Người đàn ông hình như đang tìm thứ gì đó, hết nhìn sang trái lại liếc sang phải, nhưng tìm mãi không thấy, cuối cùng liền xoay người đi thẳng ra khỏi phòng, từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc Tô Liên Y lấy một cái.
Xem chừng, người đàn ông này đúng là Đại Hổ trong truyền thuyết rồi.
Tô Liên Y buông cây gậy gỗ gãy làm đôi, trong lòng vừa xấu hổ vừa áy náy.
“Đại Hổ, xin lỗi nhé, vừa nãy tối quá, ta không nhìn rõ, có phải ta đánh ngươi bị thương rồi không?” Nàng vội vàng chạy theo bóng dáng to lớn kia ra ngoài sân.
Người đàn ông tên Đại Hổ cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn ở giữa sân: quần áo sạch để thay.
Dưới lớp bùn đất, đôi mày kiếm của hắn khẽ nhíu lại, không hiểu nổi tại sao cái người phụ nữ vừa lười vừa ham ăn này lại đem hết quần áo vứt ra giữa sân thế này. Chẳng lẽ nàng ta định quăng hết chúng đi?
“Đại Hổ, quần áo đó bẩn lắm rồi, ngươi đừng mặc nữa. Lát nữa ta giặt sạch. Chắc sáng mai sẽ khô thôi.” Vì vừa rồi chẳng phân rõ trắng đen đã ra tay đánh người, Tô Liên Y thấy mình thật sự rất có lỗi với Đại Hổ.
Thân hình người đàn ông lại khựng lại lần nữa. Vốn trầm tĩnh như núi, vậy mà hôm nay hắn lại như thấy quỷ. Hắn khẽ ngoảnh đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái.
Tô Liên Y lập tức cứng đờ cả người. Đây… đúng là Đại Hổ thật sao? Nhưng vì sao trong mắt hắn lại toát ra sát khí ghê người như thế? Ánh mắt ấy không phải kiểu muốn giết nàng ngay lúc này, mà là thứ sát khí trời sinh, như thể được tôi luyện ra từ trăm ngàn mạng người, lạnh lẽo đến rợn sống lưng.
Nàng vô thức lùi về sau nửa bước, trong lòng cảnh giác, đôi mày liễu khẽ nhíu chặt.
Lão Mã từng nói, người đàn ông này là do lão Tô Phong nhặt được trên núi. Một phần là để kiếm thêm sức lao động cho gia đình, phần khác là sợ đứa con gái vừa lười vừa béo như nguyên chủ chẳng ai thèm rước, nên mới cố ép hắn lấy nàng.
Nói cách khác… thân phận của người này hoàn toàn là một ẩn số!
Hai người cứ thế đứng nhìn nhau, bầu không khí như đặc quánh lại, yên tĩnh đến ngột ngạt.
Dù Tô Liên Y là người hiện đại, cũng biết chút ít võ vẽ, nhưng chỉ cần so chiêu vừa rồi đã hiểu ngay: giữa nàng và hắn, chênh lệch sức lực lớn đến mức không tưởng. Nghĩ lại thì, người đàn ông này sống cùng “nguyên chủ” suốt bấy lâu mà chưa từng ra tay sát hại, chứng tỏ đối với hắn không có sát ý với “Tô Liên Y” này.. Thân phận ra sao cũng được, chỉ cần hắn không biết chuyện đổi hồn thì mọi chuyện vẫn sẽ yên ổn như trước.
Nghĩ vậy, Tô Liên Y cũng ngầm xác định nguyên tắc chung sống với Đại Hổ: nước sông không phạm nước giếng.
“Đại Hổ, ngươi vừa làm đồng về chắc mệt lắm rồi. Mau múc nước tắm rửa đi, ta vào bếp nấu cơm.” Nói dứt câu, nàng xoay người chạy một mạch như chuột trốn mèo, chẳng khác gì bỏ chạy.
Nấu cơm?
Đôi mày kiếm của người đàn ông càng nhíu chặt hơn. Từ trước tới giờ, việc nấu cơm trong nhà đều do hắn làm. Cái người phụ nữ béo lười này, ngày thường chỉ biết nằm mơ tưởng đến nhị công tử Lý gia, mong được gả vào làm thiếu phu nhân, chứ có bao giờ động tay động chân việc gì đâu. Hôm nay sao lại tự nhiên đổi tính thế này?
Hắn liếc nhìn theo bóng lưng đang chạy biến kia, ánh mắt hơi trầm xuống. Quả thật, người phụ nữ này hôm nay rất khác. Dáng vẻ vẫn thế, chẳng xinh đẹp gì cho cam, nhưng đôi mắt lại trong veo lạ thường.
Ánh mắt ấy trong veo như suối dưới ánh trăng, nhìn vào khiến lòng người cũng thấy dễ chịu, an lòng.
Người đàn ông cũng chẳng hiểu tại sao Tô Liên Y lại thay đổi như thế, mà thật ra hắn cũng lười quan tâm. Hắn không tin một con người có thể đột ngột đổi tính được. Nghĩ vậy, hắn tùy tiện nhặt một bộ quần áo rồi thay luôn tại chỗ.
Trong bếp, Tô Liên Y suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng quyết định… sẽ nấu một nồi canh sủi cảo.
Trong nhà chẳng còn hạt gạo nào, chỉ còn lại ít bột mì. Nếu giờ mà nhào bột rồi hấp bánh bao, chắc tới khi ăn được thì trời cũng sắp sáng mất. Bột mì với rau, cách nhanh nhất vẫn là nấu canh bột viên.
Tô Liên Y vốn chẳng giỏi nấu nướng, vì khi còn làm bác sĩ, ngày nào cũng bận túi bụi, lại thêm tính hơi sạch sẽ thái quá nên bình thường rất ngại đụng vào bếp núc. Nhưng lúc phải đối mặt với điều kiện vệ sinh thực phẩm kém cỏi ở thời cổ đại này, nàng buộc lòng phải học một loạt công thức món ăn nhanh. Canh bột viên chính là một trong số đó.
Lúc cầm dao phẫu thuật, tay nàng khéo léo bao nhiêu, thì lúc nấu canh bột viên cũng khéo léo bấy nhiêu. Chẳng bao lâu sau, mùi thơm dìu dịu đã lan ra khắp phòng, bát canh bột viên nóng hổi cuối cùng cũng nấu xong.
Người đàn ông đã thay quần áo sạch sẽ, vừa bước chân vào phòng liền vô thức ngửi thấy mùi hương chưa từng ngửi thấy bao giờ.
Ở cái thời đại này vốn không có món canh bột viên như vậy, mì ra mì, canh ra canh, hiếm khi nấu chung lẫn lộn như thế này để ăn.
Khi người đàn ông nhìn thấy trên chiếc bàn đã được lau sạch bóng bày hai bát thức ăn trông chẳng khác gì cám lợn, ánh mắt khinh miệt trong đáy mắt hắn càng thêm rõ rệt. Vừa rồi hắn còn thầm thắc mắc tại sao người phụ nữ mập này đột nhiên đổi tính, hóa ra vẫn chỉ là đống bùn vô dụng, không đắp nổi tường.
Tô Liên Y lại từ bếp bưng ra thêm một đĩa rau, rau xanh trộn xốt vừng.
Từ hôm nay, nàng nhất định phải giảm cân, nên kiên quyết không ăn thịt mỡ nữa. Khổ thân Đại Hổ, cũng đành phải theo nàng ăn kiêng luôn.
Khi người đàn ông nhìn thấy đĩa rau xanh bị nàng rưới nước xốt mè một cách chẳng ra làm sao, đôi mày kiếm lại nhíu chặt hơn, xoay người định vào bếp tự nấu gì đó cho mình ăn. Dù sao cũng vừa lao động cả buổi ngoài đồng, giờ bụng đã đói cồn cào.
“Này, Đại Hổ, ngươi định đi đâu đấy?” Tô Liên Y vội vàng gọi giật lại.
Người đàn ông khựng lại, dù bình thường ít nói đến đâu thì giờ cũng không nhịn được mà gằn giọng thấp: “Nấu cơm.”
“Ta nấu xong hết rồi mà, chừng này đủ cho hai người ăn rồi đấy. Với lại trong nhà hết sạch mì với rau rồi, ngươi nấu kiểu gì nữa?” Tô Liên Y vừa nói vừa quay đầu nhìn mâm cơm trên bàn.
Canh bột viên trông rất ổn, những viên bột nắn đều tăm tắp, rau xanh hòa cùng nước canh màu trắng sữa, nhìn thôi đã thấy ngon miệng. Trên bề mặt còn chan thêm chút dầu vừng, khiến cả căn phòng thoang thoảng mùi thơm nhẹ.
Rau trộn sốt mè cũng chẳng có vấn đề gì cả. Nước sốt mè được nàng pha loãng, trộn thêm tỏi băm và muối, ăn kèm rau không còn mùi hăng mà lại thơm bùi. Vừa dễ ăn lại giúp giảm cân, đúng chuẩn món khai vị của người ăn kiêng.
Nếu là ngày thường, người đàn ông thà nhịn đói chứ chẳng buồn đụng vào cái thứ “cám heo” này. Nhưng hôm nay, hắn thật sự đói đến mức bụng sôi lên ùng ục. Mọi khi giờ Thân (15:00 – 17:00 chiều) hắn đã về đến nhà, hôm nay vì chút việc bất ngờ mà mãi tận gần giờ Hợi (21:00 – 23:00 đêm)mới về.
Tô Liên Y cũng chẳng biết hắn có đói hay không, nhưng nàng thì đói lắm rồi. Kệ hắn, nàng tự ngồi xuống ăn trước đã.
Trước tiên nàng húp một ngụm nước canh thơm ngọt, dòng nước ấm nóng từ miệng trôi dọc xuống cổ họng, chảy vào dạ dày, lập tức như sa mạc khô cằn được biến thành ốc đảo xanh tươi, cả người như có lại sức sống.
Nàng cắn mấy miếng bánh bột, rồi gắp thêm vài lá rau trộn sốt vừng, nhai rau ráu, ăn ngon lành.
Không biết là do tâm lý hay thực sự như vậy, Liên Y cảm thấy rau ở đây ngon hơn hẳn, chắc vì không có thuốc trừ sâu hay chất kích thích tăng trưởng, nên ăn rất yên tâm.
“Ục ục ục…” Tiếng bụng người đàn ông vang lên, nghe mà cũng thấy xấu hổ.
Nhìn cái thân hình tròn vo, xanh xám như cục đất kia đang ăn thứ “cám lợn”, hắn càng nhìn càng khinh bỉ. Thế nhưng mùi thơm kia lại cứ quẩn quanh, làm bụng hắn mỗi lúc một sôi lên.
Nghĩ đến chuyện trong bếp đã chẳng còn rau cũng chẳng còn mì, hắn rốt cuộc cắn răng, bước mấy bước tới ngồi xuống đối diện Tô Liên Y. Do dự mấy lần, cuối cùng cẩn thận múc thử một ngụm.
Nước canh mang theo hương rau lẫn mùi bột mì vừa chạm đầu lưỡi, hắn lập tức sững người. Cái thứ nhìn như món tùy tiện nấu bừa này, sao lại ngon đến thế?
Người đàn ông ăn rất từ tốn, dáng vẻ vô cùng lịch sự, dù bụng đói đến cồn cào nhưng tuyệt nhiên không hề ăn uống lộ liễu hay vội vàng. Thế nhưng, ẩn sau vẻ nhã nhặn ấy lại là sức ăn kinh người, chỉ mấy miếng đã sạch bách cả bát canh bánh bột to đùng.
Hắn hơi ngượng ngùng, vì bát này chỉ làm hắn thèm hơn chứ chưa thấy no. Từ trước đến giờ, hắn không giỏi nấu ăn, thường chỉ luộc chín đại khái rồi nuốt cho xong. Đã bao lâu rồi hắn chưa được ăn một bữa nóng hổi, đàng hoàng thế này? Giờ vẫn còn đói... biết làm sao bây giờ?
Tô Liên Y chỉ liếc mắt qua là hiểu ngay hắn đang nghĩ gì, bật cười khúc khích: “Trong bếp còn nhiều lắm, ta lấy thêm cho ngươi nhé.”
Nói rồi nàng liền đứng dậy.
Vừa ngẩng đầu lên, Tô Liên Y bỗng giật mình thót tim! Gương mặt hắn... sao lại…
Khi thấy trong mắt Liên Y ánh lên vẻ kinh ngạc khác thường, người đàn ông vội nghiêng đầu tránh đi, nét mặt thoáng cứng lại, ánh mắt chợt trở nên lạnh băng. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt lạnh lẽo ấy, lại ẩn giấu một nỗi đau khó ai nhận ra.
Khuôn mặt hắn vốn dĩ đã thế, nửa người nửa quỷ. Từ nhỏ đến lớn đã quen với ánh mắt khinh thường của người đời, cứ ngỡ mình đã sớm chai lì. Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy sự ghét bỏ lộ rõ trong mắt người khác… tim hắn vẫn không kìm được mà nhói đau.