Ninh Lan ngập ngừng một lúc, nhìn Hồ Tú Liên, lại nhìn Ninh Kim Sinh, mím môi nói: “Còn hơn một tháng nữa là con tốt nghiệp rồi, các bạn trong lớp chuẩn bị đi nhà hàng thuộc quản lý nhà nước trên Huyện thành ăn bữa tiệc chia tay, còn tặng quà cho nhau… …”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồ Tú Liên không nghĩ nhiều, đợi cô ấy nói tiếp. Ninh Kim Sinh ngược lại phản ứng nhanh, thấy cô ấy không nói tiếp nữa, trực tiếp nhìn cô ấy hỏi: “Cần tiền?”
Ninh Lan gắp một ít cơm cho vào mồm chậm rãi nhai, cúi xuống im lặng gật đầu.
Cô ấy vừa gật đầu xong, còn chưa kịp thấp thỏm thì đã nghe Hồ Tú Liên nói: “Tiền ở đâu ra? Tình cảnh trong nhà như nào con không biết à? Còn muốn lấy tiền đến nhà hàng ăn cơm, một lớp hai ba chục người, ai con cũng muốn tặng quà à?”
Ninh Lan nhìn Hồ Tú Liên mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Người khác đều tặng… …”
Hồ Tú Liên nói chuyện không khách khí, “Người khác là người khác, mày là mày, nhà chúng ta không có nhiều tiền như vậy để mày đi ăn cơm nhà hàng, còn tặng quà cho hai ba chục người. Khi chị mày lớn bằng mày đã kiếm cho nhà mình biết bao nhiêu tiền rồi? Còn mày, ngày ngày chỉ biết giơ tay xin tiền, làm như tiền trong nhà đều từ trên trời rơi xuống ấy.”
Ninh Lan bị nói đến tức giận, nhìn Hồ Tú Liên hỏi một câu: “Chị con ly hôn làm cho nhà chúng ta không ngẩng đầu nổi ở đại đội, mỗi ngày ra ngoài đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, sao mẹ không nói?”
Hồ Tú Liên tức đến trừng mắt, “Làm sao nhà chúng ta không ngẩng đầu nổi ở đại đội, mày còn vui mừng à? ! Muốn tiền thì tự đi mà kiếm! Mười bảy mười tám tuổi rồi, cả ngày chỉ biết giơ tay xin tiền!”
Thường thì mấy chuyện làm người xấu này, Ninh Kim Sinh chỉ im lặng ở bên cạnh. Đương nhiên ông cũng không trộm cho Ninh Lan tiền, nhà bọn họ cộng lại cũng chỉ có chút này, không thể không dành để Ninh Ba, Ninh Dương đi học lấy vợ?
Ninh Lan bị mắng đến đỏ cả mắt, giận dỗi không nói chuyện.
Trong lòng cô ấy tất nhiên là vô cùng ấm ức, trong lớp hai bà chục người, ai cũng đến nhà hàng liên hoan, chẳng lẽ chỉ có cô ấy không đi sao? Người ta ai cũng tặng quà tốt nghiệp, chẳng lẽ chỉ cô ấy không tặng?
Cô ấy cần còn mặt mũi, không muốn mất mặt trước nhiều bạn cùng lớp như vậy, để người ta cười nhạo cô ấy.
Buổi tối cho đến khi nằm lên giường đi ngủ, trong lòng cô ấy vẫn còn giận, càng nghĩ càng ấm ức, thậm chí khóe mắt còn ươn ướt. Nhưng cô ấy không khóc, chỉ cắn răng nghĩ-------gia đình nghèo nàn gì vậy, muốn cái gì cũng không có.
Ninh Lan ngập ngừng một lúc, nhìn Hồ Tú Liên, lại nhìn Ninh Kim Sinh, mím môi nói: “Còn hơn một tháng nữa là con tốt nghiệp rồi, các bạn trong lớp chuẩn bị đi nhà hàng thuộc quản lý nhà nước trên Huyện thành ăn bữa tiệc chia tay, còn tặng quà cho nhau… …”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồ Tú Liên không nghĩ nhiều, đợi cô ấy nói tiếp. Ninh Kim Sinh ngược lại phản ứng nhanh, thấy cô ấy không nói tiếp nữa, trực tiếp nhìn cô ấy hỏi: “Cần tiền?”
Ninh Lan gắp một ít cơm cho vào mồm chậm rãi nhai, cúi xuống im lặng gật đầu.
Cô ấy vừa gật đầu xong, còn chưa kịp thấp thỏm thì đã nghe Hồ Tú Liên nói: “Tiền ở đâu ra? Tình cảnh trong nhà như nào con không biết à? Còn muốn lấy tiền đến nhà hàng ăn cơm, một lớp hai ba chục người, ai con cũng muốn tặng quà à?”
Ninh Lan nhìn Hồ Tú Liên mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Người khác đều tặng… …”
Hồ Tú Liên nói chuyện không khách khí, “Người khác là người khác, mày là mày, nhà chúng ta không có nhiều tiền như vậy để mày đi ăn cơm nhà hàng, còn tặng quà cho hai ba chục người. Khi chị mày lớn bằng mày đã kiếm cho nhà mình biết bao nhiêu tiền rồi? Còn mày, ngày ngày chỉ biết giơ tay xin tiền, làm như tiền trong nhà đều từ trên trời rơi xuống ấy.”
Ninh Lan bị nói đến tức giận, nhìn Hồ Tú Liên hỏi một câu: “Chị con ly hôn làm cho nhà chúng ta không ngẩng đầu nổi ở đại đội, mỗi ngày ra ngoài đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, sao mẹ không nói?”
Hồ Tú Liên tức đến trừng mắt, “Làm sao nhà chúng ta không ngẩng đầu nổi ở đại đội, mày còn vui mừng à? ! Muốn tiền thì tự đi mà kiếm! Mười bảy mười tám tuổi rồi, cả ngày chỉ biết giơ tay xin tiền!”
Thường thì mấy chuyện làm người xấu này, Ninh Kim Sinh chỉ im lặng ở bên cạnh. Đương nhiên ông cũng không trộm cho Ninh Lan tiền, nhà bọn họ cộng lại cũng chỉ có chút này, không thể không dành để Ninh Ba, Ninh Dương đi học lấy vợ?
Ninh Lan bị mắng đến đỏ cả mắt, giận dỗi không nói chuyện.
Trong lòng cô ấy tất nhiên là vô cùng ấm ức, trong lớp hai bà chục người, ai cũng đến nhà hàng liên hoan, chẳng lẽ chỉ có cô ấy không đi sao? Người ta ai cũng tặng quà tốt nghiệp, chẳng lẽ chỉ cô ấy không tặng?
Cô ấy cần còn mặt mũi, không muốn mất mặt trước nhiều bạn cùng lớp như vậy, để người ta cười nhạo cô ấy.
Buổi tối cho đến khi nằm lên giường đi ngủ, trong lòng cô ấy vẫn còn giận, càng nghĩ càng ấm ức, thậm chí khóe mắt còn ươn ướt. Nhưng cô ấy không khóc, chỉ cắn răng nghĩ-------gia đình nghèo nàn gì vậy, muốn cái gì cũng không có.