Chung Tử Ngang nghe tới đó thì giận dỗi: “Tất nhiên rồi.”
“Thế thì được.”
Tô Tái Tái chẳng thèm để tâm tới bộ dáng tức phì phì của cậu ta, thả câu “Đi về thôi.” rồi cứ thế đi thẳng làm cho Chung Tử Ngang ngẩn ngơ hết cả ra.
Cậu ấy đang tính thốt lên câu sặc mùi thiếu gia đỏng đảnh: “Việc gì tôi phải nghe lời chị.”
Thì Tô Tái Tái như biết cậu ấy đang nghĩ cái gì, chẳng thèm quay đầu lại mà chỉ nói với gịpng vô cùng nhẹ nhàng: “Cậu mà chậm chút nữa là con quỷ nhỏ trong WC sẽ xông ra bắt cậu về đó!”
Tô Tái Tái vừa mới dứt lời cái là Chung Tử Ngang im bặt, vẻ mặt khiếp sợ quay đầu ra sau mà nhìn nhưng quay được nửa đường thì sợ hãi không dám. Cậu ấy quay qua nhìn Tô Tái Tái thì thấy cô không chờ mình thật.
Chung Tử Ngang thấy bóng cô sắp biến mất chỗ ngã rẽ thì sợ vội thét lên: “Chị đi từ từ thôi!” rồi nhanh chân chạy tới chỗ cô.
Nhưng ngay chỗ ngã rẽ, Tô Tái Tái lại đứng lại dậm chân cái đùng làm cho Chung Tử Ngang giật mình sợ hãi hét toáng lên, chân mềm nhũn ngã nhào xuống mặt đất.
Sau đó cậu ta trợn mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Tô Tái Tái đang cười ha hả ở đằng kia.
“Chị… Chị nữa!” Cậu chủ nhỏ Tử Ngang suýt chút nữa đã bị Tô Tái Tái làm cho tức phát khóc. Cậu ta chỉ vào cô, tức tới mức nói không thành câu.
“Ai bảo nãy cậu đá tôi, còn dám cào tôi cơ mà.” Tô Tái Tái cười dưa vào tường nhìn Chung Tử Ngang ngồi dưới đất, nói có vẻ đúng tình hợp lý lắm: “Lần này dọa cậu coi như chúng ta huề nhau.”
“Hừm!” Đột nhiên Chung Tử Ngang quay đầu đi, vẻ mặt không vui.
“Hơ… Cậu còn có mặt mũi mà tỏ vẻ không vui cơ à?” Tô Tái Tái nhìn Chung Tử Ngang, nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Đúng là chỉ có bé ngỗng nhà chúng ta là ngoan thôi.”
Nói xong cô duỗi tay về phía Chung Tử Ngang, khẽ vẫy: “Nào, đưa tay đây.”
Chung Tử Ngang bĩu môi liếc mắt nhìn Tô Tái Tái, vô cùng không vừa lòng mà duỗi tay với Tô tái Tái, để cô kéo mình đứng dậy.
“Oa, còn nặng hơn cả bé ngỗng nhà tôi nữa.” Tô Tái Tái thu tay lại, lắc đầu rồi ra vẻ rung đùi đăc ý chọc chàng thiếu niên đi bên cạnh mình: “Tôi thấy cậu nên tập luyện dần đi không thì mấy nữa thành bé mập đó.”
“Chị mới béo ấy!” Chung Tử Ngang nghe mà tức xì khói quay sang giận dỗi Tô Tái Tái.
Yêu thích cái đẹp không chỉ có phái nữ đâu nhé.
Tô Tái Tái nghe thấy Chung Tử Ngang nói thế thì bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu ta, đúng tình hợp lý mà cãi lại: “Tôi lớn tuổi hơn cậu, cao hơn cậu, béo hơn cậu cũng đúng mà ta?”
Ơ cái này… cũng có lý lắm.
Chung Tử Ngang ngẩn ngơ, trong giây láy không biết nên cãi thế nào mới được.
Hai người họ đối đáp qua lại như thế làm cho mọi người xem phát sóng trực tiếp cười muốn ná thở, vừa cảm thấy họ vô cùng hài hước lại bội phục trước năng lực dạy dỗ trẻ nhỏ của Tô Tái Tái.
Trông mà xem, hai người họ mới “giao thủ” bao lâu mà cậu chủ nhỏ làm người khác không ưa giờ lại có chút… đáng yêu.
[Tất niên này tui muốn dẫn Tái Tái về nhà quá! Có Tái Tái là tui không cần phải đau đầu nghĩ cách ứng xử với đám trẻ con trong nhà nữa rồi!]
[Tui cũng muốn…]
[… +1]
Trong lúc các giang cư mận đang nhiệt tình đẩy bình luận “Tất niên muốn dắt Tái Tái về nhà” thì Chung Tử Ngang đi bên cạnh cô trộm liếc mắt nhìn mấy lần sau đó mới không được tự nhiên mà mở miệng hỏi: “… Ừm, bé ngỗng mà chị nhắc tới là ai thế ạ?”
“À, đó là bạn nhỏ nhà tôi.” Tô Tái Tái thản nhiên trả lời, cô dừng một chút rồi lại nhìn sang Chung Tử Ngang, nặng nề thở dài và lắc đầu: “So ra thì bé ngỗng nhà tôi đúng là không phải kiểu ngoan ngoãn dạng vừa.”
“... Hứ, tôi vẫn không tin cái bé gì kia mà chị nói thậm chí còn biết bay đấy!” Chung Tử Ngang phàn nàn một cách vô cùng không phục.
Cậu ấy vốn tưởng rằng sau khi nói xong lời này là có thể nhìn thấy dáng vẻ chịu thua của Tô Tái Tái, thế là cậu ấy đắc chí nhìn cô, nhưng phát hiện rằng... cô thế mà lại đang nghiêm túc suy nghĩ về việc đó?!
“Nói không chừng…” Tô Tái Tái nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi lại nhìn Chung Tử Ngang, cô chậm rãi gật đầu: “Thật sự sẽ biết đấy~”
“?!” Tôi đang nghe chị nói xằng nói bậy!
Chung Tử Ngang trợn mắt nhìn Tô Tái Tái, vẻ mặt của cậu ấy đang nói lên điều đó.
Cư dân mạng cười hả hê rồi nói: [Bé ngỗng mà chị Tái Tái nói... sẽ không phải là con ngỗng thật chứ?]
[Không biết chừng đấy~]
Ngay khi cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi trong khu bình luận nổi thì Tô Tái Tái đã dẫn Chung Tử Ngang quay về nhóm.
Tuy không đi theo, nhưng mọi người đã biết hết mọi chuyện qua ống kính phát sóng trực tiếp được mang theo bên mình của người quay phim, vì vậy, sau khi nhìn thấy hai người họ thì mọi người đều mỉm cười rất thoải mái.
“Về rồi sao? Mau lên nào, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu nên phải nhanh chóng đi thôi.”
Miêu Đại Yên mỉm cười vẫy tay với hai người họ, đến khi Chung Tử Ngang đến gần thì chú ấy còn mỉm cười xoa tóc của cậu ấy, vừa xoa vừa nói:
“Cậu chủ nhỏ, nếu lần sau có chuyện ái ngại gì thì cậu cứ âm thầm nói với tôi, hoặc là với chú Thịnh Điền là được. Biết chưa?”
Vừa nãy đúng là đã khiến họ giật mình rồi.
Nghe vậy, Chung Tử Ngang “hứ!” một tiếng, kiêu ngạo quay đầu đi né tránh tay của Miêu Đại Yên, tiện thể liếc mắt nhìn chú ấy.
—— Thực sự tưởng rằng ai cũng có thể xoa đầu của cậu ấy sao?
Thấy vậy, Khúc Nhiên mỉm cười và nói với Chung Tử Ngang: “Cậu chủ nhỏ, lại đây, đây là vật phẩm tiếp tế của em.”
Cô ấy vừa nói vừa dẫn cậu ấy sang một bên.
Còn Miêu Đại Yên cũng nhân cơ hội này, vừa đưa vật phẩm tiếp tế mới cho Tô Tái Tái, vừa thấp giọng cười nói: “Tiểu Tái, không ngờ cô lại khá giỏi trong việc đối phó với trẻ con đấy.”
“Đương nhiên rồi.” Tô Tái Tái kiêu ngạo chống nạnh: “Nhớ hồi đó khi bé ngỗng mới đến nhà của tôi, nó thậm chí khó đối phó hơn cậu ta nhiều, nhưng cuối cùng vẫn bị tôi dạy dỗ đến ngoan ngoãn.”
Hóa ra ở nhà còn có đứa trẻ nghịch ngợm hơn Chung Tử Ngang? Thảo nào lại thạo việc đến vậy.
Miêu Đại Yên gật đầu hiểu rõ.
Sau khi tạm ngừng cuộc tán gẫu thì chú ấy nhìn mọi người rồi nói: “Được rồi, bây giờ đủ người rồi, chúng ta mau tiếp tục trò chơi đi. Thời gian không còn nhiều nữa đâu.”
Đám người Trác Mai gật đầu, nhưng Chung Tử Ngang vẫn ở đó làm mình làm mẩy với Khúc Nhiên: “Em không vác đâu!”
“Lại chuyện gì nữa vậy cậu chủ nhỏ.” Miêu Đại Yên đã thu dọn xong đồ đạc và chuẩn bị rời đi, đau khổ nhìn cậu ấy.
Thế là chú ấy nhìn thấy Khúc Nhiên đang định đưa phần vật phẩm tiếp tế cho Chung Tử Ngang, nhưng đứa trẻ đó lại chắp hai tay ra sau lưng không chịu nhận lấy.
Ngay cả khi Miêu Đại Yên hỏi thì cậu ấy còn liếc nhanh về phía Tô Tái Tái rồi nói: “Nặng như vậy, em không vác.”
“Vậy... hay là…” Khi Khúc Nhiên đang định nói rằng cô ấy sẽ vác giúp cho thì Tô Tái Tái từ bên cạnh đi tới, cầm lấy gói đồ nhỏ từ tay Khúc Nhiên rồi nhét thẳng vào tay của Chung Tử Ngang, buộc cậu bé không thể không đưa tay ra nhận lấy.
“Chị…” Chung Tử Ngang bị buộc phải cầm lấy đồ, cậu ấy vừa định nổi giận thì thấy Tô Tái Tái không thèm nhìn mình mà kéo Khúc Nhiên rời đi.
Cô vừa đi vừa nói: “Đàn chị, chị quan tâm cậu ta làm gì? Một đứa trẻ bánh bèo như vậy, thậm chí không thể sánh bằng với bé ngỗng nhà em.”
Lại là bé ngỗng!
Chung Tử Ngang vô cùng tức giận, cậu ấy nhanh chóng vác phần vật phẩm tiếp tế của mình lên rồi đuổi theo Tô Tái Tái, thở phì phò cãi lại: “Cái gì mà bánh bèo, tôi không hề bánh bèo chút nào!”
“Vậy —— sao?” Tô Tái Tái liếc nhìn cậu ấy với vẻ mặt không tin chút nào, cô vừa quay mặt đi vừa lạnh lùng nói: “Cậu tự mình rời khỏi nơi này trước đi, đừng để ai vác giúp thì tôi sẽ tin cậu.”
“Đây thì xem là gì chứ! Tôi tự có thể đi được!” Chung Tử Ngang lớn tiếng nói.
Ngay khi cậu ấy vừa dứt lời thì Tô Tái Tái lập tức dừng lại, quay người sang nhìn cậu ấy, đưa tay đến trước mặt cậu ấy và nói: “Này nha, đây là cậu tự nói đấy, đàn ông con trai nói lời thì phải giữ lấy lời, đập tay hứa danh dự.”
Đập tay thì đập tay!
Chung Tử Ngang nhanh gọn đập tay với Tô Tái Tái, sau đó hất cằm rất kiêu ngạo nói: “Như vậy là được rồi chứ?”
“Được thôi, tôi miễn cưỡng tạm tin cậu vậy.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng một chút rồi lại đổ dầu thêm lửa nói tiếp: “Dù gì ai mà biết được lát hồi liệu cậu có lại nói rằng mình không thể đi được nữa hay không.”
Cô vừa dứt lời thì thấy cậu chủ nhỏ kiêu ngạo lập tức giận như con cá nóc ngay trước ống kính.