Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 594.




Nhưng đợi đến khi quản gia gõ cửa vài lần vẫn không thấy Bạch Ngữ Dung trả lời, ông ta mới nhận ra có gì đó không đúng.

Tuy Lục Bộ chỉ cử mười mấy người tới, tốc độ xử lý của ông ta cũng khá nhanh, nhưng ít nhiều gì vẫn có tiếng động phát ra mà.

Cho dù hiệu quả cách âm của căn phòng có tốt cách mấy thì cũng không có khả năng không nghe thấy được.

Chẳng lẽ Bạch Ngữ Dung nghe xong lại không buồn đi ra ngó thử một cái ư?

Sắc mặt của quản gia trở nên nghiêm túc hẳn, ông ta nhíu mày giơ tay vặn tay nắm cửa, định bụng nếu cửa khóa thì sẽ phá cửa xông vào, nào biết chỉ nghe “két” một tiếng, cửa đã được mở ra một cách dễ dàng.

Thì ra là Bạch Ngữ Dung không hề khóa cửa.

Quản gia chỉ sửng sốt trong giây lát rồi thôi, ông ta vừa chậm rãi mở hé cửa ra vừa thử mở miệng: “Cô Ngữ Dung, cô đâu rồi? Ông ba có chuyện muốn tìm cô đấy.”

Trong phòng không có tiếng đáp lại, quản gia đứng tại chỗ nhìn chung quanh, phát hiện trong phòng không có người nhưng trong phòng tắm lại có tiếng nước truyền tới.

Quản gia nhìn sang, phát hiện cửa phòng tắm đóng chặt, trên phần kính phủ đầy hơi nước mù mịt, lúc này ông ta mới nở nụ cười.

Khó trách cô ta không nghe được tiếng gõ cửa, xem ra là do ông ta nghĩ nhiều quá rồi.

Tuy thấy Bạch Ngữ Dung còn đang ở trong phòng tắm, nhưng quản gia lại không hề có ý rời đi, ông ta trưng vẻ mặt vô tội ra rồi cười cười đi tới trước cửa phòng tắm, sau khi ung dung gõ cửa hai cái thì mới lên tiếng: “Cô Ngữ Dung, ông ba bảo cô sang chỗ ông ấy đấy.”

Nói xong, quản gia nghiêng tai lắng nghe, chỉ thấy bên trong ngoài tiếng nước róc rách ra thì còn có giọng nữ đang ậm ừ gì đó, ngặt nỗi ông ta nghe không rõ lắm.

Quản gia lại cười nói: “Thứ lỗi cho tôi.”

Nói xong lập tức vặn tay nắm và mở cửa phòng tắm ra.

Đáng tiếc, thứ đập vào mắt của quản gia không phải là cảnh tượng nóng bỏng phun máu mũi gì cả mà lại là cảnh máu me be bét như địa ngục trần gian.

Cảnh này khiến một người từng trải như quản gia cũng phải sững sờ ngay tại chỗ.

Cảm giác lạnh gáy xộc l*n đ*nh đầu của ông ta.

Hiện giờ Bạch Ngữ Dung đang quỳ rạp trên mặt đất, hai tay không biết bị thứ gì xé toạc ra nằm chỏng chơ trong hai góc phòng tắm, đùi phải thì bị gặm đến mức chỉ còn lại xương trắng, máu me và nội tạng lòi ra từ vết gặm trên bụng, thậm chí còn mơ hồ thấy được xương sườn trắng hếu bên trong.

Nhưng đó còn chưa phải điều đáng sợ nhất, bởi vì thứ kinh dị nhất là… dù đã trải qua sự tra tấn khủng khiếp như thế nhưng Bạch Ngữ Dung vẫn còn sống!

Cô ta nghiêng đầu trợn trừng mắt nhìn quản gia, miệng khép khép mở mở như đang muốn nói “cứu tôi với…” vậy.

Đáng tiếc mỗi lần há mồm lại không có tiếng động nào, có chăng cũng chỉ là máu loãng và thịt vụn không ngừng trào ra mà thôi.

Quản gia trố mắt nhìn chằm chằm cảnh này, lúc lia mắt tới phần miệng của Bạch Ngữ Dung, ông ta mới phát hiện thì ra đầu lưỡi của cô ta đã bị đứt mất một nửa từ bao giờ.

Đó là lý do Bạch Ngữ Dung không tài nào kêu cứu được, chỉ có thể ú ớ ú ớ như thế này thôi.

Đây cũng chính là âm thanh mà ông ta nghe được từ bên ngoài!

Nhìn Bạch Ngữ Dung dù đã tàn tạ nhưng vẫn chưa chết, lại ngửi được mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, hai thứ này quá k.ích thí.ch khiến quản gia không nhịn được quay sang một bên bắt đầu nôn mửa.

Chờ nôn hết ra xong, ông ta vội vàng rời khỏi phòng tắm, bởi vì quá hoảng loạn nên lúc bước qua bậc cửa ông ta còn bị vướng ngã lăn quay.

Quản gia quơ quào một hồi mới lồm cồm bò dậy được, chân tay cũng nhũn hết cả ra.

Ông ta không dám ở lại đây thêm một giây nào nữa, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng của Bạch Ngữ Dung.

Quản gia vừa hốt hoảng vừa sốt sắng đi trên hành lang một lúc lâu mới hơi bình tĩnh lại.

Nếu là bình thường thì quản gia nhất định sẽ chạy tới báo cho Phụng Hồng Bác biết ngay, nhưng bây giờ ông ta không có thời gian để làm chuyện đó.

Bọn họ cần phải nhanh chóng xử lý hết dấu vết ở đây sau đó bỏ trốn mới được.

Nghĩ như thế, quản gia lập tức ép bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó run rẩy đi tới phòng làm việc của Phụng Hồng Bác.

Ông ta vẫn còn nhớ rõ lời dặn của ông ba.

Quản gia mở căn phòng bí mật ra trong sự bất an, sau đó cầm dao đi tới chỗ bàn giải phẫu.

Lúc tới nơi, ông ta giơ dao lên chuẩn bị tiễn ông chủ của nhà họ Phụng sang miền cực lạc, nào biết đúng lúc này lại bị một người không nên xuất hiện ở chỗ này - Bối Trân - chạy tới hất văng ra.

Quản gia ngã lăn ra đất, con dao trên tay cũng trượt vào trong góc tường.

Quản gia thấy thế vội dùng một chân đá bay Bối Trân, sau đó nhanh chóng bò đến góc tường nhặt con dao về.

Làm xong xuôi hết thảy, ông ta mới quay đầu lại trừng mắt nhìn Bối Trân, nở nụ cười dữ tợn đi về phía bà ấy: “Được thôi, nếu vậy tôi sẽ tiễn vợ chồng hai người đi luôn một thể!”

Thân thể của Bối Trân đã bị Phụng Hồng Bác cố ý dùng thuốc tàn phá từ lâu, một cú đá ban nãy của quản gia cũng không nhẹ, bởi vậy bây giờ bà ấy chỉ có thể ôm bụng nằm nghiêng ở đằng kia không gượng dậy nổi.

Bà ấy trốn trong căn phòng bí mật này là tính chờ Phụng Hồng Bác đến sau đó nhân lúc ông ta không đề phòng thì giết ông ta.

Nào biết người tới lại là quản gia, hơn nữa còn tính giết chồng của bà ấy, cho nên trong tình huống nguy cấp như vậy thì bà ấy chỉ còn cách lao tới đẩy ông ta ra mà thôi.

Bây giờ cho dù bà ấy có muốn bò dậy thì cũng không còn sức nữa.

Ông chủ của nhà họ Phụng nằm trên bàn giải phẫu, một “cây gậy người” đã không còn tay chân như ông ấy không thể làm được gì cả, chỉ có thể trừng mắt phát ra tiếng “hô hô”.

Dường như là đang bảo Bối Trân mau chạy đi, cũng dường như đang quát lên với tên quản gia kia.

Nhưng bao năm qua, đối với Phụng Hồng Bác và quản gia mà nói, ông chủ nhà họ Phụng đã không còn là con người nữa mà chỉ là một “món đồ” mà thôi, cho nên tiếng gào của ông ấy hoàn toàn không có sức uy h**p.

Thậm chí chỉ tổ khiến tên quản gia bị xui xẻo nãy giờ bực mình, cho nên lúc đi ngang qua ông ấy, ông ta chẳng những không buồn nhìn mà còn xem ông chủ nhà họ Phụng như túi rác ven đường, giơ con dao lên đâm lung tung lên mặt của ông ấy.

Trong tiếng khóc la “đừng mà” của Bối Trân, ông ta cứ thế đâm chết tươi ông chủ của nhà họ Phụng, thậm chí lúc rút con dao ra khỏi hốc mắt của ông ấy, ông ta còn ngoáy ngoáy con dao mấy cái nữa chứ.

Bối Trân bò dậy nhìn máu tươi đang không ngừng nhỏ giọt từ trên bàn giải phẫu, cuối cùng đọng lại thành một vũng máu nhỏ dưới đất.

Bà ấy ngồi ngây ra như phỗng, đờ đẫn nhìn chằm chằm vũng máu kia, thậm chí chẳng buồn quan tâm đến việc tên quản gia đã đi tới trước mặt mình và giơ dao lên.

“Không cần sốt ruột, giờ tôi tiễn bà đi bầu bạn với ông ta ngay!”

Quản gia cười dữ tợn nói với Bối Trân, sau đó giơ tay chém xuống: “Chết đi!”

Đúng lúc này!

Bối Trân đột nhiên tỉnh táo lại, bà ấy ngẩng đầu, cũng thét chói tai rồi nhào về phía quản gia.

Con dao đâm “phụt” vào trái tim của bà ấy, nhưng quản gia cũng bị Bối Trân tông mạnh, thế là lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.

Nhưng không biết trùng hợp hay gì, ông ta lại dẫm lên vũng máu kia, thế là trượt chân ngã ngửa về phía sau.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cái gáy của quản gia đập mạnh vào mép bàn giải phẫu, ông ta chỉ kịp giãy giụa vài cái, cuối cùng trừng mắt nhìn trần nhà và tắt thở trong sự không cam lòng.

Có lẽ đây chỉ là ngoài ý muốn, nhưng cũng có lẽ đây chính là ý trời.

Đáng tiếc không ai có thể biết rõ được cả.

Cùng lúc đó, ở Đại học Đế Đô.

Tô Hồng Bảo đi theo Tống Khanh, khi thấy Đại Vi và Khúc Nhiên từ xa, cậu ấy lập tức quay đầu cười nói với Tống Khanh: “Sư phụ, là chị Đại Vi và chị Khúc Nhiên kìa.”

Nói xong, Tô Hồng Bảo giơ tay lên chạy về phía hai người, thậm chí còn tính mở miệng chào hỏi, nào biết còn chưa kịp thốt ra câu nào thì phần ngực cậu bất ngờ đau nhói, cơn đau đột ngột này làm cậu ấy suýt chút đã thở không ra hơi.

“Hửm?” Tống Khanh lập tức nhận ra sự bất thường của Tô Hồng Bảo, thế là quay đầu nhìn về phía cậu ấy, ngay khi nhìn đến phần trán của cậu, ánh mắt anh lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Lúc này hai người Khúc Nhiên cũng chạy đến trước mặt họ, không chờ hai người mở miệng thì Tống Khanh đã quay đầu nhìn sang, sau đó trầm giọng hỏi: “Tiểu Tái đâu rồi?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận