Ngày hôm đó, cuối cùng Tô Liên Y cũng được tắm rửa.
Cửa phòng đóng chặt, bên trong tràn ngập hơi nước, hương thuốc nhàn nhạt lan khắp phòng.
Những cô gái khác khi tắm thường thích thả vài cánh hoa tươi vào bồn tắm, để da dẻ trắng trẻo, mịn màng. Nhưng trong bồn tắm của Tô Liên Y thì không thấy một cánh hoa nào, ngược lại lại có lác đác vài vị thuốc bắc.
Lá sen, trạch tả (mã đề nước), bá tử nhân (hạt của cây bách - loại thuốc truyền thống của Trung Quốc), đây đều là những vị thuốc Tô Liên Y đã tiện tay mua ở tiệm thuốc trong huyện. Ngâm những vị thuốc này ngâm trong nước tắm giúp thúc đẩy tuần hoàn máu, tăng cường trao đổi chất, hỗ trợ giảm cân.
Trong phòng tắm tĩnh lặng, Tô Liên Y nhắm mắt tựa vào thành bồn, nhưng trong đầu lại không ngừng tính toán.
Chẳng lẽ nàng sẽ phải làm Tô Liên Y, sống quẩn quanh ở thôn Tô Gia này cả đời sao? Tất nhiên là không thể! Nàng phải rời khỏi nơi này, phải có được tự do của chính mình.
Trước kia khó là vì không có tiền, nhưng bây giờ đã có tiền trong tay, kế hoạch có thể đẩy nhanh hơn. Việc tiếp theo cần tính chính là làm sao để rời đi.
Nàng và Đại Hổ chỉ là quan hệ hợp tác, Đại Hổ tất nhiên sẽ không để nàng cứ thế mà bỏ đi, thế nên nhất định phải nghĩ ra một cái cớ hợp tình hợp lý. Một mình vào huyện? Đại Hổ chắc chắn sẽ sinh nghi! Lợi dụng lúc mang rượu đến phủ Lý gia rồi bỏ trốn? Không được, nhỡ đâu lại liên lụy đến lão Mã.
Trong phòng tắm yên ắng, đến tiếng nước khẽ động cũng không nghe thấy. Tô Liên Y cứ thế ngâm mình trong bồn, tựa lưng vào thành gỗ, mắt khép hờ, đầu hơi nghiêng, gối nhẹ lên cánh tay trắng ngần.
Mái tóc đen óng, dày và mềm như rong nước rũ xuống bờ vai, lẫn lộn trong làn nước ấm. Hàng mi cong dài phủ nhẹ lên gò má trắng muốt, tựa như hai chiếc quạt lông chim.
Hương thuốc thoang thoảng quấn quýt, trong gian phòng mờ ảo hơi nước, chỉ nghe tiếng giọt nước khẽ rơi. Thời gian trôi qua một nén nhang, mặt nước bỗng dao động, Tô Liên Y như đoá sen tuyết vươn khỏi bùn lầy, làm bừng sáng cả căn phòng u ám. Thứ toả sáng không phải là làn da nàng, mà chính là đôi mắt sâu thẳm, kiên định, chứa đầy tính toán cho con đường tự do phía trước.
Đôi mắt ấy đen láy, sáng ngời, còn vương nét cười tựa như vừa tự mình ra một quyết định lớn lao, quyết định sẽ thay đổi cả cuộc đời. Bao nhiêu hoang mang trước đây đã tan biến, chỉ còn lại sự kiên định không gì lay chuyển được.
Tô Liên Y lau khô người, vô tình liếc sang chiếc gương đồng bên cạnh. Trong gương, dáng người nàng cao dong dỏng, da dẻ trắng mịn như ngưng tuyết. Tuy vẫn còn mập mạp, nhưng là cái mập cân đối, nhìn vào chỉ thấy dễ chịu, chẳng liên quan gì đến xấu đẹp.
Nàng thầm thấy may mắn, may mắn vì thân thể này mới chỉ mười bảy tuổi, vẫn còn là một thiếu nữ, dễ dàng thay đổi. Nếu lớn thêm mười mấy tuổi nữa, e rằng việc giảm cân sẽ chẳng thể nhanh thế này được.
Nàng mặc chiếc áo lót trắng, khoác thêm bộ váy lụa màu xanh lam phơn phớt hồng. Dù không thể gọi là eo thon dáng lả lướt, nhưng trên người Tô Liên Y lại toát ra một nét tròn đầy, phúc hậu, lạ thay lại rất cuốn hút.
Tô Liên Y khẽ vuốt vạt áo, trong lòng bất giác nghĩ đến Sơ Huỳnh, người bạn khuê phòng mới quen được mười mấy ngày nay. Nghĩ đến đây, nơi lồng ngực bỗng như có thứ gì nghẹn lại.
Là không nỡ rời xa.
Đẩy cửa bước ra, nàng thấy Đại Hổ đang ngồi giữa sân mài dao. Ánh trăng đêm nay sáng vằng vặc, soi rọi cả sân ngập trong một lớp ánh bạc mơ hồ, chẳng cần đèn đóm gì thêm.
Đại Hổ ngẩng đầu nhìn nàng một cái. Ánh mắt vốn lạnh lùng, kiên định của hắn thoáng hiện chút ngạc nhiên, nhưng rồi lập tức biến mất, hắn lại cúi đầu tiếp tục mài lưỡi dao bén ngót.
Gió đêm thổi qua, không còn lạnh lẽo như trước mà mang theo hơi ấm dìu dịu, đầu hạ đã đến rồi.
“Đại Hổ, ta muốn bàn với ngươi một chuyện.”
Nàng thản nhiên nói, rồi bước vào bếp, tiện tay túm một nắm rau, rồi ngồi xuống chiếc ghế tre kê bên cửa bếp, vừa thản nhiên nhặt rau, vừa giấu đi nỗi thấp thỏm trong lòng. Chỉ có nàng mới biết tim mình đang đập gấp gáp thế nào.
Tay Đại Hổ khựng lại lần nữa, đôi mày rậm vô thức chau lại: “Ừm.”
Không hiểu sao, hôm nay nhìn Tô Liên Y, hắn bỗng có cảm giác xa lạ, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, cứ như nàng sắp biến mất khỏi chốn này vậy.
Ánh trăng bạc phủ lên mọi thứ một màu huyền ảo, khiến cả thế gian trở nên mơ hồ, trong ánh sáng quái dị ấy, linh cảm của Đại Hổ gõ mạnh vào lòng: Tô Liên Y muốn rời đi. Nàng định đi đâu? Bỏ trốn sao?
“Vài hôm nữa ta muốn đến Phương Trì thăm Nhị tỷ bên nhà bá mẫu, tiện thể mua ít rong biển mang về.”
Đó là cái cớ Tô Liên Y đã chuẩn bị sẵn: gọn gàng, không kéo ai khác vào rắc rối.
Quả nhiên có chuyện! Đại Hổ ném phăng con dao xuống đất, ngồi thẳng người, mày nhíu chặt, ánh mắt hầm hầm nhìn chằm chằm Tô Liên Y đang ung dung nhặt rau: “Ngươi lại định giở trò gì?”
Tô Liên Y bật cười, ném nắm rau trong tay đi, rồi ngẩng lên nhìn Đại Hổ đang ngồi đối diện cách nàng chỉ chừng hai thước. Ánh mắt nàng cong cong, long lanh ý cười: “Ta chỉ là một thôn nữ, có thể bày trò gì chứ? Ngươi cũng thấy đấy, thân thể Tôn đại ca tuy đã đỡ, có thể ra đồng làm việc, nhưng chỉ cần ngừng ăn rong biển thì bệnh tái phát lúc nào chẳng biết. Tôn gia thế nào ngươi còn lạ gì, rỗng tuếch, chẳng có gì đáng giá. Chẳng lẽ chúng ta lại không nên giúp họ một tay?”
Người nói có thể vô tâm, nhưng người nghe có thể coi đó là chuyện nghiêm túc.
Một chữ “chúng ta” vô tình buột ra từ miệng Tô Liên Y lại khiến Đại Hổ sững người. Trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác lạ lùng, cứ như hắn và nàng thật sự đã là người một nhà, là cùng một phe, chẳng thể tách rời.
Thói quen… đúng là thứ đáng sợ!
Đè nén cảm giác kỳ lạ đang trỗi dậy trong lòng, giọng Đại Hổ cũng dịu xuống đôi phần: “Bảo Triệu thị viết thư nhờ người mang về, bao nhiêu tiền ta lo.”
“Như thế sao được? Bá mẫu đã giúp chúng ta nhiều rồi, sao có thể cứ mãi phiền đến người già?” Tô Liên Y lập tức phản bác, giọng dứt khoát.
Đôi mắt đen như sao của Đại Hổ hơi nheo lại, ánh nhìn như xuyên thấu, muốn soi ra chút sơ hở trên gương mặt nàng: “Ngươi định tự đi?”
“Nếu ngươi có thời gian thì đi cùng ta.”
Khuôn mặt trắng hồng của Tô Liên Y chỉ toàn vẻ chân thành, đôi mắt to long lanh nhìn thẳng vào mắt Đại Hổ, trong veo, không chút né tránh.
Không hiểu sao, Đại Hổ bỗng cảm thấy có chút bối rối, và ngay sau đó là hơi nóng lan dọc vành tai: “Ta… không đi.”
Hắn vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành, căn bản không thể rời khỏi thôn Tô Gia lúc này.
Tô Liên Y thầm cười trong bụng, nàng chờ đúng câu này của hắn. Nàng nhún vai, làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Vậy thì không còn cách nào khác, chỉ đành mình ta đi thôi.”
Đại Hổ cúi đầu, cầm con dao lên, mài lên đá một cách vô thức: “Bên ngoài không tốt đẹp như ngươi tưởng đâu. Hoàng thượng bệnh nặng sắp không qua khỏi, Nam Khang Vương và Đông Phúc Vương trấn thủ biên cương thì lại nổi loạn. Loạn thế sinh nhiều giặc cướp, một cô gái như ngươi, chỉ sơ sẩy một chút là hậu quả… sống không bằng chết.”
Lời của Đại Hổ bề ngoài nghe như đang cảnh báo nàng về hiểm nguy khi đi Phương Trì, nhưng thực ra ý tứ sâu hơn, ám chỉ điều hắn biết nhưng không nói hết.
Tim Tô Liên Y bất giác lỡ mất một nhịp, đây cũng chính là điều nàng vẫn luôn lo sợ. Trong thực tế, đâu phải cứ là nhân vật chính thì sẽ tai qua nạn khỏi? Một khi rơi vào hiểm cảnh, thân gái yếu đuối như nàng thì thật sự chỉ có con đường sống không bằng chết. Thời hiện đại còn vậy, huống chi là ở cái thời cổ đại pháp luật lỏng lẻo này.
“Ừ, ta biết rồi. Nhưng từ thôn Tô Gia đến Phương Trì cũng gần thôi, chắc không có gì nguy hiểm đâu, ngươi cứ yên tâm.”
Tô Liên Y khẽ nói, ánh mắt thoáng kiên quyết, còn chưa kịp ra khỏi cửa đã bỏ mạng thì sao được? Nếu không tận mắt nhìn thế giới ngoài kia, sao nàng cam lòng dập tắt hy vọng?
Tiếng dao mài trên đá của Đại Hổ đột nhiên dồn dập, âm thanh sắc lạnh đến chói tai. Hắn hạ giọng, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: “Còn nữa.” Không còn chút ôn hòa nào như khi nãy: “Sơn Phong, Sơn Hạo, Sơn Bạch đều ở thôn Tô Gia. Chạy được sư chứ không chạy được chùa. Nếu ngươi thực sự dám làm chuyện dại dột, ta không ngại thay ngươi ‘chăm sóc’ người nhà.”
Tô Liên Y khẽ run tay, vội cúi đầu làm ra vẻ bình tĩnh, tiếp tục nhặt rau, nhưng lòng đã rối như tơ vò: “Ngươi… Ngươi thật sự không tin ta đến vậy sao?”
Nghe vậy, Đại Hổ đặt con dao xuống, nheo mắt nhìn người con gái trước mặt: “Ngươi… thật sự muốn ta tin ngươi sao?”
Tô Liên Y vội cúi đầu, bàn tay càng nhanh nhẹn nhặt lá rau, nhất quyết không dám ngẩng lên: “Vậy… còn ngươi thì sao?”
Đại Hổ không trả lời ngay. Khi Tô Liên Y vừa định ngẩng đầu liếc nhìn, một luồng sát khí nặng như núi bỗng ập thẳng vào mặt nàng. Cằm nàng bị ai đó bóp chặt, mạnh đến mức đau buốt, chính là Đại Hổ.
“Ngươi, muốn ta tin ngươi sao?”
Giọng hắn khàn khàn, lạnh lẽo mà đầy uy hiếp.
Cằm bị bóp đến phát đau, Tô Liên Y buộc phải ngẩng đầu lên đối diện hắn.
Khuôn mặt Đại Hổ phủ đầy vết lở loét, nhưng đôi mắt kia thì sâu thẳm tựa hồ nước đêm, bên trong chất chứa sự nghi ngờ và dò xét rõ ràng, không hề che giấu. Sát khí toát ra từ người hắn khiến nàng lạnh buốt đến tận xương.
“… Muốn.” Bất lực, nàng chỉ có thể khẽ đáp như vậy.
Nàng có thể nhận ra, đôi mắt sâu thẳm băng giá kia dường như dần có chút hơi ấm, như thể lúc nãy hắn không chỉ đang ép nàng, mà cũng đang tự ép chính mình.
Đến khi cằm được thả ra, Tô Liên Y mới phát hiện ra cổ mình đã tê dại, ê ẩm.
“Hy vọng… ngươi đừng để ta thất vọng.”
Nói xong, Đại Hổ đưa tay giật lấy một chiếc khăn vắt trên dây phơi trong sân, rồi sải bước rời khỏi sân nhà.
Đại Hổ đi rồi, sân vắng tanh. Tô Liên Y vẫn ngồi ngây ra đó, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo cao, lòng ngổn ngang trăm mối, chẳng biết rốt cuộc nên đi hay ở, nên tiến bước hay nên lui về.
Trên núi Tiên Thủy, có hồ Tiên Thủy quanh năm lạnh lẽo, nước xanh trong, sâu không thấy đáy.
Đại Hổ đang ngâm mình dưới làn nước lạnh buốt ấy. Ánh trăng bạc chiếu lên bờ vai rắn chắc cùng cơ bắp cường tráng của hắn, tạc nên một hình bóng mạnh mẽ mà lạnh lùng. Hắn ngẩng đầu, cũng lặng lẽ nhìn vầng trăng đang treo trên đỉnh đầu.
Kỳ thực hắn không phải kẻ ưa giết chóc. Mọi chuyện hôm nay hắn làm, cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Hắn thật lòng hy vọng cuộc hợp tác với Tô Liên Y sẽ thành công trọn vẹn, và càng hy vọng Tô Liên Y sẽ không khiến hắn phải thất vọng.