Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 42.




Sau khi rời khỏi Liên Thành, Tạ Trường Canh không đi theo lộ trình ban đầu trở về Hà Tây ngay mà đi theo một con đường khác, đặt chân đến Ngô Châu, nơi giáp ranh với Tam Miêu. Hắn định đi đường tắt nhanh chóng trở về quê nhà ở huyện Tạ Quỳ Châu để thăm mẹ già đã lâu không gặp, sau đó mới trở về Hà Tây.

Lúc chạng vạng, ngựa đã phi nước đại cả ngày, chỉ nghỉ ngơi một lát, chân cũng dần mất sức. Tạ Trường Canh ra lệnh cho chúng đi chậm lại. Lúc này, ngựa của một thị vệ bên cạnh đột nhiên hí lên một tiếng khó chịu, vó trước giơ cao, nếu thị vệ này không phải là người cưỡi ngựa giỏi thì đã bị hất ngã từ lâu rồi. Thị vệ giật mình, dùng sức khống chế ngựa, sau đó giơ roi trong tay lên đang định quất ngựa, đột nhiên cảm thấy hơi rung chuyển, quay đầu lại, thấy cành lá cây ven đường xào xạc, xa xa có tiếng chim kêu, đột nhiên hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

– Đại nhân, động đất rồi!

Tạ Trường Canh đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nên đã xuống ngựa, ra lệnh cho tùy tùng cũng xuống ngựa hết, mấy người đứng ở bên đường, ổn định ngựa đang bị hoảng sợ. Chờ cho trận rung chuyển này qua đi, bốn phía lại trở nên yên bình, đoàn người tiếp tục lên đường, đi được một đoạn, họ bắt gặp ven đường có tòa miếu thổ địa có lẽ là quá xuống cấp, cộng thêm đã nhiều năm không được tu sửa, không trụ được trận động đất mà đã sụp đổ một nửa.

Đoàn người cưỡi ngựa đi qua, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt từ phía sau. Bên dưới đống đổ nát, giống như có một người bị đè bẹp.

 – Đại nhân?

Tùy tùng nhìn Tạ Trường Canh.

– Cứu người ra đi.

Tạ Trường Canh dừng ngựa lại, quay đầu nhìn rồi phân phó một tiếng.

Tất cả tùy tùng đều xuống ngựa chạy trở lại, một số người cùng nhau khiêng những thanh gỗ gãy, đào bới đống đổ nát cứu một người từ bên dưới ra. Người nọ là một người đàn ông trung niên, toàn thân phủ đầy đất, một chân bị mắc kẹt bởi một thanh xà, khi được kéo ra, anh ta nằm trên mặt đất, tay ôm chặt một tay nải.

Tùy tùng băng bó vết thương chảy máu cho anh ta. Người kia dần dần bình tĩnh lại, nói mình làm ăn buôn bán nhỏ, đã hơn một năm chưa về nhà, nay đã tích cóp được chút tiền của, nhớ nhà muốn về nhà với vợ con. Ai ngờ đâu trên đường về nhà sẩm tối vừa tới nơi này, đang vừa đói vừa khát và cũng rất mệt mỏi, nhìn thấy có ngôi miếu nát bên đường muốn đi vào nghỉ ngơi ăn uống một lát rồi tiếp tục lên đường, không ngờ lại gặp phải trận động đất, anh ta không kịp chạy thoát, bị nóc nhà đổ xuống đè vào người, may mắn là gặp được bọn họ, nếu không mình đã lành ít dữ nhiều chết ở chỗ này rồi.

Tạ Trường Canh hỏi nhà của người này ở đâu, biết đó chính là thôn xóm mà đoàn người của mình lúc lên đường đã đi qua, cách nơi này khoảng mấy chục dặm đường.

– Cầu xin ân nhân có thể chuyển lời cho người nhà giúp tôi được không. Trong nhà tôi chỉ có vợ và con nhỏ, không biết giờ họ ra sao rồi, có làm sao không?

Người kia khẩn cầu.

Tạ Trường Canh nhìn sắc trời dần tối, do dự một lát rồi ra lệnh cho người của mình lên ngựa quay đầu dẫn người kia trở về.

Lúc vào thôn thì trời đã tối đen. Hầu hết các ngôi nhà trong thôn đều còn nguyên vẹn, ngoại trừ một số vết nứt trên tường nhưng không ảnh hưởng nhiều, dân trong thôn dần bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn.

Người vợ của người đàn ông bị thương kia đã cùng với mấy đứa con nhỏ trải qua trận động đất vào buổi tối, mặc dù họ không bị thương, trong nhà cũng chỉ có một vài chiếc bát đĩa bị vỡ nhưng vẫn rất hoảng sợ, không dám ngủ. Người vợ khi đang trông chừng hai con gái đang ngủ thì nghe bên ngoài có tiếng gọi của trượng phu, giống như đang nằm mơ, chị ta vội vã ra mở cửa, nhìn thấy trượng phu mình xa nhà nhiều năm quả nhiên đã trở về, nhưng toàn thân đầy máu. Chị ta hỏi rõ tình hình, sau đó vừa khóc vừa cười đỡ chồng vào nhà, cảm tạ đoàn người Tạ Trường Canh đã cứu trượng phu mình, lại kéo hai đứa con đang ngủ dậy bảo chúng quỳ xuống gọi ân nhân và dập đầu với hắn.

Tạ Trường Canh bảo chị ta đứng lên, hỏi xem có căn phòng nào trống để họ có thể nghỉ qua đêm không. Người phụ nữ vâng dạ nói có, rất nhanh đã thu dọn xong mấy phòng trống, biết họ còn chưa ăn cơm liền nhanh nhẹn đi nấu cơm rồi bưng ra.

Tạ Trường Canh bảo tùy tùng ăn cơm cùng với mình.

Bên kia, người đàn ông bảo vợ mình gỡ tay nải mình mang về ra. Người phụ nữ cởi ra, nhìn thấy bên trong ngoài món đồ chơi trượng phu mua cho con gái thì còn có một cây trâm bạc có hoa văn tinh xảo, biết là anh ta mua tặng cho mình, chị ta hạnh phúc vô cùng, ngoài miệng thì trách móc trượng phu tiêu tiền lung tung hoang phí. Người đàn ông nói đợi mình kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì sẽ mua cho chị ta một chiếc trâm cài tóc mới, lại thở dài buồn bã nói mình đã xa nhà một thời gian dài, việc trong nhà toàn một tay phụ nhân lo liệu, bây giờ về nhà thấy chị ta gầy đi rất nhiều, trong lòng xót biết bao nhiêu.

Người vợ nói trượng phu bôn ba bên ngoài mới vất vả, mình không vất vả, hơn nữa lúc nào cũng nhớ thương anh ta, lúc rồi nhìn thấy anh ta về còn tưởng đang nằm mơ. Trong lúc nói chuyện, giọng nói cứ nghẹn ngào mãi.

Mấy người đang ăn cơm quanh ngọn đèn dầu mờ nhạt trên bàn. Tiếng thì thầm của đôi vợ chồng ngay phòng bên cạnh vọng vào qua bức tường mỏng lọt vào tai họ. Mấy tùy tùng đi theo Tạ Trường Canh đều đang độc thân, nghe hai vợ chồng nói chuyện thân mật tình cảm, cả đám nhìn nhau rồi lại đồng loạt nhìn Tiết độ sứ.

Tạ Trường Canh mặt không biểu cảm đưa mắt nhìn lại, mấy người lại vội vã cúi đầu ăn cơm.

Tạ Trường Canh chỉ ăn vài miếng là xong, đặt bát đũa xuống.

Một lát sau, người phụ nữ đi tới, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, trên mặt nở nụ cười, hỏi bọn họ đã no chưa, nếu vẫn chưa no, chị ta sẽ hấp thêm mấy cái bánh nữa mang tới.

Tạ Trường Canh nói mình đã no, cảm ơn chị ta, đợi người phụ nữ kia dọn dẹp bát đĩa đi rồi, hắn bảo tùy tùng nghỉ ngơi, sau đó để nguyên quần áo nằm xuống.

Trong phòng tối đen như mực, màn đêm dần buông xuống, hẳn là đã canh ba, Tạ Trường Canh đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ truyền đến từ phòng bên cạnh. Mặc dù âm thanh đã được triệt tiêu đến mức rất thấp, nhưng tiếng kẽo kẹt của chân giường và tiếng thở hổn hển tự nhiên của đôi nam nữ vẫn xuyên qua bức tường và truyền đến tai hắn, hắn có thể nghe rất rõ ràng.

Tùy tùng ngủ cùng phòng với hắn ngủ trên sàn ban ngày đi đường vất vả ăn no xong nằm xuống một cái, biết nơi này cũng an toàn, không cần phải cảnh giác, thế là yên tâm ngủ thiếp đi, tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác, đã ngủ không biết trời trăng gì nữa.

Tạ Trường Canh nhắm mắt, trở mình.

Tiếng động từ cặp đôi bên cạnh cuối cùng cũng dừng lại, bên tai hắn lại trở nên im lặng. Mọi thứ đều im lặng, ngoại trừ tiếng chó sủa thỉnh thoảng từ đâu đó xa xa.

Tạ Trường Canh vừa mới xua tan trong đầu hình ảnh trước đây giữa mình và con gái Mộ thị, không biết tại sao, hắn lại nhớ đến lúc ăn cơm, người phụ nữ kia nói với chồng mình đã lâu không về nhà trong bữa tối, tâm trạng vốn đã khó chịu nay càng khó đi vào giấc ngủ hơn và càng trở nên bức bối hơn, cả đêm gần như không chợp mắt chút nào. Mãi cho đến canh năm, hắn mới mệt quá mà thiếp đi, trong mơ màng hắn mơ một giấc mơ, trong giấc mơ hắn nhìn thấy ngôi miếu nát bị sụp đổ bên đường ngày hôm qua, người bên dưới đống đổ nát lại thay đổi không phải người đàn ông của ngôi nhà này mà là một cô gái. Hắn lật cô gái kia lên, mặt lộ ra, hắn nhận ra đó là Mộ thị, hai mắt nàng nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch.

– Mộ thị!

Tạ Trường Canh giật mình gọi nàng, nhưng nàng không trả lời, giống như đã chết rồi. Tim hắn đập loạn xạ, đột nhiên mở choàng mắt ra, lật người ngồi dậy. Hắn quay lại, thấy giấy dán cửa sổ có ánh sáng mờ nhạt. Trời đã gần sáng, hắn mới biết mình đang nằm mơ.

Tùy tùng ngủ ngay cạnh bị tiếng hét của hắn làm bừng tỉnh, không nghe rõ, còn tưởng hắn đang gọi mình. Những người này đều được huấn luyện bài bản, chưa mở mắt ra nhưng đã theo bản năng nắm lấy thanh đao bên mình nhảy phắt dậy.

– Đại nhân, có chuyện gì thế?

Mấy tùy tùng còn lại đều lần lượt bừng tỉnh, đồng loạt bật dậy. Mượn theo ánh nắng ban mai mờ mờ, họ thấy hắn ngồi bất động, bóng dáng cứng đờ.

Tạ Trường Canh cảm thấy tim mình vẫn còn đập rất nhanh, chậm chạp quay sang, nhìn thấy nhiều ánh mắt bối rối nhìn mình, mới biết được vừa rồi mình đã thốt lên trong mơ và đã đánh thức thủ hạ dậy, liền phất tay, nói không có chuyện gì cả.

Người phụ nữ nhà này biết bọn họ sáng sớm phải lên đường nên đã dậy sớm nấu cơm.

Tạ Trường Canh không có tâm trạng ăn uống, chỉ ăn qua loa cho có, bảo thủ hạ ăn xong để lại chút tiền, hắn thì đi ra sân.

Các tùy tùng ăn xong, dắt những con ngựa được buộc trong sân từ tối qua ra chuẩn bị lên đường, lại thấy hắn vẫn đứng ở bên đường giữa chốn hoang dã, mặt hướng về phía núi xa sương sớm lượn lờ, bóng dáng bất động, như thể đang nghĩ gì đó.

Mấy người không dám làm phiền, đều đứng một bên chờ.

Tạ Trường Canh cân nhắc trong lòng, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định. Hắn quay người nhận lấy cương ngựa từ tay tùy tùng rồi lên ngựa, hạ lệnh quay trở lại.

Cảnh tượng con gái Mộ thị giống như đã chết xuất hiện trong giấc mơ lúc rạng sáng đến lúc này vẫn rõ ràng trước mắt. Mặc dù hắn không biết gì nhiều về con gái Mộ thị, lúc trước cũng không có thời gian để dành tâm tư ở trên người nàng, nhưng dựa vào cảm giác từng ở chung với nàng một thời gian, hắn nghĩ sau khi mình rời đi, nàng nhất định sẽ trở về Tam Miêu tiếp tục chữa bệnh cho dân chúng ở đó.

Địa hình ở đó không bằng phẳng như đồng bằng, động đất xảy ra, nơi đó luôn nguy hiểm hơn. Tốt nhất là hắn vẫn nên quay lại xem thử nàng có thực sự chết hay không. Nếu nàng chết thật, coi như mọi chuyện kết thúc, từ đây về sau không còn phiền nhiễu gì nữa, một chuyến quay lại này cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.

Tùy tùng đều bối rối không hiểu chuyện gì, nhưng đã nhận được mệnh lệnh đều không hỏi nhiều, đồng loạt lên ngựa quay đầu ngựa theo hắn.

 Tạ Trường Canh không đi Liên Thành mà đi Tam Miêu, lên đường đi một mạch đến nửa đêm, cắm trại ngoài đồng để nghỉ ngơi, và tiếp tục hành trình trước khi trời sáng. Tới giữa trưa, đoàn người gặp một đứa bé biết nói ngôn ngữ Tam Miêu tên là Ô Cát, hỏi cậu nhóc tin tức về Mộ Phù Lan.

Ô Cát nói:

– Cháu biết Ông Chủ ạ. Hôm kia có động đất, rất nhiều người bị thương ở Lê Dương, Ông Chủ đang ở đó. Ngày hôm qua cháu cũng ở Lê Dương còn gặp Ông Chủ ạ.

Đứa bé này đã gặp nàng, vậy thì hiện tại nàng đang an toàn rồi.

Giấc mơ của mình quả nhiên là vô căn cứ.

Tạ Trường Canh muốn dừng lại ở đây rồi quay về, nhưng đã tới nơi này rồi, cứ thế trở về hắn lại cảm thấy không cam lòng. Hắn do dự một chút, nghĩ đến mắt thấy là thật liền bảo tùy tùng cho đứa bé tiền để cậu dẫn đường.

Ô Cát không muốn lấy tiền mà chỉ nhìn chằm chằm vào cán chủy thủ nhô ra khỏi giày của tên tùy tùng. Tùy tùng lấy chủy thủ ra đưa cho nó.

Ô Cát cầm thử, hai mắt sáng lấp lánh, trân trọng giấu vào người, phấn khởi nói:

– Đi nào, cháu dẫn mọi người đi. Từ nơi này đến Lê Dương lẽ ra phải đi ban ngày, nhưng các thúc đã gặp cháu thì may lắm đó. Ở nơi này không ai biết đường hơn cháu, cháu biết có đường đi rất gần mà rất ít người biết.

Ô Cát không chỉ thông thạo đường sá mà còn giỏi ăn nói, có thể nhìn ra được nó rất tôn trọng Mộ Phù Lan, lúc dẫn đường miệng lia lịa nói nàng tốt như thế nào, còn nói mấy ngày trước nàng còn chữa bệnh cho mẹ mình nữa.

Tạ Trường Canh không nói gì.

Ô Cát nhìn hắn, đột nhiên như nhớ ra gì đó, hỏi:

– À đúng rồi, cháu còn chưa hỏi, thúc là gì của Ông Chủ ạ? Thúc tìm Ông Chủ có việc gì ạ?

Tạ Trường Canh liếc mắt nhìn tùy tùng, tùy tùng liền trả lời thay hắn:

– Đại nhân là trượng phu của Ông Chủ, tất nhiên là đến tìm Ông Chủ rồi, ngươi mau dẫn đường đi.

Ô Cát ngớ người đứng lại, nhìn Tạ Trường Canh và tùy tùng của hắn mấy lần, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

– Sao không đi nữa?

Tùy tùng thúc giục.

Ô Cát lấy thanh chủy thủ ra ném xuống đất, nói:

– Cháu không cần đồ này nữa. Cháu cũng không biết đường!

Nói xong nó chạy vù đi.

Đứa bé này mặc dù giống như một con khỉ ốm nhưng lại chạy rất nhanh, có điều nó lại đụng phải mấy tùy tùng đi theo Tạ Trường Canh nên có trốn cũng không kịp, chẳng mấy chốc đã bị tóm trở lại.

– Này, vì sao cháu lại không dẫn đường nữa?

Tạ Trường Canh hỏi nó.

Ô Cát ngậm miệng không đáp.

Tùy tùng tóm cậu về tính nóng, nắm chặt vai nó, Ô Cát bị đau ngã dúi xuống đất, hai mắt rưng rưng, nhưng vẫn quật cường nói to:

– Các người là người xấu, còn nói dối cháu, chắc chắn là muốn gây bất lợi với Ông Chủ! Cháu không dẫn mấy người đi tìm Ông Chủ đâu!

Tạ Trường Canh ra hiệu tùy tùng buông nó ra, hắn đi qua ngồi xổm xuống trước mặt nó, mỉm cười nói:

– Ta lừa cháu như nào? Cháu nói ta nghe xem nào.

– Cháu nghe mẹ cháu và mọi người nói chuyện, nói Viên tướng quân là Ba Long của Ông Chủ, họ mới là một đôi.

Ô Cát nói to.

Tạ Trường Canh híp mắt lại:

– Ba Long nghĩa là gì?

– Ba Long chính là phu lang theo cách nói của người Hán các thúc đấy. Viên tướng quân là Ba Long của Ông Chủ, sao thúc lại là trượng phu của Ông Chủ được? Thúc không nói dối thì là gì?

Tùy tùng giật mình đồng loạt đưa mắt nhìn Tạ Trường Canh, nhìn thấy hắn vẻ mặt cứng đờ, thế là cả đám thở cũng không dám thở.

Ô Cát nhìn thấy dáng vẻ này của hắn cũng thấy sợ, không dám lên tiếng nữa, thận trọng nhìn hắn.

Tạ Trường Canh đứng lên, mặt hướng về phía Lê Dương, một lát sau đột ngột quay người đi trở lại.

Tùy tùng đột nhiên thấy hắn đi rồi tất nhiên cũng thả Ô Cát ra đi theo hắn.

Đoàn người quay trở lại đường chính theo cùng lộ trình, lên ngựa trở về theo hướng họ đã đi.

Tạ Trường Canh không nói thêm lời nào, cưỡi ngựa đi thẳng, đến chiều tối, đến ngã ba đường thì dừng lại. Ngã ba đường chia làm hai, bên trái là đi Liên Thành, bên phải là hướng bọn họ vừa đi tới.

Tạ Trường Canh ngồi trên lưng ngựa, hồi lâu sau quay đầu lại nói:

– Các ngươi ở lại đây chờ ta.

Nói xong, hắn thúc ngựa phóng về hướng Liên Thành.

……

Mặc dù động đất đã qua mấy ngày, nhưng Mộ mụ mụ vẫn sợ lại xảy ra chuyện, mấy đêm nay không dám ngủ yên, bà kê một chiếc giường bên cạnh giường tiểu công tử, bà với mấy thị nữ thay phiên trực.

Tối hôm qua bà trực đến nửa đêm, nửa đêm còn lại về sáng là Thù Du trực. Thị nữ dựa vào sập, nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt ra, trong tia nắng ban mai thình lình nhìn thấy Tạ Trường Canh xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng đến giường của tiểu công tử, cô ta giật mình vội vàng đứng lên chào hỏi hắn.

Hi Nhi bị tiếng động đánh thức, mơ màng mở mắt ra, thấy người đàn ông đã đến đây mấy ngày trước đã quay trở lại. Hắn đứng ở trước giường cậu, trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, thân hình hắn giống như một ngọn núi đen khổng lồ, đè ép về phía cậu.

Hi Nhi lăn một phát bò dậy khỏi ổ chăn, còn chưa ngồi vững, Tạ Trường Canh đã cúi xuống dùng chăn quấn chặt lấy cậu, sau đó giống như cắp con gà con sải bước đi ra ngoài.

– Tiết độ sứ!

Thị nữ hoảng sợ đuổi theo, thấy hắn không hề dừng lại bước đi rất nhanh, cô ta biết mình không thể nào ngăn cản được hắn liền cuống quýt chạy đi tìm Mộ mụ mụ.

Khi mặt trời ló rạng ở phía đông, một người cưỡi ngựa phi nước đại về phía cổng thành, dần dần tiến đến gần.

Người giữ cổng thành nhìn thấy Tạ Trường Canh sắp đi ra rồi, biết hắn sắp rời đi, mặc dù có chút nghi hoặc đối với vật đang giãy giụa trên lưng ngựa trước người hắn, thoạt nhìn rất giống như một đứa bé, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đang chuẩn bị mở cổng thành cho hắn đi, đột nhiên nghe thấy phía xa có tiếng hét to:

– Không được mở cổng thành! Ngăn người lại!

Liên Thành lệnh dẫn theo một đội thủ vệ và binh lính cưỡi ngựa đuổi tới trước cổng thành, sai người xếp thành hàng che kín cổng thành, ông ta xuống ngựa thở hổn hển chạy tới trước ngựa Tạ Trường Canh, nói:

– Đại nhân, Ông Chủ không ở đây, ngài không thể mang tiểu công tử đi được ạ!

Tạ Trường Canh liếc nhìn đám binh lính chặn đường, lấy một tấm lệnh bài hình vuông từ trong túi ra, đưa cho Liên Thành lệnh. Liên Thành lệnh nhìn nhìn, thấy vật hắn cầm là một miếng kim bài, mặt trái có hình con rồng nằm, mặt trước có khắc hàng chữ “Như trẫm đích thân tới”.

Tạ Trường Canh sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:

– Nhìn thấy kim bài này như thấy bệ hạ, ngươi còn không tránh ra?

Kim bài này được đúc khi triều đại mới thành lập, và chỉ được trao tạm thời cho các quan chức có nhiệm vụ đặc biệt hoặc được triều đình coi trọng. Tất cả các quan chức đều biết về nó. Liên Thành lệnh không dám ngăn cản nữa, cuống cuồng quỳ xuống dập đầu.

Binh lính cũng đồng loạt quỳ xuống.

Tạ Trường Canh cất kim bài đi, sai người mở cổng thành, nhường đường đi, hắn cũng không nói câu nào phóng ngựa vút qua đám binh lính đang quỳ hai bên cổng thành, phi nước đại ra khỏi thành, chớp mắt đã biến mất trong ánh sáng ban mai.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận