"Yên tâm đi, chuyện của sư thúc, sư thúc biết rõ." Tô Tái Tái còn chưa dứt lời thì, Tống Khanh ở một bên lại hơi nhướng mày lên, dáng vẻ như đang truy hỏi cô "Chị biết rõ chuyện của chính chị?".
Tô Tái Tái cười ngượng ngùng, sau khi cười hai tiếng “hì hì” với Tống Khanh, thì lần nữa nhìn về phía Tô Hồng Bảo nghiêm mặt nói thêm.
"Cho dù sư thúc không hiểu rõ lắm nhưng sư phụ con cũng biết mà. Đúng không sư đệ?"
Tống Khanh nhìn Tô Tái Tái đang nở nụ cười lấy lòng với chính mình, đưa tay ra xoa đầu cô, đáy mắt mỉm cười.
"Ừm."
------
Vốn dĩ Tô Tái Tái quay về Đại học Đế Đô vô cùng hứng khởi, đang chuẩn bị đưa Tống Khanh và Tô Hồng Bảo đi dạo xung quanh thì lại bắt gặp Bạch Ngữ Dung và Thịnh Ngạo Tình.
Nụ cười trên mặt cô lập tức nhạt nhòa đi nhiều, cũng chậc nhẹ một tiếng.
Dĩ nhiên Tống Khanh cũng để ý thay sự thay đổi trên nét mặt cô, nhìn theo hướng mắt của Tô Tái Tái, ánh mắt anh dừng lại trên người Bạch Ngữ Dung thêm một giây, sau khi đã thấy rõ luồng khí giữa hai đầu lông mày cô ta thì mới quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái.
"Cô ta chính là?"
Tô Tái Tái gật đầu, đăm chiêu một lúc rồi nhìn về phía Tống Khanh, nói nửa đùa nửa thật: "Chân trước còn đang nói cậu, chân sau đã nhìn thấy người rồi, bảo không phải duyên phận thì tôi không tin đâu."
Nói xong, sau đó Tô Tái Tái tỏ ra tức giận rồi mới tiếp tục cất bước về phía trước.
Còn chưa kịp đi đến, quản gia nhà họ Phụng và ba Thịnh đã sớm nhìn thấy ba người nên đã tiến lại gần họ.
Vẻ mặt tươi cười mở miệng.
"Cô Tô..."
"Tiểu Tô..."
A?
Quản gia nhà họ Phụng và ba Thịnh cùng nhau ngạc nhiên, đang nói thì tự dưng dừng lại, quay đầu ngỡ ngàng nhìn về phía đối phương, dường như đều đang hỏi "Ông cũng đến tìm cô ấy?".
Tô Tái Tái quan sát hết tất cả biểu cảm của hai người họ, lại ngước mắt lên nhìn về phía Bạch Ngữ Dung và Thịnh Ngạo Tình vẫn đang còn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích.
Sau khi nhìn hai người vài lần với anh mắt cười như không cười, thì mới cụp mắt về nhìn lại hai người trước mặt, uể oải mở miệng: "Có việc gì?"
Câu nói này cũng khiến quản gia nhà họ Phụng và ba Thịnh hoàn hồn ngay lập tức, lần nữa nhìn về phía Tô Tái Tái.
Cũng không đoái hoài tới kinh ngạc việc đối phương cùng chính mình mục đích đồng dạng rồi liên tiếp nói rõ ý đồ đến.
"Ông ba nhà tôi sau khi về thì nghĩ lại, cứ cảm giác ở Hội đánh giá đan dược cô Tô đã có chút hiểu lầm với nhà họ Phụng, cho nên hôm nay cố ý dặn đi dặn lại với tôi rằng đưa cô Ngữ Dung đến để nhận lỗi." Quản gia nhà họ Phụng vừa nói vừa khẽ khom người.
Sau khi dừng lại lập tức quay đầu liếc mắt với Bạch Ngữ Dung.
Sau khi thấy ánh mắt như bảo "cô mau lại đây", Bạch Ngữ Dung mới mím môi lại, cúi đầu chịu đựng khuất nhục, từ từ tiến lên.
Nhưng đến khi cô ta đến gần, vốn dĩ nụ cười nhẹ vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt Tô Tái Tái lại dần tắt đi, hàng lông mày cau lại nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung.
Bạch Ngữ Dung càng đến gần, vết thương của cô lại nhức nhối, nhói lên liên tục, máu từ từ rỉ ra.
Bạch Ngữ Dung không hề biết về những chuyện này. Sau khi cô ta đứng bên cạnh quản gia nhà họ Phụng thì sợ hãi nhìn về phía Tô Tái Tái, ấp úng lên tiếng: "Cô, cô Tô..."
Lời còn chưa dứt đã bị Tô Tái Tái lập tức cắt ngang: "Bạch Ngữ Dung, Hứa Tần Nhã đâu?"
Câu hỏi này quá đột ngột, đừng bảo là Bạch Ngữ Dung, ngay cả quản gia nhà họ Phụng cũng giật mình, ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, dường như muốn tìm kiếm được manh mối gì từ nét mặt của cô.
Nhưng Tô Tái Tái cũng không nhìn ông ta lần nào cả, chỉ chăm chăm nhìn Bạch Ngữ Dung mà thôi.
Để nói chính xác hơn thì là cô đang nhìn chằm chằm vào giữa hai đầu lông mày của Bạch Ngữ Dung.
Dường như... có điều gì đó bí ẩn ở đó.
"Hứa, Hứa..." Bạch Ngữ Dung bỗng nhiên bị Tô Tái Tái hỏi, lập tức nói cà lăm, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn quản gia nhà họ Phụng, vẻ mặt bối rối.
Thấy vậy, quản gia nhà họ Phụng không nhịn được mà mắng một câu "ngu ngốc" ở trong lòng, ông ta lập tức nở thêm một nụ cười, cướp lời: "À, bà Bạch à? Bà ấy vẫn luôn không khỏe từ sau khi trở về từ Hội đánh giá đan dược nhưng mà cô Tô cứ yên tâm. Ông ba đã sắp xếp cho bà Bạch tĩnh dưỡng ở một biệt thư thanh tịnh rồi, cô không cần..."
Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Tái Tái ghim vào, những gì quản gia nhà họ Phụng còn chưa nói hết đã nghẹn lại ở cổ họng.
"Tôi có hỏi ông à?" Tô Tái Tái nhìn quản gia nhà họ Phụng, lãnh đạm mở miệng.
Quản gia nhà họ Phụng há to miệng, cuối cùng vẫn ngậm lại vì cái nhìn lạnh buốt của Tô Tái Tái, quay đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.
Cuối cùng Tô Tái Tái cũng ngó về phía Bạch Ngữ Dung lần nữa, im lặng nhìn cô ta cho đến khi Bạch Ngữ Dung càng ngày càng cảm thấy áp lực, ánh mắt đảo quanh không dám đối mặt với cô thì cô mới lập lại câu hỏi: "Bạch Ngữ Dung, tôi hỏi cô đấy."
"Mẹ... Hứa đúng như lời quản gia nhà họ Phụng nói như vậy, tĩnh dưỡng ở, ở..." Bạch Ngữ Dung cúi đầu, từ đầu đến cuối không dám đối diện với Tô Tái Tái, kiên trì trả lời.
"... Có đúng không." Tô Tái Tái nghe Bạch Ngữ Dung trả lời, cụp mắt nhàn nhạt hỏi lại, hàng lông mi che khuất ánh mắt của cô khiến cho những người khác không biết cô đang suy nghĩ gì.
Đang đúng lúc Bạch Ngữ Dung và quản gia nhà họ Phụng lo lắng bất an, Tô Tái Tái lại ngước mắt lên, nhìn về phía ba Thịnh: "Ông thì sao? Cũng giống như bọn họ?"
Ba Thịnh nghe thế thì gật đầu liên tục, lúc này mới phát hiện Thịnh Ngạo Tình vẫn còn đứng ở vị trí cũ, lập tức quay đầu nhìn về phía con gái, nhíu mày quát lớn: "Ngạo Tình! Còn không mau lại đây?!"
Lúc này, Thịnh Ngạo Tình mới xị mặt đi đến gần ba Thịnh, buồn bực không lên tiếng đứng ở một bên.
Tô Tái Tại lại nhìn về phía ba Thịnh cười: "A, các người đến để gây chuyện à?"
Nghe câu hỏi như vậy, ba Thịnh liên tục xua tay: "Làm sao lại thế được cô Tô, chúng tôi đến để xin lỗi cô mà."
Nói xong lại nhìn Thịnh Ngạo Tình, sau khi cứng rắn trừng mắt với cô ta một cái, trầm giọng với ý cảnh cáo: "Ngạo Tình!"
Lúc này Thịnh Ngạo Tình mới tém biểu cảm trên mặt lại, buồn bực khó chịu nói với Tô Tái Tái: “Xin lỗi cô Tô, hôm qua là tôi trót dại làm sai, cho nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi cô. Cô…”
Cô ta dừng lại, thầm cắn răng rồi mới nói tiếp: “Cô muốn đánh hay muốn chửi tôi, … cô muốn làm gì cũng được.”
—— “Được thôi.”
Thịnh Ngạo Tình còn chưa nói xong thì giọng nói uể oải của Tô Tái Tái đã vang lên.
Thịnh Ngạo Tình sửng sốt một hồi rồi chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
Được sao?!
“Sao?” Tô Tái Tái nhìn Thịnh Ngạo Tình, cười như không cười hỏi: “Có phải câu vừa nãy ‘muốn đánh hay muốn chửi’ chỉ là nói bừa không? Thế thì…”
“Không không không!” Khi Tô Tái Tái kéo dài lời còn chưa nói xong thì ba Thịnh lập tức xua tay liên tục.
Ông ta thậm chí còn nắm lấy cánh tay của Thịnh Ngạo Tình rồi đẩy cô ta đến trước mặt Tô Tái Tái, sau đó vội vàng giải thích: “Cô Tô, chúng tôi rất chân thành và rất nghiêm túc đến xin lỗi cô.”
Dừng một chút, ba Thịnh lại nghiến răng: “Con gái tôi đang ở trước mặt cô đây, cô muốn đánh hay muốn chửi… chỉ cần cô có thể trút được cơn giận này thì cô làm gì cũng được.”
Vừa dứt lời, Thịnh Ngạo Tình lập tức quay qua nhìn ba Thịnh, nhìn ông ta như thể là một người xa lạ vậy.
Cô ta ngân ngấn nước mắt.
Ba Thịnh ngoảnh mặt làm ngơ, không nhìn con gái. Ông ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Cô Tô, … mời cô.”
Thịnh Ngạo Tình cắn chặt môi dưới, mạnh đến mức sắp chảy máu.
Nhưng lần này cô ta không nói gì cả, chỉ nắm chặt hai tay, từ từ quay đầu lại đối mặt với Tô Tái Tái bằng sắc mặt tái nhợt.
Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng mọi sự sỉ nhục sắp xảy ra.
Nào ngờ Tô Tái Tái chỉ lặng lẽ nhìn cô ta một hồi, rồi dời mắt sang nhìn quản gia, nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Còn các người thì sao? Có phải cũng để mặc tôi đánh mắng tùy thích, chỉ cần tôi có thể hả giận là được rồi?”
Quản gia ngây người một hồi rồi gật đầu lia lịa: “Đương, đương nhiên rồi. Không chỉ vậy, ông ba đã đặc biệt dặn tôi mang cuốn sách còn sót lại này đến tặng cho cô Tô, xin hãy nhận lấy.”
Ông ta vừa nói vừa nhanh chóng lấy hộp gỗ ra, cung kính dâng lên bằng hai tay.
Tống Khanh nhìn Tô Hồng Bảo, cậu bé thấy vậy thì lập tức hiểu ý, cậu bước tới nhận đồ dùm Tô Tái Tái.
Quản gia theo bản năng nhìn Tô Hồng Bảo, ông ta vốn định mỉm cười gật đầu cảm ơn cậu, nhưng khi nhìn rõ Tô Hồng Bảo thì ông ta lập tức sững sờ, thậm chí trợn to mắt nhìn cậu với sắc mặt tái nhợt rồi nói ra hai tiếng: “Cậu, cậu… ?!”.