Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 58.




Sau khi mẫu thân đi, ngày nào Hi Nhi tập viết chữ xong cũng đều sẽ thêm một gạch ngang ở trên tờ giấy. Khi dấu gạch ngang này càng nhiều và lấp đầy tờ giấy thì mẫu thân sẽ trở về.

Cậu cầm bút cẩn thận thêm một gạch ngang của ngày hôm nay. Xong rồi cậu ngồi đếm. Tổng cộng là mười lăm gạch ngang. Cậu lại đếm đi đếm về. Vẫn là mười lăm gạch ngang. Cách 60 gạch mà mẫu thân nói còn rất nhiều.

Cậu dùng cái chặn giấy đè lên, quay sang hỏi thị nữ đang đứng bên cửa sổ:

– Bên ngoài có ai đang nói to vậy?

Vừa rồi lúc đang tập viết chữ, cậu nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có tiếng ầm ĩ la hét, cậu nghe ra hình như đó là tiếng của một người phụ nữ lớn tuổi. Trại ngựa thường rất yên tĩnh ngoại trừ tiếng ngựa hí và tiếng gió thổi qua đồng cỏ, vú già làm việc ở đây không một ai dám nói lớn tiếng ồn ào thế này cả.

Thị nữ đóng cửa sổ lại chặn âm thanh ồn ào ở bên ngoài, quay lại nói:

– Tiểu công tử không cần phải biết đâu, lát nữa người kia sẽ đi thôi.

Tiếng ồn áo lại đứt quãng nhưng không hề có dấu hiệu ngừng lại. Hi Nhi cẩn thận nghe một lát, sau đó đi ra ngoài.

Ở một khoảng đất trống bên ngoài cổng sân, Lương Đoàn được lệnh canh gác đã ngăn cản Tạ mẫu xông vào. Sự náo động thu hút những người trong trại ngựa. Họ đứng thành từng nhóm hai hoặc ba người ở khoảng cách xa, thì thầm bàn tán.

Quản sự nghe tin liền tới, trông thấy thế vội đuổi hết mọi người đi, không cho phép tụ tập bàn tán ở đây.

Tạ mẫu vô cùng bực bội, tiếng nói càng lúc càng lớn.

– …Ta là mẹ ruột của Tiết độ sứ các ngươi! Ta biết ở đây có một đứa bé trai, ta tới chỉ xem nó thôi. Các ngươi dám cản ta không cho ta đi vào?

Ngón tay của bà chỉ thẳng vào trán Lương Đoàn.

Lương Đoàn ra lệnh cho hộ vệ chặn lại, mình thì quỳ xuống.

– Lão phu nhân bớt giận. Tiểu nhân làm sao dám bất kính với lão phu nhân, nhưng trước đó tiểu nhân đã được đại nhân căn dặn không được phép của đại nhân thì bất kể là ai cũng không được đi vào. Mong lão phu nhân thứ tội cho.

Tạ mẫu tức giận giọng run rẩy lên:

– Ta là người ngoài hay sao? Con trai ta dám báo ngươi ngăn cản ta hay sao? Ngươi quá vô lễ xấc láo, ta không tin một nơi nhỏ bé như nơi này có thể ngăn được ta ở bên ngoài!

Tạ mẫu vốn là một người phụ nữ bình thường, mặc dù không có nhiều hiểu biết, nhưng thời trẻ bà ta không phải là người quá xấu xa độc ác, tuy nhiên, những năm gần đây, khi con trai càng ngày càng nắm quyền cao chức vị lớn, bà ta chẳng những được phong Cáo Mệnh mà ở huyện Tạ, trên từ quan viên địa phương dưới đến hàng xóm láng giềng, có người nào không nịnh hót tâng bốc bà, dần dần bà ta càng ngày càng trở nên kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì.

Đã ôm nghi ngờ đối với đứa bé mà Mộ thị nhận nuôi, bà ta làm sao dễ dàng xua tan đi mối nghi ngờ này được? Ở trước mặt con trai, bà ta không dám nói thêm điều gì, nhưng mấy ngày nay trong lòng lại khó chịu như bị mèo cào, vừa lúc nghe nói Mộ thị có việc gì đó liên quan đến dân bản xứ đã đi làm rồi, cơ hội này, bà ta làm sao không đến xem một lần được cơ chứ. Bà ta chỉ đang không biết đứa bé kia bị giấu ở đâu.

Đúng lúc vào hai ngày trước, phủ Tiết độ sứ nhận được cống phẩm của Lưu hậu gửi từ kinh đô ban đến cho, trong đó có có một số loại trái cây tươi quý hiếm ở Hà Tây vào thời điểm này trong năm. Hôm đó, ngoài việc đi biếu hoa quả thay cho Tạ mẫu, Thu Cúc tìm mọi cách hỏi tin tức, lúc về đã bẩm lại với Tạ mẫu, quản sự cũng đã cử người đi trại ngựa để phân phát rồi. Tạ mẫu nghi ngờ đứa bé con nuôi kia được giấu ở trại ngựa, nhân hôm nay con trai ra khỏi thành, sáng sớm bà ta lấy lý do ra ngoài giải buồn đã cho người chuẩn bị xe rồi tìm được chỗ này.

Bà ta không ngại cực khổ, cả đường đi xóc nảy, khó khăn lắm mới tới được đây ai ngờ đâu lại bị người ta chặn lại ở bên ngoài, bà ta nổi giận lên.

– Tránh ra cho ta!

Bà ta quát lên, nhấc quải trượng lên đánh về phía đối diện.

Lương Đoàn không dám tránh né, thế là bị trúng một trượng vào trán.

Quản sự của trại ngựa hết sức khó xử, một mặt vừa cực lực khuyên nhủ vừa mời Tạ mẫu đi đến chỗ mình để nghỉ ngơi. Bị mất mặt trước bao nhiêu người như thế, Tạ mẫu làm sao chịu dừng tay, cứ thế mà đánh.

Lương Đoàn nhất quyết không chịu, nói:

– Lão phu nhân, cho dù bà có đánh chết tiểu nhân, nhưng nếu không có lệnh của đại nhân tiểu nhân cũng không thể cho bà vào được.

Tạ mẫu càng phẫn nộ hơn, nghiến răng phừng phừng nói:

– Được lắm, được lắm, hôm nay ta sẽ đánh chết thứ đồ dĩ hạ phạm thượng ngươi, xem con trai ta sẽ làm gì ta nào!

Nói xong lại giơ cao gậy lên. Ngay khi bà ta chuẩn bị đánh xuống thì cánh công ở viện tử đối diện đột nhiên mở ra, một đứa bé trai từ bên trong đi ra, lên tiếng:

– Lão phu nhân, bà muốn tìm cháu ạ?

Tạ mẫu nghe tiếng nói liền nhìn qua đó, bàn tay khựng lại ở giữa không trung.

Thị nữ đuổi theo cậu, lo lắng nói:

– Tiểu công tử, đừng đi ra ngoài!

Hi Nhi làm như không nghe thấy, bước nhanh tới cạnh Lương Đoàn quan tâm hỏi han:

– Thúc không sao chứ?

Lương Đoàn sợ cậu bị hoảng sợ liền nói:

 – Tiểu nhân không sao! Tiểu công tử mau đi vào đi!

Đứa bé lắc đầu, quay sang Tạ mẫu.

– Lão phu nhân, bà chính là mẫu thân của Tạ đại nhân ạ? Họ đều là người tốt, không phải cố tình làm bà tức giận đâu, bà đừng đánh họ.

– Tiểu công tử! – Lương Đoàn và các hộ vệ đều cảm động.

Tạ mẫu giật mình, nhìn quanh, thấy mọi người đều đang nhìn mình và đứa bé, bà ta vừa xấu hổ vừa buồn bực, trong lòng thì càng nghi ngờ hơn. Lúc nãy bà ta có thể làm nhiều trò ở trước mặt nhiều người, nhưng giờ lại không dám la lối om sòm ở trước mặt đứa bé này, bà ta chậm chạp buông quải trượng xuống, mải nhìn chăm chú vào đứa bé này, không nói gì.

– Lão phu nhân nghe nói tiểu công tử ở nơi này, bà quan tâm tiểu công tử nên mới đến đây thăm hỏi! – Thu Cúc vội chen vào nói.

– Đa tạ lão phu nhân đã tới thăm cháu, Hi Nhi tốt lắm. – Đứa bé cung kính chắp tay với bà ta.

– Mời lão phu nhân vào trong ngồi ạ.

Cậu quay sang nhìn thị nữ của mình. Tuổi còn rất nhỏ mà rất có khí chất.

Thị nữ chần chừ nhưng vẫn đi lên, chào hỏi Tạ mẫu, nói:

– Mời lão phu nhân vào trong ạ.

Tạ mẫu mặt đỏ bừng rồi lại tái xanh đi, đứng đờ tại chỗ, lẩm bẩm:

– Thôi thôi, ta còn có việc đi trước…….

Bà ta nhìn đứa bé một lần nữa rồi mang theo người vội vàng rời đi.

Vào ban đêm, Tạ Trường Canh biết được tin không về thành mà đến nơi này trước. Hắn chạy vào trong phòng, nhìn thấy thân hình nhỏ xíu ngồi ở trước bàn, đang viết chữ dưới ánh nến, hắn đứng lại.

Hi Nhi quay đầu lại, nhìn thấy là hắn tới thì cười tươi rói, buông bút xuống nhảy ra khỏi ghế, la to:

– Tạ đại nhân!

Tạ Trường Canh bước tới ôm cậu lên, sờ sờ cánh tay nhỏ nhắn của cậu, hỏi:

– Lão phu nhân ban ngày tới kia có làm gì cháu không?

Hi Nhi lắc đầu:

– Không ạ, cháu không sao hết á.

– Thật sự không sao không?

Hi Nhi gật đầu, suy nghĩ một lát, lại thỏ thẻ hỏi:

– Đại nhân ơi, lão phu nhân kia thật sự là mẫu thân của thúc ạ?

Tạ Trường Canh đáp ừm một tiếng.

Hi Nhi ngập ngừng rồi nói:

– Lão phu nhân tới, họ không cho vào, bà ấy giận lắm luôn. Đại nhân đừng trách họ, lão phu nhân đã đánh họ rồi.

Tạ Trường Canh nói:

– Ta sẽ không trách họ đâu.

Hi Nhi thở phào nhẹ nhõm, lại cười tươi rói:

– Đại nhân ơi, ngài tốt thật đấy.

Tạ Trường Canh nhìn đôi mắt và hàng lông mày xinh đẹp của đứa trẻ trong lòng, một cảm giác thỏa mãn và ấm áp từ từ dâng trào trong lòng.  Hắn sẽ không bao giờ nghe được những lời như vậy hoặc nhận được sự thân mật như vậy từ người phụ nữ đó. Hắn biết điều đó.

Hắn cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn được chặn bằng vật chặn giấy. Có những đường kẻ được vẽ trên đó, hắn hỏi:

– Đây là gì vậy?

– Sau khi mẫu thân đi, cứ hết một ngày cháu sẽ vẽ một đường. Đợi cháu vẽ đầy tờ giấy, mẹ sẽ trở lại ạ. – Đứa bé trả lời.

Không cần đếm Tạ Trường Canh cũng biết trên đó có mười lăm chữ gạch ngang. Hắn bế đứa bé lên trên giường, nói:

– Đi ngủ đi cháu. – Giọng của hắn rất dịu dàng.

Hi Nhi nhắm mắt lại, dần dần thiếp đi.

Tạ Trường Canh vừa đi ra khỏi phòng nét mặt đã lạnh xuống. Lương Đoàn cùng quản sự trại ngựa đang chờ ở bên ngoài, nhìn thấy nét mặt âm trầm của hắn, họ vội quỳ xuống, xin nhận lỗi với hắn về hành vi mạo phạm lão phu nhân ban ngày.

Tạ Trường Canh ra lệnh cho họ nói ra sự thật.

Quản sự liền nói lại chuyện Lương Đoàn vì ngăn cản Tạ mẫu mà bị bà ấy tức giận đánh, tiểu công tử nghe thấy đi ra, đã dùng lễ đối đãi, lão phu nhân cuối cùng đã rời đi. Kể xong rồi, ông ta không dám ngẩng đầu lên.

Lương Đoàn bẩm báo tiếp:

– Cũng không phải bọn tiểu nhân bất kính với lão phu nhân, mà là trước đó đại nhân đã ra lệnh, không được sự cho phép của đại nhân thì không được để ai đi vào. Đại nhân cũng không nhắc đến lão phu nhân, cho nên thuộc hạ không dám cho vào. Xin đại nhân thứ tội!

Tạ Trường Canh lạnh lùng nói:

– Các ngươi có biết tội mình là gì không?

Hai người không dám lên tiếng.

– Ta từng ra lệnh không cho phép bất kỳ người nào đi vào, các ngươi lại để mẫu thân ta tự ý đi vào trại ngựa và xông đến nơi này.

Hai người sửng sốt cả người nhìn nhau, vội nói:

– Là tiểu nhân thất trách! Sẽ không có lần sau nữa.

Tạ Trường Canh xoay người lên ngựa rời đi.

Hắn phóng rất nhanh trở lại trong thành trở về phủ Tiết độ sứ, đi đến trước cửa phòng mẫu thân mình rồi gõ cửa.

Trở về từ trại ngựa, Tạ mẫu càng nghĩ càng tức giận, không thể nào ngủ được, mặc dù đã khuya rồi nhưng vẫn ngồi ở trên giường trò chuyện với Thích Linh Phượng, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng thông báo của vú già nói Tiết độ sứ tới, bà ta đánh mắt ra hiệu cho Thích Linh Phượng, đè thấp giọng:

– Cháu đừng sợ, có ta ở đây rồi.

Nói xong nằm xuống, nhắm mắt lại bắt đầu cất giọng r.ên rỉ não nề.

Thích Linh Phượng đi mở cửa, cúi đầu đứng ở một bên.

Tạ Trường Canh đi tới.

– Canh nhi à, con trở về thăm mẹ à! – Tạ mẫu ôm ngực, run rẩy ngồi dậy, – Hôm nay mẹ đến trại ngựa vốn dĩ là có lòng tốt, nghe nói đứa bé kia ở đó nên muốn đi xem nó rồi đón nó về. Ai mà ngờ được người bên kia lại ngăn cản không cho mẹ đi vào trong. Trong mắt họ có mẹ không? Con phải làm chủ cho mẹ! Mẹ tức đến mức ngực đau tim đau lắm con ơi!

– A Miêu, ngươi đi gọi quản sự đi mời lang trung đến đây!

Tạ Trường Canh đứng ở trong phòng dặn dò A Miêu đang đứng bên ngoài cửa hóng hớt nhìn vào trong.

A Miêu đáp vâng rõ to rồi đi ngay.

– Ôi ôi không cần đâu con. Là mẹ tức giận đến tim đau lòng đau, cũng may có Phượng nhi ở đây xoa bóp cho mẹ, mẹ đã đỡ nhiều rồi. – Tạ mẫu sốt sắng nói.

– Mẹ thật sự đỡ rồi? – Tạ Trường Canh hỏi.

Tạ mẫu thấy con trai nhìn mình, chần chừ rồi gật đầu.

– Thế thì tốt. Ngày mai con rảnh rỗi, con sẽ tiễn mẹ ra khỏi thành, mẹ đi về quê đi. – Hắn nói.

Tạ mẫu ngớ người:

– Về quê?

– Đúng vậy ạ. – Hắn bình tĩnh nói.

– Nơi này là vùng biên cương, rét đậm rét hại, thời tiết khắc nghiệt, rất không hợp cho mẹ ở lại đây lâu dài. Huống chi là gần đây tình hình rất bất ổn, con đã muốn nói với mẹ từ lâu rồi, nhưng chưa có thời gian rảnh. Hôm nay về nhà nhân lúc rảnh rỗi con nói với mẹ, mẹ thu dọn hành lý đi, ngày mai đi về quê nhà luôn.

Tạ mẫu sau một hồi lâu mới tỉnh táo lại. Bà liếc nhìn Thích Linh Phượng, lại ôm ngực r.ên rỉ:

– Canh nhi, con đang nói gì vậy! Họ ức hiếp mẹ của con, con lại mặc kệ, mẹ vất vả lắm mới đi đến nơi này được, mới được bao lâu mà con lại muốn mẹ về quê nhà rồi! Mẹ đang đau ngực lắm, mẹ không đi được đâu…

Thích Linh Phượng sốt sắng đi tới đỡ lấy Tạ mẫu ở trên giường, xoa ngực cho bà, quay đầu nói:

– Đại nhân, lão phu nhân là bị đau ngực thật đó, đây là bệnh cũ, mỗi khi tức giận thì sẽ tái phát. Trước đó do bà sợ đại nhân lo lắng nên mọi người mới không nói cho đại nhân biết.

– Thu Cúc! Thu Cúc! Mau đi lấy nhiệt bà tử đến cho lão phu nhân, nhanh lên! – Thích Linh Phượng kêu.

Tạ Trường Canh nhìn mẫu thân mình nhắm mắt r.ên rỉ kêu đau, nét mặt hắn bình thản, nói:

– Kêu A Miêu đi lấy đi. Một thị nữ không hầu hạ tốt lão phu nhân, cả ngày chỉ biết châm ngòi ly gián, dò hỏi chủ nhân, còn giữ lại làm gì?

Lúc hắn nói chuyện, bên ngoài thoáng vọng đến tiếng hét đau đớn yếu ớt xen lẫn tiếng bôm bốp giống như có tấm ván đánh vào da thịt. Thích Linh Phượng tái mét mặt mày, Tạ mẫu cũng ngừng r.ên rỉ, mở mắt ra.

– Canh nhi, con đang nói cái gì thế? – Bà ta ngồi bật dậy.

– Quản sự sai người đánh Thu Cúc rồi! – Bên ngoài cửa, A Miêu mặt trắng bệch la to chạy vào.

Tạ mẫu cuống cuồng bò xuống giường, cùng với Thích Linh Phượng chạy ra ngoài, nhìn thấy Thu Cúc bị hai người hầu nam ấn chặt ở sân, một người khác cầm một tấm ván dày bằng lòng bàn tay liên tục đập mông cô ta.

Thu Cúc hét lên như một con lợn bị làm thịt, khi nhìn thấy Tạ mẫu và Thích Linh Phượng đi ra, cô ta hét lên:

– Thích nương tử, lão phu nhân, cứu mạng!

Tạ mẫu mặt tái mét cuống quýt quay đầu lại nói to với con trai:

– Canh nhi, con làm gì vậy? Con mau thả người ra đi!

Tạ Trường Canh đi ra, cũng không nhìn ai, chỉ nói với quản sự:

– Hỏi cô ta ai cho cô ta có gan dám đi dò hỏi chuyện ngươi cử người đi đưa hoa quả. Không nói thì đánh chết tại chỗ.

Nói xong, hắn khoanh tay bỏ đi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận