Sáng sớm ngày hôm sau, cách giờ Thìn chỉ còn một khắc, triều hội đã sắp bắt đầu rồi. Dựa theo lệ thường, các đại thần đến sớm đều đã tập trung đều tập trung tại phía đông hoàng cung để chờ Lưu thái hậu mang theo ấu đế lên triều nghe báo cáo và quyết định sự việc. Mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, tốp năm tốp ba xì xào bàn tán. Chủ đề họ thảo luận tất nhiên liên quan đến Hà Tây tiết độ sứ Tạ Trường Canh, người được Lưu Hoàng hậu sủng ái.
Sẩm tối hôm qua hắn đã đến kinh thành và đã nộp một bản báo cáo vào trong cung. Thái hậu quan tâm hắn đi đường vất vả bảo hắn không cần phải vào cung ngay, cứ nghỉ ngơi một tối, sáng mai yết kiến cũng không muộn.
Tin tức này đã lan truyền rộng khắp rồi.
Mọi người đều đang nói về công lao của hắn trong việc trấn áp loạn Giang Đô vương, hâm mộ hắn lại lập công lớn lần nữa, lần này vào kinh báo cáo công tác ắt không thể thiếu chuyện phong quan tiến tước lần nữa.
Trong lúc họ đang nói chuyện, một cung nữ đi vào truyền lời của Thái hậu, nói sáng nay triều hội sẽ lui lại nửa canh giờ, bảo các vị đại thần tiếp tục chờ ở chỗ này.
Cung nhân vừa đi, phía đông triều đình đột nhiên tràn ngập tiếng ồn ào. Mọi người đều biết đây chính là cuộc gặp riêng giữa Lưu Thái hậu và Tạ Trường Canh.
Vì hắn mà ngay cả triều hội cũng phải lui lại, khiến tất cả phải chờ đợi ở đây. Mọi người ngoài hâm mộ ra còn có sự đố kỵ. Chẳng mấy chốc, cũng không biết là ai khơi mào, tiêu điểm chú ý của mọi người từ công lao của Hà Tây tiết độ sứ Tạ Trường Canh chuyển sang một tin đồn vừa mới truyền đến quan trường kinh thành vài ngày trước.
Đầu năm, Tạ Trường Canh đã thành thân với Vương Nữ Trường Sa Quốc đính hôn ba năm trước, không nghĩ tới gặp loạn Giang Đô vương, vào ngay đêm tân hôn hắn lại phải rời xa kiều thê đi làm việc, việc này cũng không tính là bí mật gì. Lúc đó có đồng liêu dự yến tiệc, vì thế một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều biết cả.
Nhưng có lẽ vì lúc ấy hắn không xoa dịu được thê tử mới cưới của mình nên nàng đã giận dỗi trở về Trường Sa Quốc. Vào tháng trước, sau khi bình định xong phản loạn, Tạ Tiết độ sứ lập tức lên đường đi Trường Sa Quốc muốn đón Vương Nữ về nhà, nhưng mà không nghĩ rằng lại đụng phải tường nam ở đó. Hắn không những không đón được kiều thê về nhà mà nghe nói còn bị Trường Sa vương trẻ tuổi luôn coi thường xuất thân của hắn mà sỉ nhục hắn, cuối cùng hắn mặt xám xịt tay không mà về.
Nguồn gốc của tin đồn này hẳn phải đến từ vị quan giám chính được triều đình phái đến Trường Sa Quốc.
Triều đình bố trí quan giám chính ở mỗi phiên quốc, những người này phải nộp báo cáo hàng tháng để báo cáo những chuyện giám sát của mình. Đây là quy tắc được đặt ra của bổn triều đối với phiên quốc mới được thành lập.
Bất kể tin tức có chân thực hay không, hầu hết các quan viên ở kinh thành đều ghen tị và coi thường Tạ Trường Canh có xuất thân tầm thường. Từ quan điểm này, tất cả đều trở thành người ủng hộ Trường Sa vương Mộ Tuyên Khanh. Nhìn thấy Tạ Trường Canh chịu thất bại như vậy và tự biến mình thành trò cười trong các buổi trà dư tửu hậu, ai mà không vui sướng khi người gặp họa chêm vào vài câu?
Hiện tại triều hội cũng bởi vì hắn mà phải rời lại.
Mọi người bắt đầu bung xõa thì thầm bàn tán truyền đạt tin tức họ nghe được, bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh của Tạ Tiết độ sư.
Cùng thời khắc đó, Tạ Trường Canh đang chờ ở bên ngoài điện Tuyên Chính.
Mặc dù không ở phía đông triều đình, nhưng giờ phút này ở nơi đó đang bàn tán chuyện gì trong lòng hắn biết rõ. Đêm qua Tào Kim truyền mật tin cho hắn cũng đã nhắc đến việc này. Có lẽ là sợ hắn khó chịu nên chỉ nhắc sơ qua một câu, nói lần này những gì hắn gặp phải trên hành trình ở Trường Sa Quốc đã lan truyền rồi.
Tạ Trường Canh vẫn rất bình tĩnh đứng ở bên ngoài điện chờ được truyền gặp.
Có tiếng bước chân vang lên, đại thái giám Dương Quảng Thụ hầu hạ Lưu hậu đích thân ra bên ngoài điện nói Thái hậu triệu gặp, dẫn Tạ Trường Canh đi vào.
Tạ Trường Canh đi theo vào trong, đến trước mặt Lưu hậu đang ngồi trong điện, quỳ xuống cung kính quỳ lạy lễ thần tử.
Lưu hoàng hậu mới ngoài bốn mươi nhưng đã làm thái hậu nhiều năm. Mười năm trước, Hoàng hậu Mộ thị đến từ Trường Sa Quốc hoăng, năm sau bà ta được lập làm kế hậu, con trai sinh ra sau đó cũng được lập làm Thái tử.
Hoàng đế vốn có bệnh kín, không tới hai năm cũng băng hà. Hoàng đế kế vị còn nhỏ tuổi, đương nhiên, tất cả mọi việc đều do Thái hậu nghe xử lý. Sau khi cầm quyền, bà ta bài trừ dị kỷ. Nhóm phiên vương Triệu họ bị phân phong các nơi, tự xưng là long tử long tôn, hậu duệ quý tộc, làm sao chịu cam lòng bị ngoại thích gây khó dễ ngồi chờ chết, đều muốn loại bỏ gian hậu và lên thay thế.
Đây chính là nguyên nhân sâu xa dẫn đến tình trạng hỗn loạn kéo dài trong nhiều năm trên cả nước.
Nhóm phiên vương quá nhiều, liên hợp lại phản đối Lưu Hậu chấp chính, không phải nơi này tạo phản thì chính là bức vua thoái vị. Lưu hậu dù có thủ đoạn đến mấy và nhà ngoại cũng có thế lực đến mấy thì cũng lo đến sứt đầu mẻ trán.
Ba năm trước, phản loạn lại nổi lên, loạn binh lao thẳng tới kinh thành, Lưu hậu phái người đi bình loạn nhưng nhiều lần đều gặp thất bại, kinh thành tràn ngập nguy cơ, đang lúc gặp phải áp lực rất lớn thì Tạ Trường Canh lại xuất hiện đúng lúc. Trong ba năm này, hắn dùng tài năng quân sự xuất chúng của mình giúp Lưu hậu trấn áp nhiều cuộc nổi loạn dữ dội của phiên vương, địa vị của Lưu hậu bấy giờ mới có thể củng cố, làm sao bà ta không nhìn hắn bằng con mắt khác?
Bà ta mỉm cười bảo Tạ Trường Canh đứng dậy, ra lệnh cho cung nhân nhường chỗ ngồi cho hắn, cười nói:
– Hôm qua khanh trình lên báo cáo chi tiết, bổn cung và bệ hạ đã xem rồi, làm tốt lắm. Loạn Giang Đô vương có thể bình định, công đầu thuộc về khanh. Khanh đã giúp triều đình phân ưu giải nạn, tuy rằng bệ hạ còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết nói với ta khanh là trung thần lương tướng. Khanh muốn được phong thưởng gì cứ lên tiếng.
Tạ Trường Canh nói:
– Đây chỉ là bổn phận của vi thần. Thần phụng chỉ phải trấn áp cuộc nổi loạn, lại nhờ hồng phúc của Thái hậu và bệ hạ và sự tận tụy cống hiến của tướng sĩ mới không làm nhục mệnh. Thần vốn dĩ chỉ là một thường dân, có được vinh quang như hôm nay đã cảm kích vô cùng rồi, không có ý nghĩ về muốn được thưởng công nữa ạ.
Lưu hậu rất vừa lòng với thái độ của hắn, nở nụ cười tươi.
– Tạ khanh, khanh tuổi còn trẻ nhưng đã làm được chức quan như hôm nay, tuy rằng khanh được phong tước hiệu là vì công lao, nhưng nếu khanh tiến thêm nữa, ta sợ rằng khanh sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Lần này ta sẽ không phong tước hiệu cao quý cho khanh nữa mà sẽ phong mẫu thân khanh là cáo mệnh, khanh thấy sao?
Tạ Trường Canh quỳ xuống tạ ơn.
Lưu Hậu kêu hắn đứng dậy, nói thêm vài câu với hắn, nói:
– Bởi loạn Giang Đô vương mà khanh đã phải rời nhà ngay đêm tân hôn, bổn cung rất áy náy. Nghe nói tháng trước khanh đã đi Trường Sa Quốc?
Tạ Trường Canh ngước lên, chạm phải ánh mắt quan tâm của Lưu hậu, nói:
– Bình định được loạn Giang Đô vương xong thần may mắn được trao cơ hội về quê thăm người thân, lúc về đến nhà biết được phu nhân từ sau khi gả đến chỗ thần không hợp với khí hậu bên này mà sức khỏe yếu đi, bởi thế đã trở về Trường Sa Quốc tịnh dưỡng. Thần liền qua đó một chuyến.
– Thì ra là thế. Giờ sức khỏe của nó thế nào rồi?
– Đã khỏe lên nhiều rồi, chỉ cần tiếp tục tĩnh dưỡng một thời gian nữa là khỏi hẳn. Thần tạ ơn Thái hậu quan tâm.
Lưu Hậu gật đầu.
– Nhưng sao bổn cung nghe nói khanh ở Trường Sa Quốc đã bị sỉ nhục?
Tạ Trường Canh lộ vẻ xấu hổ.
– Thần cũng không dám giấu gì. Thần xuất thân là dân thường, con người thô lỗ, trước đây khi cầu thân với Trường Sa vương, thê huynh đã không ưa gì thần. Cho nên lúc gặp thần đối đãi lạnh nhạt cũng là chuyện thường tình.
Lưu Hậu nhíu mày:
– Mộ Tuyên Khanh này lá gan không nhỏ, dám đối đãi với ngươi như thế. Hắn biết khanh là người ta coi trọng còn dám phách lối như thế, thế này sau này còn có chuyện gì mà hắn ta không dám làm không?
Bà ta dừng một chút:
– Mộ thị Trường Sa Quốc xưa nay luôn mang ác ý với bổn cung. Trước đây đã có người nhắc nhở bổn cung đề phòng người Mộ thị. Việc này khanh nghĩ thế nào?
Bà ta đột nhiên hỏi câu hỏi này.
Tạ Trường Canh nói:
– Trường Sa vương tuổi trẻ nóng tính, hành động thiếu suy nghĩ, là vương của một nước mà còn như thế, Trường Sa Quốc lại thiếu binh thiếu tướng, không giống như phiên vương khác người nào cũng binh hùng tướng mạnh, Thái hậu có gì phải sợ? Sau này nếu họ thật sự dám gây chuyện, liệu có thể làm được chuyện gì không?
– Tạ khanh, sau này nếu bổn cung muốn diệt trừ Trường Sa Quốc, đến lúc đó, khanh sẽ xử sự như thế nào? – Lưu hậu nhìn Tạ Trường Canh, lại hỏi một câu.
Tạ Trường Canh đón nhận hai ánh mắt của Lưu hậu nhìn mình, không chớp mắt, nói:
– Quân muốn thần chết thần không thể không chết, chứ đừng nói chi chuyện khác?
Lưu Hậu im lặng. Vài ngày trước, bà đã triệu tập nội sử Trương Ban đến để thảo luận về chiến lược định quốc tiếp theo, khi đề cập đến Trường Sa Quốc, Trương Ban có góp lời, nói Trường Sa Quốc vốn là nước nhỏ binh ít, ba năm trước đây tân vương Mộ Tuyên Khanh kế vị chẳng những năng lực không bằng phụ lão Trường Sa vương mà hành động xốc nổi. Nghe nói trước đó không lâu, hắn ta một mình đi săn thú ngã xuống khe suối, nếu không phải vận số tốt được người đi tìm kiếm tìm được cứu về, chỉ sợ đã không còn tính mạng rồi. Mà tin đồn gần đây rằng hắn ta không cho phép muội muội đi theo Tạ tiết độ sứ trở về và cả chuyện sỉ nhục hắn ở trước mặt mọi người càng là bằng chứng cho điều này.
So với Trường Sa Quốc không mấy đe dọa, Lỗ vương đa mưu túc trí cùng với Bình Dương vương tay nắm trọng binh mới là mối họa chân chính hiện nay. Hơn nữa ở trong mắt triều thần, Trường Sa Quốc không gây chuyện, nộp cống đúng hạn, không có chứng cứ phản loạn xác thực. Trong triều đình vốn dĩ có một câu nói bí mật, nói sở dĩ Lưu hậu không ưa Trường Sa Quốc chính bởi vì oán khích với Mộ hậu năm xưa. Nếu như bây giờ đi đối phó với Trường Sa Quốc, không những tạo cơ hội cho Lỗ vương cùng với Bình Dương vương lợi dụng mà còn có chuyện để mọi người bàn tán.
Trương Ban nói, hiện tại không phải thời cơ tốt để động vào Trường Sa Quốc. Không bằng đợi sau này chờ diệt trừ được Lỗ vương và Bình Dương vương xong, nếu thật sự muốn đối phó Trường Sa Quốc thì cũng dễ như trở bàn tay.
Lưu Hậu cảm thấy cũng có lý, suy nghĩ xong đã quyết định tiếp thu ý kiến này. Vừa rồi bà ta cố tình hỏi Tạ Trường Canh chẳng qua là để thử hắn mà thôi. Dù sao thì hắn cũng cưới Vương nữ Mộ thị.
Câu trả lời và phản ứng của hắn vừa rồi cũng hoàn toàn phù hợp với dự đoán của bà ta về Tạ Trường Canh. Với bối cảnh xuất thân của hắn, một bên là thê tộc, một bên là hoàng quyền có thể ban cho hắn công danh, hắn sẽ đưa ra lựa chọn thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Không có mình, hắn sẽ không có gì cả.
Lưu Hậu yên tâm, cười nói:
– Mấy ngày trước, lúc mà bổn cung nghị sự với nội sử có đề cập tới Trường Sa Quốc, cái nhìn của hắn cũng tương tự như ngươi. Dù sao thì khanh cũng cưới con gái Mộ thị làm vợ, nếu không phải bất đắc dĩ, bổn cung cũng không muốn khanh khó xử. Sau này, chỉ cần Mộ thị thành thật, bổn cung sẽ không động đến họ.
Tạ Trường Canh cung kính nói:
– Thần thay mặt Mộ thị Trường Sa Quốc cảm tạ ân điển của Thái hậu.
Lưu hậu gật đầu, trầm ngâm, trong lòng mau chóng đưa ra quyết định.
Tạ Trường Canh vừa đi, bà ta gọi thái giám tâm phúc Dương Quảng Thụ tới, nói:
– Lập tức thảo chiếu thư cho bổn cung và phái người mang theo ban thưởng đưa đi Trường Sa Quốc. Thư nói, bổn cung luôn nhớ đến tình cảm tỷ muội với Mộ hậu trước đây, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Ta nhớ Vương Nữ Phù Lan Mộ thị mười năm trước từng ở trong cung, có duyên cũ với bổn cung. Bổn cung cũng có chút nhớ nó, cho nên muốn triệu nó vào cung ôn chuyện. Nếu như nó sức khỏe ổn định thì lập tức lên đường vào kinh ngay.
Dương thái giám ngỡ ngàng, hỏi:
– Thái hậu, vừa rồi Tạ tiết độ sứ nói cô ta ở Trường Sa Quốc dưỡng bệnh mà ạ? Vì sao ngài lại triệu cô ta vào kinh?
Lưu Hậu cười cười.
– Ngươi cho rằng lời vừa rồi của Tạ khanh là thật à? Mười có tám chín, rất có thể hắn đã chạm vào cái đinh ở Trường Sa Quốc, không đón được Vương nữ Mộ thị về cùng, bất đắc dĩ mới lấy cái cớ không khỏe để che giấu thôi.
– Hắn là người của bổn cung, cho dù hiện tại bổn cung không động vào Trường Sa Quốc thì cũng muốn để Mộ Tuyên Khanh biết, dám bất kính với Tạ khanh thì chính là bất kính với bổn cung. Tạ khanh nay là người kinh thành, muội muội của hắn đã xuất giá, đừng nói không bệnh, cho dù có thật sự bệnh sắp chết, chỉ cần bổn cung lên tiếng, nó cũng phải ngoan ngoãn đi theo Tạ khanh vào kinh cho ta!
Dương thái giám bừng tỉnh ngộ.
– Thái hậu nói rất đúng. Mấy ngày nay, nô tỳ nghe được một vài tin đồn, nghĩ những người kia ngày thường ghen ghét Tạ tiết độ sứ, có một vài lời nói truyền đến tai cực kỳ khó nghe. Thái hậu ngài đây rõ ràng là một công đôi việc, vừa cảnh cáo Trường Sa Quốc và đồng thời cũng lấy lại mặt mũi cho Tạ Tiết độ sứ. Hắn biết được ắt sẽ rất cảm kích Thái hậu.
Lưu Hậu trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
– Không chỉ như vậy. Bổn cung nghe nói Vương Nữ Mộ thị dung mạo xuất chúng, có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân Trường Sa Quốc. Vừa rồi Tạ khanh biểu lộ lòng trung thành với bổn cung, nhưng có câu mỹ nhân hương, anh hùng trủng, từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán đã thua ở trong tay nữ tử. Ngươi đừng thấy thái độ hiện tại Mộ Tuyên Khanh, chỉ cần Tạ khanh và Mộ thị nữ vẫn là vợ chồng, sau này ngộ nhỡ cô ta nghe người ta xúi giục hoặc là có lòng hại người ly gián Tạ khanh với bổn cung cũng không phải không thể. Bổn cung phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm được. Ngoan ngoãn thành thật thì thôi, đoán cũng không làm lung lay được nhân vật như Tạ khanh. Nhưng nếu là một người không ổn định…..
Trong mắt bà ta hiện lên tia âm trầm.
– Vậy thì hãy nghĩ cách giúp Tạ khanh giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt, để tránh để lại mối họa về sau.
Dương thái giám thấp giọng nói:
– Thái hậu suy nghĩ quả nhiên chu đáo! Tuy tạm thời buông tha cho Trường Sa Quốc nhưng đúng là vẫn phải đề phòng. Vậy nô tỳ đi thảo chỉ ngay đây ạ!