Ngô Hạo và những người khác đã dọn dẹp xong tàn cuộc bên ngoài nhà họ Phụng, đang lúc bọn họ chuẩn bị xông vào trong thì cả đám bỗng đồng loạt khựng lại, Tống Khanh đột nhiên từ trong không trung xuất hiện trước mặt họ.
Anh xuất hiện quá đột ngột, A Lai bị dọa cho giật mình, không khỏi mở to mắt nhìn Tống Khanh nói: “Anh Tống?!”, như thể đang thắc mắc “Tại sao anh lại có mặt ở đây?!” vậy.
Nhưng Tống Khanh hoàn toàn không có thời gian để ý tới A Lai, anh chỉ nhìn về phía Ngô Hạo, đôi môi mỏng khẽ mở: “Tiểu Tái đâu rồi?”
“À, cô ấy...” Ngô Hạo còn chưa nói xong thì Tống Khanh chợt sững sờ, quay đầu nhìn vào sảnh chính nhà họ Phụng.
Giây tiếp theo, âm thanh ầm ầm cực lớn vang lên, trong sảnh chính cuộn lên một trận bụi đất màu vàng, nháy mắt lan ra xung quanh, giống như có thứ gì đó vừa nổ tung vậy.
Cơn cuồng phong bất chợt cuốn đất vàng tới, khiến cho đám người Ngô Hạo phải nhắm tịt mắt lại, giơ tay lên để chắn.
Nhưng ngay nháy mắt bọn họ che tầm nhìn lại, vài đường kiếm khí còn chưa mất đi sức mạnh đã xé đôi gió cát vàng rồi xuyên qua không trung.
Tống Khanh thấy vậy liền phất tay chặn cho nhóm người Ngô Hạo, tránh cho bọn họ bị kiếm khí ngộ thương.
Sau khi làm xong, anh không hề trì hoãn dù chỉ một khắc, lập tức lách người vào trong cơn bão cát.
Khi Ngô Hạo và những người khác quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy bóng lưng mờ mờ của anh.
“Đã... Đã xảy ra chuyện gì vậy?!”
Sau khi cơn gió cát tản dần đi, mọi người trong Lục Bộ dần thấy rõ sảnh chính của nhà họ Phụng, tất cả đều đồng loạt sững sờ.
A Lai cũng xem như là phản ứng khá nhanh, sau khi hỏi xong câu đấy thì lập tức quay đầu lại nhìn Ngô Hạo, giống như muốn tìm chút biểu cảm gì đó từ trên mặt của đội trưởng vậy.
Nhưng lúc này, biểu cảm của Ngô Hạo cũng không khác gì bọn họ mấy.
Bấy giờ, nhà chính của nhà họ Phụng đã nổ banh thành một cái lỗ lớn, bức tường bên phải thậm chí còn bị sập nát, có thể nhìn thấy loáng thoáng một chút đồ đạc được bày biện trong nhà.
Gió cát đã lắng xuống hoàn toàn nhưng vẫn còn những vụn đá đang rơi xuống.
Tường vỡ ngói nát, còn đâu khí thế thường thấy của nhà họ Phụng nữa.
“... Đi thôi. Chúng ta mau vào trong đi.” Sau khi Ngô Hạo hoàn hồn lại, anh ấy nói với nhóm người A Lai rồi lập tức dẫn đầu chạy vào trong.
Chạy được nửa đường thì bỗng nhìn thấy Tống Khanh đang ôm Tô Tái Tái đi ra.
Ngô Hạo lập tức cả kinh, vội vàng bước lên phía trước kiểm tra: “Tiểu Tái?!”
Tống Khanh dừng lại, hơi nghiêng người tránh sang một bên.
Ngô Hạo thấy vậy thì mau chóng dừng lại, nhìn về phía Tống Khanh hỏi: “Anh Tống, Tiểu Tái không sao chứ?”
“... Không sao đâu.” Đôi môi mỏng của Tống Khanh khẽ mím lại, dường như không vui cho lắm.
