Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 20.




Sáng hôm sau, sau khi Tạ Trường Canh rời đi, Mộ Phù Lan mặc quần áo thường ngày, ngồi xe ngựa ra khỏi thành đi đến chùa Hộ Quốc.

Mộ mụ mụ còn tưởng rằng hôm qua nàng có tâm sự nên hôm nay một mình đi lễ Phật nên cùng thị nữ chuẩn bị một đồ cúng và một số đồ dùng khác, cùng đi theo nàng ra ngoài.

Khi xe ngựa đến dưới sơn môn chùa Hộ Quốc, Mộ Phù Lan bảo người đánh xe ngựa chờ ở đây, mình thì tự đi lên trên.

Khác với cảnh náo nhiệt xe ngựa như nước bên ngoài sơn môn ngày hôm qua, hôm nay lại yên tĩnh và thanh bình. Trên bậc thềm đá dẫn thẳng tắp đi lên sơn môn không có nửa bóng người. Ánh nắng chiếu rọi vào rừng cây, xuyên qua cây tử đằng trầu cổ, sâu trong ngọn núi trống trải có tiếng chim hót trong trẻo.

Khi Mộ Phù Lan đến sơn môn, vị tăng nhân phụ trách tiếp đón đi ra. Bởi vì hôm qua nhiều người, hơn nữa hôm nay nàng ăn mặc bình thường, bản thân cũng không báo thân phận nên trông giống như khách hành hương khác lên núi, được dẫn tới Quan Âm Đường.

Nàng quỳ trên đệm hương bồ cúi đầu thành kính cầu nguyện xong, bảo Mộ mụ mụ và thị nữ ở lại, mình thì ra khỏi Quan Âm đường đi hỏi vị vị tăng nhân phụ trách tiếp đón khách về đứa trẻ mà nàng nhìn thấy ngày hôm qua.

-……Đứa bé kia nhỏ từng này, mặc tăng bào, nhưng vẫn chưa quy y…

Nàng cố gắng miêu tả tỉ mỉ những gì mình thấy cho tăng nhân kia.

– Ồ, đó là đệ tử tục gia của trưởng lão.

– Trưởng lão đã căn dặn tôi, nếu như có người tới hỏi về đứa bé này thì dẫn tới gặp ngài ấy.

– Mời thí chủ đi theo tôi.

Tăng nhân nói.

Đêm qua và sáng nay, trên đường đến đây, Mộ Phù Lan đều bồn chồn, lo được lo mất. Nàng sợ sẽ nghe được kết quả trong chùa không có đứa bé như vậy, tất cả chỉ là ảo giác của nàng mà thôi. Mà bây giờ, bởi vì câu nói của tăng nhân, niềm hy vọng mong manh nhưng ấp ủ trong lòng nàng dường như có thể tiếp tục nuôi hy vọng.

Gần như trong nháy mắt, nàng kích động muốn khóc.

Nàng kìm nén cảm xúc đang trào dâng c.ăng tr.ướng trong lòng mình, cảm ơn với tăng nhân, đi theo y đi đến tháp lâm sau núi.

Tăng nhân dẫn đường kể cho nàng nghe về lai lịch của đứa bé kia.

Đứa bé kia là cô nhi, vừa được sinh ra không lâu đã bị bỏ rơi ở Tháp Lâm sau núi, trên người mang theo ngày sinh bát tự, thiên sát địa cô. Chắc hẳn do cha mẹ đưa cậu tới thế giới này quá sợ hãi, sợ cậu sẽ mang đến điềm xấu và tai hoạ cho mình, thế nên mới vứt bỏ cậu. Tiếng khóc của cậu đã khiến trưởng lão để ý đến, trưởng lão đã thương xót nhận nuôi dưỡng cậu.

Tăng nhân nói, đứa trẻ đã gần ba tuổi rồi mà vẫn chưa biết nói. Trưởng lão rất yêu thương nó, không hiểu sao lại rất coi trọng nó, phá cách gọi nó là đồ đệ. Luận phân vị, nó cũng ngang hàng với phương trượng chủ trì, nhưng trưởng lão lại chưa từng yêu cầu nó quy y và chính thức thu nhận vào trong môn, chỉ nói đứa trẻ này còn có trần duyên khác. Sau khi nhận nuôi đứa trẻ không lâu thì đã dặn dò với mình như vậy.

Trước mắt Mộ Phù Lan lại một lần nữa hiện về cảnh tượng đứa bé quay lại nhìn lại mình tối hôm qua, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn một lần nữa.

– Tới rồi ạ, nơi này chính là tháp lâm, trưởng lão ở bên trong, nữ thí chủ cứ đi theo đường này là đến.

Tăng nhân dừng lại, chỉ vào con đường đá phía trước, hành lễ chữ thập với Mộ Phù Lan rồi rời đi.

Mộc Phù Lan dọc theo con đường đá đi qua từng toà xá lợi tháp tĩnh lặng và trang nghiêm đi về phía tháp lâm ở sâu bên trong, cuối cùng, lúc nàng đi tới một toà tháp thì dừng lại, nhìn phía trước, tim như ngừng đập.

Phía trước không xa, giữa Tháp Lâm có một vị lão hòa thượng tóc râu bạc trắng dắt theo một đứa trẻ, mỗi người cầm một cây chổi đang quét lá rụng trên mặt đất quanh Tháp Lâm. Đứa trẻ được búi tóc nho nhỏ cao trên đầu, mặc chiếc áo choàng cũ đã được sửa nhỏ lại, cầm cây chổi nhỏ, đang học theo lão tăng quét nền đất. Nét mặt cậu non nớt, động tác lại rất nền nếp và nghiêm túc, mảnh đất phía sau được cậu quét rất sạch sẽ, không có một mảnh lá rụng nào còn sót lại.

Mộ Phù Lan nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt không chớp mắt, một cảm giác thân mật quen thuộc mà chỉ mình nàng biết tràn ngập trong lòng.

Từ lúc nàng mở mắt phát hiện mình trở lại, trái tim nàng trống rỗng như thể một mảnh thịt đã bị lấy đi, nhưng vào một khoảnh khắc này, một cảm giác không thể tin nổi cùng với an tâm an toàn đã hoàn toàn lấp đầy nó.

Đứa bé này chính là Hi Nhi của nàng, nàng biết. Cậu đã chuyển thế trở về, đúng như những lời trước đây đã nói với nàng, trở về bầu bạn với nàng.

Đôi mắt nàng đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại, muốn lập tức chạy qua đó ôm lấy thân hình bé nhỏ của cậu vào lòng, không bao giờ buông ra nữa, nói cho cậu biết mình chính là mẫu thân của cậu, từ nay về sau sẽ không bao giờ chia lìa nữa. Nàng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cậu, cho đến khi cậu trưởng thành, và bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.

Nhưng nàng sợ mình làm vậy sẽ làm cậu sợ.

– Hi Nhi ơi!

Nàng bước lên một bước, thử thăm dò run giọng gọi tên cậu.

Đứa trẻ dừng lại, tay cầm cây chổi nhỏ ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trẻ đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Một lát sau, cậu do dự, mở đôi mắt sáng ngời ngây thơ ra, ngập ngừng hỏi:

– Hi Nhi là con ạ? Người chính là a mẫu của con, là mẫu thân tới đón con phải không ạ?

Có lẽ vì đây là lần đầu tiên cậu mở miệng nói chuyện, cho nên khi nói phải cố hết sức, nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng rành mạch.

Khi nghe cậu hỏi câu hỏi này bằng giọng nói trẻ con non nớt, Mộ Phù Lan không thể kìm nén được nữa mà bật khóc nức nở.

– Phải rồi, con là Hi Nhi của a mẫu! Ta là a mẫu của con, là mẫu thân của con tới đón con đây!

Nàng nghẹn ngào trả lời, gật đầu thật mạnh.

Làm sao nàng có thể may mắn như vậy, được ông trời ưu ái đến vậy. Mặc dù kiếp trước nàng đã từng ôm hận và đau khổ, nhưng đời này lại cho nàng và Hi Nhi của nàng gặp nhau và trở thành mẹ con theo cách này. Nàng chạy về phía bóng dáng nhỏ bé đó, lập tức kéo cậu vào lòng và ôm thật chặt.

Những nụ hôn rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ bé của cậu.

Hi Nhi bị nàng ôm vào lòng, lúc đầu không nhúc nhích, ngoan ngoãn để nàng hôn không ngừng, dần dần, trong mắt cậu tràn đầy ánh sáng vui sướng hạnh phúc.

– Con đã mơ thấy mẫu thân tới đón con. Mẫu thân giống y như đúc với mẫu thân trong giấc mơ của con. Ngày hôm qua con đã nhìn thấy mẹ, nhưng lại không dám gọi.

– Thì ra mẹ thật sự là mẹ của con nha……

Cậu ghé sát cái miệng nhỏ của mình đến bên tai Mộ Phù Lan, nhẹ nhàng thì thầm với nàng, vừa vui mừng vừa có chút ngại ngùng.

Nước mắt của Mộ Phù Lan chảy càng dữ dội hơn, cũng càng ôm cậu chặt hơn.

 – Mẫu thân đừng khóc…

Hi Nhi đưa bàn tay nhỏ bé ra lau nước mắt cho nàng.

– Ừ, mẫu thân không khóc nữa!

Mộ Phù Lan vội vàng kìm nước mắt, mỉm cười nhìn Hi Nhi.

– Sư phụ ơi, con có tên nè! – Hi Nhi hai mắt toả sáng, hưng phẩn ngẩng lên hô to.

– Đây là mẫu thân của con đó! Mẫu thân của con tới đón con nè!

Mộ Phù Lan cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lau nước mắt, nhẹ nhàng buông Hi Nhi ra, quay sang nhìn vị hòa thượng già vẫn lặng lẽ quan sát.

Mang theo sự cảm kích và kính trọng tột độ, nàng cung kính hành lễ với cao tăng cầm chổi trước mặt.

– Trưởng lão, Hi Nhi là con của con, con có thể đón con của con đi không ạ?

Cảm ơn xong, Mộ Phù Lan hỏi.

Ánh mắt của lão tăng bình tĩnh mà thâm sâu, nhìn Mộ Phù Lan một lát rồi nói:

– Đứa trẻ này vốn dĩ không phải người trong môn, chỉ tình cờ có duyên gặp và sống nhờ ở đây mà thôi. Nay nữ thí chủ đã tìm được tới đây, cốt nhục đoàn tụ, thiên đạo nhân luân, lão nạp làm sao mà giữ lại?

Mộ Phù Lan bái tạ, dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát rất nhanh đưa ra quyết định, nói với Hi Nhi:

– Nhà mẫu thân ở một nơi gọi là Trường Sa Quốc, cách nơi này rất xa. Mẫu thân bây giờ có việc không thể đi cùng theo con về đó được. Mẫu thân sẽ phái người đưa con về nhà trước, con ở đó chờ mẫu thân nhé, có được không?

Hi Nhi sững sờ, ánh mắt lộ vẻ buồn bã, hai cánh tay gầy nhỏ ôm lấy cổ Mộ Phù Lan, chần chừ một lát mới nũng nịu nói:

– Mẫu thân ơi, có phải mẹ sẽ không trở lại nữa, không cần con nữa không ạ?

Tim Mộ Phù Lan vừa tê tái vừa nóng bỏng, lại ôm lấy con trai vào trong lòng, nặng nề hôn lên trán cậu.

– Hi Nhi con đừng lo lắng, Hi Nhi là người mẫu thân yêu nhất trên đời này. Trước đây mẫu thân không tìm thấy con, nay đã tìm được Hi Nhi rồi, mẫu thân làm sao không cần con được? Hi Nhi ngoan nhé, chờ việc ở đây xong rồi, mẫu thân sẽ về nhà ngay, sau này hai chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, có được không?

Hi Nhi thở phào một hơi nhẹ nhõm, nụ cười lại xuất hiện trên mặt.

– Vâng ạ. Hi Nhi nghe lời mẫu thân, ở nhà chờ mẫu thân về.

Mộ Phù Lan ôm chặt con trai một lát, cuối cùng buông ra, quay lại nói với trưởng lão Tuệ Tịch, nói:

– Trưởng lão, hôm nay con sẽ cho người lên núi và mau chóng đưa Hi Nhi đi ạ.

Trưởng lão không nói gì, chỉ vẫy tay với Hi Nhi.

Hi Nhi liền chạy đến.

Trưởng lão mỉm cười hiền hoà, xoa xoa đầu cậu, chỉ vào Tháp Lâm đằng trước, nói:

– Đây chính là nơi bắt đầu, đến nơi phải đến chốn. Hi Nhi có bằng lòng cùng với sư phụ quét xong nơi này rồi mới đi được không?

– Hi Nhi bằng lòng ạ.

Cậu gật đầu thật mạnh, chạy đi cầm lấy cây chổi nhỏ của mình lên rồi quay sang nói với Mộ Phù Lan:

– Mẫu thân ơi, Hi Nhi muốn quét xong với sư phụ rồi mới đi ạ.

Mộ Phù Lan rưng rưng mỉm cười, gật đầu nói được.

Nàng đứng ở một bên nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Hi Nhi đang cố gắng quét rác, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt, quay lại đằng trước bắt đầu sắp xếp mọi việc.

Lần này nàng vào kinh, Mộ Tuyên Khanh có an bài hai tử sĩ Mộ thị dùng thân phận tuỳ tùng đi theo đội ngũ sứ quan đi cùng. Sứ quan hiến cống phẩm xong không thể ở lại, trong vòng ba ngày cần phải trở về ngay, nhưng hai tử sĩ kia đã âm thầm ở lại hỗ trợ và bảo vệ nàng.

Mộ Phù Lan biết tương lai của mình vô cùng bất định, thậm chí còn nguy hiểm. Chính vì lý do này mà nàng muốn đưa Hi Nhi trở về Trường Sa Quốc càng sớm càng tốt. Chỉ khi Hi Nhi an toàn trở về Trường Sa Quốc, nàng mới có thể an tâm ứng phó với những người kia.

Và nàng cũng nhất định phải mau chóng thoát thân càng sớm càng tốt, bất kể phải trả giá thế nào, bất kể phải dùng thủ đoạn gì.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận