Đại Hổ khuyên Tô Liên Y nghỉ ngơi một lát. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn chủ động mở miệng khuyên ai điều gì, đúng là phá lệ, đến cả chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Tô Liên Y không tiện từ chối tấm lòng ấy, đành nhận lời, đi vào phòng nằm xuống.
Thế nhưng nàng hoàn toàn không thể nào ngủ được. Bao nhiêu thông tin cứ quanh quẩn trong đầu, chất chồng, tắc nghẽn, như đang không ngừng tìm kiếm một lối ra, một cách giải quyết.
Bên ngoài phòng, Sơ Huỳnh, Tôn Cẩm và Tô Bạch lần lượt kéo đến. Nghe Đại Hổ nói rằng Tô Liên Y đã thức trắng suốt đêm, vừa mới chợp mắt được chút, ai nấy đều ngoan ngoãn ngồi vào chiếc bàn đá cạnh sân, nhỏ giọng dạy học và nghe giảng, không dám làm phiền.
Thấy mọi người đã tới đông đủ, lúc này Đại Hổ mới yên tâm cầm nông cụ, lặng lẽ rời khỏi sân, ra đồng làm việc.
Sơ Huỳnh nhìn theo bóng lưng Đại Hổ đang xa dần, đôi mắt to tròn lấp lánh cũng khẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm, rồi lại ngoái đầu liếc về phía phòng của Tô Liên Y, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Sơ Huỳnh tỷ, ngươi nhìn gì vậy?” Tôn Cẩm tò mò hỏi.
“Không có gì đâu. Chúng ta bắt đầu buổi học hôm nay thôi.” Sơ Huỳnh thu ánh mắt lại, nghiêm túc giảng bài.
Nửa canh giờ trôi qua, Tô Liên Y vẫn không tài nào chợp mắt nổi. Trong lòng có một chuyện cứ thôi thúc nàng phải làm ngay lập tức. Nàng xoay người ngồi dậy, thay bộ quần áo sạch sẽ, rửa mặt qua loa trong phòng rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
“Liên Y, sao ngươi dậy rồi? Ngủ thêm một lát nữa đi.” Sơ Huỳnh thấy Tô Liên Y bước ra, liền vội vàng lên tiếng.
“Liên Y tỷ, chào buổi sáng.” Tôn Cẩm cũng vội vàng đứng dậy chào hỏi, rất ngoan ngoãn.
Tô Bạch thì mặt mày cau có, liếc xéo Tôn Cẩm một cái. Rõ ràng Tô Liên Y là tỷ tỷ của hắn, tên nhóc này giành gọi làm gì chứ!
“Chào buổi sáng. Hôm nay ta có việc phải ra ngoài, các ngươi cứ học hành chăm chỉ. Cửa phòng ta không đóng, nếu cần gì thì cứ vào lấy.” Tô Liên Y dặn dò xong liền xoay người rời khỏi sân, đi thẳng tới mảnh ruộng nhà mình.
Trên ruộng, dân làng thấy Tô Liên Y thì không còn sợ hãi né tránh như trước nữa, tuy không rõ vì sao nữ ma đầu này bỗng dưng thay đổi.
Đại Hổ thấy Tô Liên Y đến, liền nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây?”
Tô Liên Y gật đầu: “Ta không ngủ được, có chuyện muốn nhờ ngươi giúp.”
Đại Hổ hơi ngạc nhiên: “Ừm… được.” Giọng điệu cũng mềm mỏng hơn nhiều.
Tô Liên Y nhìn về phía núi Tiên Thủy: “Ngươi có thể đưa ta lên núi không? Ta muốn xem thử nước trên núi Tiên Thủy khác gì so với nước thường.”
Đại Hổ do dự một chút rồi đáp: “Ừ.” Cuối cùng cũng đồng ý, mang nông cụ giao lại cho phu thê Tôn gia trông giùm, rồi dẫn Tô Liên Y lên núi.
Núi Tiên Thủy không cao lắm, nhưng dốc đứng. Mới leo được chừng hai mươi mét thì hết đường, chỉ còn cách vạch cỏ rậm mà đi tiếp.
Đại Hổ đi rất nhanh, rõ ràng rất quen đường, chắc hẳn thường xuyên lên núi. Tô Liên Y cố gắng theo sau, âm thầm cắn răng chịu đựng, không muốn bị tụt lại.
Loáng thoáng đã nghe thấy tiếng nước chảy, Tô Liên Y đoán chắc đã gần đến hồ Tiên Thủy.
Quả nhiên, chỉ đi thêm vài mét, xuyên qua tán lá xanh mướt, cảnh vật bỗng mở ra trước mắt. Giữa núi rừng lại có một dòng suối nhỏ đổ xuống từ trên cao, gom lại thành một hồ nước. Nước hồ trong vắt, không có cá, sâu đến mức không nhìn thấy đáy. Kỳ lạ là nước từ suối chảy vào đầm nhưng không hề tràn ra, như thể bao nhiêu nước cũng bị đáy đầm hút hết.
Tô Liên Y ngồi xuống bên bờ hồ, thò tay khuấy nhẹ mặt nước. Nàng đoán đáy đầm chắc thông với mạch nước ngầm nào đó, nên nước từ núi cứ thế chảy xuống qua đường ngầm, không bị tràn.
Nàng vốc hai tay đầy nước, nhấp vài ngụm, cẩn thận nếm thử nhưng vẫn không thấy gì đặc biệt. Đang khó hiểu, nàng bỗng nhớ ra điều gì đó, thuận miệng hỏi: “Mỗi tối ta đều thấy ngươi ra ngoài tắm, ngươi tắm ở đâu vậy?
Đại Hổ đưa tay chỉ thẳng vào hồ nước: “Ở đây.”
“…” Tô Liên Y lập tức tái mặt, hai tay đang vốc nước bỗng thả ra, “roạt” một tiếng, nước ào xuống lại hồ.
Dù biết rõ nước này luôn luân chuyển, từ suối đổ xuống rồi lại ngấm đi, nhưng nghĩ tới cảnh Đại Hổ trần truồng tắm trong đây, còn mình thì lại vừa uống nước đó… Tô Liên Y vẫn cảm thấy ghê ghê.
Đại Hổ nhìn sắc mặt nàng, liếc qua là đoán được nàng đang nghĩ gì, liền nổi hứng trêu chọc: “Thỉnh thoảng ta cũng… tiện thể luôn ở đây.”
“…” Tô Liên Y ho khan mấy tiếng, mặt càng tái hơn, vội đứng phắt dậy, lùi lại nửa bước, đôi mày liễu nhíu chặt: “Nước này là nước chảy tuần hoàn… từ trên núi liên tục đổ xuống, dưới đáy lại có lối thoát… cho nên… đầm này chắc chắn không còn… ừm… cái đó của ngươi đâu, nước này vẫn là nước mới!
Nàng cố làm ra vẻ bình tĩnh giải thích, mà không biết là đang giải thích cho Đại Hổ nghe hay tự trấn an mình.
Khóe môi Đại Hổ hơi cong lên, vẻ mặt như đang rất hưởng thụ bầu không khí trong lành trên núi.
Phải mất một lúc lâu, Tô Liên Y mới nén được cảm giác khó chịu trong dạ dày. Tuy Tô Hạo không nói hết bí quyết nấu rượu cho nàng, nhưng từng ám chỉ rằng dòng suối trên núi này chính là chìa khóa quan trọng trong công thức.
Vậy mà khi nếm thử, nàng lại chẳng cảm nhận được điểm gì khác biệt giữa nước suối này và nước giếng thông thường. Kỳ lạ, thật quá kỳ lạ.
Nàng muốn nếm lại lần nữa, nhưng câu nói ban nãy của Đại Hổ cứ văng vẳng trong đầu như cái bóng, khiến nàng không dám uống tiếp.
Thấy Tô Liên Y không dám uống nước trong đầm mà chạy ra chỗ dòng suối đổ xuống để hứng nước uống, Đại Hổ quay lưng lại, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười. Tiếng cười sảng khoái vang vọng khắp núi rừng.
Tô Liên Y trừng mắt lườm hắn một cái, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Cái tên này, đúng là vừa nham hiểm vừa ranh ma!
Thời gian một chén trà trôi qua, Tô Liên Y vẫn chưa tìm ra được điều gì cụ thể, nhưng trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ. Chẳng lẽ… là cái đầm này có vấn đề?
Nàng ngồi thụp xuống, đưa tay sờ thử thành đầm, quả nhiên là đá. Chẳng lẽ chính loại đá này chứa một chất gì đó, ngấm dần vào nước, nhiệt độ thường thì không phát hiện ra, nhưng một khi gia nhiệt hay lên men sẽ xảy ra phản ứng hóa học, từ đó làm thay đổi hương vị rượu?
Nghĩ đến đây, Tô Liên Y quay sang hỏi: “Đại Hổ, ngươi có thể xuống nước thử một chút được không?”
Đại Hổ thấy trêu chọc Tô Liên Y thú vị quá, nên cố ý nói giọng trêu ghẹo: “Sao? Muốn tận mắt xem đàn ông tắm à?”
Tô Liên Y trừng mắt lườm hắn, định cãi lại, nhưng nghĩ lại, để hắn xuống nước chi bằng tự mình xuống cho chắc, vì chỉ có nàng mới biết rõ mình cần quan sát gì.
Vốn là người nói làm là làm, ý vừa lóe lên, chỉ nghe một tiếng “tõm” giòn tan. Tô Liên Y đã lao người xuống nước, động tác nhảy rất đẹp mắt, lặn hẳn xuống đáy đầm để xem kỹ thành đá bên trong.
Đại Hổ giật mình hoảng hốt. Hắn lập tức hối hận, câu đùa ban nãy quả thực có phần quá trớn, hơi vô lễ, con gái nhà lành nào chịu được kiểu trêu ghẹo ấy? Nhưng nàng nhảy xuống nước thế này, chẳng lẽ nghĩ quẩn tự vẫn sao!?
Không dám chần chừ, hắn cũng vội nhảy “ùm” xuống theo.
Dưới nước, Tô Liên Y đang nín thở, chăm chú quan sát thành đá trong lòng đầm. Bất ngờ, một cánh tay rắn chắc vòng qua eo nàng, rồi mạnh mẽ kéo nàng trồi lên mặt nước. Tô Liên Y hoảng hốt, theo phản xạ há miệng định kêu lên, nhưng quên mất đang ở dưới nước. Dòng nước trong mát lập tức tràn vào miệng, chảy ngược lên mũi, khiến nàng sặc sụa, mắt tối sầm lại.
Ngay khoảnh khắc trước khi mất ý thức, Tô Liên Y chỉ muốn khóc: nàng biết bơi, đừng kéo nàng lên mà!