Dừng một chút, anh nói tiếp: “Bởi vì mệt quá nên mới như thế thôi, để tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
“Ồ, được thôi.” Ngô Hạo gật đầu, ánh mắt vừa lướt một cái đã phát hiện trên mu bàn tay Tống Khanh có một vết thương lớn.
Ngay khi anh ấy vừa mở miệng định nói gì đó thì chợt chạm phải ánh mắt của Tống Khanh, thế là Ngô Hạo tự biết ngậm miệng lại, xoay người đi vào trong nhà họ Phụng.
Tống Khanh hạ mắt xuống, nhìn Tô Tái Tái đang nhắm mắt ngủ say, ngoan ngoan đến lạ thường ở trong ngực mình. Một lúc sau anh mới khẽ thở ra một hơi rồi lại tiếp tục cất bước.
... Em đấy, toàn tự gánh chịu mọi chuyện một mình thôi.
-----
Chờ sau khi Tô Tái Tái tỉnh lại thì đã là chuyện của ba ngày sau.
Từ cuộc trò chuyện không ngớt của Đại Vi thì cô biết được rằng Ngô Hạo và những người khác đã tìm thấy thi thể của ông chủ nhà họ Phụng, Bối Trân, quản gia và Bạch Ngữ Dung đã bị ăn mòn phân nửa nhưng vẫn còn sống trong mật thất của nhà họ Phụng.
Thế nhưng cái kiểu “còn sống” này thà rằng chết ngay tại chỗ còn hơn.
Sau khi được Lục Bộ “giải cứu”, nghe nói Bạch Ngữ Dung đã bị đưa đến bệnh viện đặc thù của Lục Bộ, cô ta la hét thảm thiết cả một đêm, sáng nay đã tắt thở chết.
Còn người thật Phụng Cảnh đã được tìm thấy trong tủ quần áo.
Khi Lục Bộ đến cửa, vật bị Phụng Hồng Bác châm cứu là một lá bùa đã ngụy trang thành “Phụng Cảnh”, nếu không Phụng Cảnh mà bị châm cứu lần nữa thì có lẽ cậu bé sẽ thực sự ngu dại luôn mất.
Sau khi chuyện của nhà họ Phụng đã được giải quyết gần như xong hết, Ngô Hạo lập tức dẫn người đến thành phố C để xử lý những “viên thuốc” mà Bạch Ngữ Dung đã luyện ra trước khi chết.
Vốn tưởng rằng đây sẽ là một vụ vô cùng nhức đầu nhưng không ngờ lại thuận lợi ngoài ý muốn.
Tất nhiên, còn phải “cảm ơn” mẹ của Đồng Nhược Thiến nữa.
“Đồng Nhược Thiến?” Tô Tái Tái lặp lại cái tên mình nghe được, sau khi nói xong mới phát hiện giọng mình hơi khàn nên cô hắng giọng một cái.
“Đúng vậy, chính là cái cô mà đi đường không gắn mắt, bất ngờ ngã chết ở bên ngoài ký túc xá Phù Lục Viện đấy. Nhưng ba mẹ cô ta lại nghĩ rằng Viên Tuế là người đã gây ra chuyện đó.” Đại Vi nghĩ rằng Tô Tái Tái đã quên mất nên lập tức kể lại.
Tô Tái Tái gật đầu: “Ừm, em có nhớ.”
Dẫu sao thì cũng là người cô tự tay tiễn lên đường, dĩ nhiên sẽ không quên nhanh đến vậy, chẳng qua là cô không ngờ rằng trong chuyện này còn có sự góp mặt của ba mẹ Đồng Nhược Thiến.
Nhắc tới thì... Sau khi dạy dỗ nhóm côn đồ đã bắt nạt Viên Tuế kia, ban đầu cô định về thành phố C thăm bà Bạch, lúc này lại thuận tay dạy cho nhà họ Đồng một số bài học.
Ai ngờ rằng bởi vì bất ngờ phát hiện ra bà cụ Bạch bất tỉnh, quyết định đi tham gia hội đánh giá đan dược đã bị tạm thời gác lại.
Quả nhiên đây là người tự muốn tìm đường chết, cho dù bạn tạm thời tha cho họ một đường sống thì họ vẫn sẽ vì những thứ khác mà tự hại chết mình thôi.
Tô Tái Tái nghĩ đến đây thì nhìn sang Đại Vi, hỏi: “Bọn họ đã làm gì vậy chị?”
Đại Vi bĩu môi, mặt đầy vẻ ghét bỏ và ghê tởm kể.
Hóa ra sau cái chết của Đồng Nhược Thiến, mẹ Đồng đã trở nên điên dại, bà ta cứ cho rằng con gái mình vẫn chưa rời đi.
Ban đầu thì cũng chỉ nghi thần nghi quỷ thôi, nhưng sau đó lại đổi thành đi tìm thần hỏi quỷ luôn.
Cũng không biết là tên lừa gạt nào đã rỉ tai, nói rằng Đồng Nhược Thiến thật ra vẫn còn đang ở bên cạnh bà ta, đang chờ đợi để trở thành con gái của bà ta một lần nữa.
Mẹ Đồng không chút nghi ngờ câu nói này, nhưng ở tuổi này lại gần như không thể mang thai lần nữa.
Đúng lúc này, bà ta nghe được chuyện trong tay Hứa Tần Nhã có một viên “Mỹ Dung Hoàn”, cộng thêm Hứa Tần Nhã thực sự đã trở nên vô cùng trẻ trung và xinh đẹp, không nói ra tuổi thật thì bà ta hoàn toàn giống như một người đang ở độ tuổi ba mươi.
Do đó, mẹ Đồng đã chi một số tiền cực lớn để mua hết số “đan dược” trong tay Hứa Tần Nhã, khiến cho mấy bà phu nhân giàu có khác đến muộn đã oán trách một khoảng thời gian dài.
Cũng không ngờ đó lại là trong cái rủi có cái may.
Lúc Lục Bộ tìm đến cửa nhà họ Đồng, mẹ Đồng đã cắn chết chồng và con trai mình, mớ thịt vụn và chân tay cụt cứ thế trôi lềnh bềnh trên mặt hồ bơi.
Mẹ Đồng đã biến dị thành y chang Hoàng Trầm Giai.
Cũng may là bà ta không quá lợi hại như Hoàng Trầm Giai, Lục Bộ liên thủ lại đã giải quyết xong bà ta trong một nốt nhạc.
Mà tên thầy bói đã lừa gạt mẹ Đồng cũng đã bị bắt lại.
Hóa ra là người quen cũ - phó viện trưởng Tôn của Luyện Đan Viện, người đã bị trục xuất khỏi Huyền Học Viện.
Chuyện này vừa lộ ra, nửa phần đời còn lại của phó viện trưởng Tôn đã dành để trôi qua trong nhà tù của Lục Bộ.
Về phần Tần Trác Thắng, vốn ban đầu chỉ bị đình chỉ vô thời hạn, nhưng trong quá trình điều tra phó viện trưởng Tôn đã lòi ra một số chuyện kinh thiên động địa, thế là thầy trò hai người nắm tay nhau vào nhà tù bầu bạn.
Một người có vết nhơ ô uế như vậy tất nhiên không xứng đáng tiếp tục làm giáo sư ở Huyền Học Viện rồi.
“Cho nên, đây là do ông trời nhìn thấu, ở hiền gặp lành ở ác gặp ác, nhân quả sẽ không có sai mà.”
Đới Vĩ kể xong thì lắc đầu đưa ra kết luận: “Đáng đời, đúng người đúng tội thôi.”
Tô Tái Tái cảm thấy cũng khá có lý, sau khi hắng giọng lần nữa thì cô nhìn trái nhìn phải.
Khúc Nhiên nãy giờ vốn im lặng, thấy vậy thì lập tức lên tiếng: “Đàn em, em có muốn uống nước không? Chị rót cho em nhé.”
Ngay lúc cô ấy vừa định đứng dậy, Tống Khanh đã cầm một cốc nước đi tới, đưa cho Tô Tái Tái uống.
“Cảm ơn sư đệ nhé.” Tô Tái Tái vừa nhận lấy cốc nước, vừa mỉm cười với Tống Khanh.