Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 24.




Sảnh lớn tổ chức bữa tiệc của phủ Tề vương tối nay đèn đuốc sáng rực như ban ngày, hầu như tất cả các quan lớn và chức sắc trong triều đều có mặt.

Cả sảnh đường toàn lễ phục xanh tím, nhưng có thể nhìn thấy được khách chính tối này là Tạ Trường Canh. Sáng ngày mai hắn phải ra kinh đi Hà Tây, Tề vương có danh vọng nhất đã đặc biệt tổ chức bữa tiệc này cho hắn. Giữa những tiếng ca hát và ăn uống linh đình, mọi người đều kính rượu Tạ Trường Canh, tiếng cười tiếng nói chuyện, tiếng nịnh nọt không ngừng.

Rượu qua ba tuần, Tạ Trường Canh đứng dậy rời chiếu, lúc trở về đi qua một hành lang cong dẫn đến phòng tiệc, hắn nhìn thấy một người ở dưới chân cầu thang trống trải, ăn mặc sang trọng đầu đội kim quan, ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt trắng như tuyết của y, hai mắt u tối đang nhìn mình, chính là thế tử Tề vương Triệu Hi Thái.

Tạ Trường Canh đi qua.

– Tạ Trường Canh, có rất nhiều người ở đó họ nâng ly chúc mừng ngươi, khen ngợi ngươi, nịnh hót ngươi. Nhưng ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi chỉ là một tên cướp, trong mắt họ, ngươi chính là chó săn của Thái hậu. Chờ ngày nào đó Thái hậu không cần đến ngươi nữa, ta xem ngươi sẽ có kết cục như nào.

Ở phía sau lưng Triệu Hi Thái nói.

Vương tôn công tử người đa tình.

Tại sao thế tử Tề vương không hề quen biết lại căm hận mình, Tạ Trường Canh hiểu quá rõ. Ngôn ngữ khiêu khích như vậy, đối với Tạ Trường Canh sau mười bốn tuổi mà nói căn bản không là gì cả, chẳng chút nào so đo. Thế nhưng tối nay có lẽ do rượu, hắn nhớ tới người phụ nữ kia nói với mình lúc đính hôn thì đã có ý trung nhân rồi, nhớ tới đêm đó nàng ở trong giấc mơ gọi tên người kia, lập tức mặt nóng lên, khí phách thiếu niên nhất thời bốc lên.

Hắn dừng lại, quay đầu lại nhìn thẳng vào Triệu Hi Thái một lát rồi đi trở lại, đứng ở trước mặt hắn ta.

– Thế thì làm sao? Chẳng phải phụ vương ngươi cũng phải đối đãi tên cướp này chó săn này là khách quý đó sao? – Hắn nói.

– Triệu thế tử, kết cục sau này của ta chưa chắc ngươi đã nhìn thấy. Nhưng ngươi bây giờ có vẻ nhưng không tốt mấy thì phải.

– Người phụ nữ ngươi muốn là một mỹ nhân hiếm có, đúng không? Tiếc là nàng là của ta. Tất cả những gì ngươi có thể làm là trốn trong một góc xấu hổ và nghĩ về cô ấy, muốn gửi thư cho cô ấy cũng phải mượn danh nghĩa mẫu thân mình mà thôi.

Hắn nhìn khuôn mặt Triệu Hi Thái cứng đờ dưới ánh trăng, trên mặt hiện lên nụ cười cố ý ác ý.

– Ta sẽ đối tốt với cô ấy. Ngươi cứ yên tâm.

Hắn vỗ vào vai Triệu Hi Thái rồi nghênh ngang bỏ đi.

……

Đêm đó Tạ Trường Canh về rất muộn, trên người toàn là mùi rượu của tiệc rượu, chắc là uống rất nhiều. Hắn vào phòng tắm thay sang trung y đi ra, cũng giống như trước lên giường, nhắm mắt ngủ.

Sau khi bận rộn gần như cả buổi tối, hành lý đã được đóng gói xong. Mộ Phù Lan vẫn luôn chờ hắn trở về, nhưng khi thấy hắn say rượu, nàng đành thôi.

Đêm rất sâu, tiếng trống canh ba nửa đêm mơ hồ có thể nghe thấy trong ngõ nhỏ. Mộ Phù Lan tỉnh lại, nhìn qua tấm màn, ánh trăng yếu ớt chiếu vào qua cửa sổ. Đang suy nghĩ, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng sột soạt rất nhỏ từ sập đối diện truyền đến. Nàng nhìn qua, thấy tấm chăn mà Tạ Trường Canh đắp lên người đã rơi xuống đất.

Hai người không hòa hợp và ngủ riêng giường, chuyện này không phải là bí mật với những người hầu của Mộ Phù Lan. Mộ mụ mụ biết cái sập kia quá ngắn so với Tạ Trường Canh nên đã kê thêm một giường nữa ở cuối sập. Sập đủ dài, nhưng vẫn hẹp. Lúc này, hắn lật người, chăn cũng tuột ra.

Không khí đêm đông lạnh lẽo, và bóng người trên sập đang ngủ say, không hề hay biết gì.

Mộ Phù Lan nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng xuống giường, bước tới gần, nhặt chiếc chăn rơi trên đất lên.

Người đàn ông trẻ tuổi nằm ngửa, mắt nhắm nghiền, mặt hơi hướng vào trong, phần lớn ẩn trong bóng tối. Màn đêm mờ ảo phác họa đường nét khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai của hắn.

Mộ Phù Lan đến gần sập thả chăn trở lại, vừa mới đụng vào hắn, hắn đột nhiên mở mắt ra.

Nhanh như chớp, Mộ Phù Lan còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cổ tay bị siết chặt, bị hắn nắm chặt.

Cái nắm của hắn mạnh đến nỗi khiến nàng cảm thấy đau đớn tột cùng. Nàng giật mình, chịu đựng cơn đau, nói:

– Là tôi. Chăn ngài bị rơi, tôi nhặt lên cho ngài thôi.

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng từ từ nới lỏng và buông ra.

Mộ Phù Lan lập tức lui ra sau một bước. Hắn nhanh chóng tỉnh hẳn, từ từ ngồi dậy hỏi:

– Có nước không.

Giọng trầm thấp và khô khốc.

Mộ Phù Lan thắp nến, rót nước rồi đưa cho hắn.

Hắn uống hết rồi nằm xuống, một lúc sau, nhắm mắt lại hỏi nàng hãy còn đang đứng đó.

– Nàng còn chuyện gì nữa?

Mộ Phù Lan nói:

– Tôi muốn cảm ơn ngài đã giúp tôi. Tôi rất cảm kích.

Hắn không có phản ứng, mắt vẫn nhắm nghiền, dường như lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Mộ Phù Lan đứng một lát rồi quay lại bàn thổi tắt ngọn nến. Ánh sáng trong phòng lại mờ đi, chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ. Nàng quay người, đang định quay lại giường thì nghe thấy một giọng nói sau lưng:

– Mộ thị, gửi tin cho vương huynh của nàng, bảo hắn thành thật một chút, không được có ý nghĩ không đứng đắn tránh rước hoạ vào thân. Nếu hắn tự tìm đường chết, đến lúc đó không ai cứu được hắn đâu.

Tim Mộ Phù Lan hẫng một nhịp, từ từ quay lại nhìn bóng dáng mờ ảo trên sập.

– Ngài nói vậy là có ý gì? – Nàng hỏi.

– Trí nhỏ mưu lớn, lực nhỏ mà trách nhiệm nặng nề. Người như vậy, thông thường chết rất nhanh. Nếu thân đang ở địa vị cao thì tai hoạ sẽ càng thê thảm. Không phải ta chê vương huynh của nàng, bất kể năng lực hay là vương thuật hắn còn xa mới bằng phụ vương nàng. Nếu hắn giữ nguyên hiện trạng, Mộ thị các người còn có thể là vương một nước, nhưng nếu hắn không biết tự bảo vệ mình, muốn dựa vào bản thân để phản lại Lưu hậu, nước bị diệt chỉ là chuyện một sớm một chiều.

Hắn đẩy chăn ra, ngồi dậy.

– Khi lần đầu gặp ta, hắn đã biểu lộ bất mãn. Bốn năm qua đi, hắn ngoài càng bất mãn và căm hận ta hơn thì những cái khác ta thấy không có chút tiến bộ nào.

Mộ Phù Lan hiểu, hắn chỉ nói hời hợt chứ không phải đã biết những việc mà Trường Sa Quốc đang âm thầm làm.

Nàng nói:

– Vậy trong tương lai Trường Sa Quốc nên làm gì?

Tạ Trường Canh không lên tiếng.

– Ngài cũng biết Lưu hậu coi Mộ thị là cái gai trong mắt, cho dù vương huynh không có ý định phản loạn, bà ta cũng có thể tìm cớ ghép tội vương huynh, lẽ nào vương huynh cứ phải ngồi chờ chết sao?

– Lần trước, may mắn là nhờ mối quan hệ của Trương Ban nên mới tránh được hoạ chiến tranh, lẽ nào vẫn phải dựa vào ông ta đi thuyết phục Lưu hậu hay sao? Tôi sợ Trương Ban không có năng lực lớn đó.

Nàng nói thêm.

Tạ Trường Canh hừ một tiếng:

– Một mình Trương Ban có thể bảo vệ các ngươi khỏi thảm họa chiến tranh, chả lẽ ta còn không bằng Trương Ban sao?

– Ý ngài là, ngài băng lòng bảo vệ Trường Sa Quốc chúng tôi? – Nàng hỏi.

– Bảo vệ một Trường Sa Quốc nhỏ bé, với ta có gì khó! – Hắn trả lời nàng.

Mộ Phù Lan yên lặng một lát, hỏi hắn:

– Nếu vậy, Mộ thị chúng tôi cần phải làm gì cho ngài?

Trao đổi, tất cả đều là trao đổi.

Giống như trước đây phụ vương đã dùng điều kiện tiến cử hắn nhập sĩ để đổi lấy sự bình an mấy năm bốn vùng lãnh thổ của Trường Sa Quốc, hôn sự kia chính là công cụ giúp cuộc trao đổi trở nên tử tế hơn.

Hắn vẫn im lặng, ánh mắt dừng lại ở trên người nàng.

Nàng từ trên giường xuống, áo xống chỉnh tề chỉ hơi mỏng, váy lụa buông lỏng trên vai, ánh trăng từ cửa sổ bên cạnh chiếu vào, đường cong cơ thể ẩn dưới áo sơ mi như ẩn như hiện.

Bóng đêm như dần dần đọng lại, cái lạnh càng thêm nghiêm trọng. Mộ Phù Lan đứng trong bóng tối bên cạnh bàn hồi lâu, dần dần cảm thấy lạnh, lỗ chân lông cũng tê rần.

– Khi nào cần ta sẽ nói sau.

Hắn thu ánh mắt về, lại nằm xuống.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận