Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 11.




Đại điện trống rỗng, ánh sáng mờ nhạt và im lặng.

Một thiếu niên 14 tuổi, mặc đồ tang trắng như tuyết, khuôn mặt nhợt nhạt, thân hình gầy gò yếu ớt lặng lẽ quỳ trước bài vị trường sinh của mẫu thân đã mất cách đây mười năm. Phía trước tấm bài vị có một ngọn đèn trường minh, thắp sáng cả ngày lẫn đêm. Đằng trước là một cái bàn thần, trên đó đặt một cái đỉnh lò nhỏ với những nén hương đang cháy, gần đó có một bình rượu và một đĩa hoa quả cúng.

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đèn trường minh, đứng bất động.

Tại cửa điện dần dần vang vọng những tiếng bước chân từ xa tới gần. Hoàng đế khai quốc triều Đại Chu, phụ hoàng của cậu, đêm khuya đạp lên tuyết trắng cuối cùng cũng tới linh cung mẫu thân cậu. Nhưng mà hắn không đi vào mà đứng ở bên ngoài điện.

Hoàng đế đang ở thời kỳ tuổi tác sung sức nhất của cuộc đời, mặc dù mặc trang phục để tang Thái hậu, nét mặt cũng đầy vẻ mệt mỏi, nhưng uy nghiêm của một hoàng đế vẫn đủ khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

Hắn nhìn nội điện u ám, quay sang Mộ mụ mụ, hỏi:

– Có chuyện gì?

Mộ mụ mụ mấy năm nay vẫn bầu bạn bên Hi Nhi quỳ gối trong bậu cửa, bẩm báo:

– Bệ hạ, ngày mai là ngày giỗ năm thứ mười của Nguyên hậu, cho nên điện hạ mới cả gan tối nay thỉnh cầu bệ hạ dời bước tới nơi này ạ.

Gió gào thét sau lưng, cuốn theo tuyết trên bầu trời đêm đen kịt từ mái hiên cung điện cao lớn lao nhanh đến cửa cung điện mở, gió thổi tung tay áo của hoàng đế, để lộ một góc áo long bào màu vàng mà hắn mặc bên trong tang phục.

Thân hình hắn khựng lại một lát, cuối cùng cất bước đi vào bậu cửa.

– Các ngươi ra ngoài hết đi.

Mộ mụ mụ dập đầu, đứng dậy, lui đi ra ngoài.

Một cánh cửa cung điện ngăn tuyết và gió đầy trời ở bên ngoài điện.

Hoàng đế đi theo sự chỉ dẫn của ánh lửa mờ ảo chập chờn của đèn trường minh sâu trong đại điện, chậm rãi đi đến phía sau thiếu niên rồi dừng lại.

Thiếu niên đang quỳ trước bài vị trường sinh của mẫu thân đứng dậy, quay sang hoàng đế lại quỳ xuống lễ bái.

Cậu không thể nói chuyện.

Bắt đầu từ mười năm trước, từ sau khi thoát thân khỏi Bồ thành thì cậu đã không thể nói chuyện được nữa. Đứa trẻ từng thông minh và hoạt bát đã hoàn toàn mất khả năng nói chỉ sau một đêm và trở thành người câm. Sau đó, bất chấp mọi nỗ lực của thái y, đến cùng vẫn không có kết quả gì.

Các cung nhân âm thầm đồn đại, nói hoàng trưởng tử điện hạ rõ ràng lúc nhỏ bị một cú sốc lớn cho nên đã bị mất giọng và không thể nói được.

Hoàng đế nhìn bài vị trường sinh, lặng thinh một lát nói với bóng người gầy gò đang quỳ dưới đất trước mặt:

– Ngày mai phụ hoàng sẽ phái người tới đây tế điện mẫu hậu con.

Thiếu niên vẫn phủ phục dưới đất, như thể không nghe thấy.

Hoàng đế đi đến trước mặt thiếu niên, hơi cúi cùng đưa tay ra nhẹ nhàng nắm bả vai cậu muốn nâng cậu đứng lên.

Thiếu niên từ từ ngước mặt lên.

Khuôn mặt này nhợt nhạt và gầy, nhưng ngũ quan mặt mày đều rất thanh tú đẹp đẽ.

Hoàng đế xuất thân từ một gia đình khiêm tốn lại tranh đoạt được thiên hạ, được các đại thần tôn sùng là đại đế minh quân bất thế, nhưng nghe nói lúc hắn còn trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, phong độ như văn sĩ. Khuôn mặt của thiếu niên trông giống hoàng đế, nhưng người trong cung lại nói rằng lông mày và mắt của cậu giống Nguyên hậu hơn.

Nguyên hậu qua đời cách đây mười năm, theo lời kể của những người từng gặp, Nguyên hậu được xưng là mỹ nhân đẹp nhất Trường Sa Quốc, một thế hệ quốc sắc, dung mạo như tiên nữ. Dung mạo của hoàng trưởng tử điện hạ là sự kết hợp các nét đẹp của cha mẹ, máu rồng tủy phượng, tất nhiên là xuất chúng. Tiếc nuối duy nhất chính là cậu đã mất đi năng lực ngôn ngữ.

Hoàng đế nhìn đôi mắt trong trẻo quen thuộc trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, trầm giọng nói:

– Hi Nhi, trẫm biết trong lòng con có bất bình với trẫm. Con đừng trách phụ hoàng, con là trưởng tử của trẫm, trẫm cũng biết con thông tuệ hơn người. Nếu không phải con không thể nói được, trầm làm sao lại không cho con làm Hoàng thái tử được?

Hắn dừng một chút.

– Tuy con không thể trở thành Thái tử, nhưng trẫm sẽ bảo vệ con cả đời yên vui. Nếu mẫu thân con có linh, chắc cũng sẽ yên lòng.

Thiếu niên nhìn vào hoàng đế, bên môi lộ ra nụ cười, khấu đầu với hoàng đế, sau đó đứng lên đi đến trước bàn thờ, cầm bầu rượu lên, lật ba chiếc cốc lên và rót rượu vào từng chiếc một.

Cậu cầm lấy chén thứ nhất, vẩy xuống đất để tỏ lòng thành kính với người mẹ đã khuất, sau đó cung kính dâng chén thứ hai ở trước bài vị trường sinh, tự mình uống cạn.

Làm xong, cậu bước sang một bên, quỳ xuống đất lần nữa, ngẩng lên nhìn hoàng đế. Hoàng đế do dự một chút nhưng cuối cùng cũng bước tới, cầm chén rượu thứ ba, hướng về tế điện vong linh mà uống cạn.

Hắn để ly xuống, nói:

– Con đứng lên đi, nền đất lạnh.

Nếu lúc này có người ngoài ở đây, họ sẽ rất ngạc nhiên. Giọng điệu của hoàng đế khi nói điều này dịu dàng đến lạ thường.

Thiếu niên vẫn không đứng dậy, ánh mắt vẫn nhìn hoàng đế.

– Phụ hoàng, nhi tử tạ ơn ngài đã coi trọng con. Nhưng con cũng không muốn làm Hoàng Thái tử.

Thế mà cậu lại mở miệng nói chuyện.

– Con chỉ muốn hỏi phụ hoàng một câu, ngày mai là ngày giỗ tròn mười năm, là ngày rất quan trọng, tại sao phụ hoàng không tới tế điện mẫu thân của con?

Giọng của thiếu niên khẽ khàng, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng.

Bầu không khí trong đại điện nháy mắt giống như bị tuyết lạnh đóng băng. Ngọn đèn dầu ở trước bài vị trường sinh đột nhiên lay động bập bùng không ngừng.

Hoàng đế nhìn thiếu niên, sau hồi lâu rồi dường như đã tỉnh táo trở lại.

– Hi Nhi! Tại sao con có thể nói chuyện được vậy? Con có thể nói từ lúc nào vậy?

Trong giây lát, hắn bỏ qua sự thiếu tôn trọng ẩn chứa trong lời nói của thiếu niên, tiến lên trước một bước, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng.

– Con có thể nói chuyện từ mấy năm trước rồi, chỉ không muốn nói mà thôi.

Thiếu niên lạnh nhạt nói, nhìn qua bài vị trường sinh.

– Phụ hoàng, nếu như con không nhớ lầm, trong mấy năm qua, ngài chưa bao giờ bao giờ đến đây nửa bước! Tối hôm nay, nếu không phải con thỉnh cầu thì phụ hoàng có lẽ cũng sẽ không tới, có đúng vậy không ạ?

Hoàng đế nhìn nét mặt lạnh nhạt của thiếu niên, vẻ vui mừng vừa rồi biến mất, không lên tiếng.

– Phụ hoàng, ngài khinh thường tới hay là không dám tới, hay là căn bản không cái chết của mẫu thân con ở trong lòng, không đáng giá một đồng một xu nào?

Thiếu niên đột nhiên cao giọng lên, từng câu từng chữ như chất vấn.

Hoàng đế giống như bị kim đâm một cái, nhíu mày lại.

– Lớn mật! Ai cho con dám nói thế?

Thiếu niên nhìn hoàng đế, cười.

– Đúng vậy, ngài là đế quân khai quốc Đại Chu, tân hoàng triều này dưới sự thống trị của ngài phát triển phồn vinh, vạn dân an khang, ngày sau ắt hồng đồ xã tắc, quốc tộ kéo dài. Con có dự đoán rằng nhiều năm sau nữa, khi sử quan ghi chép về công lao làm đế vương của ngài, cho dù không thể bằng Tam Hoàng Ngũ Đế thì cũng đủ để sánh vai với Tần Hoàng Hán Võ.

– Ngài chẳng những là đế quân mà còn là cha ruột của con. Nếu không có tinh huyết của ngài thì làm sao con có máu thịt như ngày hôm nay?

– Nhưng mà con muốn nói cho ngài hay, bất kể họ có tán tụng ngài, kính bái ngài như thế nào, ở trong mắt con, ngài chỉ là một người máu lạnh không có lương tâm.

Hoàng đế nhìn thiếu niên trước mặt, sắc mặt sầm xuống, trong mắt bắt đầu có tia tức giận. Thiếu niên lại không tỏ vẻ lo sợ chút nào, từ từ đứng thẳng dậy, duỗi thẳng vòng eo gầy mảnh của mình.

– Nhóm Hàn Lâm biên sửa khi biên soạn gia phả cho ngài đã cẩn thận tránh nhắc đến thời niên thiếu của ngài, chỉ nói rằng ngài từ nhỏ đã có chí lớn, vô cùng dũng cảm, không dám nói xấu ngài một lời. Nhưng tự ngài biết rõ mình chỉ là một kẻ xuất thân là Giang Dương đại đạo! Ngài nhờ vào sự giúp đỡ của ông ngoại con mà tiến vào con đường quan trường, từ đây một bước lên mây. Nói là mẫu thân con gả thấp, chắc là không  hề nói oan cho ngài đâu nhỉ? Thế nhưng ngài đối xử với mẫu thân thế nào? Năm đầu tiên mẹ vừa gả cho ngài, ngài đã nôn nóng sốt ruột cưới phụ nữ khác vào cửa luôn.

– Mấy năm đó, con không nhớ phụ thân mình là dáng vẻ như thế nào. Chờ con hơi lớn hơn một chút, con chỉ nhớ sáng sớm mỗi ngày, không phân biệt mùa đông hay mùa hè, mẫu thân của con cần mẫn dậy sớm bưng trà hầu cơm tổ mẫu. Mà người thiếp Thích thị kia lại ngồi bên tổ mẫu cười nhạo mẫu thân xuất thân cao quý của con. Mẫu thân của con đã phải chịu đựng đủ loại bắt bẻ đến từ tổ mẫu ngay trước mặt bà ta.

Lông mày của hoàng đế vẫn nhíu chặt, nhưng vẻ tức giận trên mặt dường như đã biến mất, im lặng nhìn thiếu niên mà không ngắt lời.

– Những cái đó thì cũng thôi. Phụ thân, về sau mẫu thân con đã chết! Sau khi tiễn con đi xong, mẫu thân vì không muốn làm gánh nặng cho ngài, hơn hết là biết ngài không thể vì mình mà lùi bước, mẹ đã tự sát mà chết!

– Con mãi mãi không quên được ngày ấy, khi Viên tướng quân mang con trốn đi, con tránh được bàn tay ngài ấy che mắt con lại, lúc quay đầu lại đã nhìn thấy cảnh tượng kia!

Vành mắt thiếu niên đỏ hoe, giọng run rẩy nhè nhẹ.

– Mẫu thân là Vương Nữ Trường Sa, vốn dĩ là cô gái cao quý mỹ lệ như vậy, mẹ không đáng bị đối xử như vậy! Mẹ đã chết, những người đó cũng không buông tha cho mẹ. Thời tiết lạnh như thế, thế mà mẹ thậm chí còn không có một bộ quần áo tử tế nào. Có lẽ là có đấy, đó chính là những dấu vết mà đã bị kẻ địch hận ngài dùng đao dùng kiếm để lại. Máu, khắp nơi đều là máu! Đầu mẹ bị dốc ngược xuống, hai chân bị dây thừng trói chặt, bị treo ngược ở trên đầu tường thành, mỗi khi gió thổi mẹ sẽ lắc theo không ngừng. Mẹ đã bất lực và thê thảm như thế ở trong những tiếng cười sỉ nhục không kiêng nể của binh lính…

Thiếu niên rơi nước mắt, thân hình gầy gò, cứng đờ như một tảng đá.

Nét mặt hoàng đế cứng đờ, nhắm mắt lại, mở ra chậm rãi đi về phía thiếu niên, đưa tay lên muốn nắm lấy cánh tay cậu.

– Hi Nhi…- Hắn gọi nhũ danh của thiếu niên, giọng khàn đặc.

Một tia căm ghét thoáng qua trong mắt thiếu niên, cậu tránh thoát bàn tay của phụ thân, đột nhiên lui ra sau vài bước.

– Phụ thân, mười năm qua, hẳn là ngài đã quên mẫu thân của con rồi. Nhưng con lại chưa bao giờ quên được mẹ! Gần như đêm nào con cũng mơ thấy mẹ. Con vĩnh viễn không thể nào quên được cảnh tượng mẹ bị treo ngược ở trên đầu tường thành kia!

– Con không dám chỉ trích ngài trong một năm bị giam cầm dài đằng đẵng kia, lúc ngài đánh hạ thiên hạ đã từng có suy nghĩ tận tâm tận lực đi cứu mẹ con con hay không? Con càng không có tư cách yêu cầu ngài vì mẹ con con mà từ bỏ tòa thành trì đã giành được bằng sự hy sinh của những tướng sĩ kia. Ngài có suy nghĩ và cân nhắc của ngài, con có thể hiểu được! Nhưng mà phụ thân, con không thể tha thứ cho ngài chính là về sau đó ngài có thể làm những gì? Ngài đã đối xử mẫu thân con như thế nào?

– Ngài phong cho mẹ danh hiệu Nguyên hậu hư danh, thêm một thụy hào đẹp đẽ trước danh hào của mẹ, lại xây dựng một nơi đặt bài vị cho mẹ, từ đây ngài có thể yên tâm thoải mái, có đúng không?

Giọng điệu thiếu niên trở nên dồn dập, trên khuôn mặt tái nhợt cũng hiện lên vẻ đỏ ửng.

– Con luôn cảm thấy mẹ chưa từng rời khỏi nơi đây. Mẹ đang nhìn con, cũng đang nhìn ngài, phụ hoàng của con!

– Hi Nhi! Đủ rồi! – Hoàng đế chợt quát lên.

– Chưa đủ! Nếu không phải ngài lợi dụng mẹ, cưới mẹ, lại hại mẹ, mẹ làm sao mà rơi vào kết cục như vậy? Mấy năm nay, nếu ngài có chút áy náy với mẹ, con cũng bỏ qua. Nhưng ngài lại vô tình vô nghĩa, mười năm ngày giỗ của mẹ, thế mà ngài chưa từng tới tế điện lần nào!

– Tạ – Trường – Canh!

Hai mắt thiếu niên đỏ sậm giống như nhuộm máu, nhìn chằm chằm vào hoàng đế, gằn từng chữ kêu tên của hắn.

– Ngài chẳng những không xứng với mẫu thân của con, ngài còn là thủ phạm đã hại chết mẹ!

– To gan, dám ăn nói lung tung với ta, trẫm sẽ trị con trọng tội!

Sắc mặt hoàng đế tái đi.

Dừng lại một chút, hắn lại hạ giọng xuống.

– Chắc con còn không biết năm đó người hại hai mẹ con rơi vào tay kẻ địch chính là Thích thị. Là tiện phụ này đã tiết lộ tin tức cho người của Tề vương. Trẫm mãi về sau mới biết được việc này. Ngay vừa rồi trước khi trẫm tới nơi này đã hạ lệnh xử tử hình cô ta rồi.

Thiếu niên yên lặng nhìn hoàng đế, nét mặt kỳ lạ, đột nhiên phá lên cười to.

– Phụ hoàng, ngài cho rằng ngài làm như vậy mẫu thân con cuối cùng được nhắn mắt, thậm chí cảm kích ngài báo thù thay mẹ phải không?

Cậu cười to không ngừng, đến mức gần như khóc mới ngừng lại.

– Mười năm! Mẫu thân con đã chết mười năm rồi, thế mà bây giờ ngài mới ra tay…

– Phụ hoàng, cho phép con hỏi ngài một câu, ngài thât sự báo thù cho mẫu thân con hay là vì căm hận sự phản bội của Thích thị với ngài, cho nên mới chờ lúc Thái hậu vừa đi thì mới ra tay?

 Hoàng đế chau mày, lạnh lùng nói:

– Tổ mẫu con từ sau khi trúng gió cứ mơ mơ màng màng, không thể rời khỏi cô ta. Nhưng đó chẳng qua chỉ là một hoạt tử nhân mà thôi, cần gì phải so đo sớm hay muộn. Cũng muộn rồi, con nên về nghỉ sớm đi!

Hắn nói xong quay người chuẩn bị đi ra hỏi linh điện, mới đi được vài bước bước chân dần dần cứng lại, thân hình cũng lảo đảo. Hắn lấy lại bình tĩnh, chậm rãi xoay người lại.

Trong tay thiếu niên cầm một thanh kiếm không biết lấy được từ đâu.

Ánh nến léo lắt, kiếm mang dày đặc.

Hoàng đế liếc nhanh bình rượu trên bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào thiếu niên, trong mắt tràn đầy vẻ không tin nổi và tức giận.

– Con dám ra tay với trẫm? – Hắn nghiến răng hỏi.

Thiếu niên nở nụ cười.

– Phụ hoàng, có phải hiện giờ ngài thấy cả người yếu ớt không có sức lực, hô hấp khó khăn, ngay cả đứng cũng không đứng được phải không? Nói cho ngài biết, bình thường con hay đọc y thư của mẫu thân, có đọc được một phương thuốc rất lợi hại trong sách, con đã tự học cách điều chế…

– Đồ nghiệp chướng này! – Khuôn mặt hoàng đế vặn vẹo, – Người đâu!

Hắn hướng ra ngoài điện hét to.

Hét xong, hoàng đế đột nhiên nghĩ ra., hoàng trưởng tử của hắn những năm gần đây không cho phép người ngoài bước vào linh cung vong mẫu của cậu nửa bước, cho rằng đó là mạo phạm đối với mẫu thân mình. Hắn làm sao không biết việc này, cho nên vừa rồi khi tới đây, để tránh cho trưởng tử mà mình luôn thấy mắc nợ không cảm thấy bị thiệt thòi mà cố ý để toàn bộ tùy tùng ở ngoài cổng cung.

Cho đến lúc này hoàng đế mới đột nhiên nhận ra. Để chờ được khoảnh khắc này, con trai mình chắc hẳn đã chuẩn bị từ rất lâu. Sự ẩn nhẫn và mưu mô của con trai mình thật sự thâm trầm đáng sợ!

Tiếng hét của hoàng đế vang vọng khắp linh điện.

Cánh cửa bị đẩy ra, Mộ mụ mụ chạy vào, nhìn thấy bóng dáng loạng choạng của hoàng đế, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngọn đèn trường minh bị gió đêm cuốn vào lay động dữ dội, bóng người đong đưa theo nó, hoàng đế trừng trừng nhìn con trai mình, không lùi mà tiến về phía trước, loạng choạng từng bước một đến gần cậu.

 – Nghiệp chướng! Trẫm không tin ngươi thật sự dám giết trẫm!

Hắn đi tới trước mặt con trai mình, cuối cùng không chống đỡ được nữa đổ gục xuống đất.

Thiếu niên lạnh lùng nhìn hắn, như thể đang nhìn một vật phẩm hy sinh không có sinh mệnh hiến tế đặt trên tế đàn, cho đến khi hoàng đế ngã xuống dưới chân mình, lúc này cậu mới mỉm cười.

Cậu giơ tay lên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vu.ốt ve lưỡi kiếm lạnh lẽo.

– Phụ hoàng, ngài còn nhận ra thanh kiếm này không? Đây là thanh kiếm mà ngày ngài đánh hạ Bồ thành sau khi nhìn thấy con thì đã tháo xuống tặng cho con. Nơi này nhuốm máu của vô số người, ngài đã khiến cho con trở thành một nam tử hán đại trương phu.

Thiếu niên chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt phụ thân ngã xuống đất, nhìn thẳng vào hắn.

Hoàng đế trợn trừng mắt với cậu.

Nụ cười trên mặt thiếu niên biến mất, giơ tay lên vung kiếm về phía hoàng đế.

Trong tiếng kêu sợ hãi của Mộ phụ mụ, hoàng đế cảm thấy lưỡi kiếm lạnh băng quét qua trán mình.

Không có máu.

Chỉ một tiếng “đinh” vang lên rất nhỏ.

Phát quan trên đầu hắn đã bị cắt thành hai đoạn. Tóc của hắn được buộc ở phát quan bị đứt tận chân tóc, rơi xuống đất. Hoàng đế vẫn bất động, nhìn con trai mình đang từ từ đứng lên.

– Phụ hoàng, con nghe nói lúc ngài bằng tuổi con, vì báo thù cha mà đã giết người. Con trai vô dụng, nhưng lòng báo thù cho mẹ cũng không hề kém ngài nửa phần. Nếu theo tính cách của mình, vốn dĩ con đã giết ngài rồi. Thế nhưng con không thể lấy tính mạng của ngài được. Nếu ngài chết đi, thiên hạ sẽ lại hỗn loạn, con sợ nếu gặp mẫu thân, mẹ sẽ trách con mất.

– Ngài nghe đi, lúc con cắt tóc ngài cũng giống như đã giết ngài rồi. Con giết cha, thiên lý bất dung, từ nay về sau, con không có phụ thân nữa, ngài cũng không có đứa con trai này!

Cậu dùng mũi kiếm khêu sợi tóc đen dưới đất lên, không nhìn hoàng đế nữa, quay người đi đến trước bài vị của Nguyên hậu, đặt tóc lên tế đàn, khom người vái lạy, sau đó đứng dậy, từng chữ từng chữ hỏi bài vị:

– A mẫu ơi, con làm vậy liệu có đúng hay không?

Trong đại điện không có hồi âm. Chỉ có những tiếng nghẹn ngào áp lực từ Mộ mụ mụ đang quỳ bên cạnh.

Đèn trường minh nhấp nháy dữ dội.

Thiếu niên chậm rãi nhìn quanh một vòng, giọng thê lương:

– A mẫu ơi, trong những năm qua, con luôn cảm giác mẹ ở bên cạnh con. Con nhớ rõ lúc nhỏ, người kia lúc nào cũng vắng nhà. Có khi nửa đêm con trai bừng tỉnh giấc, nhìn thấy a mẫu vẫn còn đang thức, nom rất cô đơn. Thực ra ngày đó lẽ ra mẹ không nên để Viên tướng quân dẫn con đi. Con trai không muốn mẹ một mình cô đơn ra đi. Con trai sẽ tới bên mẹ đây. Từ nay về sau, con trai sẽ không bao giờ rời xa mẹ nữa!

Cậu nhắm mắt lại, đột nhiên ngửa đầu lên, vung kiếm về phía cổ mình cắt một đường.

– Hi Nhi!

Hoàng đế gầm lên, mắt đỏ ngầu, không biết lấy sức lực từ đâu mà giãy dụa đứng dậy, cùng với Mộ mụ mụ xông về phía thiếu niên bạch y.

Nhưng đã muộn rồi.

 Lưỡi kiếm chém xuyên qua, máu bắn tung tóe lên linh đài, bắt lên đèn trường minh làm nó tắt ngấm. Đại điện lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn lại tiếng gầm thét tan nát cõi lòng của hoàng đế.

Một lúc sau, những cung nhân trong cung điện cuối cùng cũng hoảng hốt cầm theo đèn lồng chạy vào cửa điện, sững sờ trước cảnh tượng nhìn thấy. Hoàng đế tóc tai bù xù, ôm hoàng trưởng tử trong lòng, ngã xuống trước bài vị của Nguyên hậu, lẩm bẩm:

– Hi Nhi, không phải vi phụ không tới…mà là không dám tới…

Thanh kiếm nằm dưới đất, trên người hai người đều nhuộm đẫm máu tươi.

……

Nỗi đau như vạn mũi tên đâm xuyên tim lại một lần nữa lại tấn công nàng.

Cơ thể của Mộ Phù Lan từ từ trượt xuống. Nàng nhắm chặt mắt, cuộn tròn người lại và nằm trên sập, bất động.

Mộ mụ mụ chờ ở bên ngoài, trong lúc thấp thỏm lo lắng đột nhiên cánh cửa mở ra, Tạ Trường Canh đi ra, bà liền vội vàng đi lên đón, đang muốn mở miệng lại thấy sắc mặt hắn âm trầm bước thật nhanh ra ngoài, cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Mộ mụ mụ cũng không rảnh để ý tới hắn, chạy vội vào trong xem Ông Chủ thế nào.

Tạ Trường Canh ra khỏi vương phủ trở lại dịch xá, lập tức hạ lệnh lên đường ngay trong đêm.

Tùy tùng của hắn rất ngạc nhiên.

Bình thường hắn không biểu lộ cảm xúc, nhưng lúc này sắc mặt hắn lại có chút khó coi. Mọi người âm thầm kinh hãi, cũng không biết dạ yến đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho hắn tức giận đến mức này. Nhưng không một ai dám hỏi nhiều, vội vàng thu dọn hành lý, rất nhanh, cả đoàn người rời khỏi dịch xá đi về phía cửa thành.

Khi sắp đến cửa thành, phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp.

Thừa tướng Lục Lâm của Trường Sa Quốc cưỡi ngựa đuổi theo, la lớn:

– Tạ tiết độ sứ! Xin dừng bước!

Tạ Trường Canh cho dừng ngựa lại.

Lục Lâm đuổi tới gần xuống ngựa, thở hổn hển chạy tới. Ông ta không mang mũ, thậm chí còn đi giày trái.

– Tạ tiết độ sứ, tại sao ngài lại rời đi ngay trong đêm vậy? Có chuyện gì vậy?

Biểu cảm của Tạ Trường Canh đã trở lại bình thường, mỉm cười:

– Tạ mỗ trước khi rời đi có để lại thư ở chỗ Dịch Thừa, đã phân phó hắn sáng mai chuyển lên thay ta rồi. Mục đích chuyến đi này của Tạ mỗ một là bái tế Tiên vương, hai là đón phu nhân quay về nhà. Ta đã bái lạy tiên vương rồi, phu nhân thì tạm thời sẽ ở lại đây. Bởi vì từ sau khi nàng ấy sau khi đến Quỳ Châu đã không quen với khí hậu địa phương cho nên thân thể không khỏe. Lần này nàng ấy về đây, ta bèn bảo nàng ấy ở lại tĩnh dưỡng thêm một thời gian. Bởi vì Tạ mỗ còn có việc quan trọng khác phải làm, cho nên mới lên đường ngay trong đêm. Tạ mỗ cảm ơn Trường Sa vương cùng thừa tướng đã tiếp đãi nồng hậu, Tạ mỗ rất cảm kích. Xin thừa tướng hãy dừng bước, Tạ mỗ cáo từ trước, sau này còn gặp lại.

Lục Lâm vừa rồi về phủ, vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu thì nghe bẩm báo đoàn người của Tạ Trường Canh đã lên đường ngay trong đêm, ông ta không biết tại sao, thế là cuống quít đuổi theo.

Ông ta vốn còn lo lắng có chỗ nào lại đắc tội với hắn cho nên hắn mới tức giận bỏ đi ngay trong đêm, thế nên mới đuổi theo, thấy hắn cười nói hiền hòa mới thở phào nhẹ nhõm. Ông ta mở miệng giữ khách ở lại một lúc rồi cũng không cưỡng ép nữa, nói Trường Sa vương sau dạ yến bị say rượu, ông ta sẽ tiễn hắn ra khỏi thành.

Tạ Trường Canh cũng không từ chối, để mặc Lục Lâm đưa mình đi ra ngoài.

Cửa thành mở ra, Lục Lâm đưa đoàn người của hắn ra khỏi cửa thành, lại một hồi khách sáo, cuối cùng nhìn theo bóng dáng hắn phóng ngựa biến mất ở trong bóng đêm, bấy giờ mới thở hắt ra một hơi dài, bán tín bán nghi trở về thành.

Tạ Trường Canh phóng ngựa chạy một đoạn đường rồi đột nhiên dừng lại.

Tùy tùng thấy hắn dường như có việc, cũng dừng ngựa theo, đồng thời nhìn hắn.

Tạ Trường Canh quay đầu nhìn tòa thành trì bị bóng đêm phác họa thành bóng dáng đen như mực phía sau lưng, một lát sau, quay sang phân phó một tên thị vệ tên là Chu Lục Hổ am hiểu tình báo:

– Ngươi ở lại, ẩn giấu hành tung thật kỹ, Trường Sa Quốc có tin tức gì tức khắc báo cho tay ngay.

– Đặc biệt là Ông Chủ, nhớ để ý tới nàng ấy cho ta. Tất cả mọi chuyện cẩn phải thật cẩn thận.

Tạ Trường Canh bình tĩnh phân phó.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận