuyền đến Tô Thành phải tốn nửa ngày trời, anh lớn ngần này rồi còn chưa đi đến Tô Thành lần nào.
“Tất nhiên là thật rồi.”
Ninh Hương không hề do dự mà đáp, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lập tức đổi giọng nói: “Nhưng bây giờ em là đối tượng bị nhắm đến bàn tán trong thôn, anh qua lại với em khó tránh khỏi bị người khác nói ra nói vào, đợi sau này có cơ hội thích hợp vậy.”
Nhìn thấy Ninh Ba Ninh Dương đ.â.m vào mấy đứa nhóc đánh nhau, cả lũ ôm lấy nhựa cuộn tròn trên đất, tao cưỡi lên mày đ.ấ.m hai cái, mày cưỡi lên người tao tát hai phát, cô cũng không bước lên phía trước bước nào nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn một lúc, cô liền coi như chưa có chuyện gì xảy ra, quay người rời đi.
Đi dọc theo bờ đường nhặt thêm một chút củi nữa, trong miệng lẩm nhẩm đọc bài văn, quay về thuyền nhỏ của mình.
Đi đến thuyền thì chậm rãi thổi lửa nấu cơm tối, miệng vẫn bận bịu giống như tay, đem cả một bài thơ đọc thuộc lòng răm rắp.
Nấu cơm xong vẫn để cơm ủ trong nồi, quay người đi đến mui thuyền hóng gió, nhưng cô vừa mới từ trong lều bước ra đã nhìn thấy Lâm Kiến Đông. Lâm Kiến đông cũng vừa đến bờ sông, nhìn thấy Ninh Hương bước ra, bất ngờ khẽ cười một cái.
Ninh Hương lần này không cần gọi anh nữa, trực tiếp xuống thuyền đi lên bờ.
Lâm Kiến Đông đến tìm cô, tự nhiên sẽ có chuyện cần nói.
Anh đưa Ninh Hương đến bên cạnh một mảnh đất nhỏ, đứng trên một góc đất nhỏ hình tam giác, nói với Ninh Hương: “Anh nói chuyện với bí thư Hứa rồi, mảnh đất dưới chân này chia cho em. Anh lấy vôi rải để phân ranh giới rồi, mảnh đất hình tam giác này em thấy có ổn không?”
Mảnh đất này thì có gì là không ổn chứ, người trong nhà đã không nhận cô rồi, Lâm Kiến Đông còn có thể chia cho cô mảnh đất như thế, tuy rằng hình dáng không đẹp, diện tích cũng không lớn, nhưng cũng xem như đã chăm sóc cho cô rất tốt rồi.
Vốn dĩ cô đã ly hôn rồi thì không còn là người của đại đội Cam Hà nữa, theo hộ khẩu thì chỉ có thể đến đại đội Điềm Thủy. Dựa theo quy định, quay về thì sẽ là về nhà. Nhưng cô bây giờ không có nhà để về, chỉ có thể mặt dày đi ỷ lại tổ chức thôi.
Sau khi giúp cô giải quyết từ việc này đến việc khác, Ninh Hương bây giờ cũng không chỉ cảm ơn suông với Lâm Kiến Đông nữa, mà coi anh là bạn bè. Cô đứng trên mảnh đất hình tam giác suy nghĩ một hồi, ngoảnh đầu nói với Lâm Kiến Đông: “Khi nào rảnh, em mời anh đi đến Tô Thành ăn bánh bao chiên, thăm quan lâm viên, nghe bình đàn.”
Lâm Kiến Đông trước giờ chưa nghe qua lời nói nào hào sảng như thế, anh ngay lập tức cười: “Thật hay giả thế?”
Chèo thuyền đến Tô Thành phải tốn nửa ngày trời, anh lớn ngần này rồi còn chưa đi đến Tô Thành lần nào.
“Tất nhiên là thật rồi.”
Ninh Hương không hề do dự mà đáp, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lập tức đổi giọng nói: “Nhưng bây giờ em là đối tượng bị nhắm đến bàn tán trong thôn, anh qua lại với em khó tránh khỏi bị người khác nói ra nói vào, đợi sau này có cơ hội thích hợp vậy.”