Hắn là phụ thân kiếp trước của con, là người đã đưa con đi vào thế giới này, là cốt nhục và máu thịt con cùng chảy trên người hắn. Khi con còn nhỏ, hắn cũng từng ôm con, hứa với con sẽ sớm trở về nhà, con cũng từng nhiều lần nhầm lẫn tiếng vó ngựa của người qua đường đi qua trước cửa nhà mà ngỡ là tiếng vó ngựa của hắn trở về. Con túm lấy tay mẫu thân chạy ra ngoài đón hắn, để rồi thất vọng ủ rũ quay vào nhà. Thế nhưng nhiều năm sau, khi con trở thành thiếu niên, lại không tiếc dùng máu ngập cổ cũng muốn đoạn tuyệt cha con với hắn.
Con không chịu giải hòa với người đàn ông này, vì hắn đã từng là tất cả của con và mẫu thân con, thế nhưng vào lúc mà hai mẹ con ta cần hắn nhất, thì hắn bỏ chúng ta lại phía sau trong bóng tối vô tận và một mình bước về phía ánh sáng.
Trước mắt Mộ Phù Lan, cảnh tượng máu tươi của thiếu niên bắn tung tóe trên linh đài lại hiện ra lần nữa.
Nàng nhắm mắt lại, từ từ khoanh tay lại, rồi ôm chặt hơn đứa trẻ đang rúc ở trong vòng tay mình.
– Mẫu thân?
Một tiếng gọi non nớt vang lên bên tai nàng.
Nàng mở mắt ra, cúi đầu, đối diện với ánh mắt tò mò của Hi Nhi đang nhìn nàng, đang muốn lên tiếng, bên ngoài thuyền lại có tiếng thông báo:
– Ông chủ, Viên tướng quân tới ạ!
Mộ Phù Lan dịu dàng xoa đầu Hi Nhi để vỗ về cậu, sau đó thò người ra khỏi khoang thuyền nhìn ra ngoài.
Thuyền sắp cập bờ, nàng nhìn thấy Viên Hán Đỉnh cưỡi ngựa từ thành trì đi tới đây, tới bến đò rồi, hắn xuống ngựa, giống như là muốn lên thuyền đi Quân Sơn, nhưng khi thấy thuyền của nàng thì dừng lại chờ ở bên bờ.
Bến đò có một hàng ván gỗ, khi thuyền cập bến, Hi Nhi tự mình đi lên bờ.
Ngay trước chân cậu có một tấm ván gỗ có vẻ như bị lỏng, một đầu hơi nghiêng lên. Viên Hán Đỉnh nhìn thấy, lập tức đưa tay đỡ:
– Tiểu công tử cẩn thận!
Hi Nhi tự bước qua tấm ván gỗ kia, sau khi đứng vững, cậu quay đầu lại nhìn bàn tay của Viên Hán Đỉnh đưa ra còn chưa kịp thu về, lại nhìn mẫu thân của mình, chần chừ một giây cậu quay sang Viên Hán Đỉnh, nở nụ cười thật tươi với hắn:
– Cháu cảm ơn Viên tướng quân ạ.
Viên Hán Đỉnh và Vương Nữ lớn lên cùng nhau, dáng vẻ của nàng từ lâu đã dung nhập vào trong đầu hắn. Đến nay hắn vẫn còn nhớ đến cảm giác kỳ lạ của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này. Đứa bé này tên là Hi Nhi, mặt mày giống hệt Ông Chủ, nói cậu là con ruột của nàng Viên Hán Đỉnh cũng không chút nghi ngờ.
Duyên phận kỳ diệu thế đó. Ở trên khuôn mặt đứa bé này, hắn như mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Ông Chủ. Ông Chủ lại vô cùng yêu thương nghĩa tử mà nàng vô tình gặp được ở bên ngoài như thế, đối với Viên Hán Đỉnh mà nói, đứa bé này cũng có vị trí rất quan trọng ở trong lòng hắn.
Hắn rất hy vọng tiểu công tử có thể thân thiết với mình hơn nữa.
Thế nhưng từ ngày đầu tiên gặp cậu bé, bất kể hắn có cố gắng biểu đạt thiện ý của mình với cậu thì thái độ của cậu luôn lễ phép và xa cách với hắn. Tiểu công tử có vẻ như không thích hắn. Điều này làm cho Viên Hán Đỉnh rất buồn.
Nhưng mà hôm này tình hình có vẻ như đã khác một chút. Ngay như vừa rồi mặc dù tiểu công tử không để mình đỡ cậu bé, nhưng lại nở nụ cười rất tươi với mình. Đây là lần đầu tiên tiểu công tử cười với hắn. Mặc dù hắn không biết nguyên nhân do đâu, nhưng thái độ của tiểu công tử đối với hắn đã thay đổi, làm cho hắn cảm thấy mừng vui khôn tả.
Mộ Phù Lan hỏi Viên Hán Đỉnh tới có chuyện gì không.
Viên Hán Đỉnh thu ánh mắt khỏi Hi Nhi, quay sang nói:
– Người Tam Miêu phái sứ giả đến, nói là được thủ lĩnh của bọn họ ủy thác đến Trường Sa Quốc cầu viện. Điện hạ muốn thương lượng chuyện này với Ông Chủ.
Từ biên giới Trường Sa Quốc kéo dài về phía tây nam, giữa những dãy núi rộng lớn trùng điệp và những dòng sông dữ dội có rất nhiều bộ lạc sinh sống từ thời cổ đại. Họ chung sống với nhau theo hình thức tụ cư, hàng chục ngàn gia đình lớn gọi là thành trại, nhỏ thì ngàn hộ, xưng là động, trại động đan xen và trải dài không dứt, được gọi là bảy mươi hai trại và một trăm linh tám động.
Họ tự nhận mình là hậu duệ của vua Viêm Đế thượng cổ, nhưng trong các văn bản chính thức của triều đình, họ lại có tên gọi khác, tất cả đều được gọi là người man di Tây Nam.
Sau khi Mộ thị được phong Trường Sa Quốc, từ thời tổ tiên, hai trăm năm qua họ chung sống hòa bình với người Tam Miêu sống cạnh họ ở phía Nam, thời điểm quan hệ tốt nhất còn dạy họ gieo trồng tang ma, nuôi tằm ươm tơ, phái y sĩ đi chữa bệnh đuổi tật cho họ. Rất nhiều trại động Tam Miêu cũng coi Trường Sa Quốc là thượng quốc, phái sứ giá dâng cống vật lên nhằm biểu đạt lòng biết ơn và thuần phục của họ với Mộ thị.
Nhưng từ sau khi nhất tộc Khương Nhung quật khởi, trong thời gian mười năm trở lại đây, những cuộc trao đổi như vậy đã không còn tồn tại nữa.
Khương Nhung đã thâu tóm chiếm hết trại động còn lại, trở thành thủ lĩnh quyền lực nhất của Tam Miêu. Trong khi đó, Trường Sa Quốc bị triều đình nghi kỵ và quyền lực quốc gia đang càng ngày càng suy yếu. Khương Nhung có dã tâm rất lớn, có ý đồ chiếm vùng đất phì nhiêu Liên Thành phía nam Trường Sa Quốc làm của riêng, thừa dịp loạn phiên vương Trường Sa Quốc bất ổn mà đã liên tiếp xuất binh hoặc tấn công để quấy nhiễu.
Tình huống đó kéo dài cho đến năm Mộ Phù Lan mười ba tuổi, sau khi Trường Sa Quốc ký kết hôn ước với Tạ Trường Canh mới hoàn toàn chấm dứt. Trong những năm gần đây, Khương Nhung không còn dám xâm phạm Trường Sa Quốc nữa, nhưng các động trại còn lại dưới áp lực của Khương Nhung cũng đã đoạn tuyệt qua lại với Trường Sa Quốc.
– Họ đến từ trại động à? Họ phái người tới làm gì? – Mộ Phù Lan hỏi.
– Là ba tộc Nhiễm thị, Hướng thị và Điền thị cùng phái người tới. Sứ giả nói, năm ngoái hạn hán, mùa xuân năm nay thiếu lương thực, hiện tại khắp nơi đều là nạn đói, dân chúng chỉ có thể ăn cỏ dại và vỏ cây. Thời gian trước, sốt rét bùng phát, rất nhiều người ngã bệnh, họ thật sự tuyệt vọng đã phái người tới đây mong điện hạ ra tay tương trợ, giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Ba gia tộc này từng là trại động hùng mạnh nhất ở Tam Miêu ngoài Khương Nhung, trước khi Khương Nhung trỗi dậy, ba tộc này cũng từng tranh giành lãnh thổ lẫn nhau, nhưng vẫn luôn duy trì quan hệ tốt đẹp với Mộ thị. Có nhiều lần xảy ra bất đồng đều nhờ Mộ thị đứng ra điều hòa.
Tin tức về nạn đói của Tam Miêu đầu năm đã truyền tới Trường Sa Quốc. Thậm chí mấy ngày trước từ suy xét nào đó Mộ Phù Lan còn từng phái người đi Liên Thành thăm dò tin tức, biết đó là sự thật. Khi đó, nàng đã có một ý tưởng. Không ngờ lại trùng hợp mới mấy ngày mà người của ba tộc đã tự mình tới cửa.
Lúc nàng trở lại vương cung, đoàn người sứ giả đã được đưa đến dịch quán nghỉ ngơi, Mộ Tuyên Khanh đang đợi nàng. Từ khi mình được cứu sống nhờ vào “giấc mơ” của vương muội, rồi lại có được mỏ quặng ngầm ở vùng Nhữ Địa, Mộ Tuyên Khanh bất cứ gặp chuyện gì cần phải quyết định thì đều muốn bàn bạc với vương muội của mình trước.
Chàng nói lại tình hình cuộc gặp với sứ giả vừa rồi, nói:
– Ý của Lục tướng là tìm một lý do đuổi họ đi, mình không giúp gì cả.
Lục Lâm gật đầu:
– Đừng thấy họ bây giờ tới xin giúp đỡ, nói toàn những lời tốt đẹp, lúc Khương Nhung tấn công chúng ta, tiên vương cũng đã từng phái người qua đó hy vọng ba tộc đó liên hợp lại xuất binh đi hỗ trợ chúng ta, nếu họ chịu kề vai chiến đấu với Trường Sa Quốc chúng ta, những trại động còn lại ắt sẽ nghe theo. Nhưng họ lại e dè Khương Nhung không chịu hỗ trợ chúng ta, bây giờ họ gặp nạn lại đến gặp chúng ta cầu xin chúng ta giúp họ, trên đời nào có chuyện tốt như vậy? Huống chi lúc này việc quan trọng nhất của chúng ta chính là tăng cường luyện binh, chuyện của Tam Miêu không liên quan gì đến chúng ta hết.
– Vương muội, ý của muội thế nào? – Mộ Tuyên Khanh hỏi Mộ Phù Lan.
Nếu những gì nàng thấy ở kiếp trước là đúng, nàng nhớ rằng sau khi Tạ Trường Canh lên ngôi hoàng đế, Khương Nhung đã lợi dụng thiên thời địa lợi để thống nhất Tam Miêu.
Tam Miêu vẫn luôn bị coi là một vùng đất man di, chỉ cần không gây chuyện, triều đình sẽ không can thiệp. Lúc đó, Tạ Trường Canh vừa mới lên ngôi, có quá nhiều việc phải làm, ban đầu mặc kệ, không ngờ Khương Nhung không chịu thần phục triều đại mới, còn tự xưng là hoàng đế, phái quân đánh chiếm lãnh thổ vốn thuộc về Trường Sa Quốc. Tạ Trường Canh tất nhiên không thể chịu đựng được, ban đầu đã phái binh đi bình định, nhưng bởi núi non hiểm trở, thành trại kiên cố, rất khó tiến công. Một năm sau, hắn thay đổi sách lược, thuyết phục những trại động đã bị Khương Nhung cưỡng ép khuất phục nội ứng ngoại hợp, bấy giờ mới thành công phá trại, tiêu diệt Khương Nhung. Sau đó, hắn phong hào cho những thủ lĩnh các trại động này, cho phép họ phân chia lãnh thổ của mình và tự quản lý, có việc thì tấu thẳng lên triều đình, do đó đã bình định được vùng đất Tam Miêu.
Mộ Phù Lan nói:
– Lục thừa tướng nói cũng có lý, nhưng lúc này nếu chúng ta không giúp ba gia tộc, vùng Tam Miêu sớm hay muộn cũng sẽ bị Khương Nhung chiếm hoàn toàn. Một khi Khương Nhung chiếm được Tam Miêu, ai dám bảo đảm hắn sẽ không thèm muốn Trường Sa Quốc chúng ta? Cháu còn nhớ hồi còn nhỏ phụ vương đã từng chiến đấu với Khương Nhung, giằng co trong một thời gian dài, so với lúc đó thế lực của hắn đã tăng lên nhiều, chỉ sợ càng khó ứng phó hơn. So với bị động, không bằng chúng ta nhân cơ hội này nâng đỡ ba tộc đó, giúp họ vượt qua ải khó khăn này. Ít nhất không đến mức bị Khương Nhung thâu tóm nhanh như vậy, có bọn họ kiềm giữ Khương Nhung, điều này với Trường Sa Quốc chúng ta không phải chuyện xấu.
Lục Lâm trầm ngâm một lắc đầu.
– Những lời Ông Chủ nói tất nhiên cũng có lý, nhưng lẽ nào Ông Chủ đã quên trước kia tiên vương cũng từng mong đợi ba tộc nhớ tình nghĩa cũ hợp lực tác chiến với Trường Sa Quốc ta, nhưng họ lại sợ Khương Nhung mà không chịu xuất binh. Bây giờ chúng ta giúp họ, ai biết sau này họ lại trở mặt hay không.
Mộ Phù Lan không trả lời ngay, nàng hỏi Viên Hán Đỉnh:
– Viên tướng quân, các huynh là người lĩnh binh, nếu như muốn binh lính nghe theo, ngoài thi ân ra thì còn phải làm gì?
Viên Hán Đỉnh hơi ngẩn người, sau đó trả lời ngay:
– Ngoài thi ân ra thì còn phải có những luật lệ nghiêm ngặt.
Mộ Phù Lan gật đầu, nhìn về phía Lục Lâm:
– Những lời vừa rồi Viên tướng quân nói, thừa tướng nghe rồi phải không ạ? Cháu chưa từng thống lĩnh quân đội nhưng cũng từng nghe nói kẻ cầm binh cần phải sử dụng ân uy đồng thời, binh lính mới có thể hoàn toàn phục tùng. Đối với ba tộc cũng vậy.
– Trước đây thủ tĩnh ba tộc lo lắng Trường Sa Quốc ta không thắng được Khương Nhung, nếu như bị thua, tự thân chúng ta khó bảo toàn, nói gì đi bảo vệ họ? Cho dù cho họ nhiều ơn huệ cũng không đủ để khiến cho họ bán mạng cho chúng ta, đây cũng là điều thường tình của con người. Hiện giờ Trường Sa Quốc ta đã đúc binh khí tăng cường quân lực, mục đích là gì? Chẳng phải là để cầu an tâm hay sao? Tăng cường quân bị, không thể nào giấu giếm mãi được, sớm hay muộn sẽ có một trận chiến. Chúng ta trước tiên nâng đỡ ba tộc, sau này xảy ra chiến tranh, chúng ta cho họ biết được Trường Sa Quốc ta đủ lực để họ dựa dẫm, muốn dùng họ, lúc đó sợ gì họ không giúp chúng ta?
Viên Hán Đỉnh lên tiếng:
– Điện hạ, Ông Chủ! Hai người yên tâm, Viên Hán Đỉnh này nguyện lập quân trạng tại đây, trong vòng một năm, nếu không huấn luyện ra được một đội cường quân chỉ trung thành với điện hạ và Ông Chủ, ta nguyện lấy đầu mình để tạ tội!
Đôi mắt hắn sáng lên đầy quyết tâm, giọng nói vang dội, mạnh mẽ và đầy tự tin.
Mộ Tuyên Khanh tiến lên nắm lấy cánh tay của Viên Hán Đỉnh lắc mạnh, sau đó nói với Lục Lâm:
– Thừa tướng, những lời vương muội và Hán Đỉnh nói, ông đều nghe rồi đúng không. Ta quyết định sẽ tiếp thu, đồng ý cho mượn lương thực, làm phiền thừa tướng rồi.
Lục Lâm đã lớn tuổi, dần dần sợ phiền phức, hơn nữa đã quen với việc ẩn mình từ lâu, lại càng bảo thủ, cho rằng ít phiền toái còn hơn nhiều phiền toái, cho nên mới không muốn giúp ba tộc. Lúc này thấy ba người một lòng, biết mình có phản đối cũng vô dụng. Hơn nữa suy nghĩ cẩn thận, những lời của Ông Chủ cũng rất có lý, thế là cũng gật đầu tán thành.
– Thần lĩnh mệnh, thần sẽ bảo hộ quan đi làm.
Lục Lâm đi rồi, Mộ Phù Lan mới nói thêm:
– Vương huynh, Viên a huynh, vừa rồi có Lục thừa tướng nên muội có chuyện vẫn không tiện nói thẳng. Nay các thế lực tranh đấu nhau, phiên vương thì luôn nội chiến, nhưng tất cả chủ yếu đều là tranh giành địa bàn, mở rộng thực lực. Vị trí của chúng ta xa xôi, nhưng sau này xem tình hình nếu có thể tiêu diệt Khương Nhung, việc chiếm lấy vùng đất rộng lớn của Tam Miêu ở phía Nam cho gia tộc Mộ thị chúng ta sử dụng cũng không phải là không thể.
– Đây là lý do tại sao muội khuyên vương huynh hãy nhân cơ hội này để thể hiện lòng tốt với ba tộc. Sử dụng cả ân uy, một khi thu phục được họ rồi, các trại động còn lại sẽ tự nhiên làm theo.
Mộ Tuyên Khanh nhìn Mộ Phù Lan, yên lặng một lát, ánh mắt lóe lên, trên mặt dần dần hiện ra vẻ hưng phấn.
– A muội, một câu của muội đã khai sáng cho huynh! Nếu Mộ thị ta có thể đoạt lại vùng đất phía nam thì giống như hổ mọc thêm cánh, chúng ta sẽ không lo không báo được thù!
Mộ Phù Lan nói:
– Ngoài việc mở rộng thế lực, muội cũng nghĩ tất cả mọi việc chúng ta cũng cố gắng hết sức để làm, nhưng Trường Sa Quốc ngoài đầm nước ra là vùng đất biệt lập, sau này nếu như có biến gặp phải bất lợi, chúng ta có thể tận dụng địa thế của Tam Miêu để rút lui giữ được con đường sống. Cơ hội lần này giống như trời cho, không thể bỏ lỡ được.
Viên Hán Đỉnh gật đầu tán thành, nói với Mộ Tuyên Khanh:
– Ông Chủ suy xét rất chu đáo. Vùng Tam Miêu, thành trại phần lớn dựa vào nước, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, không có dân bản xứ dẫn đường người ngoài rất khó đánh vào. Năm đó đệ theo tiên vương chiến đấu với Khương Nhung đã từng được trải nghiệm rồi.
Mộ Phù Lan nói:
– Việc phân phối lương thực giao cho Lục thừa tướng, chướng lệ thì để muội xử lý. Hôm nay muội sẽ triệu tập y sĩ chuẩn bị thuốc men đi Liên thành, sau đó muội cũng sẽ đích thân qua đó.
Mộ Tuyên Khanh không cho nàng đi, nói nơi đó xa xôi, huống chi chướng lệ rất hung hiểm, phái người khác đi làm được.
Mộ Phù Lan nói:
– Muội cũng không giấu vương huynh nữa, mấy ngày trước muội đã cử người đi xem xét tình hình rồi, chướng lệ chưa đến mức nghiêm trọng, chỉ xuất hiện ở mấy trại động, nếu xử lý kịp thời sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, nhưng nếu không xử lý kịp, đợi thời tiết nóng lên rồi thì sẽ khó giải quyết. Vương huynh yên tâm, muội biết tự bảo vệ mình mà.
Mộ Tuyên Khanh nghe ra được nàng rất kiên quyết, đành phải dặn dò Viên Hán Đỉnh:
– Hán Đỉnh, vậy làm phiền đệ đi cùng vương muội qua đó. Nhớ kỹ, phải bảo vệ vương muội thật tốt, đừng để nó xảy ra chuyện gì.
Viên Hán Đỉnh cung kính đồng ý:
– Điện hạ yên tâm, đệ xin lấy tính mạng mình để bảo đảm ạ!
Bấy giờ Mộ Tuyên Khanh mới yên lòng, gật đầu, lại sực nhớ tới thế tử Tề vương, liền hỏi tình hình bệnh tình của y. Mộ Phù Lan tất nhiên không đề cập tới chuyện y cố giả bệnh, chỉ nói đã đỡ lên rất nhiều, sau đó nhắc đến đề nghị của Triệu Hi Thái đã nói với mình ra.
Mộ Tuyên Khanh nhíu mày:
– Tề vương chẳng phải người tốt đẹp gì. Thời trẻ ông ta cùng với phụ vương là bạn cũ, sau này biên cảnh Trường Sa Quốc không yên bình, lại rơi vào cảnh bị triều đình nghi kỵ, tình cảnh khốn khó, nếu như lúc đó ông ta nghĩ đến tình nghĩa cũ với phụ thân mà giúp đỡ thì a muội không rơi vào cảnh phải gả cho Tạ Trường Canh. Nay ông ta muốn nhân loạn mà đục nước béo cò, muốn Mộ thị ta đưa tiền đưa lương thực cho ông ta á?
Chàng dừng một chút:
– Có điều hiện giờ tình hình thế cục hỗn loạn, mọi thứ không rõ, nếu như Triệu Hi Thái đã nói vậy, chúng ta ngại gì lá mặt lá trái, cũng không cần phải đắc tội ông ta, qua hai ngày nữa ta sẽ trả lời.
Quyết định của vương huynh cũng là điều Mộ Phù Lan nghĩ. Thảo luận xong, nàng đi ra, bảo mọi người triệu tập tất cả các thầy thuốc trong thành đến vương cung, bảo gồm cả mấy vị y thừa. Mọi người đến đầy đủ rồi, nàng nói tại Tam Miêu có một bộ phận trại động đang bị chướng lệ, muốn họ đi theo mình xuống phía nam một chuyến.
Vương Nữ đã lên tiếng, không ai dám không nghe, huống chi bản thân nàng cũng đi, mọi người đều đồng loạt đáp vâng, từng người trở về chuẩn bị.
Trong suốt thời gian còn lại của ngày, Mộ Phù Lan bận rộn chuẩn bị các loại thuốc cần dùng, sai người gom đủ xe vận chuyển mau chóng xuất phát đi Liên Thành. Bận rộn xong trở về chỗ ở của mình thì đã tới giờ Hợi.
Mộ mụ mụ đang đợi nàng, ra đón nàng hạ thấp giọng xuống:
– Tiểu công tử đã ngủ rồi. Chắc Ông Chủ cũng mệt mỏi rồi, nước tắm đã chuẩn bị xong, Ông Chủ mau đi tắm rồi đi ngủ sớm đi.
Mộ Phù Lan nói cảm ơn Mộ mụ mụ, bảo bà cũng đi nghỉ sớm, nàng tắm xong khẽ khàng đi đến giường của Hi Nhi, dém chăn cho cậu, chợt thấy mí mắt cậu bé động đậy, mở mắt ra.
– Mẫu thân về rồi ạ?
Cậu đưa tay ra, nắm lấy bàn tay mềm mại của mẫu thân.
Thì ra là giả vờ ngủ lừa Mộ mụ mụ.
Mộ Phù Lan cười, ngồi vào mép giường, đang định nói chuyện hai ngày tới mình sẽ đi xuống phía nam thì lại nghe Hi Nhi nói:
– Mẫu thân ơi, tối nay con nghe các tỷ tỷ nói mẹ chuẩn bị xuống phía nam khám chữa bệnh cho người ta. Nếu được thì cho con đi theo mẹ, có được không ạ?
Mộ Phù Lan muốn để cậu ở lại, dù sao lần này mình đi làm việc chữa bệnh mà không phải chuyện gì khác. Nhưng lúc này thấy cậu nũng nịu với mình, lại nghĩ rằng cho dù chuyến đi có nhanh đến mấy cũng phải mất hai tháng. Đây chỉ là ước tính nhanh nhất, nếu thời tiết trở nên nóng hơn, có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn để hoàn thành.
Phát bệnh chướng lệ có liên quan đến độc chướng ẩm ướt. Ở nhiều nơi của Tam Miêu rừng rậm và cây cối rậm rạp, đầm lầy sâu và không khí nặng nề, thời tiết nóng lên độc chướng sẽ nổi lên bốn phía, dân chúng gặp nạn đói thể chất suy yếu, bấy giờ mới xuất hiện tình trạng bệnh tình trên diện rộng, bệnh lý khác với bệnh ôn dịch lây lan trong dân chúng.
Liên Thành là thành trì phía nam của Trường Sa Quốc, rất rộng và an toàn, mang HI Nhi đi đến đó để cậu ở trong thành cũng không phải không được.
– Mẫu thân ơi, con hứa sẽ ngoan, nghe lời mẹ, không chạy lung tung ạ. – Cậu nung nịu nói.
Mộ Phù Lan do dự một lát, cuối cùng gật đầu:
– Thôi được rồi, mẫu thân cho con đi cùng, nhưng con phải ngoan ở lại trong thành, không được đi ra ngoài nha.
– Vâng ạ, con nhớ rồi!
Hi Nhi vui mừng gật đầu.
Mộ Phù Lan dịu dàng nói:
– Ngoan, giờ con ngủ đi, mẫu thân nằm với con một lúc.
Hi Nhi vâng một tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ.
Mộ Phù Lan ở bên cậu một lúc lâu, khi thấy cậu đã ngủ say rồi nàng mới rón rén dậy, đang chuẩn bị tắt đèn đi về giường mình lại thấy lông mi cậu động đậy, lại mở mắt ra.
– Mẫu thân…
– Ban ngày lúc mẹ trở về, mẹ còn chưa nói cho con biết Tạ Trường Canh là ai? Ông ấy là người rất xấu ạ?
Cậu nhìn Mộ Phù Lan, thỏ thẻ hỏi.
Mộ Phù Lan ngẩn người, không nghĩ cậu sẽ còn nhớ chuyện này. Hi Nhi của nàng đã quên hết mọi chuyện và mọi người ở kiếp trước rồi. Đây đúng là tâm nguyện của nàng. Cả đời này của nàng không muốn cậu nhớ lại những chuyện kiếp trước.
Nàng suy nghĩ một chút rồi ngồi trở lại, nói:
– Người họ Tạ kia không phải là người tốt và cũng không phải là người rất xấu, ít nhất thì cũng không xấu hơn nhiều người trên đời này. Nhưng Hi Nhi à…
Nàng nhấn mạnh.
– Con hãy nhớ kỹ những lời mẫu thân nói, ông ta là một người rất nguy hiểm. Sau này bất kể lúc nào, nếu như người tên Tạ Trường Canh này xuất hiện trước mặt con, con tuyệt đối không được tới gần ông ta, càng không được nói chuyện với ông ta nhé.
Hi Nhi cái hiểu cái không, gật đầu, một lát lại lắc đầu.
– Nhưng con nghe thế tử kia nói mẫu thân bị bắt ép gả cho ông ta, bị uất ức rất lớn. Thế người này có bắt nạt mẫu thân không ạ?
– Nếu ông ta bắt nạt mẫu thân của con thì chính là người rất xấu!
Cậu cao giọng lên.
Mộ Phù Lan thấy cậu nắm chặt hai nắm đấm nhỏ xíu, trong mắt như có tia lửa, nàng cầm lấy nắm đấm nhỏ xíu của cậu mở ra, đặt vào trong chăn, mỉm cười dịu dàng:
– Người kia không bắt nạt mẫu thân, mà mẫu thân cũng sẽ không để người nào bắt nạt mình. Những gì con nghe được ban ngày đều là chuyện của người lớn, con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện chưa hiểu. Con chỉ cần nhớ kỹ lời dặn của mẫu thân là được rồi, đừng nghĩ nhiều, được không nào?
Hi Nhi yên lặng một lát ngoan ngoãn đáp:
– Vâng ạ.
Mộ Phù Lan cười, xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, dỗ dành:
– Con ngủ đi.