Khi kh.oái c.ảm ph.át ti.ết trả thù biến mất, theo đó là sự hối hận, căm ghét và phẫn hận. Tạ Trường Canh đã mang theo tâm tình đó đi ra khởi cánh cửa căn phòng kia.
Từ lúc mười bốn tuổi chó cùng rứt giậu bắt đầu giết người, cậu thiếu niên thường khêu đèn đọc sách dưới ánh đèn trong những đêm mưa ở núi Ba Sơn và thức dậy khi nghe tiếng gà gáy vào lúc canh tư đã một đi không quay lại nữa. Hắn sẽ không bao giờ quên ngày thi xong trở về nhà, nghênh đón hắn lại là cảnh tượng phụ thân nôn ra máu mà chết bị người ta khiêng ra khỏi nhà, nó khắc cốt minh tâm, đến chết cũng không quên được.
Phụ thân hắn tuy chỉ là một Dịch Thừa nhưng rất trung trực và hiểu biết. Đến nay Tạ Trường Canh vẫn nhớ rõ khi phụ thân dạy mình viết tên đã nói, lúc sáng sớm là sao Mai, cho đến chạng vạng tối là sao Hôm, Bắc Đẩu đan xen, sao Hôm sinh quý, hắn sinh ra vào lúc chân trời hiện ra sao Hôm, cho nên đặt tên hắn là Trường Canh.
Phụ thân hắn là người mà hắn kinh trọng nhất trên đời này.
Người mà đánh đập người khác dã man cho đến chết sau đó nghênh ngang bỏ đi chỉ là một Võ Bị tướng quân, một kẻ hèn ngũ phẩm, thế mà có thể kiêu ngạo đến tận trời như thế. Từ đó trở đi, cá lớn nuốt cá bé đã trở thành tất cả. Trong xương cốt hắn không cam lòng trở nên hèn kém dưới người khác và cũng định sẵn hắn sinh ra để đi theo con đường này. D.ục v.ọng và dã tâm của hắn dẫm lên thi thể của kẻ địch dần dần không ngừng bành trướng, thuỷ đạo Trường Giang, thế lực u ám, và thậm chí ngay cả khi ở đỉnh cao cũng không thoả mãn được hắn.
Hắn muốn đứng ở trên đỉnh quang minh, trở thành người được ông trời chọn, giẫm đạp mọi thứ dưới chân mình, khiến thế gian phải quỳ gối mà không thể nhìn lên hắn. Chỉ có như vậy, hắn mới không thể sống vô ích.
Để làm thủ lĩnh Trường Giang, hắn phải mất năm năm. Trong năm năm này, hai tay hắn nhuộm đầy máu tươi, chết ở trong tay hắn có kẻ địch, có người của mình. Và đồng thời hắn cũng mấy lần suýt mất mạng, tìm được đường sống trong chỗ chết. Những người muốn giết hắn không chỉ là địch nhân mà còn có người của hắn.
Lần lượt bị phản bội và tranh đấu, đã mài giũa điểm yếu cuối cùng của thiếu niên trở thành áo giáp kiên cố và tấm khiên sắc bén, ngoài bản thân, Tạ Trường Canh không tin tưởng bất cứ người nào. Tất cả mọi thứ đều có thể lấy ra làm lợi ích và trao đổi, bao gồm cả hôn nhân của hắn.
Khi mười chín tuổi, hắn đã ngồi lên vị trí thủ lĩnh Trường Giang, tích cóp đủ vốn liếng xong, hắn nhắm đến Mộ thị Động Đình nơi gần kề với thế lực của mình. Khi hắn quyết định thiết lập mối hôn nhân này, bản thân hắn không có hứng thú ì đối với con gái Mộ thị, cao thấp mập ốm, hay có đẹp như Tây Thi không, với hắn cũng không khác gì nhau.
Cưới nàng, sau này hắn sẽ cho nàng mọi thứ nàng xứng đáng nên có, và nàng sẽ sinh cho mình những đứa con nối dõi tông đường, thế là đủ rồi.
Hắn không ngờ rằng, kể từ ngày mình đến Trường Sa Quốc đón nàng, mọi chuyện lại diễn ra thoát ly khỏi những dự đoán của hắn một cách bất ngờ.
Tới hiện tại rồi, thậm chí còn đến mức khiến cho hắn thảm hại xấu hổ.
Hắn lấy được danh tiếng và tài năng nổi tiếng ở quê nhà, trong lòng không tránh được kiêu ngạo tự phụ, chưa từng có cô gái nào có thể lọt vào mắt hắn. Hôn sự với Thích gia cũng chỉ tuân theo lệnh cha mẹ, và hắn chỉ làm theo mà thôi. Sau mười bốn tuổi vận mệnh của hắn thay đổi đột ngột, li.ếm máu trên mũi đao, đôi lúc cũng xuất hiện suy nghĩ có bóng hồng bên cạnh mình, nhưng rồi sau đó cũng biến mất. Đến năm mười sáu tuổi, sau khi chứng kiến một vị thủ lĩnh mừng từng coi trọng chết ở trên người phụ nữ do kẻ thù phái tới, hắn càng coi đó là cởi cảnh cáo, trở nên nghiêm khắc với mình hơn. Con gái Mộ thị này đã không có tình cảm với hắn, một lòng muốn ra đi, huống chi đã thất trinh từ lâu, tính tình d.âm đ.ãng, hắn cớ gì phải để ý đến cô ta.
Hắn hối hận lắm rồi. Hối hận mình đã bị vẻ bề ngoài của người phụ nữ này cùng với thái độ cúi đầu ngoan ngoãn cho nên mới nhất thời phóng túng, để rồi tự rước lấy nhục.
Hắn ghét người phụ nữ này. Ghét cô ta ph.óng đ.ãng và xảo trá, đồng thời còn căm ghét bản thân mình hơn. Ngày hôm đó trong thư phòng ở kinh thành, rõ ràng hắn biết nàng lá mặt lá trái với mình, khi nghe cô ta nói “trên đời này, chỉ có duy nhất ngài là bảo vệ được tôi mà thôi”, thế mà hắn đã dao động.
Hắn cảm thấy vô cùng phẫn uất. Không chỉ bởi vì chuyện nàng đã mất đi trinh tiết, mà còn vì hắn vẫn còn ôm một chút hy vọng, nghĩ nếu như nàng trước đó chỉ lừa dối mình, nhưng lúc mà hắn nghĩ mình có thể sẽ không để ý đến sự vô lễ trước kia của nàng, đối xử tốt với nàng hơn thì nàng lại cho hắn thêm một lần nhục nhã.
Ánh mắt nàng nhìn hắn không hề có chút áy náy hay hối hận nào.
Cho dù nàng mất đi sự trinh trắng, nhưng mà nếu nàng thể hiện sự áy náy, hắn cũng không phẫn uất đến mức độ này.
Tạ Trường Canh đã chịu sự giá lạnh của ban đêm đạp lên tuyết lạnh mà đi thành Hưu Chư. Hưu Chư không lớn, nhưng lại là thành trì quan trọng ở biên giới, giống như cửa ngõ đi vào Cô Tang, có ý nghĩa địa lý to lớn
Vài ngày trước, nơi này bị một đội kỵ binh di tộc Mạc Bắc tấn công, phó tướng Lưu An phụ trách phòng thủ đã dẫn quân ngự thủ, sau mấy trận giao chiến, đối phương biết được Tiết độ sứ Tạ Trường Canh cũng đang trên đường từ thượng kinh chạy về phía này, biết lần này mình sẽ không giành được lợi thế, vì thế đã rút lui về.
Tạ Trường Canh lúc ấy tới Hưu Chư bắt đầu tổ chức tăng cường phòng thủ thành trì đã có sẵn, bận rộn nhiều ngày, khi thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong mới trở về Cô Tang.
Hắn mới rời đi được mấy ngày không lâu, hôm nay không ngờ lại đội tuyết suốt đếm quay trở lại, lúc đến nơi tóc tai lẫn lông mày đều đóng băng. Lưu An cho rằng hắn không yên tâm về mình thì sợ hãi, chờ hắn nghỉ ngơi ổn rồi lập tức dẫn người tiếp tục đi tuần tra việc phòng thủ thành trì, còn luôn hứa hẹn, nói mình sẽ bảo vệ Hưu Chư thật tốt, còn xin lập quân lệnh trạng để chứng minh cho hắn.
Tạ Trường Canh lấy danh nghĩa tuần tra phòng thủ mà ở lại Hưu Chư một thời gian.
Hắn cũng không phải ngoài Hưu Chư thì không cho nơi nào để đi, chẳng qua đêm đó phẫn uất đi ra khỏi nhà, nhất thời không biết nên đi đâu, nghĩ đến Hưu Chư thế là đi luôn. Mấy ngày trôi qua, hiện tại nơi này cũng không có việc gì cần mình phải hỏi đến, nếu cứ ở lại nữa có vẻ hơi miễn cưỡng. Hắn dự định tiếp tục đi Biệt thành, được Lưu An dẫn quân tiễn ra cửa thành, lên đường rồi, hắn dần dần giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại.
Việc gì hắn phải cho nàng ở lại phủ đệ Tiết độ sứ còn mình thì lang thang không biết phải đi đâu, tự tạo thêm phiền phức cho mình? Đêm đó hắn đi khá vội vàng, không kịp bàn giao rất nhiều sự vụ của phủ Tiết độ sứ, mấy ngày này chỉ sợ công việc đã chồng chất. Vì một người phụ nữ mà tự khiến cho mình không quay về được, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Lúc nàng vừa đến thượng kinh, Lưu hậu liên tiếp triệu nàng vào cung, thử thách nàng bằng nhiều cách, chỉ sợ nàng khống chế hắn, sợ nàng thổi gió bên gối ly gian quan hệ giữa hai người, sao hắn lại không biết?
Lần này hắn nhất thời bất cẩn, mạo hiểm nguy hiểm bị Lưu hậu nghi kỵ, hao tâm tổn sức đưa người ra ngoài. Bây giờ người đã ra ngoài, ở trong mắt người ngoài thì nàng cũng đã ở nơi đó được một thời gian rồi, giờ hắn có thể lấy cớ không hợp để nàng quay về Trường Sa Quốc, khi tin tức truyền tới Lưu hậu, vừa không mâu thuẫn với lý do thoái thác là giữ gìn danh tiếng của mình, vừa có thể khiến Lưu hậu tin tưởng những phán đoán ngày đó của bà ta về con gái Mộ thị.
Nhắc tới, cuối cùng vẫn là mình đã giúp người phụ nữ này.
Tạ Trường Canh hậm hực nghĩ. Lần này coi như ngã một lần có được bài học, hắn sẽ quay về giáp mặt nói rõ ràng với cô ta, bảo cô ta cút về Trường Sa Quốc, đồng thời nhắc nhở vị vương huynh kia cô ta ngoan ngoãn thành thật vào. Sau này nếu việc lớn thành công, nể mặt lão Trường Sa Vương, hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt họ.
Hắn suy nghĩ một hồi, nhanh chóng quyết định, quay đầu ngựa quay về hướng Cô Tang.
Hai nơi cách xa nhau mấy trăm dặm, hắn cưỡi ngựa đi hết một ngày, lúc trời tối, con ngựa giống như được vớt ra từ trong nước, bốn vó run rẩy, cuối cùng cũng vào thành và về tới trước cổng lớn phủ Tiết độ sứ.
Quản sự đang đứng ở cửa cùng người hầu thắp đèn lồng để soi sáng cửa, đột nhiên thấy gia chủ trở về, liền vui mừng khôn xiết chạy ra đón.
Tạ Trường Canh xuống ngựa, sai người hầu dắt ngựa đi đến chuồng ngựa cho ăn uống và nghỉ ngơi, mình thì đi vào trong, đi được vài bước, hắn như thuận miệng hỏi quản sự:
– Mấy ngày ta đi vắng, Ông Chủ ở nhà làm gì?
Quản sự đáp:
– Có người tới xin được khám bệnh, Ông Chủ đi khám bệnh cho người ta, có phu nhân thuộc quan tới nhà thì tiếp đón, không có việc gì thì ở trong phủ. Ngày nào cũng giống nhau.
Tạ Trường Canh nhìn về phía trước, không trả lời.
Quản sự tiếp tục khen ngợi:
– Đại nhân mau đi vào thôi ạ. Tiểu nhân nghe con trai nói, trước đây Ông Chủ để mau chóng tới nơi này đoàn tụ với đại nhân mà không ngại chịu vất vả đi đường, nghỉ rất ít, bấy giờ mới đến sớm trước mấy ngày. Tiếc là đại nhân cũng bề bộn nhiều việc, thường xuyên phải ra khỏi thành, mỗi lần đi là mấy ngày liền. Ông Chủ chắc là rất nhớ đại nhân. Lúc này đại nhân trở lại, Ông Chủ vui mừng lắm đây.
Con trai của quản sự từng là một trong những hộ vệ đưa Mộ Phù Lan tới nơi này. Quản sự thấy Mộ Phù Lan y thuật cao minh, con người cũng thân thiện, thế là nói bệnh thấp khớp kinh niên của mình ra, lúc phát tác cực kỳ khó chịu. Nàng đã dạy ông ta phương pháp châm cứu, nói là thường xuyên châm cứu sẽ giảm bớt triệu chứng đau nhức sưng tấy. Quản sự rất cảm kích, cũng muốn nói tốt về nàng trước mặt Tạ Trường Canh, cho nên mới nhắc đến những gì mình nghe được từ chỗ con trai mấy ngày trước.
Thế nhưng điều này đã khiến hắn hiểu ra. Người phụ nữ này sở dĩ không ngại gian khổ chạy tới nơi này sợ là đã ghi nhớ những lời mình nói trước đó, muốn đến sớm rồi được về nhà sớm. Trên mặt hắn hiện lên tầng sương lạnh, bảo quản sự không cần đi theo mình, có việc thì cứ đi làm đi, còn hắn đi về phía chỗ ở.
Hắn bước vào sân, một thị nữ từ trong phòng đi ra, hắn nhận ra đó là thị nữ mà mấy ngày trước chuẩn bị cầm xiêm y đi vào phòng đưa cho nàng nhưng lại bị mình xúc động nhất thời cản lại.
Đan Chu vừa bước ra ngoài thì trông thấy Tạ tiết độ sứ mấy ngày không gặp trở về, ngây người ra, vội vàng chào đón hắn.
– Ông Chủ đang ở trong phòng, để nô tỳ đi thông báo ạ……
– Không cần đâu!
Tạ Trường Canh không dừng bước chân đi lên bậc thềm đẩy cửa đi vào.
Ánh nến trong phòng sáng ngời, Mộ Phù Lan chỉ mặc một bộ váy lụa màu tím, ngồi trước gương, lau mái tóc dài còn chưa khô, nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra sau lưng, nghĩ là Đan Chu quay lại, liền nói:
– Sao nhanh đã quay lại vậy? Đã nói với Mộ mụ mụ chưa? Đồ ăn nấu ít thôi, bà ấy mệt không nói, ta cũng không ăn bao nhiêu…
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Trường Canh đột nhiên xuất hiện thì ngớ người, nụ cười trên mặt cứng lại, dừng lại.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, nàng vừa mới tắm xong, không ngờ hắn lại về vào lúc này, quần áo của nàng hơi mỏng, không thích hợp để đối mặt với hắn mặc dù hắn là “trượng phu” của nàng, và họ đã làm chuyện thân mật vào mấy ngày trước.
Nàng đứng lên, cầm chiếc áo khoác treo bên cạnh mặc vào, sau đó quay lại, mỉm cười chào hỏi hắn:
– Ngài về rồi ạ?
Hắn không có phản ứng.
Mộ Phù Lan liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi im lặng đối diện, trong lòng đột nhiên hiện lên một tia dự cảm không lành. Đêm đó ba ngày trước, hắn bỏ đi với sự oán giận rõ ràng. Mộ Phù Lan biết lúc ấy hắn nhìn mình, phản ứng của nàng chắc chắn còn kích động hắn hơn cả việc nàng báo cho hắn việc mình không còn trinh tiết. Dù Tạ Trường Canh có kiêu ngạo đến đâu, điều khiến hắn hối hận nhất trong mấy ngày này chắc hẳn là việc chạm vào cơ thể mình.
Kỳ thực vào đêm trước khi rời khỏi thượng kinh, từ trực giác, Mộ Phù Lan đã biết có lẽ hắn có hứng thú với mình. Mặc dù loại chuyện này là không thể tránh khỏi, nhưng nếu như nàng vẫn cứ chần chừ thì sẽ không biết ngày nào mới trở về nhà được.
Chuyện không thể tránh khỏi, tới muộn còn không bằng tới sớm.
Nếu như nàng đoán không sai, bây giờ, hắn đã xác định nàng không còn trinh trắng thì sẽ đuổi nàng đi ngay. Cho nên đêm đó hắn vừa bỏ đi, mấy ngày này tâm trạng của nàng rất tốt, chỉ chờ hắn quay về lên tiếng mà thôi.
Thế nhưng lúc này, đối mặt với Tạ Trường Canh đột ngột trở về, đột nhiên nàng lại thấy không chắc chắn. Nàng cảm thấy có chút nghi ngờ và lo lắng.
Tạ Trường Canh không nhìn nàng nữa mà liếc về phía góc phòng. Nơi đó đã xếp mấy rương hành lý. Những rương hành lý này nàng mang từ thượng kinh đến, tới nơi này rồi vẫn luôn đặt ở đó, chưa từng được mở ra hay là cất đi.
Hắn đã nhìn thấy nó từ lâu rồi. Nhưng chưa bao giờ nó lại gai mắt như bây giờ.
Hắn từ từ rời mắt khỏi mấy chiếc rương hành lý kia, quay sang nhìn khuôn mặt phút trước còn tươi cười rạng rỡ của nàng, hôm nay trên đường trở về, hắn còn nghĩ gặp nàng một cái là đuổi nàng đi ngay, nhưng đột nhiên hắn lại không muốn như thế nữa.
Hắn mặt không chút biểu cảm, thong thả nói:
– Cho người chuẩn bị nước tắm, ta mệt rồi.