Không nói đến Ninh Hương nữa, Hồ Tú Liên lại đem đề tài câu chuyện kéo về trên người Ninh Lan: “Bắt đầu từ ngày mai, mày đi làm việc với tao, đừng có ở nhà ngây ngô nữa. Mày không tìm được việc làm, vậy thì đi làm việc kiếm công điểm.”
Bây giờ Ninh Lan mới mười bảy, lấy chồng thì vẫn còn sớm nên để cô ấy ở nhà làm việc thêm một năm nữa.
Nghe bà nói như thế, Ninh Lan rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, thay đổi sắc mặt nhìn Hồ Tú Liên —— Tay chân cô ấy tinh tế mềm mại thế này, từ nhỏ đến lớn bởi vì đi học nên chưa từng làm qua gì việc nặng nhọc. Lao động ở trường học cũng không nặng, cô ấy đi làm công thì làm cái gì?
Làm công kiếm sống đều rất nặng nhọc, không nói tới chuyện dầm mưa dãi nắng, gió thổi sương giá, còn phải có sức lực. Đặc biệt bây giờ là mùa đông, tất cả mọi người trong các đại đội đều đang làm các loại công trình xây dựng cơ bản như đánh đập, sửa chữa đường sông, thu dọn bãi sông,v.v… tất cả đều là công việc chân tay.
Hơn nữa gần đây trong thôn liên tục khuyến khích nói qua chuyện muốn Tết xuân cũng có cách mạng hóa, vì thế có khả năng ăn Tết cũng sẽ không được nghỉ ngơi, mỗi ngày đều phải đi làm công. Đương nhiên, mỗi một ngày công sẽ ghi lại công điểm ngày đó, không làm thì sẽ không có.
Hơi do dự một chút, Ninh Lan mở miệng nhỏ giọng nói: “Con. . . . . . Không muốn đi.”
Sắc mặt Hồ Tú Liên lại chìm xuống: “Vậy mày muốn làm gì?”
Ninh Lan nhai cơm tẻ không nói chuyện.
Hồ Tú Liên lại nói: “Mày có bản lĩnh như chị cả mày thì mày cũng đi làm nghề thêu đi, gió thổi không tới mặt mưa xối không đến người. Còn nếu mày có khả năng hơn nữa, vậy đi tới đơn vị chính thức tìm lớp học, tự tìm cho mình một công ăn việc làm ổn định. Bọn tao cũng vui vẻ, mà lương cao còn có mặt mũi. Mày trước nhất không làm được nghề thêu, thứ hai không tìm được một công việc đàng hoàng, nếu không đi đội sản xuất kiếm công điểm, mày nghĩ xem mày định đi làm gì?”