Phía bên Kim Mẫn Nhi cũng đã biết chuyện trên hot search, sắc mặt của quản lý đang đứng ở một bên vô cùng khó coi, nhất là sau khi nhận cuộc điện thoại, chị ta lại càng xị mặt đến mức có thể chảy ra nước.
Sau khi tránh máy quay, chị ta lại gần Kim Mẫn Nhi, thì thầm gì đó với cô ta rồi lui về lại đằng sau.
Tiếp đó, Kim Mẫn Nhi giơ tay lên ra hiệu ngay lúc người dẫn chương trình vừa dứt lời, đợi máy quay và tất cả mọi người quay về phía mình lại tỏ vẻ đầy áy náy mở miệng nói.
"Xin lỗi, chuyện là... Đột nhiên có chuyện gấp cần tôi phải đích thân tới cho nên... ngại quá, tôi phải đi trước rồi."
"Hả?" Đừng nói đến người dẫn chương trình ngơ ngác, ngay cả đội tuyển esport cũng chết lặng rồi đấy.
... Không phải, chúng tôi đã trả tiền để mời cô mà!
Trên hợp đồng cũng không đề cập như vậy!
Sắc mặt của đội trưởng của đội tuyển esport lập tức khó chịu, anh ta trừng mắt với Kim Mẫn Nhi, nhưng cũng may vẫn còn nhớ bây giờ đang livestream, không biết có bao nhiêu người đang theo dõi đâu.
Vì vậy anh ta mới cố gắng nén cơn giận, nhìn chằm chằm Kim Mẫn Nhi hỏi: "Mẫn Nhi, cô thật sự muốn đi à?"
Nói xong anh ta lại nhìn thoáng qua người quản lý của cô ta, thấy người quản lý của đội tuyển đang thảo luận với người quản lý phía cô ta, thầm thì nói gì đó, thế nên sắc mặt mới khá hơn một chút.
… có người xử lý những chuyện sau đó là được rồi.
"Đúng vậy, đột nhiên có chút việc gấp, thật sự rất xin lỗi." Kim Mẫn Nhi xin lỗi, lại cúi đầu với người dẫn chương trình và những người khác trên sân khấu, chắp hai tay trước ngực, sau khi tỏ thái độ thành khẩn, liên tục nói "rất xin lỗi" thì xoay người chuẩn bị đi xuống sân khấu.
Cơ thể cô ta vừa mới di chuyển, giọng nói của Tô Tái Tái đã phát ra từ sau lưng.
Giọng điệu uể oải kèm theo một ít hững hờ.
"Đừng quên lời tôi mới vừa nói nhé." Tô Tái Tái hếch cằm lên, sau khi ngó thấy bóng lưng trở nên cứng đờ ngay lập tức của Kim Mẫn Nhi, cô lại nhún vai đầy thờ ơ rồi nói: "Đương nhiên cô không nghe theo cũng không quan trọng. Nhưng mà..."
Cô dừng một chút, cười.
"Lần sau, thứ rơi xuống không chỉ đơn giản là kem nữa đâu ~ "
Rõ ràng là giọng điệu trêu đùa bâng quơ nhưng lại khiến cho mọi người không kiềm được mà rụt cổ lại.
... Chuyện này. Làm ơn giảm chế độ của máy điều hòa một chút, cảm ơn.
Không trả lời thì cũng đã được coi như là ngầm thừa nhận rồi.
Cho nên dù trong lòng Kim Mẫn Nhi có không muốn cỡ nào nhưng cô ta vẫn không thể không quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, nở một nụ cười gượng gạo, lắp bắp đáp lại: "Ha ha, tôi không biết cô Tô đây đang muốn nói cái gì."
"Xin lỗi, tôi còn có việc, phải đi trước rồi."
Nói xong không đợi mọi người đáp lại cô ta đã đi xuống sân khấu ngay, được nhóm người quản lý và trợ lý vây quanh, rời đi từ lối đi bên hông.
... Được thôi.
Tô Tái Tái nhún nhún vai.
Dù sao những gì nên nói cô cũng đã từng nói hết rồi đúng không?
Cô cụp mắt lại, nhìn hai bên xung quanh rồi hỏi: "Vậy... Hiện tại chơi game à?"
"..." Đại lão, cô thật sự không có ý định giải thích một chút về lời nói vừa rồi à?
Mọi người yên lặng nhìn Tô Tái Tái, cảm thấy hành vi chỉ nói một nửa khiến người khác tò mò rồi không nói hết thật sự quá xấu xa!
... Không biết mua bánh bao cho chị Tái Tái ăn, cô có chịu nói để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người hay không nữa?
Đáng tiếc ở đây không có bánh bao, cho nên mọi người cảm thấy hơi thất vọng, chỉ có thể tập trung xem hai đội thi đấu giao hữu.
May là người dẫn chương trình rất biết cách khuấy động bầu không khí, lập tức lấy lý do Kim Mẫn Nhi rời đi, mời Tô Tái Tái chọn ngẫu nhiên một khán giả có mặt tại hiện trường lên chơi game.
Tô Tái Tái hỏi: “Có thể chọn hai người không?”, dừng một chút lại nói: “Tôi chơi game không được giỏi lắm.”
“Việc này…” Người dẫn chương trình nghe xong, quay đầu nhìn về phía Đại Khôn Hào, xem cậu ta nói thế nào.
Đại Khôn Hào thấy vậy, lập tức quay sang nhìn Tô Tái Tái, đắc ý vỗ ngực cam đoan: “Cô Tô, cô cứ yên tâm, lần này đến lượt em "chăm sóc" cô.”
Lời này lại khiến mọi người nhớ tới những hình ảnh vừa *****, vừa buồn cười của Đại Khôn Hào khi bị Tô Tái Tái dẫn dắt vào bẫy trong chương trình Huyền Linh Sư lần trước.
Bỗng chốc tiếng cười nói trở nên rôm rả, đến cả bão bình luận cũng toàn là [Ha ha ha ha!]
[Cuối cùng tui đã hiểu sao Đại Nhị Hào lại muốn mời chị Tái Tái nhà chúng ta tới rồi, thì ra là ổng đang muốn thể hiện tài năng trước mặt cô giáo đây mà.]
[Đại Nhị Hào cố lên! Có thể lấy lại hình tượng hay không phụ thuộc vào một ván này đó! Chiến đi thanh niên!]
“Nếu cậu đã nói như thế…” Tô Tái Tái gật đầu, dừng một chút lại bổ sung một câu: “Vậy lát nữa cậu đừng có chê tôi đánh tệ đó nha.”
Đại Khôn Hào nghiêm túc nói: “Không có đâu cô Tô, cho dù em có ghét bỏ cả đội thì cũng sẽ không ghét bỏ cô đâu mà.”
Vừa dứt lời, khu bình luận lại được một phen [Ha ha ha], kéo vào châm chọc Khôn Đại Hào một cách không thương tiếc.
[Cậu ghét bỏ chị Tái Tái là bởi vì cậu không chỉ đánh không lại người ta, mà còn bị đánh cho thê thảm chứ gì? Ha ha ha!]
[Mắc cười chết đi được, sao tự nhiên tui lại có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của Đại Nhị Hào vậy ta?!]
Rốt cuộc bầu không khí tại trường quay cũng trở nên thoải mái như trước, điều này khiến phòng thu hình và người dẫn chương trình đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời vô cùng cảm kích Tô Tái Tái.
Trong lúc nhân viên hậu cần kiểm tra máy tính cho mọi người, Tô Tái Tái cũng đã chọn được một vị khán giả.
Thế là thành viên hai đội vào vị trí của mình bắt đầu thi đấu.
Nhưng chỉ mới năm phút đầu mà Tô Tái Tái đã chết đến năm lần, điều này khiến Đại Khôn Hào không nhịn nổi nữa.
“Cô Tô à, sao mà cô chơi game tệ…”
“Hửm?” Trong lúc đợi hồi sinh, Tô Tái Tái quay đầu lại, nở một nụ cười nửa miệng hỏi: “Cậu nói gì á? Tôi không nghe rõ.”
Đại Khôn Hào chớp chớp mắt, lại nói tiếp: “… Cô ngây thơ, đáng yêu và trong sáng giống như là một dòng suối trong vắt của thế giới trò chơi vậy đó, làm cho em cực kỳ kính nể luôn á.”
Câu trả lời chuyển biến nhanh như chong chóng này khiến mọi người phì cười, bao gồm cả thành viên của hai đội.
Hai bên đều cười không ngớt, tay cũng run lên theo, thế là bày tỏ sự tôn kính đối phương bằng cách tặng cho nhau một cái đầu người.
Trong chớp mắt, khu bình luận trở nên sôi nổi.
[Ha ha ha đây chính là vua nịnh hót gió chiều nào theo chiều đó trong truyền thuyết sao?! Ha ha ha ha!]
[??! Cậu là ai thế? Cậu không phải là cái tên cậu ấm con nhà giàu ngốc nghếch nhìn thôi đã muốn đánh mà lần *****ên tui gặp hả?!]
[Ha ha ha lầu trên ơi, ông chậm một bước rồi, dưới sự dạy dỗ của chị Tái Tái nhà chúng tôi, em trai này đã thành công từ tên ngốc biến thành tên vô tri rồi.]
Không lâu sau, hashtag #Đại Nhị Hào gió chiều nào theo chiều đó# cũng theo đó mà leo lên hot search, khiến Weibo bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Nhưng có người vui thì cũng có người sầu.
Mà người đang sầu chính là Kim Mẫn Nhi.
Cô ta vừa ra khỏi trường quay thì lập tức trở về nhà. Vừa vào cửa, ngay cả giày cũng không thèm cởi, đã đi thẳng tới căn phòng nhỏ nào đó.
Quản lý đứng ở lối ra vào, nhíu mày khuyên giải: “Mẫn Nhi à! Em không cần phải căng thẳng như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu! Mẫn Nhi!”
Tiếc rằng hiện tại Kim Mẫn Nhi không thèm để ý tới chị ta, khiến chị ta phải chậc lưỡi, âm thầm bĩu môi, sau đó nhìn về phía trợ lý sinh hoạt nói: “Cô đi khuyên nhủ em ấy đi, đừng làm sự việc trở nên tệ hại hơn nghe chưa.”
“Hả? Em, em đi á?” Trợ lý lập tức nhăn mặt, duỗi tay chỉ vào bản thân, nhìn sang hai bên, tìm kiếm sự giúp đỡ từ những đồng nghiệp khác, nhưng bọn họ đều nhanh chóng quay đi chỗ khác, không ai dám nhìn mình.
Rõ ràng là không muốn rước hoạ vào thân.
Trợ lý sinh hoạt không còn cách nào khác, đành phải nhìn về phía quản lý rồi nhỏ giọng nói: “Chị Tuyết ơi, em, em sợ…”
Cô ta còn chưa dứt lời đã bị quản lý trừng mắt liếc nhìn: “Cô sợ cái gì? Chẳng phải từ lúc ôm con mèo kia về thì toàn là cô chăm nó hay sao? Lúc trước cô cũng đâu có làm gì nó thì cô sợ cái gì? Đi mau đi!”
Quản lý cũng thấy vô cùng sợ hãi.
Hồi trước khi mà Kim Mẫn Nhi có vẻ “rung động” trước lời lý giải của bài tarot thì chị ta cũng có xúi giục.
Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là ở Kim Mẫn Nhi.
Vậy nên oan có đầu, nợ có chủ, muốn tìm thì tìm cô ta chứ liên quan gì tới chị ta cơ chứ?