Liên Thành nằm ở giao giới Trường Sa Quốc và Tam Miêu, là một thành trì nhỏ, trong thành chỉ có hơn một ngàn hộ dân cư, nhưng vẫn luôn là cửa ngõ giao lưu giữa Tam Miêu và Trường Sa Quốc, cũng từng có thời thịnh vượng nhất. Về sau bởi vì Khương Nhung nổi dậy, biên giới phía nam của Trường Sa Quốc bất ổn, bấy giờ mới bị sa sút và bỏ hoang, nhưng chim sẻ tuy nhỏ lại có đủ ngũ tạng. Liên Thành lệnh biết Ông Chủ tới chữa trị chướng lệ cho dân chúng ba tộc và sẽ ở lại đây một thời gian, ông ta đã chuẩn bị tất cả mọi thứ từ sớm, an bài chỗ ở tốt nhất cho nàng.
Sau khi Mộ Phù Lan tới, ổn định cho Hi Nhi xong, để cậu ở lại trong thành, có Mộ mụ mụ và thị nữ trông nom, nàng thì cùng với nhóm y thừa và lang trung rời khỏi thành trì đi đến nơi ba tộc bắt đầu làm việc. Tuy đã có sự chuẩn bị, nhưng sau khi đến nơi, nàng mới phát hiện tình hình ở đây nghiêm trọng hơn những gì nàng tưởng tượng ban đầu.
Chướng lệ không phải là bệnh hiếm gặp ở khu vực này, và đặc biệt dễ xảy ra vào thời điểm chuyển mùa từ xuân sang hè. Nhưng lần này do thiếu lương thực nghiêm trọng, nhiều người khỏe mạnh trở nên yếu và ngã bệnh, đặc biệt là người già, người yếu và trẻ em là những người đầu tiên bị ảnh hưởng.
Nàng đến một trại động, tổng cộng có mấy trăm hộ gia đình nhưng có đến một nửa bị mắc chướng lệ, mặc dù hầu hết trong số họ là người già, người yếu, phụ nữ và trẻ em, nhưng điều đó vẫn đủ gây sốc.
Người dân địa phương đang phải chịu đói khát và bệnh tật đều rất phấn khởi khi biết rằng Trường Sa vương chẳng những bằng lòng cho mượn lương thực giúp họ vượt qua thời kỳ giáp hạt khó khăn này, thậm chí Vương nữ còn tự mình mang người tới đây để khám chữa bệnh cho mọi người, ai nấy cũng đều phấn chấn.
Nhiều năm qua, trong mắt người dân thường ở Tam Miêu, Trường Sa Quốc lân cận vốn chính là thượng quốc, vương của Mộ thị nhân hậu nhân từ, bây giờ Trường Sa vương không tính toán hiềm khích trước đây và đưa tay ra cứu họ lần nữa, sao mà họ lại không cảm kích.
Bất cứ nơi nào Mộ Phù Lan đi đến, dân chúng đều quỳ lạy, tỏ lòng kính trọng với nàng.
Nàng cực kỳ bận rộn, nhưng chỉ cần có thể trở về thành nghỉ qua đêm thì nàng đều cố gắng trở về, trừ phi có lúc thật sự quá bận để trở về hoặc là đến địa phương rất xa, cùng ngày không thể trở về được, nàng mới ở lại tại chỗ qua đêm.
Trong thời điểm bận rộn như thế này, hơn một tháng đã trôi qua.
Hi Nhi vẫn luôn nhớ điều kiện cậu đã hứa với nàng, biết nàng có việc cần làm, không thể đêm nào cũng trở về thành ngủ cùng mình, tới giờ đi ngủ cậu rất ngoan không ồn ào không mè nheo mà lên giường đi ngủ ngay.
Buổi tối hôm nay, Mộ mụ mụ tắm cho cậu và mặc quần áo cho cậu xong, ôm cậu đưa vào giường, nói với cậu:
– Tiểu công tử à, tối nay Ông Chủ không về kịp rồi, tiểu công tử không cần chờ mà đi ngủ sớm đi nhé.
Hi Nhi gật đầu đáp vâng.
Mộ mụ mụ bảo cậu nằm xuống rồi đắp cái chăn mỏng lên bụng cậu, bà ngồi ở mép giường phe phẩy quạt hương bồ dỗ cậu ngủ. Hi Nhi ngáp một cái, nhắm mắt lại.
Mộ mụ mụ ngắm đứa bé đang ngủ. Lông mày thanh tú, lông mi dài, khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc lạ thường này khiến cho bà ngỡ ngàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Bà còn nhớ Ông Chủ đầu tháng hai rời khỏi Hà Tây trở lại Trường Sa Quốc, hiện giờ đã là tháng bảy, gần nửa năm trôi qua rồi, đứa bé này đã đến đây được một thời gian, ngày ngày ở chung, Mộ mụ mụ đã yêu đứa bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện này từ tận đáy lòng.
Nhưng thành thật mà nói, dù vậy, cho đến bây giờ, Mộ mụ mụ vẫn thấy hơi khó hiểu vì sao Ông Chủ lại có tình cảm sâu đậm như thế đối với một đứa bé mồ côi gặp nửa đường không hề có bất cứ quan hệ gì với mình như thế. Ông Chủ năm nay cũng chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi, nhưng trong cảm giác của Mộ mụ mụ, nàng vẫn giống như thiếu nữ nho nhỏ vừa mới đính hôn năm nào, nhưng mà khi nàng nhìn đứa bé này, lúc nào bà cũng cảm nhận được ánh mắt của Ông Chủ tràn ngập một loại tình yêu thương và lòng trắc ẩn từ tận đáy lòng mà chỉ có một người mẹ mới có dành cho con của mình.
Ánh mắt của Mộ mụ mụ dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nhi, thầm thở dài. Có lẽ, đây chính là duyên phận kiếp trước, Ông Chủ và đứa trẻ này có duyên với nhau.
Hi Nhi ngủ rồi.
Mộ mụ mụ nhẹ nhàng đứng lên đi kiểm tra cửa sổ, thổi tắt đèn dầu, rón rén đi ra khỏi phòng.
Đêm hè tháng Bảy này, bầu trời tím ngắt, trăng sáng sao thưa, là một đêm bình thường, cửa thành của tòa thành trì nhỏ xa xôi ở phía Nam thuộc về Trường Sa Quốc này đã đóng chặt.
Vào lúc canh ba, Liên Thành lệnh đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Điều đánh thức Liên Thành lệnh là một vị khách không mời mà đến bất ngờ đến vào lúc nửa đêm.
Theo lời hạ nhân truyền lời nói, bên ngoài thành có một người tự xưng là Tạ Trường Canh chỉ dẫn theo vài tùy tùng, cũng đã đưa cho Môn úy xem eo bài có khắc chức danh do triều đình cấp, khó phân biệt thật giả. Hơn nữa hiện tại đoàn người của Ông Chủ đang ở trong thành, Liên Thành lệnh từng hạ lệnh cần phải gia tăng canh giữ cửa thành chặt chẽ hơn, dêm đã khuya, họ không dám mở cửa thành, thế là vừa kéo dài vừa phái người đi thông báo Liên Thành lệnh, mời ông ta mau chóng qua đó.
Cái tên Tạ Trường Canh như sấm bên tai Liên Thành Lệnh. Nhắc đến thì ông ta và Tạ Trường Canh cũng từng có gặp nhau một lần. Năm đó lúc Tạ Trường Canh đi Nhạc thành cầu thân, ông ta vẫn là thuộc quan trong vương cung, đã được nhìn thấy hắn, nghe nói hắn đến nơi này thì làm sao dám chậm trễ, vội vã dẫn người qua đó ra lệnh mở cửa thành ngay lập tức.
Hỏa trượng chiếu sáng rực, ông ta nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng đối diện với cổng thành, không phải Tạ Trường Canh thì là ai?
Liên Thành Lệnh vội vàng chạy qua, dùng hai tay trả lại eo bài cho hắn còn liên tục xin lỗi.
– Gần đây đoàn người Ông Chủ vào trong thành ở một thời gian, hạ quan để đảm bảo an toàn hơn nữa cũng chưa nhận được thông tin đại nhân ngài sắp tới, cho nên mới chậm trễ tiếp đón, mong đại nhân bỏ qua cho ạ.
Tạ Trường Canh không có vẻ tức giận, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lẽo, không nói thêm gì với ông ta, chỉ nói ngắn gọn:
– Ông Chủ đang ở đâu?
Nói xong, hắn đi vào trong.
Liên Thành Lệnh vội đi theo sau bẩm báo:
– Chắc Tiết độ sứ ngài không biết, sau khi Ông Chủ tới nơi này rồi thì ngày nào cũng đều đến trại động người Tam Miêu để khám chữa bệnh, có khi bận quá không về được thì sẽ ngủ lại địa phương. Hai ngày qua ngài ấy đi Lê Dương, cách nơi này khá xa, tối nay chưa về, chắc là ngủ lại ở đó rồi ạ.
Tạ Trường Canh dừng lại.
– Tạ Tiết độ sứ yên tâm, hạ quan nghe nói dân chúng rất cảm kích Ông Chủ, Ông Chủ đến đâu thì họ đều quỳ lạy, hơn nữa còn có Viên tướng quân đồng hành nữa, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Tạ Trường Canh đứng một lúc, quay đầu lại.
– Nghĩa tử của nàng ấy đang ở đâu?
Lúc thốt ra hai từ “nghĩa tử” này, giọng điệu của hắn hơi chút kỳ lạ.
Liên Thành lệnh nói:
– Tiểu công tử không đi theo. Tới đây rồi thì vẫn luôn ở lại trong thành, hiện đang ở thành Nam, cách nơi này không xa.
– Dẫn ta qua đó. – Tạ Trường Canh im lặng một lát nói.
Liên Thành lệnh đáp lại, vừa dẫn đường vừa cười nói:
– Tiểu công tử rất thông minh, lại ngoan ngoãn, chẳng trách Ông Chủ lại yêu thương cậu ấy như thế. Ngày đó chuyết kinh đi bái kiến Ông Chủ, lúc về có nói với hạ quan rằng đây căn bản không phải con nuôi gì cả, Ông Chủ và tiểu công tử rõ ràng thân thiết hơn mẹ con ruột. Lát nữa tiểu công tử nhìn thấy Tiết độ sứ ngài cũng tới, thể nào cũng sẽ càng vui hơn cho mà xem.
Liên Thành là một nơi nhỏ hẻo lánh, sau khi bị bỏ hoang nhiều năm, tin tức đã bị cắt đứt, giống như một tòa thành chết. Liên Thành lệnh cũng đã lâu không đến Nhạc Thành nên không biết được những chuyện ồn ào năm ngoái Tạ Trường Canh đến đó gặp phải, lại càng không biết bất hòa của hai vợ chồng, chỉ mải nói lời hay, cả đường nịnh hót, dẫn Tạ Trường Canh đến trước một tòa dinh thự thì dừng lại, nói:
– Ông Chủ ở nơi này ạ.
Có tùy tùng đi lên gõ cửa, thủ vệ nghe thấy biết có người tới liền mở cửa.
Mộ mụ mụ đã đi ngủ rồi thì bị đánh thức, nói là Tạ tiết độ sứ tới thì vô cùng ngạc nhiên. Ban đầu bà còn không tin, đứng dậy ra ngoài, nhìn thấy một thân hình cao lớn đứng ở trong đình viện, bà nhận ra người ngay liền vội ra nghênh đón, nói Ông Chủ tối nay chưa về.
– Ngày mai sẽ có một lô thuốc mới được gửi đến, Ông Chủ sẽ trở về đây…
Mộ mụ mụ không hỏi hắn vì sao đột nhiên lại từ Hà Tây ngàn dặm xa xôi đi đến nơi này, nhìn hắn không lộ biểu cảm gì, cẩn thận giải thích.
– Nghĩa tử của nàng ấy đâu? – Tạ Trường Canh hỏi, giọng bình thản.
Mộ mụ mụ do dự rồi chỉ vào căn phòng phía sau.
Tạ Trường Canh cất bước đi đến căn phòng kia.
Sự xuất hiện của hắn quá đột ngột. Ông Chủ thì vừa lúc tối nay lại đi vắng. Mộ mụ mụ luôn có một cảm giác, hắn đến đấy không phải chuyện tốt. Vì một nỗi lo mơ hồ nào đó không thể giải thích được, bà không muốn hắn nhìn thấy Hi Nhi.
Ít nhất không phải ở trong tình huống như này.
Bà cầm lấy ngọn nến từ tay thị nữ, lập tức đi theo, khuyên nhủ:
– Đại nhân, ngài đường xa đến đây, cũng đã muộn rồi, chắc ngài cũng mệt rồi, hay là đi nghỉ trước đã có gì ngày mai tính sau…
Tạ Trường Canh dừng lại ở cửa, quay người lại, lạnh lùng nói với bà:
– Ngươi sợ cái gì? Ta ăn thịt được nó chắc?
Ánh mắt của hắn cực kỳ âm trầm, Mộ mụ mụ tim đập thình thịch, vội vàng nói:
– Đại nhân, xin ngài đừng hiểu lầm ạ, chỉ là tiểu công tử đang ngủ……
Tạ Trường Canh như không nghe thấy, mặt không biểu cảm gì, cầm lấy nến từ tay bà đẩy cửa ra.
– Đại nhân……
Hắn đã bước qua bậu cửa đi vào.
Mộ mụ mụ không dám ngăn cản gì nữa, đứng ở cửa nhìn bóng người trong ánh đèn mờ mờ đang bước vào bên trong, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Tạ Trường Canh đi vào nội thất, dùng ngọn nến trong tay thắp sáng một ngọn đèn khác trong phòng. Ánh sáng trong phòng đột nhiên sáng hơn, chiếu vào đứa bé đang ngủ trên giường. Căn phòng yên tĩnh, không có âm thanh nào ngoại trừ tiếng thở nông của đứa bé đang ngủ say. Lông mi dài của cậu lặng lẽ che phủ, ánh nến chiếu xuống khuôn mặt cậu thành hai cái bóng hình quạt, cậu đang ngủ rất yên bình.
Tạ Trường Canh không đi đến bên giường mà đứng cạnh giá cắm nến, không nhúc nhích.
Đột nhiên, có một tiếng “bốp” nhẹ vang lên.
Ngọn nến bùng cháy tạo thành tia lửa.
Đứa bé đang ngủ dường như cảm nhận được điều gì đó, lông mi của nó rung động nhẹ rồi tỉnh dậy. Trong mơ màng, cậu nhìn thấy trong phòng sáng đèn, trong ánh đèn dường như có một bóng người, cậu nghĩ là mẫu thân mình đã trở lại thì mừng rỡ khôn xiết, lăn một vòng ngồi dậy, đưa hai tay lên dụi dụi hai mắt còn buồn ngủ của mình, miệng thì gọi nũng nịu:
– Mẫu thân ơi…..
Giọng của cậu đột ngột dừng lại. Cậu đã nhìn rõ người trong phòng rồi. Không phải mẫu thân của mình.
Hi Nhi từ từ buông tay xuống ngồi ở trên giường, đôi mắt mở tròn xoe, nhìn vào người xa lạ yên lặng đứng ở trước mặt mình.
Ánh mắt của Tạ Trường Canh dừng lại trên khuôn mặt đứa trẻ, không thể rời mắt được nữa. Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt đó, ý nghĩ vô lý đã từng hiện lên trong đầu hắn vô số lần trước đây nhưng đã bị hắn bác bỏ nay đột nhiên trở nên chân thực hơn bao giờ hết.
Nó hoang đường đến nỗi ngay cả hắn cũng không muốn tin.
Nhưng hắn biết, mình không hề nghi oan cho nàng.
Nếu như đứa bé này thực sự là đứa bé mà nàng đã gặp và đưa về Trường Sa Quốc sau khi bị mình đuổi đi vào tháng 2 năm nay, sao có thể trùng hợp vào cuối năm ngoái, một buổi tối lúc nàng vừa mới đến thượng kinh, nàng cũng đã gọi cái tên này ở trong giấc mơ?
Trước khi đọc thư của Chu Lục Hổ, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng người có cái tên đó lại chính là đứa trẻ trước mặt mình. Rốt cuộc là mối liên kết nào có thể khiến cho nàng thương nhớ đứa bé này đến như thế?
Nếu đây cũng là sự trùng hợp, thì vào khoảnh khắc này, khi hắn nhìn đứa trẻ này, đôi mắt và hàng lông mày thu hút ánh nhìn của hắn, và cảm giác quen thuộc trào dâng trong lòng hắn đến từ đâu?
Đến từ chính nàng đó thôi.
Dường như hắn nhìn thấy bóng dáng Mộ thị ở đứa trẻ này.
Trên đời này, không có nhiều trùng hợp như vậy được.
Những nghi ngờ vẫn còn xoay quanh trong tâm trí hắn trước đó đã được xác nhận vào đêm nay.
Lai lịch của đứa bé này chắc chắn có vấn đề.
– Thúc là ai ạ?
Đứa bé nhìn Tạ Trường Canh hồi lâu, do dự, cuối cùng cậu cũng mở miệng hỏi câu đầu tiên.
Hai bàn chân nhỏ xíu của cậu khép chặt lại, bàn chân hơi cong và các ngón chân cuộn tròn, đây là phản ứng lo lắng và phòng bị với người khác vô tình lộ ra, nhưng nói chuyện rất rõ ràng, cũng không có vẻ gì là quá sợ hãi.
Tạ Trường Canh nhìn thật lâu vào đứa bé này, ánh mắt nặng trĩu.
– Phụ thân của cháu là ai?
Im lặng hồi lâu, hắn lại hỏi ngược lại.