“Không, không có ạ!” Bạch Ngữ Dung nghe thế, vội vàng xua tay, sau đó khẽ cúi đầu thủ thỉ: “Tuy... Tiểu Tái đi cùng với bọn họ, nhưng... có lẽ chuyện lần này không liên quan đến em ấy đâu.”
“Con không cần phải nói giúp nó, chắc chắn là nó đã gây ra chuyện gì khiến con bị liên lụy rồi đúng không?” Hứa Tần Nhã hừ một tiếng, thúc giục Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, con nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?”
Dừng một chút, bà ta lại bổ sung: “Lần này ba con cũng ở đây, nếu thật sự có chuyện thì mẹ và ba con sẽ đi tìm nó nói chuyện!”
“Thật ra thì... cũng không phải là chuyện to tát gì.” Bạch Ngữ Dung do dự một hồi, sau đó kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho hai người họ nghe.
“Sao lại có chuyện như vậy được chứ?!” Cô ta vừa kể xong, Hứa Tần Nhã lập tức nổi giận đùng đùng: “Sao nó lại có thể đứng về phía đám người đến dạy dỗ con chứ?!... Hừ, mẹ đã nói rồi mà, nó chưa từng coi bản thân là người nhà họ Bạch. Nhìn đi, bây giờ nó thà giúp người ngoài chứ không thèm giúp Ngữ Dung nói một lời nào kia kìa.”
Hứa Tần Nhã nói đến đây, giận dữ nhìn Bạch Văn Liên một cái, giống như tất cả đều là lỗi của ông ta vậy.
Bạch Văn Liên chỉ cảm thấy Hứa Tần Nhã có hơi vô lý, nhưng ông ta không lên tiếng mà thay vào đó nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, khẽ cau mày hỏi: “Ngữ Dung à, giờ con không thể đến lớp của hai giáo viên đó, vậy việc học của con có bị ảnh hưởng không?”
Bạch Ngữ Dung lắc đầu: “Giáo sư Tần đã sắp xếp ổn thoả cho con hết rồi, cho nên cũng không phải vấn đề lớn gì.”
“Vậy thì tốt.” Bạch Văn Liên gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Đối với ông ta mà nói, điều quan trọng không phải là quá trình như thế nào, mà là kết quả ra sao.
Vì thế ông ta nhìn về phía Bạch Ngữ Dung rồi mở miệng an ủi: “Không sao đâu, chỉ là một số tin đồn vô căn cứ mà thôi. Chỉ cần con làm tốt bổn phận của mình là được rồi, qua một thời gian nữa sẽ không ai nhớ đến chuyện này đâu, với cả...”
Ông ta dừng một chút, lại nói tiếp: “Hội đánh giá đan dược gần sắp đến rồi. Tới lúc đó cho dù con không thể luyện chế ra được đan dược cấp thấp, nhưng chỉ dựa vào việc con mới năm nhất mà đã đạt đến cấp F thì sau khi trở lại trường học cũng sẽ không có ai dám dị nghị về con đâu.”
Bạch Ngữ Dung ngoan ngoãn gật đầu: “Con cũng nghĩ như vậy đấy ạ.”
“Đúng đó.” Hứa Tần Nhã đứng ở một bên nghe xong, ánh mắt bỗng chốc sáng rực, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, hay giờ con công bố chuyện mình đã đạt cấp F ra đi, như vậy thì những người đó sẽ không dám nói xấu con nữa rồi có đúng không?”
Bạch Ngữ Dung lắc đầu: “Mẹ à, bây giờ chưa phải là lúc đâu ạ.” Cô ta dừng một chút, dòm ngó xung quanh, sau khi xác nhận không có ai chú ý tới bọn họ, cô ta mới áp sát lại hai người họ.
Nhìn thấy động tác của cô ta, hai người Hứa Tần Nhã chợt hiểu ra cô ta muốn nói bí mật gì đó nên cũng sáp lại gần và nín thở.
“Trong hội đánh giá đan dược, ngoài việc đánh giá đan dược và buôn bán các đồ vật có liên quan đến Huyền Học ra thì còn có sòng bạc nữa.”
“Sòng bạc sao?” Hứa Tần Nhã lặp lại lời cô ta, quay sang nhìn Bạch Văn Liên một cái.
Bạch Ngữ Dung gật đầu, sau đó nhỏ giọng bảo: “Phó viện trưởng Tôn nói... đến lúc đó phải ra tay bất ngờ, giành lấy nhiều đồ hơn... cho Luyện Đan Viện.”
Cô ta nói một cách khéo léo, nhưng hai vợ chồng Bạch Văn Liên đều ngầm hiểu.
Thế tại sao phải tranh giành nhiều đồ cho học viện ư, nói trắng ra là muốn lợi dụng Bạch Ngữ Dung để hốt một mớ ấy mà.
“Vậy... Ngữ Dung à, ba mẹ có thể tham gia không?” Hứa Tần Nhã đảo mắt, sau đó lập tức nghĩ đến việc này.
“Chuyện này… chỉ khi nào có thể vào được hội đánh giá đan dược mới có thể tham gia vào sòng bạc.” Bạch Ngữ Dung suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Con thử xem sao nha? Con nghe nói nếu học sinh chỉ mới năm thứ nhất đã đạt tới ‘cấp thấp’ sẽ nhận được thư mời.”
“Thế thì tốt quá.” Hứa Tần Nhã vui vẻ nhìn cô ta, mãi đến lúc này bà ta mới nhận ra ba người đã đứng ở sân bay quá lâu, nên vội vàng bảo họ rời đi: “Chao ôi, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này trước đi, chúng ta sẽ nói đến những chuyện khác sau khi ngồi xuống.”
“Dạ.” Bạch Ngữ Dung gật đầu.
Ở bên khác, Tô Tái Tái vừa từ chỗ Đại Vi biết được việc mình đã bị cư dân mạng chế giễu hồi lâu.
Sau khi nghe sơ qua sự việc, cô bỗng chốc chỉ cảm thấy mình đã nghe nhầm.
“... Ai??” Tô Tái Tái ngoáy tai rồi hỏi lại: “Đàn chị Đại, họ nói em ké fame của ai?”
“Chính là Bé Giấy đấy.” Đại Vi tỏ ra không phục: “Em đã giỏi đến mức này rồi, cần phải ké fame của người khác sao?!”
Đúng vậy.
Tô Tái Tái gật đầu.
“Hơn nữa, Bé Giấy này là cái thá gì chứ? Chẳng qua chỉ là chơi game hơi giỏi mà thôi, chỉ dựa vào việc này ư?! Bộ có thể so sánh với những người Huyền Học Viện của chúng ta sao?!” Đại Vi tiếp tục tỏ vẻ bất mãn, thậm chí càng nói càng lớn tiếng.
Không… Hả?
Tô Tái Tái đang định gật đầu thì dừng lại, chậm rãi ngước mắt lên nhìn Đại Vi, cô suy nghĩ một hồi và cảm thấy mình cần phải giải thích với cô ấy: “Đàn chị Đại à, em cảm thấy cô ấy cũng kha khá đấy. Với lại…”
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Huyền Học Viện... Thật ra cũng chỉ có thế thôi. Nếu so sánh thì dường như cũng có thể hơn nhỉ?”
“...?” Đại Vi im lặng, cô ấy giữ nguyên động tác chống nạnh nhìn Tô Tái Tái, hồi lâu không lên tiếng.
“Không phải, đàn em à, chị đang nói giúp em đấy!” Sao em có thể bênh vực người ngoài vậy?!
Đại Vi tức giận.
“... Đàn chị Đại, em cũng là đang nói giúp chị.” Người giấy nhỏ tôi đây đã giúp chị giữ lại rồi, nếu không chị bị đánh chết mà tôi còn phải chịu trách nhiệm.
Tô Tái Tái thở dài.
Còn Khúc Nhiên thì sao? Cô ấy đang ngồi một bên bận bấm lạch cạch cãi nhau với cư dân mạng, nên tạm thời không rảnh quan tâm đến hai người đang “nói đùa”.
“?” Đại Vi chưa hiểu ý của Tô Tái Tái, nhưng sau một hồi ngây người thì cô ấy thản nhiên xua tay rồi cầm điện thoại của mình gõ lạch cạch gửi tin nhắn để phản bác cư dân mạng.
Nhưng đối tượng của trận chiến lần này hơi khác với thường ngày, những người lăn lộn trong giới esports, ít nhiều cũng thành thạo “kỹ năng mắng chửi cấp quốc gia” này, một khi bắt đầu đấu khẩu thì ai nấy cũng rất lợi hại.
Tô Tái Tái vốn đang ngồi giữa Khúc Nhiên và Đại Vi, cô phụ trách đút lần lượt hai người họ ăn tôm do Nhện Mặt Quỷ bóc vỏ, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy những câu trả lời của cư dân mạng giới esports trong khu bình luận.
[Ôi dào, về kỹ năng chơi game của chị Tái Tái các người, chúng tôi đâu phải chưa xem qua chương trình phát sóng trực tiếp mà cô ta đã ứng viện cho Đại Nhị Hào, với trình độ và kỹ năng đó, gà đến mức gà mờ cũng phải chê đấy, được không nào? Cô ta ư?! Thậm chí không đáng xách giày cho Bé Giấy siêu đỉnh nhà chúng tôi! Xùy @ Tô Tái Tái Dưới Chân Núi!]
[Tôi không ở trong giới của cô và cũng không theo dõi, nhưng tôi phải đứng ra nói gì đó về việc này, thần Giấy là người siêu đỉnh mạnh nhất mà tôi từng thấy.
Không ngoa khi nói rằng cho dù có gọi cô ấy là trùm esports thì cũng không có gì sai cả. Trong giới của tôi yêu cầu thực lực, lên tiếng bằng chính năng lực của mình.
Cho nên, tốt hơn hết vẫn là đừng đến ké fame của thần Giấy nhà tôi đi được không? @ Tô Tái Tái Dưới Chân Núi.]
[Đúng vậy, giữ chút thể diện cho mình đi! @ Tô Tái Tái Dưới Chân Núi.]
[Tôi hy vọng người nào đó chớ có không biết phải trái, tự đến weibo của thần Giấy chúng tôi quỳ xuống và xin lỗi chân thành đi @ Tô Tái Tái Dưới Chân Núi.]
Những lời trên đều mang giọng điệu khá nhẹ nhàng, thậm chí còn có một số lời mắng chửi cấp quốc gia cần phải chỉnh tiếng “bíp” toàn bộ.
Khúc Nhiên và Đại Vi chưa từng thấy qua trận chiến kiểu vậy, nên họ lập tức bị mắng đến ngớ người.
Hai người cùng ngẩng đầu lên nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt không biết nên làm sao mới phải.
“Thật thê thảm, đến cậu chủ nhỏ cũng bị gán mác thành người hâm mộ của em sau khi nói giúp em vài câu, họ chửi cậu ấy không chung thủy.” Khúc Nhiên nói.
“Tiểu Hào nhà chị cũng vậy, nó vừa mới cãi nhau với người khác trên mạng, bây giờ thì đang cãi nhau với đội viên của mình.” Đại Vi nhăn nhó nhìn wechat.
Nghe vậy, Tô Tái Tái quay sang nhìn Đại Vi, cô cũng tỏ ra khó hiểu như Khúc Nhiên: “Cậu ta với đội viên cãi nhau vì việc gì? Đội viên của nhà cậu ta không phải đang bị đuổi đánh sao?”
“Ơ? Em cũng biết chuyện này à?” Đại Vi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì có lẽ là Đại Khôn Hào đã nói với Tô Tái Tái, thế là cô ấy lại thở dài nói: “Đuổi đánh thì đuổi đánh, cũng gây ra một ám ảnh tâm lý không nhỏ, nhưng... Người ta đã đánh đến tất cả bọn họ phải tâm phục khẩu phục rồi mà…”