Đêm tối gió lớn, cỏ khô cát hoang, Tạ Trường Canh đích thân dẫn một đội kỵ binh trăm người xuất phát từ Hưu Chư lướt qua biên giới, dọc đường đi theo dấu vết người phương Bắc để lại, đuổi theo về hướng vương đình của người phương Bắc.
Vào đêm khuya ngày hôm sau, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Hà Mã Cốc, đội kỵ binh phương Bắc gồm 300 người trên đường trở về đã dừng lại Đề Tuyền và nghỉ ngơi qua đêm. Bọn họ không ngờ rằng người Hà Tây mà bọn họ mạo danh hai ngày trước lại xuất hiện trước mặt bọn họ, giống như một bóng ma từ trên trời rơi xuống. Người vừa bị đồng bọn kêu la thảm thiết đánh thức vẫn không thể tin tưởng khi nhìn thấy bóng dáng kỵ binh đến từ Hà Tây.
Vương của họ để cướp lấy đất đai phía nam mà đã mấy lần di chuyển vương đình. Mỗi một lần dời về phía nam càng lúc càng gần với Hà Tây hơn, đồng thời với dã tâm bành trướng tăng lên, nó cũng đánh dấu một bước tiến xa hơn trong sức mạnh chấn nhiếp của dân tộc này đối với Hà Tây tạm thời còn đang bị triều đình quản lý.
Tối nay, địa phương nơi họ dừng chân cách vương đình của họ không mấy xa. Mà chỉ cách đó một trăm dặm, cũng có một đội kỵ binh với một vạn người. Đó chính là nơi họ được phái đi.
Mấy năm gần đây, kỵ binh và ngựa của Hà Tây nổi lên như một lực lượng mới, trong các trận chiến trước đây, họ không thể giành được bất kỳ lợi thế nào, ngay cả sự quấy rối thường xuyên trước đây cũng trở nên khó khăn. Nhưng mà điều khiến cho bọn họ ngỡ ngàng đến khó tin chính là Hà Tây tiết độ sứ Tạ Trường Canh lại dám mạo hiểm nguy hiểm lớn như thế đích thân mang theo một đội hơn trăm khinh kỵ binh truy kích ngay trong đêm và thâm nhập đến tận nơi này.
Tỉnh ngộ thì đã muộn mất rồi.
Dưới bầu trời đầy sao, bên bờ Đề Tuyền, hồ nước yên bình và ngọt ngào này đã biến thành hồ máu giết chóc.
Cửa Hà Mã Cốc cuồng phong gào thét, Lưu An mang theo binh lính giằng co chiến đấu với thổ dân tại cửa thung lũng cũng đã hai ngày một đêm.
Sau khi xảy ra sự việc đó, trong thời gian ngắn, dân bản xứ đã tụ tập binh lính trong thung lũng. Con trai lão thủ lĩnh Bạch Long nổi giận phừng phừng, không tin lời giải thích, thiêu huỷ hết lễ thọ mà trước đó Tạ Trường Canh đã mang tặng, còn hạ lệnh tử chiến một trận tấn công phủ Tiết độ sứ và giết Tạ Trường Canh để báo thù cho phụ thân và đồng đội đã bỏ mình ở trong cuộc tập kích.
Lưu An rất căng thẳng. Mệnh lệnh mà y nhận được không phải là chiến đấu, mà là dùng mọi cách để bảo vệ cửa vào cửa cốc, tạm thời chặn quân bản xứ ở cửa vào thung lũng, chờ đợi đoàn người của Tiết độ sứ trở về, quyết không thể để họ xông vào giết về phía Cô Tang. Không phải họ không thể trấn áp phản loạn, mà là một khi tình hình mất kiểm soát, không phải là vấn đề có bao nhiêu người chết, mà là tình hình hòa bình của toàn bộ Hà Tây mà Tiết Độ sứ duy trì trước kia từ đó trở đi sẽ bị phá hủy, không còn tồn tại nữa.
Ngay đêm qua, y đã điều đại quân tới mấy lần lợi dụng trận pháp ý đồ phá tan vòng bao vây của dân bản xứ ép họ lui lại. Mặc dù đã đạt được mục đích, nhưng đối mặt với những mũi tên và đá lửa bay từ phía đối diện, rất nhiều binh lính dù có tấm chắn bảo hộ nhưng cũng đã bị thương.
Vào lúc rạng sáng, trận tuyết đầu tiên trong năm đã rơi ở cửa thung lũng. Thời tiết đã rất lạnh, nhưng Lưu An lại đổ mồ hôi đầm đìa, quần áo dưới lớp chiến bào bó chặt vào lưng. Y nhận được tin tức cửa thung lũng lại xảy ra chuyện, lần này Bạch Long đích thân dẫn binh lính bản xứ, dùng đá lửa và tên lạc liều chết xông ra ngoài.
Lưu An vội vàng bước lên đài, nhìn binh lính bản xứ đen kịt đông nghịt như kiến ở cửa thung lũng, hét lớn với bên đó:
– Bạch Long! Đại thọ 60 của lão thủ lĩnh, Tiết độ sứ còn tặng đại lễ, làm gì có chuyện đi tập kích các ngươi! Ngươi suy nghĩ kỹ lại là biết ngay mọi chuyện. Đó là do người phương Bắc làm, mục đích là khiến cho Hà Tây hỗn loạn!
Phía bên kia không để ý tới y.
Bạch Long tức sùi bọt mép, ra lệnh một tiếng, trong thung lũng lại lần nữa tràn ngập hỏa diễm cùng tên bắn, ánh lửa hừng hực trong tuyết bay.
Lưu An biết lão thủ lĩnh đang hôn mê, dân bản xứ hiện tại Bạch Long là người đứng đầu, hắn ta vốn dĩ đối địch với Tạ Trường Canh, trước đó ở Giao Thành hai người đã từng xảy ra xung đột, lúc này mình có nói gì chỉ sợ cũng vô ích, thấy đối phương tấn công ào ạt, y vội hạ lệnh cho binh lính bày trận, toàn lực ngăn cản.
Đang lúc bầu không khí giương cung bạt kiếm, một tiếng hô to từ phía sau vang lên:
– Tiết độ sứ đến ——
Lưu An quay phắt đầu lại, trông thấy có một đội khinh kỵ binh đang từ nơi xa phóng tới, biết là đoàn nhân mã do Tạ Trường Canh thống lĩnh đêm qua đích thân thâm nhập truy đuổi đã trở lại, y mừng rỡ khôn xiết chạy xuống dưới đài để nghênh đón.
Tạ Trường Canh cưỡi ngựa phi nước đại về phía trước, binh lính hai bên quỳ xuống nghênh đón hắn, hắn phóng đi qua trận doanh đi vào cửa thung lĩnh, quát lớn:
– Nhìn cho kỹ, đây có phải là những kẻ đã tập kích các ngươi đêm hôm trước không?
Phía sau hắn, có vài kỵ binh đuổi theo, ném mười mấy đầu người treo ở bên yên ngựa qua đó.
Ở đầu bên kia thung lũng, đá lửa và cung tên từ từ dừng lại. Bạch Long nhìn chằm chằm mười mấy cái đầu đầy máu trên mặt đất, ngẩng đầu lên, thấy Tạ Trường Canh lấy một cái túi từ trên lưng ngựa, giơ tay lên ném về phía mình, “bịch” một tiếng, nó rơi xuống trước chân gã. Miệng túi tuột ra, bên trong là một đống tai người dính máu.
– Bạch Long, đêm hôm trước các ngươi bị tập kích, ta đã đích thân dẫn người tiến vào Bắc địa, ngay bên bờ Tuyền Đề đã đuổi kịp đám kỵ binh người phương Bắc giả trang thành thủ hạ của ta, tổng cộng 300 người.
Bạch Long giật mình, ánh mắt lại đảo qua những cái đầu người với bộ mặt vặn vẹo ở dưới đất. Đêm đó, một đám người ăn mặc như binh lính Hà Tây đã đến, công bố nhận được tin tình báo quân sự khẩn cấp về hành động của người phương Bắc muốn gây bất lợi cho Hà Mã Cốc, họ phụng mệnh của Tiết độ sứ ngay trong đêm đã đến xin được gặp lão thủ lĩnh để bàn bạc đại sự, cũng nói Tiết độ sứ sẽ đến sau, xin lão thủ lĩnh ra gặp họ.
Sau khi suy nghĩ kỹ, phụ thân gã cuối cùng cũng đồng ý, tự mình ra nghênh đón, chủ yếu là nể tình Tạ Trường Canh trước đó đã dùng lễ đối lễ với mình. Ai mà ngờ được, ngay khi ông ấy vừa xuất hiện, đối phương lại đột nhiên thay đổi thái độ, đại khai sát giới. Sự việc phát sinh đột ngột không ai kịp phòng bị, mọi người đều bị thương vong nặng nề, phụ thân gã cũng bị trúng tên độc. Đối phương đạt được mục đích thì nhanh chóng chạy thoát.
Bạch Long ngước lên nhìn Tạ Trường Canh, vẫn cực kỳ phẫn nộ.
– Các ngươi đã liên tiếp ép buộc bọn ta di dời, rất quỷ kế đa đoan, ta làm sao mà biết đây có phải cái bẫy mà ngươi đã bày ra hay không? Đây là đất tổ tiên của chúng ta, nơi chúng ta đã sinh sống qua nhiều thế hệ, ngươi lấy lý do gì mà ra lệnh cho bọn ta? Đại thọ phụ thân ta, ngươi giả bộ tốt bụng đến tặng lễ, thấy không đạt được mục đích đã ghi hận trong lòng, nên đã gi.ết ch.ết phụ thân ta, không phải sao? Bây giờ ngươi làm mà không dám nhận, phủi sạch mọi liên quan, tưởng bọn ta dễ lừa lắm hay sao?
– Ngươi tưởng hại phụ thân ta, ta sẽ khuất phục ngươi ư? Dẫu cho có tan xương nát thịt, ta cũng phải báo thù cho phụ thân và tộc nhân đã chết của ta!
Dân bản xứ hô to hưởng ứng, tiếng hò hét chấn động cửa thung lũng.
Tạ Trường Canh ra lệnh dẫn người đi lên, đám tùy tùng đẩy hai kỵ binh phương Bắc vẫn mặc quân phục Hà Tây lên. Hắn nói:
– Đồng bọn của bọn chúng khai rằng hai người này thông thạo tiếng Hán, vào ban đêm chúng đã giả mạo danh nghĩa của ta đi truyền lời với các ngươi. Trời tối nên các ngươi không nhớ mặt, nhưng chắc vẫn nhận ra giọng nói đấy chứ?
Hai kỵ binh người phương Bắc bị đá phải quỳ gối, đối mặt với đao kiếm dày đặc, nhắm mắt lại không nói không rằng.
Tạ Trường Canh vẻ mặt âm trầm, phất tay với thủ hạ, mấy người tiến lên, đè một người phương Bắc xuống, rút chủy thủ ra cắt đứt tai, móc mắt, cắt đứt mũi. Gã đàn ông mặt đầy máu me, trạng thái ghê tởm, kêu la thảm thiết.
Hai người này đã nhất quyết không nói, cùng lắm thì chết để đền đáp vương đình, không ngờ lại bị đối xử như vậy.
Người đàn ông còn lại tái mặt, mặt cắt không còn hột máu, nhìn thấy người hành hình buông đồng bọn đã chết ngất ra cầm chuỷ thủ bước về phía mình, gã không dám gắng gượng nữa run rẩy cung khai.
Bạch Long cùng với những người có mặt ở đêm trước lập tức nhận ra giọng nói này, đều ồn ào lên.
Bạch Long bùng phát phẫn nộ rút đao đâm chết gã.
Tạ Trường Canh xuống ngựa, nói:
– Vương đình phương Bắc lại một lần nữa dời xuống phía nam, ý đồ xâm nhập vào Hà Tây, dã tâm rất rõ ràng. Mấy tháng trước, tân vương kế vị, được xưng 50 vạn thiết kỵ, một khi họ cuộn đất xuôi nam, chỉ dựa vào các ngươi liệu có thể đứng ngoài cuộc bảo vệ được nhiều thế hệ cư trú địa phương không?
Bạch Long nắm chặt thanh đao đẫm máu trong tay, nhìn chằm chằm Tạ Trường Canh nói:
– Phụ vương ta đang rất nguy hiểm. Nếu không phải các ngươi lúc trước giằng co dây dưa, ông cũng sẽ không buông lỏng phòng bị và bị người ta hãm hại! Cho dù việc này không phải các ngươi làm, các ngươi cũng chẳng khác gì người phương Bắc, đều có ý đồ xấu! Đàn ông nam nhi chúng ta người nào cũng đều có thể làm binh, nếu như thật sự có ngày đó, thay vì tin tưởng các ngươi, thà rằng bọn ta dựa vào chính mình, đi liều mạng với bọn chúng là được!
Nói xong, gã ra lệnh cho binh lính bản xứ lui lại rồi bỏ đi.
Lưu An tức giận đi lên nói:
– Đại nhân, Bạch Long này chẳng biết tốt xấu gì cả. Hay chúng ta cứ bắt gã lại, ép bọn họ từ bỏ vị trí của mình là xong.
Tạ Trường Canh nhìn theo Bạch Long rời đi, không nói gì.
Màn đêm buông xuống, hắn trở lại Cô Tang.
Hai ngày nay, tin tức người phương Bắc xâm nhập vào biên giới phóng hoả giết người, dân bản xứ cũng đã muốn bạo động tấn công thành cũng đã lan truyền rộng rãi trong thành, lòng người rất hoảng loạn. Ngày hôm nay quan phủ dán bảng cáo thị, quét sạch lời đồn đãi, dân chúng lại tận mắt nhìn thấy bản thân Tiết độ sứ cũng cưỡi ngựa trở về thành, cảm xúc dần dần ổn định lại.
Đã nhiều ngày, tin tức này cũng đã lan truyền ở trong phủ Tiết độ sứ. Tạ mẫu vô cùng sợ hãi và lo lắng cho an nguy của con trai. Hôm nay khi biết tin tức không đúng sự thật, con trai cũng trở về, còn cử hạ nhân đi báo bình an với mình, bấy giờ bà ta mới yên tâm. Bà ta ở trong phòng đợi một lát, không thấy con trai tới gặp mình, bà ta sốt ruột gọi A Miêu đỡ mình đi ra đằng trước. Bà ta nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn của con trai là hốc mắt hõm sâu thì đau lòng khôn tả, bảo Thích Linh Phượng đi nấu gì đó cho hắn để hắn ăn trước.
Tạ Trường Canh nói đã ăn ở bên ngoài rồi, mình còn có việc phải làm, bảo mẫu thân không phải lo cứ về phòng nghỉ ngơi.
Tạ mẫu không còn cách nào khác đành phải trở lại hậu viện.
Tạ mẫu đi rồi, Tạ Trường Canh vẫn một mình ở nha thự rất lâu, sau đó truyền Lưu Quản đến hỏi y về cái nhìn đối với sự việc gần đây.
Lưu Quản nói:
– Dùng võ lực di dời dân bản xứ, tuy có thể làm dược nhưng lại là hạ sách cuối cùng, bất đắc dĩ mới phải làm. Bạch Long mặc dù còn trẻ tuổi nóng tính, tự đề cao mình quá cao, có thành kiến rất sâu đậm với đại nhân. Nhưng chỗ lão thủ lĩnh thì cho thấy đã nghĩ thoáng hơn, tiếc là lão thủ lĩnh lại bị sát hại đang bị hôn mê rất nguy hiểm. Ông Chủ cũng đang ở đây rồi, sao đại nhân không bảo Ông Chủ đi thử một lần xem sao? Nếu có thể cứu một mạng người, bình an vượt qua kiếp nạn này, vậy thì cục diện sau này chắc chắn sẽ thay đổi rất lớn.
Nói xong, gã nhìn Tiết độ sứ.
Ánh nến trên bàn nảy lên, ánh mắt hắn nặng nề, không nói gì.
Lưu Quản đợi một lát, cuối cùng nghe thấy hắn nói:
– Ta sẽ thử làm theo đề nghị của ngươi một lần. Ta quá bận việc không thể phân thân được, ngươi đi thay ta một chuyến đến trại ngựa để gặp nàng ấy đi.
Lưu Quản lập tức đứng lên.
– Sự việc khẩn cấp, tiểu nhân đi ngay đây.
Tạ Trường Canh hơi gật đầu.
Lưu Quản gấp gáp đi ra đến cửa lại nghe phía sau có tiếng gọi giật lại:
– Từ đã!
Gã đứng lại quay đầu lại nhìn.
Ánh lửa tạo thành hai cái bóng đen dưới hốc mắt hắn, khuôn mặt hắn mang vẻ u ám.
– Nếu nàng ấy nói muốn gặp ta trước thì ngươi dẫn nàng tới, không được chậm trễ.
Hắn suy tư một lát rồi căn dặn.