Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 45.




Khi mùa thu đến gần, ngày trở nên ngắn hơn, nhưng đến tối, bầu trời ở phía tây bắc đã tối.

Tạ Trường Canh từ bên ngoài trở về, trên đường trở về Cô Tang thuận đường đi ngang qua Giao Thành, thấy quan viên cửa thành chạy tới chào hỏi, hắn do dự một lát rồi giảm tốc độ ngựa, dừng lại ở cửa thành, hơi nghiêng người, thấp giọng hỏi:

– Ông Chủ tới chưa?

Môn quan đáp:

– Bẩm đại nhân, mấy ngày ngài đi vắng, tiểu nhân vẫn chưa thấy Ông Chủ trở về ạ.

Tạ Trường Canh không nói gì nữa, ngồi thẳng lên phóng ngựa vào thành trở lại phủ Tiết độ sứ. Quản sự trong nhà có việc, tháng trước đã xin nghỉ rồi còn chưa quay lại. Tạ Trường Canh đi vào, một bà tử phụ trách chăm sóc và trông coi đứa bé vội vã chạy tới, cúi đầu lắp bắp nói:

– Đại nhân, đứa bé kia mấy ngày bị ốm, bị sốt cao…

Tạ Trường Canh giật mình dừng bước:

– Đã gọi lang trung tới khám chưa?

– Gọi rồi ạ. – Bà tử nói, – Đã gọi lang trung giỏi nhất trong thành rồi. Nhưng mà đã uống thuốc vào rồi còn chưa thấy đỡ…

Tạ Trường Canh đứng hẳn lại:

– Mau dẫn ta qua đó!

Bà tử dẫn đường đưa Tạ Trường Canh đi tới một tiểu viện nhỏ phía sau.

Hơn một tháng trước, Tiết độ sứ đã trở về, lúc về còn mang theo một đứa bé trai. Quần áo của đứa trẻ xộc xệch, mặt mũi và tay chân đều dính đầy đất. Lúc đó quản sự còn chưa xin nghỉ vẫn còn ở trong phủ, Tiết độ sứ chẳng nói đứa bé kia là ai đã thẳng tay giao cho ông ta, ra lệnh cho ông ta trông nom nó, đề phòng nó chạy trốn.

Quản sự cho dọn dẹp viện tử nhỏ có lối vào riêng này rồi cho đứa bé sống ở đó, đồng thời sắp xếp cho bà lão này chăm sóc và trông coi nó.

Trong phòng có một ngọn đèn dầu mờ, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi nước tiểu nồng nặc. Bà tử cũng ngửi thấy, vội vã chạy tới lấy chiếc bô đã hai ngày chưa dọn để ở góc phòng ra cầm đi ra ngoài.

Tạ Trường Canh nhíu mày, đi đến trước giường, nhìn thấy đứa bé kia nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, gò má hóp vào, do bị sốt mà mặt đỏ ửng. Hắn cúi xuống đặt tay lên trán nó, thấy nóng đến bỏng tay, lại vỗ lên mặt nó, mí mắt nó hơi động đậy vài cái sau đó không có phản ứng nữa.

Nom thế này rõ ràng là sốt đến hôn mê rồi.

Trước mắt Tạ Trường Canh dường như nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Mộ thị đang nhìn mình, tim hắn đánh thót một cái. Hắn đứng thẳng lên, hỏi bà tử kia:

– Sao lại thành ra thế này?

Bà tử nghe thấy giọng hắn nghiêm khắc, thở cũng không dám thở, lí nhí đáp:

– Tiểu nhân cũng không biết…Quản sự đi rồi, tiểu nhân chăm sóc rất cẩn thận, nhưng nó cứ bị thế…

Trong lúc bà bà tử đang bẩm báo, ánh mắt Tạ Trường Canh rơi vào chiếc chăn trên giường. Thời tiết gần đây đột nhiên thay đổi, ban ngày còn đỡ, nhưng ban đêm nhiệt độ lại giảm mạnh, bản thân hắn ra ngoài chỉ mặc một lớp quần áo nhưng đến ban đêm cũng cảm thấy lạnh. Chiếc chăn trên giường rất mỏng, rõ ràng là chiếc chăn mùa hè từ lâu rồi.

Bà tử thấy hắn đưa tay bóp cái chăn thì càng chột dạ hơn.

Khi đứa bé được đưa về, trông nó giống như một đứa ăn mày. Tiết độ sứ giao nó cho quản sự xong thì chẳng hỏi gì đến, chỉ ra lệnh phải trông nom đàng hoàng, không được để nó chạy trốn, sau đó thì bận rộn đi sớm về muộn và chưa từng hỏi đến nó một câu nào. Bà tử này liền mặc định hắn không coi trọng đứa bé này, bà ta chỉ nhớ mỗi mấy chữ “không cho nó chạy trốn”.

Lúc có quản sự còn tốt, quản sự vừa xin nghỉ, Tiết độ sứ cũng bận rộn chẳng mấy khi nhìn thấy người đâu, trong khoảng thời gian này bà tử dần dần lười biếng, để bớt việc, ngoại trừ một ngày ba bữa cơm mang vào đúng giờ, thời gian còn lại, bà ta khóa cửa bằng ổ khóa và nhốt đứa bé bên trong. Còn về thời tiết thay đổi, ban đêm trời lạnh, bà ta càng không để tâm đến. Mãi đến ngày hôm kia, bà ta mới phát hiện đứa bé ăn không nhiều và hầu như không đụng đến đồ ăn được mang đến, bấy giờ bà ta mới phát hiện cậu bị ốm. Bà ta vội gọi lang trung tới khám bệnh cho cậu, nhưng lại không thấy đỡ lên, hôm nay cậu còn hôn mê, thấy Tiết độ sứ trở về liền chạy đi bẩm báo hắn.

– Thời tiết như này mà ngươi chỉ đắp cho nó cái chăn này là sao? Ngươi làm việc kiểu gì?

Tạ Trường Canh lạnh giọng quát lên.

Bà tử kinh hồn táng đảm, quỳ thụp xuống đất, còn cố biện bạch cho mình:

– Đại nhân bớt giận, ngài chưa từng chăm trẻ con nên không biết…Có câu nói, xuân che thu lạnh…Đứa bé này phải để như này mới tốt…

Tạ Trường Canh giận tím mặt, không để bà ta nói xong đã đá văng bà ta, sau đó hắn cúi xuống bế đứa bé đã hôn mê bất tỉnh lên đi ra khỏi căn phòng tối tăm đầy mùi phân và nước tiểu vội vã trở về phòng mình. Hắn đặt đứa bé lên giường, bảo mọi người gọi tất cả lang trung trong thành đến chữa trị cho nó.

Lang trung lần lượt đến, nom sắc mặt Tiết độ sứ âm trầm, không ai dám chậm trễ, thay phiên nhau khám, dùng năng lực cả đời bàn bạc thảo luận, cuối cùng đã kê ra được một đơn thuốc.

Thuốc sắc xong được đưa lên, đứa bé kia còn đang mơ mơ màng màng, Tạ Trường Canh bảo người đỡ nó ngồi dậy bón từng thìa cho nó, bón hết thuốc rồi, hắn ra lệnh cho lang trung tối nay ngủ lại phủ Tiết độ sứ để cần gọi đến bất cứ lúc nào.

Tạ Trường Canh sai người trải một bộ chăn ga gối đệm khác ở trong phòng, chuyển công việc trong thư phòng vào phòng ngủ, sau khi làm xong công việc vào đêm khuya, hắn đứng dậy đi đến trước giường xem đứa bé thế nào rồi. Đứa trẻ vẫn ngủ say, nhưng cơn sốt dường như đã thuyên giảm đôi chút, hơi thở cũng ổn định hơn so với buổi chiều. Hắn đưa tay ra cảm nhận nhiệt độ cơ thể nó, đã không còn nóng bỏng tay như trước nữa.

Tạ Trường Canh thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị thu tay về lại chợt thấy lông mi của cậu bé động đậy khẽ khàng, cơ thể động nhẹ, tay sờ soạng bắt lấy một ngón tay của hắn. Bàn tay kia rất nhỏ, rất mềm, nhiều thịt và có nhiệt độ cơ thể bất thường.

Tạ Trường Canh khựng lại, muốn từ từ rút ngón tay ra. Nhưng mà bàn tay nhỏ bé kia lại vô cùng khỏe, nắm chặt lấy, tựa hồ cảm nhận được ý đồ của hắn, không ngừng động đậy, vừa khóc ri rỉ như con mèo con vừa lẩm bẩm nũng nịu gọi “mẫu thân”, tựa hồ sắp tỉnh lại.

Tạ Trường Canh lập tức dừng lại, nín thở, đợi đến khi bình tĩnh lại, mới từ từ rút tay về.

Đêm đó, bên tai nghe được tiếng thở đều đều của đứa bé ở trên giường, Tạ Trường Canh đột nhiên cảm thấy mờ mịt khó tả. Tháng 7, hắn tức giận công tâm sinh ra tà niệm mà cưỡng ép mang đứa bé rời khỏi Liên Thành. Sau khi lên đường, hắn không muốn ở nhà phải đối mặt với những câu hỏi của mẹ già ở quê nhà cho nên không đi đến huyện Tạ mà đi thẳng trở về Hà Tây.

Thời điểm vừa trở về, hắn chỉ chờ người phụ nữ kia đuổi kịp để trút giận. Qua một thời gian, người phụ nữ kia còn chưa tới mà tối nay, hắn lại thấy mình ngu ngốc đến mức nào, tại sao lại mang theo một đứa bé đi theo để rồi tự dưng xảy ra nhiều chuyện vô ích như này.

Sáng ngày hôm sau, Tạ Trường Canh thức dậy lại theo phản xạ quay đầu về phía giường, nhìn thấy đứa bé kia đã tỉnh, đang nằm sấp ở mép giường hai mắt mở tròn xoe còn đầy vẻ ngái ngủ nhìn mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cậu bé như bị giật mình chui tọt vào trong ổ chăn rồi bất động, giả vờ đang ngủ tiếp.

Tạ Trường Canh giả vờ như không nhìn thấy, đứng lên.

Ban ngày hắn có việc phải làm nên bảo lang trung đến xem bệnh một lần nữa, lại nhờ vợ của một cấp dưới chăm sóc. Qua mấy ngày, bệnh tình của đứa bé đã dần dần tốt lên, Tạ Trường Canh đúng lúc lại phải ra ngoài mấy ngày, biết vợ của một cấp dưới kia trong nhà cũng có việc, thế là hắn mang theo đứa bé kia đi cùng mình.

Hà Tây có rất nhiều trại nuôi ngựa tốt, ở dưới chân núi Bắc Sơn cách Hưu Chư không xa có một trại nuôi ngựa rất rộng lớn, nuôi mấy vạn con ngựa, thuộc sở hữu của quân đội. Sau khi tới đây, Tạ Trường Canh xây dựng thêm kỵ binh, luôn chú ý đến vấn đề ngựa, thường xuyên đích thân hỏi thăm, lần này, nơi đầu tiên hắn muốn đến là trại ngựa.

Hắn đưa Hi Nhi tới trại nuôi ngựa và giao cho một mã phu. Buổi chiều tối sau khi tuần tra trại ngựa xong, hắn hỏi đến đứa bé của mình, biết nó đang ở chuồng ngựa liền qua đó tìm.

Hắn đi đến bên ngoài chuồng ngựa, nghe thấy bên trong có tiếng cười vui sướng của một đứa bé vọng ra.

Tạ Trường Canh nhìn thấy đứa bé đứng quay lưng về phía mình, đang đứng bên cạnh một con ngựa con mấy tháng tuổi, đang đút thức ăn cho con ngựa con. Con ngựa con ham ăn, ăn xong rồi còn lưu luyến đi theo cậu nhóc. Cậu nhóc ôm nó cổ, cười rất vui vẻ.

Hi Nhi đang chơi đùa với ngựa con, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chào hỏi Tiết độ sứ của mã phu, cậu nhóc quay đầu lại, thấy người kia tới đang đứng ngay sau mình, cậu buông lỏng tay ra, nụ cười tươi cũng biến mất.

Mã phu nói:

– Đại nhân, tiểu nhân thấy tiểu công tử rảnh rỗi nên đưa tới chỗ này chơi. Xin đại nhân chớ trách.

Tạ Trường Canh gật đầu, trước ánh mắt của đứa bé đang im lặng nhìn mình, hắn đi tới trước mặt cậu, cúi xuống hỏi:

– Cháu thích nó hả?

Hi Ni do dự, vẫn không nói lời nào.

Tạ Trường Canh đứng thẳng lên, nói:

– Nó sinh non một tháng. Một con cùng cỡ với nó đã cao hơn nó rồi, nếu lớn lên không trở thành chiến mã đủ tiêu chuẩn, nuôi nó sẽ lãng phí thức ăn và cỏ!

Hắn rút kiếm ra đi đến trước con ngựa con.

– Đừng mà!

Hi Nhi hét to lên, chạy vội qua dang rộng hai tay ra bảo vệ con ngựa con sau lưng mình, ngửa khuôn mặt nhỏ xíu của mình lên căng thẳng nhìn Tạ Trường Canh.

– Xin thúc đừng giết nó, cầu xin thúc đó! Cháu có thể cho nó ăn, cháu sẽ chia sẻ cơm của mình cho nó!

Tạ Trường Canh tra kiếm vào trong vỏ, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cậu nói:

– Cháu không nói lời nào, ta sẽ không biết suy nghĩ của cháu, cho nên ta muốn giết nó. Bây giờ cháu đã nói chuyện, ta đã biết cháu nghĩ gì, ta đồng ý với cháu. Không những đồng ý với cháu, ta còn tặng nó cho cháu.

Trong mắt Hi Nhi từ từ sáng lên vẻ vui mừng, cậu quay người ôm lấy ngựa con, do dự một lát, nhìn Tạ Trường Canh, thấp giọng nói:

– Cháu cảm ơn thúc đã không giết nó.

– Chờ nó trưởng thành, nó nhất định sẽ trở thành một con chiến mã ạ!

Cậu lại bổ sung thêm một câu.

Lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn nghe cậu bé nói chuyện với mình. Cậu bé không phải người câm, trước đó không chịu nói chuyện với mình, không cần hỏi cũng biết là do Mộ thị đã từng căn dặn cậu gì đó.

Vào lúc này, Tạ Trường Canh cảm thấy cơn tức giận tích tụ trong lồng ng.ực cuối cùng cũng trút ra ngoài. Hắn ừm một tiếng rồi đi ra ngoài.

Đêm đó, hắn nghỉ lại ở trang trại ngựa và ở chung phòng với Hi Nhi.

Nó chơi với con ngựa con đến rất muộn mới về phòng, Tạ Trường Canh ở trong phòng cũng có thể nghe được tiếng cười giòn tan của cậu bé, chờ cậu chơi đủ rồi trở về, thấy trên mặt cậu dính đầy bụi bặm và cỏ khô, hắn sai người mang nước tới, nói:

– Cháu tự rửa mặt rửa chân đi. Rửa xong thì đi ngủ.

Hi Nhi đáp vâng một tiếng, rửa một cách qua loa, tay còn dính mấy vết bùn đất, trèo lên giường nằm xuống.

Tạ Trường Canh cũng mặc kệ. Đêm sâu dần, hắn vẫn ngồi trước ánh đèn còn lật xem công văn, đứa bé kia thì nằm ngủ trên giường.

Công văn phải xem rất nhiều, qua khóe mắt, hắn thỉnh thoảng nhìn thoáng qua đứa bé kia lúc ngủ lúc tỉnh, dường như nó đang lặng lẽ quan sát hắn, thấy hắn nhìn lại thì vội vã nhắm tịt mắt lại.

Lặp lại vài lần, Tạ Trường Canh khép tập công văn lại.

– Cháu còn không ngủ đi, nhìn ta làm gì?

Hi Nhi nhắm tịt mắt lại, lông mi run rẩy, một lát sau, biết là không thể giả vờ được, cậu nhóc mở mắt ra lí nhí nói:

– Cháu không ngủ được.

– Sao không ngủ được?

– Cháu nhớ mẫu thân cháu…… – Hi Nhi cắn môi đáp khẽ, – Thúc có thể thả cháu về được không?

Cậu bò dậy, ngước lên nhìn hắn.

Tạ Trường Canh muốn nói nàng ấy sẽ không bỏ rơi cháu đâu, sớm hay muộn cũng sẽ tới đây thôi, nhưng lời đến bên miệng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ xíu xinh đẹp của cậu nhóc, lòng hắn lại cứng lên, hừ một tiếng.

– Trại ngựa nằm bên ngoài, chung quanh chỉ có đồi núi hoang vu, còn có sói hoang, nếu cháu dám lén lút chạy trốn, đợi mẹ cháu đến, cháu sẽ không còn nhìn thấy mẹ nữa đâu!

– Ngủ đi!

Hắn cầm chăn lên đắp lên người Hi Nhi, thổi tắt đèn rồi nằm xuống ở bên mé ngoài giường. Bên cạnh có tiếng nhúc nhích tới lui, giống như một con sâu nhỏ, một lát sau, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Tạ Trường Canh vừa mới nhắm mắt lại, liền nghe thấy giọng nói từ dưới chăn vọng ra:

– Cháu không chạy đâu. Cháu muốn cầu xin thúc, đợi khi mẫu thân cháu tới tìm cháu rồi, thúc có thể đối tốt với mẹ cháu, đừng ức hiếp mẹ cháu không?

Tạ Trường Canh sửng sốt, khuôn mặt chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc tốt đẹp với hắn hiện ra trước mặt, hắn không nói lời nào.

Đứa bé nằm dưới chăn lại bắt đầu nhúc nhích.

– Thúc đã nói, cháu nói chuyện thúc mới biết suy nghĩ của cháu. Thúc không được ức hiếp mẫu thân cháu, cháu có thể làm việc cho thúc.

– Cháu có thể làm được rất nhiều việc. Thật đó!

Tạ Trường Canh thấy phiền, cách lớp chăn dùng cánh tay đè xuống, không cho cậu nhóc động đậy ngọ nguậy nữa, nói:

– Ngủ cho ta!

Đứa bé kia bị hắn ấn xuống, cuối cùng vùng vẫy vài cái, có lẽ cảm nhận được hắn không vui, thế là cũng nằm im. Việc chơi đùa với chú ngựa con đã làm cạn kiệt năng lượng của cậu, cậu nằm yên một lát, cuối cùng đã ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Trường Canh thức dậy. Có lẽ đêm qua trời lạnh nên đứa trẻ ôm chặt lấy hắn và vẫn đang ngủ say, hô hấp đều đều. Hắn khẽ khàng đứng dậy, đắp chăn cho cậu cẩn thận rồi đi ra ngoài. Trước khi đi, hắn gọi quản sự trại ngựa tới nói mình đi Hưu Chư, mấy ngày này ông ta chăm sóc đứa bé kia cẩn thận cho hắn.

– Nhớ trông nom chăm sóc tốt cho ta, nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ hỏi tội ngươi!

Quản sự gật đầu, hứa hẹn đảm bảo nhiều lần.

……

Thành Cô Tang ở ngay phía trước.

Sau nhiều ngày trên đường, cuối cùng cũng đến nơi, Mộ Phù Lan vừa vào thành đã đi thẳng đến phủ Tiết Độ. Người gác cổng rất ngạc nhiên và vui mừng khi thấy nàng, lập tức mở rộng cổng lớn đón nàng vào.

Mộ Phù Lan hỏi về Hi Nhi, thấy người gác cổng không phản ứng, nàng nói:

– Là một đứa bé trai! Lúc Tiết độ sứ trở về mang theo một đứa bé trai có phải không?

Người gác cổng bấy giờ mới hiểu ra vội gật đầu:

– Vâng đúng rồi ạ.

– Thế nó đâu rồi? Có ở trong phủ không? – Mộ Phù Lan hỏi dồn, bước nhanh vào trong.

– Không khéo rồi, mấy ngày trước cậu bé đã được Tiết độ sự mang đi thành Hưu Chư rồi ạ.

Mộ Phù Lan dừng lại, lấy lại bình tĩnh, cũng không nói thêm gì lập tức quay người chạy ra ngoài. Khi xe ngựa của nàng cuối cùng cũng đi qua trì đạo nơi hoang dã và cuối cùng cũng tới Hưu Chư thì đêm đã khuya lắm rồi, cửa thành đã đóng cửa từ lâu.

Xe ngựa dừng ở bên ngoài cửa thành, nàng nhìn bức tường thành cao lớn bị bóng đêm vẽ thành viền đen sẫm ở trước mặt, ra lệnh cho tùy tùng gõ cửa thành gọi người.

Một lát sau, cửa thành mở ra, môn quan vội chạy ra khom người nói:

– Sao Ông Chủ đêm khuya tới đây vậy? Mời vào trong ạ.

– Tiết độ sứ đang ở đâu? Ngài ấy có ở đây không?

– Có ạ. Mấy ngày trước ngài ấy vừa mới đến đây. Để tôi dẫn Ông Chủ qua đó!

Môn quan dẫn xe ngựa vào thành.

Hưu Chư là một quân trấn, trong thành không có cư dân, dọc theo con đường ngựa thẳng tắp dẫn vào trong thành, hai bên đều có hàng doanh trại, đi dọc theo con đường ngựa rẽ phải, cách đó không xa có một tòa nhà hình vuông có một cánh cổng cao, đây chính là nha thự Hưu Chư, Tạ Trường Canh ở chỗ này.

Môn quan gõ cửa thông báo, cửa mở ra, lúc Mộ Phù Lan xuống dưới, nàng cảm giác xương cốt như rã rời.

Nàng bám vào thùng xe ngựa, giữ thăng bằng chân và bước vào trong.

Một người thoạt nhìn như là quản sự đón nàng đưa nàng vào trong phòng, nói Tiết độ sứ đang nghị sự với mấy người Lưu tướng quân, bảo nàng đi nghỉ ngơi trước.

Quản sự đi rồi, Mộ Phù Lan ở trong phòng chờ mãi cho đến đêm khuya trước sau không thấy Tạ Trường Canh đâu. Nàng không kìm nén được nữa, mở cửa đi ra ngoài, đi hỏi một quân sĩ trực đêm nơi Tạ Trường Canh và mọi người nghị sự, sau đó tìm qua đó.

Vẫn còn ánh sáng từ những ngọn nến chiếu qua cửa ra vào và cửa sổ.

Nàng hỏi quân sĩ trực đêm, biết mấy người Lưu tướng quân đã đi từ lâu rồi, nàng lập tức chạy tới chạy lên bậc thang đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một người đang ngồi sau bàn làm việc, tay cầm bút viết. Ánh nến trên bàn làm việc chiếu lên bóng đen của hắn, phản chiếu bức tường phía sau hắn, trên đó có bức tranh một con hổ đang gầm rú trên núi cao, nặng nề như họa.

Là Tạ Trường Canh.

Hắn ngước mắt nhìn về phía cửa, như thể không hề nhìn thấy nàng, giơ tay lên, chấm mực rồi cúi đầu tiếp tục viết.

Mộ Phù Lan thấy hắn như không có việc gì, trong ngực càng thêm tức giận quay cuồng, bước nhanh đi vào đi tới trước mặt hắn, cố gắng nhịn xuống ý muốn rút kiếm đâm thủng một lỗ trong suốt trên người hắn, hỏi:

– Hi Nhi của tôi đâu? Con tôi hiện đang ở đâu?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận