Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 586.




“Ông ta nói là đến để tự thú.” A Lai đáp.

Anh ấy dừng một lát rồi lại bổ sung: “Ông ta nói rằng hai mươi năm trước chính ông ta và Hứa Tần Nhã đã hại chết ông hai Bạch.”

Ngô Hạo sửng sốt, không ngờ tới còn có chuyện như vậy.

----

Nhà họ Phụng.

Có Bối Trân làm bao cát trút giận, tâm trạng của Bạch Ngữ Dung đã tốt hơn trước rất nhiều.

Sau khi trở về phòng, cô ta vừa ngâm nga giai điệu bài hát vừa bước vào phòng tắm.

Có điều khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình trong gương, niềm vui nhỏ nhoi đó lập tức biến mất.

Cô ta sờ vết tát trên mặt, nhìn mình trong gương với ánh mắt hung ác.

Một lúc sau nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng thốt lên: “Tô Tái Tái...”

Có điều Bạch Ngữ Dung còn chưa kịp mắng thầm trong lòng thì vô tình nhìn thoáng qua bồn rửa tay, đập vào mắt cô ta là một cái đầu người đang nằm bên trong, hơn nữa còn đang liếc mắt nhìn chằm chằm cô ta, khiến cô ta lập tức sợ hãi đến mức đờ người.

—Đó là đầu của Hứa Tần Nhã!

“Aaa!” Bạch Ngữ Dung hoảng hốt hét lên, vừa nhìn cái đầu đó, vừa nhanh chóng lùi về phía sau.

Nhưng cô ta mới lùi lại được hai bước thì cảm thấy bản thân như va phải thứ gì đó.

Bạch Ngữ Dung đột ngột quay đầu lại, trông thấy thân xác không đầu không ngừng chảy máu ra, thịt lồi ra ngoài thì sợ hãi đến mức hít một hơi lạnh, suýt chút nữa thì tắt thở.

Cũng đúng vào lúc này, Hứa Tần Nhã nằm trong bồn rửa tay cố gắng liếc mắt nhìn về phía Bạch Ngữ Dung lẩm bẩm: [Ngữ Dung, mẹ đói quá... mẹ đói quá... Ngữ Dung, Ngữ Dung ngoan của mẹ, mẹ đói quá...]

“A... a!” Hai chân của Bạch Ngữ Dung bỗng chốc mềm nhũn ngã nhào xuống đất, sợ đến mức tay chân bủn rủn, có điều vẫn dốc hết sức bò ra khỏi phòng tắm.

Nhưng cô ta mới vươn tay chạm vào khung cửa, ngẩng đầu lên đã thấy đầu của Hứa Tần Nhã ở kế bên cửa đợi cô ta.

Trong lúc Bạch Ngữ Dung trợn tròn mắt đầy hoảng sợ, con ngươi hẹp dài như kim châm đang di chuyển loạn xạ bên trong lòng trắng mắt kia chợt cười dữ tợn nói với Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, con muốn đi đâu? Con quên rồi sao? Con là con gái của mẹ đó...]

“A!!” Không biết Bạch Ngữ Dung lấy dũng khí từ đâu ra, chỉ thấy cô ta hất đầu của Hứa Tần Nhã sang một bên rồi lập tức bò dậy chuẩn bị chạy ra khỏi phòng tắm.

Nhưng cô ta còn chưa kịp đứng lên thì mắt cá chân đã bị thân xác không đầu phía sau tóm lấy, kéo cô ta lại.

Bạch Ngữ Dung thét chói tai, hai tay điên cuồng cào xuống nền đất, cuối cùng thành công nắm được khung cửa, vì thế mới ngăn chặn thân xác không đầu kéo mình về sau.

“Tôi không phải là con gái của bà! Tôi không phải! Con gái của bà là Tô Tái Tái! Bà đi tìm Tô Tái Tái đi!” Bạch Ngữ Dung điên cuồng gào thét.

Cái đầu vừa bị cô ta hất lăn sang một bên, lúc này lại tự lăn trở về, nằm nghiêng trên mặt đất mỉm cười nhìn Bạch Ngữ Dung: [Phải mà, con đúng là con gái của mẹ mà, chúng ta đã từng uống nước bùa đó, con quên rồi sao?]

“Không! Không phải!” Bạch Ngữ Dung liều mạng bấu lấy khung cửa không chịu buông, sợ hãi hét lên: “Tôi không phải! Tôi... tôi không phải con ruột của bà! Tôi không phải là con ruột của bà, bà có hiểu không?!”

Bạch Ngữ Dung vừa dứt lời, đầu của Hứa Tần Nhã im lặng trong giây lát, khuôn mặt không hề có chút cảm xúc nào, chỉ có con ngươi trong hốc mắt là đang chuyển động một cách kỳ dị, như thể chứng tỏ rằng bà ta đang suy ngẫm.

Vào lúc Bạch Ngữ Dung cho rằng Hứa Tần Nhã đã nghe hiểu lời cô ta nói thì bà ta lại chậm rãi nở một nụ cười quái dị.

[Thì ra là vì điều đó à...] Giọng nói của bà ta lạnh lẽo đến lạ thường, nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung rồi nói tiếp: [Thì ra Ngữ Dung cảm thấy mẹ không tự mình sinh con ra cho nên không vui sao...]

“Không phải…” Bạch Ngữ Dung chỉ thấy có một luồng khí lạnh từ phía sau lưng truyền đến, bàn tay vốn đang nắm lấy một chân của cô ta, hiện tại đã túm trọn cả hai chân của cô ta.

[Không sao.] Đầu của Hứa Tần Nhã liếc mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung. Nở một nụ cười u ám.

[Bây giờ mẹ sẽ ăn thịt con, rồi sau đó đào con ra. Như vậy thì con là do mẹ sinh rồi.]

[Ngữ Dung à, con có vui không nè?]

“A...” Bạch Ngữ Dung trừng mắt nhìn Hứa Tần Nhã, khẽ há miệng, nhưng lại hoảng sợ đến mức không nói nên lời.

[À, đúng rồi.] Hứa Tần Nhã tự lẩm bẩm: [Con nghịch ngợm thế này, có chân thì sẽ chạy mất.]

Cái gì…?!

Bạch Ngữ Dung nghe xong, còn chưa kịp mở miệng cầu xin thì bàn tay nắm lấy mắt cá chân của cô ta càng dùng sức siết chặt hơn.

Cô ta quay đầu lại nhìn xuống chân của mình, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chân bị xác chết không đầu dùng tay không bẻ gảy.

Tiếng xương rạn nứt và tiếng la hét vang lên cùng một lúc.

[Như vậy...] Đầu của Hứa Tần Nhã nằm nghiêng trên mặt đất chứng kiến toàn bộ quá trình, chậm rãi nở nụ cười, dịu dàng lên tiếng.

[… Thì tốt rồi.]

Dù sao nơi này cũng là nhà họ Phụng. Bối Trân đã ở nhà họ Phụng quá lâu, tất nhiên là hiểu nơi này hơn những người khác.

Cho nên sau khi bà ấy tránh hết các vệ sĩ cùng với người làm thì cuối cùng cũng đã lén lút đi tới được phòng sách của Phụng Hồng Bác.

Ngay khi tay của Bối Trân vừa chạm đến then cửa gì ảo giác đột nhiên ập tới làm cho bà ấy hoảng sợ mà phải lùi lại nhìn xung quanh, sau khi xác định xung quanh không có ai mới vội chạy vào trong phòng sách.

Bà ấy đóng cửa phòng lại, dựa vào ván cửa, nhắm mắt thở dài.

Đến lúc này bà ấy mới có hơi sức mà nghĩ lại ảo giác vừa rồi.

Tiếng hét thê lương chói tai kia làm cho người khác sợ hãi.

Bối Trân cố nén cảm giác thấp thỏm trong lòng, nhân lúc Phụng Hồng Bác không có ở đây mà vội vàng tìm kiếm mật thất ở trong phòng sách.

Có thể là do bà ấy may mắn mà cũng có thể xuất phát từ nguyên nhân khác, nói tóm lại là chẳng mấy chốc mà Bối Trân đã tìm được cái nút để khởi động mật thất.

Lúc cửa mật thất mở ra, ngoại trừ mùi thuốc sát trùng còn có mùi máu tanh không thể che giấu được, làm cho Bối Trân phải quay mặt đi một lúc, chờ bản thân làm quen với mùi vị này rồi mới bước cẩn thận vào trong.

Đời này quả thực chính là một phòng giải phẫu đầy đủ vật dụng.

Bối Trân nhìn đủ các loại dụng cụ ở bên trong phòng chỉ cảm thấy tim đập như đánh trống vô cùng mạnh mẽ, đến cả tiếng hít thở của bản thân cũng nghe thấy rất là rõ ràng.

Vị trí bên trên bàn mổ được trải một tấm khăn y tế màu trắng nên không thể nhìn thấy bên dưới có gì.

Bối Trân đứng đó, khó khăn nuốt ngụm nước miếng rồi mới đi tới gần bàn mổ.

Tại vì bà ấy mải nhìn chăm chú lên trên bàn nên không chú ý dưới chân mình. Bà ấy đá vào cái xe đẩy làm cho hai cái dao ở ngay bên trên chạm vào nhau phát ra thành tiếng.

Bối Trân vội giữ lại cái xe đẩy thì lưng lại đụng phải giá sắt ở đằng sau làm cho mấy cái bình thủy tinh ở trên giá sắt lay động.

Nó làm cho bà ấy sợ tới mức vội quay đầu lại, khẩn trương nhìn đống đồ vật được bày biện trên giá sắt, chỉ sợ có cái nào rơi xuống mà thôi.

Trong lúc mắt cứ đảo qua đảo lại để kiểm tra thì ánh mắt của bà ấy bị thu hút bởi lọ thủy tinh để ngay đối diện tầm mắt hơi chếch về bên phải.

Vốn dĩ lọ thủy tinh trong suốt như pha lê, nhưng do Bối Trân vô tình chạm vào kệ sắt làm cho chất lỏng bên trong lọ thủy tinh bị xáo động, thứ chìm ở dưới đáy bình lại nổi lên khiến cho chất lỏng trở nên đục ngầu.

Đến cả thứ bị ngâm ở bên trong vốn dĩ đã bất động cũng chậm rì rì mà xoay tròn.

“Tóc” của thứ đó trôi lơ lửng, khi Bối Trân trợn to mắt vì sợ hãi, đầu của Hứa Tần Nhã cũng chậm rãi đi tới gần, “nhìn” về phía Bối Trân.

“Á!” Bối Trân nhận ra đấy là ai thì sợ hãi lùi về đằng sau, cho tới khi đụng phải bàn mổ thì mới dừng lại.

Tay bà ấy chống lên bàn mổ, cham tới thứ bên dưới lớp khăn y tế màu trắng kia.

Nó dinh dính, lại có độ ấm.

Như thể… vẫn còn sống.

Bối Trân ngẩn ngơ, chậm rãi cúi đầu nhìn vào tay của chính mình. Nửa ngày sau mới chậm rãi xoay người, bàn tay run rẩy mở cái khăn y tế kia ra.

“Cạch!” Khăn y tế bị kéo ra, Bối Trân cũng nhìn thấy rõ ràng thứ bên dưới cái khăn đó.

Bà ấy cúi đầu nhìn, ngây ngốc đứng ở đó nửa ngày.

Đến lúc này, bà ấy mới không chống đỡ được, không tiếng động mà ngã ngồi trên mặt đất.

Chuyện xảy ra ở nhà họ Phụng, đám người Tô Tái Tái cũng không hề biết.

Sau khi giáo huấn đám người Bạch Ngữ Dung xong thì Tô Tái Tái nhìn về phía Tống Khanh, cười hì hì mở miệng: “Sư đệ, cậu đã quen với thủ đô chưa? Nếu chưa thì để chị đây đưa cậu đi tham quan nhé?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận