Thiên Kim Danh Y

Chương 26: Không đến.




Trên đường tới huyện thành, Tô Liên Y với Mã lão đầu trò chuyện rôm rả, Mã lão đầu vừa đánh xe lừa vừa gặm bánh bao Tô Liên Y đưa, miệng thì khoác lác kể chuyện tứ phương, nào chuyện ly kỳ, nào chuyện giai thoại, vui đến mức quên cả đường xa.

Chẳng mấy chốc đã tới cổng huyện thành.

“Mã đại thúc, ngươi cho xe dừng lại một chút.” Tô Liên Y lên tiếng.

“Được!” Mã lão đầu giật cương dừng xe, quay lại hỏi: “Liên Y, ngươi có chuyện gì thế?”

Tô Liên Y nhanh nhẹn nhảy xuống xe, cầm chặt bọc đồ trong tay:

“Mã đại thúc, ta không vào phủ Lý gia nữa đâu, ngươi mang rượu vào phủ mất khoảng bao lâu ạ? Ta tranh thủ ra chợ huyện dạo một vòng, lát nữa quay lại đây gặp ngươi cùng về.”

Mã lão đầu nghe vậy thì mừng rỡ, vỗ mạnh đùi cười ha hả: “Con bé ngoan, thế mới phải chứ! Chuyện hôn nhân quan trọng là môn đăng hộ đối, cái nhà Lý gia ấy à, vốn dĩ chẳng phải người trong làng mình có thể với tới. Có gả vào cũng chẳng có ngày nào sung sướng đâu. Còn tiểu tử Đại Hổ tuy ít nói nhưng khỏe mạnh, biết làm ruộng, hai đứa chăm chỉ thì rồi cũng sẽ khấm khá thôi.”

“…” Tô Liên Y chỉ biết cười khổ: “Vâng, vâng, Mã đại thúc nói phải ạ. Giờ ta cũng buông chuyện đó rồi. Ta ra chợ mua chút đồ, lát nữa gặp lại ngươi về cùng nhé.”

Trong lòng thì gào thầm: Trời ơi, oan quá mà!

Hai người hẹn nhau giờ quay về, rồi liền tách ra hành động. Trong lòng Tô Liên Y háo hức, tung tăng đi dạo khắp khu chợ huyện, còn Mã lão đầu thì đánh xe lừa chở rượu thẳng tới phủ Lý gia.

Trước cổng sau phủ Lý gia, Thúy Nhi dẫn theo mấy người, từ xa đã nhìn thấy xe lừa nhà Tô gia chở rượu lộc cộc chạy vào cổng sau. Trong lòng càng thêm căng thẳng, sát khí trong mắt lóe lên. Hôm nay, nhất định phải lấy mạng con béo đó!

Mã lão đầu dắt xe vào sân, quản sự ra đón, lại có vài gia đinh nhanh tay khiêng xuống ba thùng rượu lớn.

Vì sao một phủ lớn như phủ Lý gia lại cứ khăng khăng uống rượu lò nhà Tô gia? Dĩ nhiên, cũng có nguyên do của nó…

Bên cạnh thôn Tô Gia có một ngọn núi lớn, dân trong thôn gọi là núi Tiên Thủy. Trên đỉnh núi có một con suối, nước suối chảy xuống tụ lại ở lưng chừng núi thành một cái đầm, tuyệt nhiên không hề chảy xuống chân núi dù chỉ một giọt. Nước suối ở đây trong veo, ngọt mát, dùng pha trà thì hương thanh vị nhẹ, đem nấu rượu thì rượu ngọt đậm, hậu vị êm dịu khác thường.

Từng có người tính chuyện dẫn suối chảy xuống dưới núi, nhưng thử hết cách này đến cách khác, cứ đến chỗ đầm là nước lại tự nhiên ngấm xuống đất, chẳng chịu chảy xuống chân núi, cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.

Xưởng rượu của Tô gia là nghề gia truyền, dùng công thức cổ xưa, điều quý nhất chính là nước suối Tiên Thủy này. Nước được dân làng cõng từng thùng xuống núi, cực nhọc nhưng quý giá.

Mười mấy năm trước, gia chủ Lý gia, Lý Phúc An từng vô tình uống được rượu của Xưởng rượu Tô gia. Từ đó về sau mê mẩn không dứt, uống rượu thì chỉ uống rượu nhà Tô Gia mà thôi.

Lý Phúc An là người làm ăn, rất khôn ngoan, từng tính chuyện trực tiếp mua đứt lò rượu nhà Tô gia, hoặc tự mở một lò rượu khác ngay dưới chân núi Tiên Thủy. Hắn từng mượn cớ mời mấy khách lớn đến uống rượu, cho họ nếm thử rượu của nhà Tô gia. Thế nhưng mấy vị khách ấy cũng chẳng mấy mặn mà, lại thêm chuyện lấy nước trên núi khó như vậy, cuối cùng Lý Phúc An đành bỏ ý định.

Cứ thế, phủ Lý gia trở thành khách hàng lớn nhất của xưởng rượu Tô gia.

“Ủa? Con béo đáng ghét đó sao không thấy tới?” Một a hoàn đứng cạnh Thúy Nhi tò mò cất tiếng. Đám người này đều do Thúy Nhi dẫn theo, chuẩn bị “xử lý” Tô Liên Y như lần trước.

Thúy Nhi đảo mắt nhìn quanh, quả thật ngoài lão già chở rượu thì chẳng thấy bóng dáng Tô Liên Y đâu cả. Nàng ta cau mày, ra lệnh cho một a hoàn lanh lợi: “Ngươi đi hỏi thử xem, nhớ khéo miệng một chút.”

“Dạ, Thúy Nhi tỷ.” A hoàn kia vâng lời, liền nhanh chân chạy đi.

Trước cổng sân sau, quản sự đã nhận rượu xong, đưa biên lai cho Mã lão đầu. Lúc này, một nha hoàn mặt mày tươi cười bước lại gần, cất giọng ngọt ngào: “Đại thúc mang rượu tới à? Sao không thấy Liên Y tỷ đâu thế?”

Mã lão đầu thấy đây là nha hoàn lạ mặt, trong bụng lấy làm lạ: từ bao giờ Liên Y lại quen thân với nha hoàn trong phủ Lý gia vậy? Ông đáp thật thà: “Liên Y hôm nay ra chợ mua ít đồ, không ghé Lý phủ.”

“À?” Không chỉ nha hoàn kia mà cả quản sự cùng mấy tên gia đinh đứng bên cạnh cũng khẽ trố mắt: Con béo Tô Liên Y ấy mà không tới Lý phủ? Lạ thật!

“Vậy… Liên Y tỷ lát nữa có quay lại không? Mấy bữa nay không gặp, nhớ tỷ ấy quá chừng.” Nha hoàn lại cố gặng hỏi, giọng ngọt như mật.

Mã lão đầu vốn là lão nông thật thà, đầu óc đơn giản, nghe nha hoàn nói vậy thì cũng tin sái cổ, cứ ngỡ nha hoàn này thật sự thân thiết với Tô Liên Y.

“Hôm nay nha đầu Liên Y không vào phủ đâu, vừa hẹn rồi, nó mua xong đồ thì hai người chúng ta về thẳng thôn luôn.”

“À, ra vậy, đa tạ đại thúc ạ.” Nói xong, nha hoàn kia lập tức quay gót rời đi, bước chân thoăn thoắt, chẳng để lộ chút sơ hở.

Nếu chuyện này xảy ra tầm một tháng trước, chắc chắn Mã lão đầu sẽ nghi hoặc mãi không thôi: Nha hoàn phủ Lý gia cao quý thế, sao lại tự dưng quan tâm đến con béo Tô Liên Y? Nhưng dạo gần đây tiếp xúc nhiều, lão thấy nha đầu  Liên Y cũng khéo léo, biết điều, tính tình lại không tệ, nên cũng không nghĩ ngợi chi cho lắm, chỉ cho là nha hoàn kia quý mến cô từ sớm thôi.

Mà lúc này, phía sau tảng giả sơn bên cạnh hồ non bộ, mấy nha hoàn khác đã lén lút nấp sẵn, rình nghe mọi chuyện từ đầu đến cuối...

“Thúy Nhi tỷ, con mụ béo chết tiệt ấy hôm nay lại không vào phủ. Ông già kia nói nó đi chợ mua đồ, không ghé Lý phủ nữa rồi.” Nha hoàn cúi đầu bẩm báo.

“Cái gì? Không đến?” Một loạt nha hoàn lớn nhỏ xung quanh đều kinh hô.

Thúy Nhi nhất thời ngẩn người, sắc mặt chợt trắng bệch: “Mấy đứa ở lại đây canh kỹ, ta đi một lát rồi về ngay.” Việc này liên quan đến mạng của nàng ta, tuyệt đối không dám sơ suất. Dứt lời, nàng ta vén váy chạy thẳng về phía thư phòng của Nhị thiếu gia.

Trong thư phòng Hải Đường Viên, Lý Ngọc Đường đang cùng quản sự rà soát sổ sách, thần sắc điềm nhiên, tựa hồ hoàn toàn không hay biết chuyện máu sắp đổ nơi hậu viện.

“Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia! Tiểu tỳ cầu kiến Nhị thiếu gia!” Tiếng Thúy Nhi dồn dập, mang theo vẻ hoảng loạn, vang vọng bên ngoài thư phòng.

Quản gia chính của phủ Lý gia thì theo sát lão gia Lý Phúc An, còn quản gia thứ hai thì hầu hạ Nhị thiếu gia Lý Ngọc Đường. Việc Thúy Nhi tự tiện la hét ngoài thư phòng làm quản gia thứ hai đứng cạnh cau mày tức giận, suýt nữa đã quát tháo dạy dỗ tại chỗ.

Nhưng Lý Ngọc Đường khẽ phất tay, giọng thản nhiên không nghe ra vui giận: “Đều lui xuống đi, để nàng ta vào.”

“Dạ.” Quản gia thứ hai dẫn mấy người hầu lặng lẽ lui ra khỏi thư phòng, Thúy Nhi lúc này mới run rẩy quỳ phịch xuống trước mặt Lý Ngọc Đường: “Nhị thiếu gia! Con... con béo chết tiệt ấy... à không, là Tô Liên Y... nó... nó không đến!”

“Nói cho rõ ràng.”

Chàng thiếu niên vẫn khoác bộ bạch y, cúi đầu lật sổ sách, không buồn liếc nàng ta một cái, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng khiến Thúy Nhi lạnh toát sống lưng, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.

Nàng ta vội vàng nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh: “Bẩm nhị thiếu gia, Tô Liên Y hôm nay không vào phủ. Ông già chở rượu của nhà Tô gia nói, nó đi chợ mua đồ rồi sẽ về thẳng thôn, tuyệt đối không ghé Lý phủ nữa...”

Ngón tay thon dài của Lý Ngọc Đường khẽ khựng lại một nhịp, rồi lập tức khôi phục vẻ bình thản như chưa từng có gì xảy ra: “Ra ngoài đi.”

“Dạ.” Nghe vậy, trái tim Thúy Nhi mới coi như được thả lỏng. Chỉ cần Nhị công tử đã biết, nàng ta coi như thoát tội.

Trong thư phòng, giọng nói nhạt như nước mùa thu lại vang lên: “Mặc Nông.”

Người hầu thân tín Mặc Nông lập tức bước vào, cúi người: “Có thuộc hạ.”

Ngón tay trắng muốt tiếp tục lật thêm một trang sổ, giọng chậm rãi nhưng không giấu được ý lãnh đạm: “Phái người đi theo dõi xem Tô Liên Y đang làm gì.”

“Tuân lệnh.” Mặc Nông khom người, lặng lẽ lui ra ngoài.

Chàng thiếu niên cụp mắt, ánh sáng phản chiếu trong đồng tử sâu như mặt hồ mùa đông, khó đoán ý nghĩ.

“Vào đi, tiếp tục.”

Vừa dứt lời, quản gia thứ hai liền khép nép dẫn đám gia nhân bưng sổ sách tiến vào, tiếp tục công việc đang dang dở. Lý Ngọc Đường vẫn bình tĩnh như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Cùng lúc ấy, bên phía Tô Liên Y lại bận rộn không ngơi tay.

Nàng ghé tiệm thuốc trước, mua một chiếc cối đá nhỏ để nghiền dược liệu, rồi tranh thủ đổi ngân phiếu thành bạc vụn, cất kỹ trong tay áo. Xong xuôi, nàng ghé lò rèn, chọn mấy con dao sắc, lưỡi thép sáng loáng, ánh lên tia lạnh lẽo khiến ai thoáng thấy cũng rợn người.

Tiện đường, nàng mua thêm vài lạng trà ngon, sắm chút kim chỉ, chỉ tơ, phòng khi cần khâu vá sửa soạn quần áo.

Lo liệu xong xuôi, Tô Liên Y mới xách tay nải, thong thả quay về cổng thành.

Khi nàng về tới nơi, lão Mã đã đứng chờ sẵn từ lâu.

“Mã đại thúc, để ngươi phải đợi lâu rồi.” Tô Liên Y cười nói, rồi xách theo chiếc cối đá nặng trịch, bước nhanh vài bước tới. Lão Mã thấy vậy liền bước lên đỡ lấy, cẩn thận đặt lên xe lừa.

“Con mua cái cối đá này làm gì vậy?” Lão hiếu kỳ hỏi.

Tô Liên Y khẽ cong môi cười: “Không phải con mua đâu, là Đại Hổ dặn con mua đấy, con cũng chẳng rõ hắn định dùng làm gì.”

Tội nghiệp Đại Hổ, vô duyên vô cớ lại gánh cái tội thay người khác. Nhưng chuyện nhỏ nhặt này, Tô Liên Y cũng chẳng muốn giải thích nhiều, dù sao lão Mã cũng sẽ mau quên thôi.

Lão Mã cầm dây cương, quát khẽ một tiếng, xe lừa lắc lư rời cổng thành, men theo con đường làng về thôn cũ.

Tô Liên Y mở bọc hành lý, lấy ra một gói trà thơm, hai tay đưa tới trước: “Mã đại thúc, đây là chút trà ngon con biếu ngươi, mong ngươi đừng chê.”

Lão Mã đón lấy gói trà, còn chưa mở ra đã ghé mũi ngửi thử, lập tức tấm tắc khen: “Ồ, mùi trà này thơm thật đấy! Chắc không rẻ đâu, Mã thúc sao dám nhận của ngươi.” Nói rồi, lão định nhét lại vào tay Tô Liên Y.

Tô Liên Y khẽ cười, bàn tay trắng trẻo đè lại gói trà, không để lão đưa trả: “Ngươi cứ yên tâm mà dùng, chẳng đáng bao nhiêu bạc đâu. Nhà ta còn quần áo nhiều đến mặc chẳng xuể, lại sắp ra mẫu mới, mấy cái cũ ta đem bán đi đổi chút tiền, tiện mua ít trà ngon biếu ngươi. Đây là chút lòng hiếu kính, ngươi chớ từ chối kẻo ta áy náy.”

Lời lẽ khéo léo mà hợp tình hợp lý, khiến lão Mã nghe mà xúc động, sống mũi cũng hơi cay. Lão chỉ là kẻ làm công giữ xe kéo rượu, vậy mà nay được cô nương Tô gia cũng xem trọng như trưởng bối. Lão xoa tay, giọng khàn khàn bảo: “Liên Y à, trước kia là ta hồ đồ, trong lòng hiểu lầm ngươi nhiều điều. Giờ mới biết ngươi là đứa tốt bụng, hiểu chuyện lắm!”

Tô Liên Y chỉ mỉm cười, không nói thêm gì. Nàng nghiêng người chỉnh lại bọc hành lý, khóe môi tuy cong cong, nhưng trong mắt lại thoáng vẻ trầm ngâm.

Trong bụng nàng suy nghĩ: Nếu nàng đoán không sai, từ lúc ra khỏi hiệu thuốc đã có người bám theo rồi.

Nàng cứ ngỡ bọn người kia là cướp đường, nên lúc ở chợ đã cố ý len vào đám đông để tránh bị ra tay bất ngờ. Nhưng giờ ngẫm lại, đám người ấy áo quần sạch sẽ, vải vóc đều là hàng tốt, tuyệt chẳng giống bọn cướp bình thường, mà đúng ra trông giống gia nhân của nhà quyền quý thì hơn.

Đúng lúc ấy, lão Mã chợt nhớ ra, vội vàng nói: “Phải rồi, Liên Y à, khi nãy ta giao rượu xong, có nha hoàn chạy ra hỏi ta con đi đâu, nói mấy bữa rồi không gặp, nhớ con lắm đấy!”

Tô Liên Y khẽ giật mình, ánh mắt thoáng nghi ngờ rồi thoắt trở nên sắc bén: “Nha hoàn? Bảo nhớ ta ư?”

Nàng mím môi, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Hóa ra đám người kia có khi nào cũng là người của Lý phủ? Chẳng lẽ bọn họ lại muốn giở trò gì nữa đây?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận