Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 2.




Vương Nữ rời Động Đình theo Thục Đạo trèo đèo lội suối đến Quỳ Châu gả vào Tạ gia, vào đêm tân hôn Tạ gia lang bỏ lại nàng vội vã rời nhà một chuyến không cần nhắc lại, coi như đó là tình thế bất đắc dĩ. Nhưng hơn nửa năm qua, sự khinh thường của Tạ mẫu và những chu toàn của Vương Nữ đều rơi vào mắt hạ nhân Mộ thị theo gả đến đây, ai mà không xót trong lòng. Có điều không một ai nghĩ rằng sáng sớm thức dậy Vương Nữ lại như thay đổi thành người khác, vừa mở miệng là nói muốn về Động Đình, quả thực là ai nấy đều vui như lên trời.

Nhóm thị nữ người thì vào phòng thu dọn đồ đạc, người thì ra ngoài kêu quản sự Triệu Tề Đinh Phu khẩn cấp bố trí xe ngựa chuẩn bị lên đường, người nào người nấy vui vẻ phấn khởi.

Khác với các thị nữ vui vẻ phấn khởi, Mộ mụ mụ mặc dù cũng uất ức thay cho Vương Nữ và có chút bất mãn với Tạ gia, nhưng quyết định này của Vương Nữ thật sự quá đột ngột, hơn nữa còn có chút khác thường. Bà nhớ đến đôi mắt không giấu được nước mắt của Vương Nữ khi mở cửa bước ra, trong lòng càng thêm bất an, vào phòng nhìn thấy Vương Nữ tự tay gấp vài món quần áo của mình, bà do dự rồi đi đến gần, khẽ hỏi:

– Sáng nay Ông Chủ đã khóc à? Liệu có thể nói cho ma ma biết vì sao lại đột nhiên muốn quay về Động Đình không?

Phù Lan quay lại, bắt gặp ánh mắt đầy quan tâm của Mộ mụ mụ đang nhìn mình, trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn chua xót. Đó là một nỗi hận vô hạn và đồng thời xen lẫn sự biết ơn vô hạn.

Cha mẹ nàng tình cảm sâu sắc, phụ thân tuy là Trường Sa vương nhưng cả đời chỉ có một vị vương hậu là mẫu thân nàng. Mẫu thân nàng vào năm nàng mười tuổi đã đổ bệnh mà qua đời, vết thương cũ để lại mà phụ thân thời trẻ tác chiến cũng tái phát, sức khỏe càng ngày càng yếu. Vào năm nàng mười ba tuổi, sau khi định hôn nhân cho nàng không lâu thì cũng đi theo mẫu thân nàng.

Dù đời này cha mẹ đã không còn sống trên cõi đời, đau đớn mất mát kia của nàng cũng tựa như ảo mộng, nhưng trong lòng nàng lại cảm nhận được rất rõ ràng, toàn bộ tình yêu kiếp trước đều thật sự đã xảy ra – đó là nỗi đau đớn thấu tận trái tim khiến cho nàng sáng nay lúc tỉnh dậy đã khóc đến không kềm chế được.

Nhưng nàng vẫn còn rất may mắn.

Nàng đã quay trở về năm mình mười sáu tuổi.

Ở trong kiếp mới sống lại này, nàng đã bị ngăn cách cùng với cốt nhục chí ái kiếp trước của nàng, vĩnh viễn không thể nào gặp lại được nữa, nhưng nàng lại có cơ hội cứu huynh trưởng của mình và a tẩu yêu quý của nàng, còn có Mộ mụ mụ luôn đối xử tốt với nàng, dùng mạng sống của mình để bảo vệ người nhà của mình.

Nàng cố ép nước mắt nóng bỏng ngăn không cho nó rơi xuống nói:

– Cháu không sao, chẳng qua tối qua mơ thấy ác mộng, mụ mụ không cần lo lắng cho cháu. – Dừng một chút, nàng bổ sung, – Mộ mụ mụ, cháu muốn về Động Đình, cháu đã quyết định rồi.

Vương Nữ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ngoan ngoãn và nghe lời. Đây là lần đầu tiên Mộ mụ mụ thấy nàng dùng giọng điệu này để quyết định, hơn nữa còn rất quả quyết không cho người khác phản bác lại. Tuy rằng vẫn rất hoang mang nhưng bà cũng không hỏi nữa, chỉ dịu dàng nói:

– Vâng. Nếu Ông Chủ đã muốn về Động Đình thì chúng ta đi về thôi.

Mộ Phù Lan đi đến bên bàn lấy phong thư sáng nay mình đang viết xong và dán kín xong đưa qua.

– Mộ mụ mụ, bà phái người đáng tin dùng tốc độ nhanh nhất đưa phong thư này đến tay a tẩu cháu! Cháu có chuyện quan trọng cần phải để a tẩu biết được. Chúng ta đông người dù có đi nhanh đến đâu, cháu chỉ sợ vẫn bị chậm trễ.

– Bức thư này cực kỳ quan trọng!

Nàng nhấn mạnh tầm quan trọng của nó một lần nữa.

Mộ mụ mụ càng khó hiểu hơn, nhưng thấy nét mặt của nàng thận trọng và nghiêm trang liền gật đầu, nhận thư đi ngay.

Phù Lan nhìn theo bóng dáng Mộ mụ mụ đi rồi mới thở ra một hơi dài.

– Ông Chủ, lần này trở về quê  nhà, về đến nơi chắc thời tiết đã trở lạnh, có mang áo lông chồn này hay áo choàng kia về không ạ? Hay là mang theo cả hai cái ạ?

Đan Chu chỉ vào quần áo mùa đông hỏi ý nàng.

Phù Lan xoay người lại nói:

– Hãy thu dọn tất cả những cuốn sách ta từng mang tới, bao gồm cả y thư, cả cặp bình Chu Quỳ trên kệ, đóng gói toàn bộ mang về. Quần áo thì mang gì cũng được, đủ để thay đổi trên đường về là được.

Đan Chu sửng sốt.

Từ lúc Vương Nữ gả tới nơi này ngoại trừ của hồi môn phong phú thì còn mang theo rất nhiều sách, bao gồm cả y thư. Mà cặp Chu Quỳ kia chính là vật quý của lão Trường Sa vương quá cố. Trường Sa vương yêu thương muội muội nên cũng nhập nó làm của hồi môn, để bày tỏ lòng yêu thương và nhớ nhung đối với muội muội của mình. Đan Chu cho rằng Vương Nữ chỉ quay về quê nhà một thời gian, không biết tại sao lại bỏ quần áo mà lại phải gói ghém những món đồ nặng nề, bất tiện mang theo này?

– Ông Chủ? – Nàng hoang mang hỏi.

Phù Lan hơi mỉm cười với nàng.

– Cứ thu dọn theo ta phân phó là được.

Thị nữ đành phải gật đầu vâng dạ, chỉ huy người làm tiếp tục thu dọn đồ đạc.

– Lão phu nhân, ngài đi chậm một chút, cẩn thận bậc thang!

Bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng nói cất lên.

Phù Lan quay đầu lại.

Tạ mẫu vội vã từ hướng chính chính đi tới, không cần sự giúp đỡ của Thu Cúc tự mình gấp gáp qua mấy bậc thang đứng ở cửa phòng đông sương, cũng không đi vào mà chỉ đứng bên ngoài bậu cửa, ánh mắt quét vào mấy rương đồ đạc để dưới đất, sắc mặt sầm xuống.

– Mộ thị, con đang làm cái gì vậy? Vừa rồi Thu Cúc nói với ta ta còn không tin, con thật sự muốn về nhà mẹ đẻ?

Mấy người Đan Chu Thù Du nhìn thấy Tạ mẫu tới thì dừng việc trong tay lại, nhìn về phía Phù Lan.

Phù Lan nhìn thấy Tạ mẫu đến, nàng đi ra cửa cung kính nói:

– Mời bà mẫu vào trong ngồi ạ. Bởi vì hành trình khá gấp gáp, đồ đạc phải thu dọn rất nhiều, cho nên vừa rồi con mới không thể qua chỗ mẹ được, mong mẹ đừng trách ạ.

Hai hàng lông mày Tạ mẫu nhíu chặt lại với nhau, thở hổn hển nói:

– Con ta tuy phải đi vào đúng đêm thành hôn, thế nhưng đó là hoàng mệnh khó cãi mà không phải nó không muốn ở lại. Con gả tới nhà của ta thì là người Tạ gia ta, ta không phải không cho con về nhà mẹ đẻ, chỉ là lúc này mới bao lâu mà con cứ nhất định phải về thế?

Phù Lan im lặng không nói gì.

Tạ mẫu dừng một chút nói tiếp:

– Ta chỉ là một bà già cô đơn, không có phúc con dâu hầu hạ, ta nhận. Có điều con ta cũng sẽ sắp về rồi, chờ nó về rồi con lại không ở đây, liệu có ra thể thống gì?

Phù Lan nói:

– Là con sai, bà mẫu bớt giận.

Nàng chỉ nói một câu này rồi không nói gì thêm, thái độ vẫn luôn kính cẩn, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng. Đây chính là chuyến quay về nhà mẹ đẻ này không thể không về.

Con gái Mộ thị đã vào cửa hơn nửa năm, lúc nào cũng kính cẩn ở trước mặt mình, đây vẫn là lần đầu tiên Tạ mẫu bị ăn một cái đinh mềm như này, trong lòng càng bực bội hơn. Có điều bà vẫn có chút kiêng kị thân phận của nàng, cũng không dám phát tác gì cả, cố đè lửa giận trong lòng xuống, hừ một tiếng.

– Mộ thị, ta biết con là Vương Nữ, lại là Ông Chủ, chướng mắt Tạ gia ta, một bà già nhà quê như ta cũng không xứng làm bà mẫu của con. Con cứ nhất quyết muốn quay về nhà mẹ đẻ, ta không dám không cho con đi. Thế thì trước khi đi, có một chuyện này ta buộc phải cho con biết, tránh cho con về rồi lại trách móc.

Mộ Phù Lan làm sao không đoán được bà ta muốn nói cái gì.

– Bà mẫu muốn đón con gái Thích gia vào cửa đúng không ạ?

Giọng nàng rất bình tĩnh.

Tạ mẫu ngớ người, liếc nhìn Mộ Phù Lan một cái, ho khan một tiếng, giọng hòa hoãn lại.

– Con tới Tạ gia cũng đã được một thời gian, có một vài việc chắc con đã biết. Con ta lúc thiếu niên hoàn cảnh gia đình Tạ gia có chút khó khăn, may nhờ lão gia Thích gia thưởng thức con ta và cũng không chê bai Tạ gia mà hứa gả trưởng nữ cho con ta. Về sau trưởng nữ Thích gia bất hạnh qua đời, hôn ước này mặc dù không còn nữa, nhưng mấy năm nay, con ta lang bạt bên ngoài, gặp nhiều khó khăn, ta cũng may nhờ có Thích gia chăm lo nên mới có ngày hôm nay. Hiện giờ tuy con đã được gả tới đây, nhưng con ta cùng Phượng nhi luôn tình đầu ý hợp, Phượng nhi cũng rất biết thân phận cam nguyện làm thiếp. Ý của ta là, chờ con ta trở về thì sẽ tổ chức…

Phù Lan nhìn Tạ mẫu nói một thôi một hồi, ánh mắt thì liếc trộm quan sát mình, nghe giọng điệu có vẻ thận trọng nhưng thực ra rất tự tin và hợp tình hợp lý, dần dần thất thần.

Đúng vậy, làm sao nàng không biết được cơ chứ. Sau khi được gả tới đây không lâu, nàng đã vô tình từ những lời lải nhải hằng ngày của Tạ mẫu mà liên kết xâu chuỗi ra được rất nhiều chuyện xảy ra trong những năm trống rỗng trước khi cưới nàng của lang quân Tạ gia.

Trượng phu của Tạ mẫu khi đó là Dịch Thừa. Một năm đó bởi vì đắc tội với một quan viên đi ngang qua mà bị đánh đập dữ dội, về nhà thì hộc máu bỏ mình. Con trai thiếu niên khi đó mới mười bốn tuổi từ nhỏ đã khiến người ta phải sợ hãi đã đuổi theo quan viên kia giết sạch một đoàn người mấy chục người, sau đó đã giao mẹ mình cho Thích gia, mình thì rời khỏi Tạ huyện vào rừng làm cướp.

Những ký ức kiếp trước mà nàng không bao giờ muốn nhìn lại đột nhiên ập đến với nàng vào lúc này. Nàng nhớ rõ trong khoảng thời gian này, hơn nửa năm sau khi gả vào Tạ gia, không lâu sau trượng phu của nàng trở về nhà, sau khi viên phòng, để lại nàng còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần sau nỗi ngượng ngùng và niềm vui khi biến từ thiếu nữ thành phụ nhân thì đề cập đến chuyện của con gái Thích thị. Ngay cả trước khi kết hôn, nàng cũng không chỉ một lần âm thầm chờ mong nàng cùng với Tạ lang gia cũng sẽ giống như phụ mẫu của mình có chung một tình yêu sâu đậm, chung một chăn và chết chung huyệt. Thế nhưng vào giây phút hắn mở miệng kia, nàng vẫn đè nén những thất vọng trong lòng xuống, gượng cười đồng ý.

Khi đó nàng đã ngây thơ đến nhường nào. Nàng những tưởng rằng trăm thước thép có thể hóa thành mềm mại, thê cùng với thiếp có thể chung một chồng. Về sau cuối cùng nàng mới biết được, ở trong mắt Tạ Trường Canh, chỉ có hoàng đồ cùng bá nghiệp của hắn. Vương Nữ của Trường Sa Vương chẳng qua cũng chỉ là một hòn đá kê chân cho hắn mà thôi, không có cũng không làm sao hết. Linh Phượng của Thích gia này có lẽ mới là lương xứng của hắn.

Quá ngu ngốc, chỉ là mình vốn dĩ đã chết thì thôi, chết không đáng tiếc. Thế nhưng khi thiếu niên anh tuấn ở trong mộng mặc đồ trắng đẫm máu, ở trong cung thất u ám tối tăm, ngay trước linh vong của mẫu thân mà mình đã canh giữ nhiều năm đã cắt cổ tự vẫn bằng thanh kiếm của phụ thân mình, người đã cho cậu một nửa máu thịt, trước khi chết câu hỏi của cậu “A mẫu ơi, con làm như vậy có đúng hay không?” quanh quẩn bên tai, Phù Lan cảm thấy như có một con dao cùn đặt ngay dưới ngực nàng cắt từng miếng từng miếng trên người nàng, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.

Khóe mắt nàng ửng đỏ, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

– Tùy mẹ thôi, con không có gì để nói. – Vẻ mặt của nàng còn lạnh hơn cả băng tuyết, lạnh nhạt nói.

Tạ mẫu vốn dĩ cũng đã liệu định trước nàng không dám phản đối, thế nhưng khi nhận được cái đồng ý dứt khoát bà ta cũng rất vừa lòng, nhìn thấy mấy rương hành lý ở trong phòng, đè bất mãn trong lòng xuống, nói:

– Đi sớm về sớm! Con ta chắc cũng sẽ sắp thắng trận trở về rồi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận