Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 584.




Mà ở bên kia.

Bạch Ngữ Dung đi theo sau quản gia, vội vàng lên xe ngồi vào chỗ, im lặng không nói một lời, hai tay khoanh trước ngực, trong mắt vẫn còn mang theo sự sợ hãi, ngơ ngác nhìn cảnh đường phố không ngừng lướt qua ở bên ngoài cửa sổ.

Bản thân quản gia cũng sợ hãi không kém, làm gì có thời gian quan tâm đến cô ta.

Một lúc sau, ông ta mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn sang Bạch Ngữ Dung, không hề khách sáo, nói: “Tôi hỏi cô, cậu bé bên cạnh Tô Tái Tái rốt cuộc là sao?”

Bạch Ngữ Dung vẫn còn ngây người, đến khi quản gia sốt ruột hỏi lại lần nữa, cô ta mới từ từ hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía ông ta, ngẫm nghĩ một lúc rồi chậm chạp đáp: “Hình như là sư điệt của Tô Tái Tái.”

“Sư điệt ư?” Quản gia lặp lại, khựng vài giây lại vội vàng hỏi: “Tên là gì?”

“Tô... Hồng Bảo?” Bạch Ngữ Dung thành thật trả lời.

Quản gia lẩm bẩm cái tên này trong miệng, sau đó không quan tâm đến Bạch Ngữ Dung nữa, để mặc cho cô ta tiếp tục ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặc dù tên đã thay đổi nhưng dáng vẻ vẫn giống y hệt như ông chủ hồi còn trẻ.

Thậm chí còn giống cậu chủ Cảnh đến bảy, tám phần.

Đúng thế, chắc chắc không sai được. Cậu nhóc tên Tô Hồng Bảo đó nhất định là cậu cả!

Nhưng... nếu là cậu cả, vậy vừa rồi... cậu ấy có nhận ra ông ta không?!

Quản gia vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, thậm chí còn cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đúng lúc này, xe chạy đến gầm cầu vượt, vào lúc ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, trên gương chiếu hậu ở trong xe, vốn dĩ không có một ai ngồi ở hàng ghế sau, bỗng chốc xuất hiện một nữ quỷ không đầu!

Nó yên lặng ngồi ở đó, không hề động đậy.

Một lát sau, nữ quỷ không đầu mới vặn vẹo chiếc cổ, dường như đang nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.

Đáng tiếc là lúc này Bạch Ngữ Dung và quản gia đều đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không ai phát hiện ra nó.

Ngay cả tài xế cũng đang tập trung lái xe, không có nhìn vào gương chiếu hậu trong xe.

Vì vậy không ai chú ý đến vào giờ phút này, do ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau nên đã xảy ra một cảnh tượng kinh hoàng.

Điều đáng sợ hơn là nữ quỷ không đầu đang ngồi ngay ngắn, hai tay ôm đầu của bản thân để lên đầu gối này lại chính là Hứa Tần Nhã!

Đột nhiên! Cái đầu đang nhắm nghiền hai mắt kia chợt mở mắt ra! Con ngươi nhỏ như đầu kim chuyển động loạn xạ bên trong hốc mắt, rồi từ từ di chuyển về hướng mà chiếc cổ đang “nhìn”.

Cứ như vậy liếc mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, sau đó trên khuôn mặt không có một chút biểu cảm của Hứa Tần Nhã dần dần nở một nụ cười dữ tợn.

----

Nhà họ Phụng.

Xe vừa dừng lại, quản gia chẳng buồn nhìn Bạch Ngữ Dung một cái mà lập tức chạy thẳng tới phòng sách của Phụng Hồng Bác, thuật lại lời mà Tô Tái Tái đã nói cho ông ta nghe.

“... Cô ta nói như vậy thật sao?” Phụng Hồng Bác nhìn về phía quản gia, thấy ông ta gật đầu thì cười giễu một tiếng.

Tùy ý ném quyển sách đang cầm trong tay lên bàn rồi nói: “Nói khoác mà không biết ngượng mồm à, đợi qua khoảng thời gian này, xem tôi làm sao trừng trị cô ta.”

Nhắc mới nhớ…Tô Tái Tái là một “vật chứa” còn tốt hơn Bạch Ngữ Dung nữa…

Có lẽ phải tính kế lâu dài rồi.

Nghĩ tới đây, Phụng Hồng Bác nhìn về phía quản gia, hỏi: “Đã tìm được tung tích của Bạch Văn Liên chưa?”

Quản gia lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Mau đi tìm tiếp đi, ông ta có quan hệ huyết thống với Tô Tái Tái, về sau nhất định sẽ có giá trị lợi dụng.” Phụng Hồng Bác khẽ cau mày, hiện tại ông ta có hơi hối hận vì đã thủ tiêu Hứa Tần Nhã quá sớm.

Khi đó ông ta cứ đinh ninh rằng dù thế nào đi nữa thì cũng còn có Bạch Văn Liên, nên mới xử lý Hứa Tần Nhã một cách nhanh gọn như vậy.

Sớm biết thế này... lúc đó không nên chỉ lo trút giận, mà lẽ ra phải giữ cho Hứa Tần Nhã một hơi thở.

“Vâng.” Quản gia đáp, dừng một lát, ông ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Phụng Hồng Bác, có chút do dự, cất lời: “Ông ba.”

Phụng Hồng Bác thấy thế, vừa cầm quyển sách ban nãy ném trên bàn lên, vừa hỏi: “Có chuyện gì?”

“Hôm nay hình như tôi đã nhìn thấy…” Quản gia ngập ngừng một lúc, lại ngước mắt nhìn Phụng Hồng Bác, sau đó tiếp tục nói: “Cậu cả ở chỗ Tô Tái Tái.”

“Hả?” Phụng Hồng Bác nghe xong, ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, thấy vẻ mặt hoảng hốt của ông ta thì cười nói: “Ông không nói thì suýt chút nữa là tôi đã quên chuyện này luôn rồi.”

“Năm đó ông làm ăn kiểu gì mà lại không g**t ch*t nó.”

Nó không những không chết mà còn lành lặn xuất hiện trước mặt ông ta.

Khóe mắt quản gia nhà họ Phụng giật một cái, đột nhiên ông ta nhìn về phía Phụng Hồng Bác thốt lên: "Thật sự là cậu cả ạ?!"

Dừng một chút rồi ông ta vội vã giải thích: "Ông ba, trước đây tôi đã làm theo lời dặn dò của ông, nhưng... Cũng không biết tại sao hiện tại cậu ấy lại có thể..."

"... Được rồi. Tôi cũng không nghĩ ông sẽ hai lòng với tôi." Phụng Hồng Bác nhìn quản gia vội vàng giải thích, nghỉ một chút lại nói tiếp: "Coi như thằng nhóc kia mạng lớn, không ngờ bị ông bẻ gãy tay chân, rút gân, vứt xuống núi nhưng vẫn bình an vô sự."

"Nhưng mà… Lần sau nó sẽ không có cơ hội như vậy nữa đâu."

Quản gia nhà họ Phụng nghe được câu nói này, lại lần nữa nhìn về phía Phụng Hồng Bác mở miệng: "Ông ba có muốn tìm thời gian để xử lý cậu ấy không ạ?"

Phụng Hồng Bác lắc đầu: "Hiện tại mọi chuyện phải tập trung vào Phụng Cảnh đã. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi lại bàn sau."

Quản gia nhà họ Phụng gật đầu.

Phụng Hồng Bác nói đến đây lại không khỏi cảm thấy tiếc nuối trong lòng.

Thật đáng tiếc mà.

Lúc đó, khi ông ta biến thành "Phụng Hồng Bác", Tô Hồng Bảo dù tuổi còn nhỏ nhưng tư chất bất phàm, không thích hợp để làm vật chứa mới của ông ta.

Tô Hồng Bảo là con trai trưởng của nhà họ Phụng, lại có thiên phú, nếu để mặc cho nó ở lại nhà họ Phụng thì không những Phụng Hồng Bác không lợi dụng được gì mà còn sẽ là chướng ngại vật trên con đường chiếm đoạt nhà họ Phụng trong tương lai của ông ta.

Nếu đã như vậy, chi bằng nhổ cỏ trước.

Dù sao khi đó Bối Trân cũng đã mang thai Phụng Cảnh.

Cho nên Phụng Hồng Bác đã lợi dụng sự tín nhiệm của vợ chồng hai người họ đối với mình mà phán Tô Hồng Bảo sẽ là sao chổi gây tai họa cho nhà họ Phụng, ông ta lại sử dụng mánh khóe để khiến cậu ấy có vẻ như là một “đứa vô dụng” không có một chút năng lực nào.

Khi này mới có thể khiến hai vợ chồng quyết định từ bỏ Tô Hồng Bảo.

Rồi đưa cậu ấy đến thủ đô.

Phụng Hồng Bác lập tức nhân cơ hội này mà sai quản gia nhà họ Phụng giả mạo thành bọn cướp, bắt cóc Tô Hồng Bảo.

Sau khi đã lấy được tiền chuộc thì cũng đồng thời giết con tin.

Không chỉ như thế, lúc ông ta yêu cầu quản gia nhà họ Phụng vứt Tô Hồng Bảo xuống, còn cố ý đánh gãy tay chân và rút gân của cậu ấy.

Về phần Phụng Cảnh, lấy lý do là tăng cường sức mạnh cho cơ thể của thằng bé nhưng thật ra ông ta lại biến Phụng Cảnh trở thành một vật chứa hoàn mỹ, vô cùng thích hợp với bản thân.

Đáng tiếc rằng lúc Phụng Cảnh sắp được hai tuổi, ông chủ nhà họ Phụng phát hiện có điều không đúng, Phụng Hồng Bác đành phải khiến ông ấy gặp chuyện ngoài ý muốn để giải quyết.

Ở mặt ngoài thì ông ấy đã chết rồi nhưng thật ra vẫn luôn bị xem như một vật thí nghiệm, bị nhốt trong căn phòng bí mật để tiến hành các loại thí nghiệm.

Vốn chỉ muốn trước khi đoạt xác Phụng Cảnh thì xử lý ông ấy. Nhưng bây giờ... trái lại có thể làm mồi nhử.

Suy nghĩ như thế, Phụng Hồng Bác lần nữa nhìn về phía quản gia nhà họ Phụng, ánh mắt quỷ dị: "Ông sắp xếp một chút, thăm dò Tô Hồng Bảo thử xem nó có phản ứng gì đối với bọn người Bối Trân."

Quản gia nhà họ Phụng nghe xong đã hiểu ngay ý của Phụng Hồng Bác, lập tức gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

"Ừm." Phụng Hồng Bác đáp lại, vừa đọc cuốn sách trên tay vừa nói thêm: "Ngày mai Phụng Cảnh lại được tắm trong nước thuốc, nhưng vẫn thiếu một vị thuốc. Nhớ cho người đi tìm."

"Vâng."

Quản gia nhà họ Phụng trả lời, thấy Phụng Hồng Bác không còn ra thêm lệnh nào nữa thì mới rời khỏi phòng đọc sách không một tiếng động.

Sau khi đóng cửa phòng khác từ phía bên ngoài, quản gia nhà họ Phụng lập tức xoay người chuẩn bị đi kiểm tra thiếu vị thuốc nào. Cơ thể khẽ di chuyển, bóng đen liền đi theo sau.

Nhưng lại có một phần bóng nhỏ không di chuyển theo, đợi đến khi quản gia rời đi mới từ một vòng tròn trên sàn nhà biến thành một con cá.

Sau khi lắc đầu vẫy đuôi, nó tìm kiếm hơi thở rồi nhanh chóng bơi về phía gian phòng của Phụng Cảnh.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận