Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 35.




Thế tử Tề Vương được lễ quan Trường Sa Quốc đón vào trong thành. Y ngồi trên chiếc xe ngựa hiên cao sang trọng, mỗi bên có sáu người cưỡi ngựa và hàng trăm lính canh phía sau xe ngựa. Đoàn người tuy lặn lội đường xe đến đây nhưng họ vẫn có một đội quân nghi lễ riêng biệt, cưc kỳ khí phái.

Địa vị của Tề Vương đặc biệt, là người đứng đầu phiên vương, ngay cả Lưu hậu cũng phải cho ông ta một chút mặt mũi, mà Trường Sa Quốc từ lúc lập quốc tới nay vị trí nằm ở phương Nam xa xôi, vốn dĩ không có qua lại với các phiên quốc khác, hơn nữa mấy năm nay tình cảnh bất lợi, dân chúng nghe nói thế tử Tề vương phủ tới nơi này cũng phấn khích ra xem, đứng chật ních hai bên đường, đội ngũ đi qua thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn.

Lục Lâm chờ ở cửa vương cung, nhìn thấy đội ngũ đã tới rồi, một thanh niên tuấn tú mặc quần áo sang trọng được đỡ xuống xe ngựa, đáng tiếc là trông anh ta có vẻ ốm yếu, biết là Triệu Hi Thái, vội vàng tiến đến chào hỏi.

Mục đích chuyến này đi Trường Sa Quốc của Triệu Hi Thái chính là đi khám chữa bệnh. Mộ Tuyên Khanh vô cùng cung kính nghênh đón, mở tiệc chiêu đãi. Tối đó, trong Diên Đường đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, ​​tất cả quan viên Trường Sa Quốc đều đến dự tiệc, Triệu Hi Thái dù mang bệnh tật không uống rượu được nhưng vẫn liên tục tạ lỗi, cứ nói bản thân đã thất lễ.

Anh ta vui vẻ khiêm tốn, không khoa trương, lập tức chiếm được cảm tình của tất cả quan viên Trường Sa Quốc, tối đó cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, hết mình mới tan, so sánh với dạ yến năm ngoái tiếp đãi Tạ Trường Canh dù là không khí hay mức độ chào đón thì đều chênh lệch rất lớn.

Đêm đó, Triệu Hi Thái được bố trí ở lại khách hiên được thiết kế riêng cho khách quý trong vương phủ Mộ thị, sáng sớm ngày hôm sau, Lục Lâm tới gặp y, nói mình đã phái người đi Quân Sơn mời Dược Ông xuống núi khám bệnh cho y, Triệu Hi Thái nói ngay:

– Làm thế này không được! Trên đường đi, ta nghe dân chúng dọc đường nhắc đến tên của thần y với lòng kính ngưỡng. Lão nhân gia đức cao vọng trọng, ta tới đây để tìm thầy trị bệnh, nào có thể để thần y phải chịu thiệt tới chỗ ta được? Xin Lục tướng chỉ cho nơi Dược ông đang ở, tự ta sẽ tới thăm hỏi ông ấy.

Y tự khiêm nhường muốn đích thân đi, Lục Lâm tất nhiên cầu còn không được, thế là dẫn đường đưa Triệu Hi Thái đi thuyền đến dưới chân núi.

Triệu Hi Thái chỉ mang theo một quản sự, ngồi kiệu lên núi, tới dược lư rồi thành tâm cầu xin Dược ông khám chữa bệnh cho mình.

Dược Ông y giả nhân tâm, nửa đời hành y tế thế, khám bệnh chưa bao giờ phân sang hèn quý tiện, kiểm tra cẩn thận cho Triệu Hi Thái xong, nói:

– Thế tử bẩm sinh thể nhược, nhưng nếu như không phải trước đây nóng lòng thấy hiệu quả đã dùng nhầm thuốc mạnh, triệu chứng sẽ không đến mức này. Hiện giờ độc tố vẫn còn ứ đọng trong cơ thể, để ta thử dùng phương pháp châm cứu tiêu độc cho thế tử để loại bỏ độc tố, xem hiệu quả như thế nào.

Triệu Hi Thái mừng rỡ khôn xiết, luôn miệng nói cảm ơn Dược Ông, lại vui sướng quay sang Lục Lâm nói:

– Chuyến này của ta là đến chữa bệnh. Phong cảnh hồ núi của các ngươi rất khác biệt so với những nơi khác, khiến người ta có cảm giác như đang tiến vào Bồng Lai. Nếu như ta ở lại đây lâu dài chữa trị, thật sự là phúc lớn của ta. Mong Trường Sa Vương và Lục tướng không chê bị ta quấy rầy thì tốt.

Lục Lâm nghe y khen ngợi Trường Sa Quốc, trong lòng rất vui vẻ, ấn tượng với y cũng càng tốt hơn, nói:

– Thế tử khách sáo quá rồi. Thế tử là khách quý, Trường Sa Quốc mong còn không được. Chỉ mong thể tử khỏe mạnh, không uống chuyến đi này của ngài.

 Cùng ngày Lục Lâm trở về bẩm báo với Mộ Tuyên Khanh, nói để tiện cho Dược Ông chữa bệnh, Triệu Hi Thái đã ở lại Dược Lư rồi.

Triệu Hi Thái đến vào tháng 4, hằng ngày Dược Ông cũng châm cứu cho y, một tháng sau thì ngừng, nói tiếp theo chỉ cần uống thuốc, từ từ điều trị, theo thời gian, bệnh tình sẽ có khởi sắc.

Mộ Phù Lan đương nhiên biết tin tức này.

Nàng không muốn có thêm bất kỳ cuộc gặp gỡ không cần thiết nào với Triệu Hi Thái. Sau khi biết anh ta ở lại dược lư để chữa bệnh và tĩnh dưỡng, đã hơn một tháng nàng không đến đó rồi.

Tối hôm nay, nàng vừa mới ngủ cùng Hi Nhi thì thị nữ tới bẩm báo nói quản sự của Triệu Hi Thái vào thành xin gặp nàng, nói rằng có việc gấp.

Mộ Phù Lan đứng dậy đi ra ngoài. Quản sự vừa nhìn thấy nàng đã xin nàng giúp đỡ, nói Dược Ông hai ngày trước đã xuống núi, không ở Dược Lư, không may là tối nay thái tử đột nhiên trở bệnh, nghe A Đại của Dược Lư nói Ông Chủ cũng biết khám chữa bệnh, ông ta không còn cách nào khác đành phải mạo muội tới gặp nàng xin nàng qua đó giúp đỡ.

Mộ Phù Lan đồng ý, bảo ông ta chờ một lát, nàng đi vào trong phòng, nói với con trai:

– Hi Nhi nè, sư công không ở Dược Lư, chỗ đó có một bệnh nhân, mẫu thân phải qua đó xem bệnh thế nào. Mẫu thân đã bảo Mộ mụ mụ tới trông con rồi, con ngủ trước đi nhé?

Hi Nhi gật đầu, sau đó lại chần chừ một chút thỏ thẻ:

– Mẫu thân ơi, mẹ dẫn con đi cùng được không ạ?

– Con sẽ ngoan không làm ảnh hưởng mẹ khám bệnh cho người ta đâu ạ.

Từ khi nàng rời Hà Tây trở về đây, nàng luôn có một cảm giác, đó là con trai rất bám dính nàng. Đặc biệt là buổi tối, nếu như không thấy nàng đâu cậu sẽ không ngủ ngon.

Nàng nhìn đôi mắt trông mong của con trai đang nhìn mình, mềm lòng, gật đầu:

– Thế cũng được, mẫu thân sẽ cho con đi cùng. Nhưng con phải ngoan, không được chạy lung tung đâu đấy.

– Vâng ạ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nhi tỏ vẻ vui sướng, đáp vang dội, cả người chui tót ra khỏi ổ chăn.

Mộ Phù Lan và thị nữ mặc quần áo cho cậu xong dẫn cậu đi ra vương cung, gọi cả tùy tùng, lên xe ra khỏi thành đi thuyền đi vào Quân Sơn.

Nàng vội vàng chạy tới Dược Lư, bảo thị nữ trông Hi Nhi, mình thì đi vào cư phòng của Triệu Hi Thái.

Hai thị nữ đứng hầu bên ngoài cửa, trong phòng có sánh nến sáng, Triệu Hi Thái đang nhắm mắt nằm trên giường.

Quản sự đi vào gọi khẽ “thế tử” một câu.

Triệu Hi Thái chậm chạp mở mắt ra, trông thấy Mộ Phù Lan tới, ánh mắt sáng lên, muốn ngồi dậy.

Mộ Phù Lan bảo y không cần phải dậy, nàng đi đến bên cạnh hỏi y cảm thấy thế nào. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng cho y, nàng nhanh chóng xác định chỉ bị cảm lạnh và hơi sốt. Người bình thường nếu thể chất tốt không cần uống thuốc, không tới mấy ngày sẽ khỏi bệnh. Suy xét đến thể chất của y yếu hơn so với người bình thường, cần phải kịp thời đánh gió hạ sốt.

Mục Phù Lan kê đơn thuốc cho y, thuốc đã có sẵn Dược lư, A Đại cầm đơn thuốc đi lấy, nhanh chóng đặt thuốc lên bếp để sắc.

Triệu Hi Thái nhìn Mộ Phù Lan, ánh mắt đầy vẻ áy náy.

– Tại ta không cẩn thận để bị cảm lạnh, rõ là việc nhỏ mà khiến nhiều người phải vất vả theo, còn khiến cho muội phải đi đường xa tới đây. Đúng là khiến muội vất vả quá.

Quản sự cũng tỏ vẻ sợ hãi và tự trách.

Mộ Phù Lan mỉm cười, dặn dò Triệu Hi Thái lát nữa uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm, sau đó đi ra ngoài.

Quản sự đi ra theo, nài nỉ:

– Ông Chủ có thể tạm ở lại đây có được không ạ? Sức khỏe của thái tử khó khăn lắm mới khởi sắc được, tại đám hạ nhân bọn tôi vô dụng, không chăm sóc tốt cho thái tử, làm cho ngài ấy lại đổ bệnh. Dược Ông đi vắng, A Đại thì chỉ nhận biết được thuốc mà không biết khám bệnh, nơi này lại cách thành hơi xa, tôi sợ Ông Chủ đi rồi, nếu thế tử lại phát bệnh thì không biết phải làm sao.

Quản sự cầu xin nàng.

Trời đã tối đen, mà từ trong thành tới đây đúng là khá xa, còn phải đi đường thủy một đoạn.Mộ Phù Lan cũng không muốn mang Hi Nhi đi vào ban đêm, hơn nữa ở Dược Lư có phòng của nàng, ở nơi này nàng không khác gì chủ nhân, vì thế nói:

– Vậy thì ta ở lại, ông yên tâm đi.

Quản sự thở phào nhẹ nhõm, cứ luôn miệng nói cảm ơn nàng.

Mộ Phù Lan gọi người đi thu dọn phòng của mình, tối đó cùng với Hi Nhi ngủ lại một đêm.

Sáng sớm hôm sau, nàng đi xem Triệu Hi Thái. Triệu Hi Thái đã dậy, thoạt nhìn tinh thần rất tốt, nhưng cơn sốt vẫn chưa thuyên giảm hoàn toàn. Mình là chủ, y là khách, lại biết y từ nhỏ thể nhược, tuy là bệnh vặt nhưng trước khi y chưa khỏi hẳn, Mộ Phù Lan cũng không dám lơ là. Nàng phái người về thành báo một câu với Lục thị, mình thì ở lại, tạm thời không đi.

Hi Nhi không muốn về trước, nàng cũng mặc cậu, để cậu ở lại với mình.

Nàng lại kê đơn thuốc cho Triệu Hi Thái, điều chỉnh liều lượng một chút, bảo y nghỉ ngơi thật tốt, vì cả ngày cũng không có việc gì làm nên nàng đi làm vườn thuốc ở phía sau.

Bây giờ là đầu mùa hè, thời tiết đang ấm dần lên, không chỉ các loại thảo mộc trong vườn đang phát triển mạnh mà cả cỏ dại cũng vậy, nếu không nhỏ thì chúng sẽ mọc lên khắp nơi. Hi Nhi đi theo sau nàng, lúc thì giúp nàng nhổ cỏ, lúc thì giúp nàng lau mồ hôi, giống như một chú ong nhỏ chăm chỉ vui vẻ bay lượn khắp nơi.

Mộ Phù Lan bảo A Đại lấy cho mình một cái giỏ.

– Để con để con, con biết nó ở đâu. Lúc trước con từng lấy cho sư công rồi đó!

Hi Nhi hét to, ném cỏ dại ở tay xuống chạy vút đi.

Mộ Phù Lan quay đầu nhìn bóng lưng cậu bé chạy vút vào trong, như sợ A Đại giành mất việc của mình thì không nhịn được cười.

– Tiểu công tử chạy chậm thôi kẻo ngã! – A Đại muốn đuổi theo.

Mộ Phù Lan nói:

– Không sao, cứ để nó đi lấy.

Hi Nhi chạy vào trong nhà, rất nhanh đã tìm thấy cái giỏ liền ôm lấy, lúc đi tới cửa thì đứng lại.Cậu nhìn thấy người đàn ông mà mẫu thân mình mời tới khám bệnh đang chặn đường đi của mình. Người khác đều gọi hắn ta là thế tử, Hi Nhi biết.

Thế tử nhìn cậu, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, vẫy tay với cậu, ý bảo cậu qua.

Hi Nhi đứng tại chỗ không đi qua.

Thế tử liền đi tới đứng ở trước mặt cậu, hơi cúi xuống đưa tay lên, một mặt ngọc bội trong suốt xuất hiện trong tay hắn ta như có phép thuật. Hi Nhi sáng nay đã thấy nó, ngọc bội này được đeo trên đai lưng của thế tử, là vật vật dụng cá nhân của thế tử.

– Cháu là Hi Nhi à? – Y cười cười hỏi, – Ta họ Triệu, ta là thế tử Tề Vương phủ. Ta rất thích cháu, ta tặng cái này làm quà gặp mặt cho cháu. Cháu có thích không?

Tây Nhi nhìn thế tử Tề vương đang mỉm cười với mình, không nói gì. Lại thấy hắn ta đưa tay khác lên, giống như muốn xoa đầu mình, cậu liền lui về sau một bước, nói:

– Cháu cảm ơn thế tử. Nhưng phải được mẫu thân cho phép cháu mới được lấy ạ.

Triệu Hi Thái ngẩn người ra.

Hi Nhi nói xong đi qua hắn ta.

Hết ngày hôm nay, tình hình của Triệu Hi Thái vẫn không có tiến triển gì nên tối nay Mộ Phù Lan vẫn tiếp tục ở lại Dược Lư. Nàng ôm con trai nhỏ bé đang rúc ở trong lòng mình, đột nhiên thấy cậu động đậy, nàng mở mắt ra, hỏi:

 – Sao con còn chưa ngủ?

Hi Nhi ghé vào tai nàng thì thầm:

– Mẫu thân ơi, có phải thế tử thích mẹ, giống như Viên tướng quân không ạ?

Mộ Phù Lan ngớ người:

– Hi Nhi đừng nói lung tung.

Hi Nhi ngập ngừng nói:

– Ban ngày con thấy thế tử cứ nhìn trộm mẫu thân cơ. Lúc nhìn mẫu thân ấy, hai mắt không chớp luôn á. Viên tướng quân cũng vậy á.

– Họ luôn nhìn mẫu thân như vậy đó!

Cậu lặp lại, giọng nong nớt có chút bướng bỉnh, sau đó thì im lặng.

Mộ Phù Lan hồi phục tinh thần, vội ôm lấy thân hình nhỏ bé của cậu vào lòng, dỗ dành:

– Hi Nhi nhìn nhầm đó con. Mẫu thân và thế tử, còn có cả Viên tứng quân nữa đều không có gì cả. Mẫu thân chỉ thích một mình Hi Nhi thôi nè.

Nàng vừa nói câu này, đứa bé trong lòng nàng cuối cùng yên tâm, đôi mắt dần dần lại sáng ngời lên.

– Con ngủ ngon đi nhé. – Mộ Phù Lan cười, hôn lên trán cậu.

Hi Nhi lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Mộ Phù Lan đắp chăn cho cậu, mình cũng nhắm mắt lại. Một lát sau, nàng lại cảm thấy cục bông mềm mại trong lòng mình lại động đậy một chút.

– Mẫu thân ơi, Hi Nhi nghĩ kỹ rồi, không có sao đâu ạ. Về sau mẫu thân thích ai, Hi Nhi cũng sẽ thích người đó ạ

Mộ Phù Lan kinh ngạc mở mắt ra, chạm vào đôi mắt tràn đầy tình cảm chân thành thuần khiết của Hi Nhi, trong lòng tràn ngập vô hạn dịu dàng, vừa đắng chát vừa ngọt ngào.

Nàng nén xúc động muốn rơi lệ xuống, ôm chặt con trai bé nhỏ vào lòng, nói:

– Con ngủ đi, mẫu thân ở bên con rồi đây.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận