Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 76.




Là bởi vì kiếp trước ngài không phải một phu quân tốt và chưa từng làm tốt chức trách của một phụ thân với con trai kiếp trước của chúng ta, khiến thiếp không thể nào tới gần ngài được, cho dù ở kiếp này ngài vô tội. Ngài nói rằng rất yêu thiếp, thiếp tin điều đó, nhưng thiếp cũng không thể đến gần ngài. Có thể thiếp không còn hận ngài nữa, ngài không còn là người kia của kiếp trước nữa, nhưng mà thiếp mãi mãi không thể nào quên được, và càng không thể thay cho Hi Nhi ở kiếp trước để làm hòa với ngài.

Ở kiếp này, ngài thật may mắn khi không nhớ gì về kiếp trước, Hi Nhi cũng đã quên lời thề oán hận của nó với ngài, hai người không phải phụ tử mà lại hơn cả phụ tử. Ở trong mắt Hi Nhi, ngài chính là đại anh hùng mà nó kính ngưỡng nhất.

Cứ như thế là tốt nhất.

Mộ Phù Lan suy nghĩ mông lung, cho đến khi một đau đớn truyền đến, cơn đau này đến từ vai mình bị mười ngón tay của hắn giữ chặt. Đôi mắt nàng khô khốc và cay xè, như thể nước mắt sắp bị gió núi thổi vào mặt cuốn trôi.

Nàng nhắm mắt lại một lúc, đợi cơn đau dịu đi rồi mới mở mắt ra.

– Tại sao ngài lại đuổi theo thiếp đến tận đây? – Nàng hỏi hắn, giọng dịu dàng chưa từng có.

– Bởi vì ngài yêu thiếp, cho nên mới làm ra được hành vi bốc đồng đó đúng không?

Người đàn ông không trả lời nàng. Môi hắn vẫn mím chặt, vẻ mặt như tảng đá, chỉ có tơ máu trong mắt là từ từ đỏ hơn, như thể có một mạng nhện đang hình thành trong mắt hắn.

– Ngài muốn đoạt lấy thiên hạ này, là bởi vì bản năng của ngài khát khao quyền thế vô thượng. Ngài hiếu dưỡng mẫu thân ngài, là bởi vì đó là người đã ban tóc da cho ngài, đó là điều rất tự nhiên. Còn thiếp thì sao? Vì sao ngài không thể buông bỏ thiếp?
– Trường Canh, – Nàng nhìn vào mắt hắn, âm thanh trong gió vẫn dịu dàng như vậy, – Nếu như ngài chịu nhìn thẳng vào trái tim của ngài, thực ra ngài sẽ không khó để tìm ra câu trả lời. Những người có xuất thân như ngài, mỗi một bước đi sẽ phải trả giá một phần, và rồi sẽ nhận được hồi báo. Ở chỗ thiếp đây, ngài tự nhận đã trả giá rất nhiều nhưng lại không nhận được hồi báo. Ngài không cam lòng, cầu mà không được, bởi vậy mới cố chấp không chịu buông tay.

– Ta chỉ hỏi nàng, cớ gì nàng lại hận ta đến mức này?

– Ta muốn nàng nói!

Mộ Phù Lan lắc đầu.

– Ngài nghĩ sai rồi. Thiếp không hận ngài như ngài nghĩ. Trong đời thiếp, kể từ lúc gả cho ngài, trong mấy năm qua, mỗi một việc ngài làm cũng không có gì sai trái để khiến thiếp phải hận ngài. Ngược lại, thiếp còn phải cảm kích ngài, nhờ sự rộng lượng của ngài, ngài đã đối xử với Hi Nhi giống như một người phụ thân. Nhưng Trường Canh, ngài cũng nghe được những lời thiếp nói với Mộ mụ mụ đêm đó. Những phán đoán suy luận của thiếp với ngài lúc đó cũng chính là nhận định của thiếp với ngài. Nếu thiếp trao trái tim cho ngài và phó thác bản thân mình cho ngài, thiếp cũng phải chuẩn bị sẽ bị ngài vứt bỏ bất cứ lúc nào. Thứ ngài quan tâm quá nhiều. Trên đời này, ngoài ngôi vị hoàng đế cùng với mẫu thân ngài ra, có lẽ không còn cái gì khác có thể khiến cho ngài hết lòng hết dạ. Mà thiếp sẽ không bao giờ phó thác cuộc đời mình cho một người đàn ông như thế, ngài hiểu không? Đó là lý do tại sao thiếp tránh xa ngài và làm mọi thứ có thể, kể cả tự hủy đi sự trong trắng của mình cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngài.

– Nàng dựa vào đâu mà có nhận định về ta như thế? – Hắn nói, – Cho dù ta cố chấp không chịu dừng tay, nhưng cũng chính nàng đã nói, ta cũng không có gì sai trái. Nàng chỉ dựa vào phán đoán của mình để nhận định ta như thế thì cũng thôi, nhưng nàng còn nhận định tội của ta liên quan đến tương lai, công lý ở đâu?

– Nếu vậy thiếp hỏi ngài, giữa thiếp và ngôi vị hoàng đế, ngài chỉ được chọn một, ngài sẽ chọn như thế nào?

Hắn dường như giật mình, khựng lại một chút:

– Sao nàng lại có suy nghĩ hoang đường như vậy chứ?

– Thiếp muốn ngài chọn thiếp, từ bỏ ngôi vị hoàng đế, ngài có làm được không? – Nàng truy hỏi.

– Trên Quân Sơn có thần mình, ngài hãy thề với thần minh đi, rằng sau này nếu giữa thiếp và hoàng nghiệp đại kế của ngài, ngài chỉ được chọn một trong đó. Nếu ngài chọn thiếp và từ bỏ hoàng nghiệp, thiếp sẽ đi theo ngài, không oán trách không hối hận.

Tạ Trường Canh há miệng nhưng lại không thốt được nên lời.

Mộ Phù Lan cười.

– Ngài xem, ngài không muốn thề kìa. – Nàng nói.

– Cũng không phải thiếp cố tình làm khó ngài, mà là nếu ngược lại, vì ngôi vị hoàng đế mà cần phải từ bỏ thiếp, ngài nhất định sẽ làm vậy.

Hắn nhìn nàng, vẻ mặt tối tăm vô cùng.

– Bắt ngài phải lựa chọn, đúng như ngài nói, điều này thật là hoang đường. Một cô gái làm sao so sánh cùng với giang sơn? Huống chi mỗi người đều có chỗ khó xử riêng của mình. Hẳn ngài còn nhớ lúc ở Cô Tang, thiếp từng nói với ngài, phu quân của thiếp, nếu như huynh ấy bị lâm vào khốn cảnh và cần đến thiếp, thiếp nguyện hy sinh vì huynh ấy. Nếu như thiếp gặp nạn, thiếp biết huynh ấy sẽ tận tâm tận lực và hy sinh vì thiếp. Ngày hôm đó không phải thiếp nói có lệ với ngài mà là nghiêm túc. Nói đến cùng, hai chúng ta không phải người đồng đạo, ngài cần gì phải mua dây buộc mình, tự tìm phiền não cho mình?

Mặt trời lặn về phía Tây, cưỡi trên những con sóng của hồ Động Đình và chìm xuống dưới mặt nước.

Hoàng hôn đột nhiên tối dần, trên vách đá, những con chim bay vòng quanh ngọn cây, tạo nên rất nhiều tiếng động.

– Đợi vết thương lành rồi thì ngài đi đi. Nơi này ngài không nên ở lâu.

Nàng muốn gỡ tay hắn ra khỏi người mình. Nhưng ngón tay hắn cong lại cứng đờ, như thể bị đóng băng bởi băng tuyết, nàng không thể cử động chúng dù chỉ một chút. Nàng khẽ ngước lên, nhìn vào đôi mắt của người đàn ông này.

– Trường Canh, người mà thiếp yêu ngày hôm đó chính là người đã cứu chú chim nhỏ đó cho thiếp. Bản thân ngài cũng biết, ngài chưa bao giờ là huynh ấy cả.

Nói xong, nàng lẳng lặng chờ đợi.

Một cơn gió mạnh thổi từ hồ nước phía xa, thổi tới vách đá và thổi tung chiếc váy của nàng lên.

Các đốt ngón tay kia từ từ nới lỏng, sức lực dường như đang dần cạn kiệt. Cuối cùng, chúng hoàn toàn buông ra và trượt xuống khỏi cơ thể nàng một cách bất lực. Trong ánh hoàng hôn mờ ảo, khuôn mặt của Tạ Trường Canh tái nhợt như một con sơn tiêu chui ra từ bầu trời tối đen.

Hắn cứ thế cứng đờ đứng ở dưới gốc cây bách già ngàn năm tuổi, im lặng, một lát sau, hắn từ từ quay đầu, nhìn bóng dáng của nàng bước xuống con đường mòn trên núi, tấm lưng nàng như đang cưỡi gió.

– Lan nhi…

Khi bóng người sắp biến mất ở cuối con đường núi, hắn nghe thấy một giọng nói khàn khàn cực kỳ vang lên bên tai. Lúc đầu hắn nghĩ đó là ảo giác thính giác, nhưng rồi hắn nhanh chóng nhận ra đó là âm thanh phát ra từ cổ họng mình.

Người phía trước không dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước, bước chân cũng nhanh hơn.

Hắn vô thức cất bước đuổi theo, nhưng sau vài bước, hắn lại chán nản dừng lại. Cuối cùng hắn ngậm miệng lại, mím chặt môi, đứng dưới gốc cây như một cọc đá cho đến khi bầu trời tối sầm lại, ngọn núi hoàn toàn bị màn đêm u ám bao phủ.

……

Mộ Phù Lan được tùy tùng bẩm báo lại, Tạ Trường Canh vào đêm khuya đã một mình đi thuyền rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, bờ đông của hồ Động Đình liên tiếp nổi lên dải ngân hà, Mộ Phù Lan lên thuyền về thành.

Đây là chuyến đi cuối cùng của nàng tới núi Quân Sơn trong ba năm này. Về sau, nàng không đặt chân lên núi Quân Sơn nữa. Khi nàng rời đi không lâu, cùng với tiếng sấm vào mùa xuân đầu năm, một tia sét đánh xuống từ bầu trời, đánh đổ cây bách ngàn năm tuổi trên vách đá, gốc nó bị nhổ bật gốc và bị đốt cháy, biến thành một đoạn cây khô.

Cây bách cổ thụ trên Quân Sơn vốn được người dân coi là cây thiêng đã bị sấm sét thiêu rụi. Tin tức này trong một thời gian dài khiến người dân hoảng loạn, lo sợ Trường Sa Quốc sẽ gặp tai họa. Cũng may mặc dù bên ngoài hỗn loạn và vương kỳ trên tường thành thay đổi, nhưng Trường Sa Quốc lại rất bình yên, nhiếp chính Ông Chủ mặc dù là phụ nữ nhưng lại khoan dung và nghiêm khắc, thưởng phạt rõ ràng, quản lý Trường Sa một cách có trật tự, không hề thua kém tiên vương Mộ thị, Cuối cùng, lòng dân cũng dần bình tĩnh lại.

Vào ngày giỗ ba năm của vương huynh, dựa theo truyền thống trăm năm của vương tộc Mộ thị, sau khi cúng tế ở tông miếu xong thì phải đi Đại Đế điện ở Quân Sơn để hiến tế cầu phúc.

Ngày hôm nay, ba năm sau đêm đó, Mộ Phù Lan lại đến Quân Sơn. Khi nàng cùng các đại thần và tùy tùng Trường Sa Quốc đi ra khỏi Đại Đế điện, đại thần chủ quản hiến tế bẩm báo cho nàng biết cây thiêng bị sấm sét thiêu rụi ba năm trước đã đâm chồi nảy lộc và đang tươi tốt.

Các quan lại của Trường Sa Quốc đi cùng đều vui mừng khi nghe tin này, họ cho rằng đây là điềm lành và nên truyền bá rộng rãi trong nhân dân để mọi người cùng nhau vui mừng.

Mộ Phù Lan đứng lại, quay người lại, nhìn về phía vách đá phía xa, thất thần một lát mới nói:

– Là chuyện tốt.

Sau đó thì đi xuống núi.

Nàng trở về vương cung, việc đầu tiên làm là hỏi A Như.

Từ sau khi vương huynh mất, a tẩu Lục thị đau buồn quá độ mà một năm sau cũng đổ bệnh và qua đời. A Như lần lượt mất đi cha mẹ, Mộ Phù Lan liền coi cô bé như con ruột của mình.

Mỗi năm khi tới ngày giỗ của huynh tẩu, cảm xúc của A Như đều rất sa sút. Hai ngày trước, thị nữ bẩm báo Mộ Phù Lan, nói tiểu Ông Chủ lén lút khóc thầm. Mộ Phù Lan rất lo cho cô bé, cho nên vừa từ bên ngoài trở về là hỏi tình hình cháu gái ngay. Khi biết Hi Nhi đang ở cùng A Như trong trại ngựa của vương cung, nàng liền qua đó.

Có một khu vực phía sau vương cung được sử dụng làm trang trại nuôi ngựa. Khi Mộ Phù Lan đến đó, nàng nhìn thấy A Như đang cưỡi Tiểu Long Mã, Hi Nhi đang cầm dây cương cho cô bé, dạy cô bé những điều cơ bản để cưỡi ngựa.

Chớp mắt một cái, Hi Nhi đã ở bên nàng được năm năm rồi. Cậu còn chưa được mười tuổi nhưng đã rất cao, đã cao qua vai của Mộ Phù Lan, và đã trở thành một thiếu niên tuấn tú.

Tiểu Long Mã cũng đã năm tuổi, không còn là con ngựa gầy gò mà Hi Nhi nhìn thấy lần đầu tiên nữa. Bây giờ nó đã là một con tuấn mã trẻ tuổi với bộ lông óng mượt, mạnh mẽ và oai vệ.

– A Như tỷ tỷ, đừng sợ gì hết, Tiểu Long Mã là con ngựa mà đệ gặp ở Hà Tây, lúc nó mới có mấy tháng đã đi theo đệ rồi. Nó rất nghe lời đệ. Nó biết đệ đỡ tỷ lên lưng nó, nó sẽ không hất tỷ xuống đâu. Tỷ thử sờ tai nó xem, nếu có phát ra tiếng grừ grừ, chính là nó thích tỷ đấy.

A Như đưa tay cẩn thận chạm vào tai con Tiểu Long Mã, sau đó cúi đầu, nghiêng người lắng nghe thật kỹ. Tiểu Long Mã lắc lắc đầu, trong cổ họng phát ra âm thanh grừ grừ.

– Tỷ nghe thấy rồi! Nó đúng là kêu grừ grừ thật đấy!  – A Như ngạc nhiên ngồi dậy, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày

– Tiểu Long Mã rất thích A Như tỷ tỷ đó. Tỷ phải cười nhiều lên nha.

– Đệ đệ, đệ dạy tỷ cưỡi ngựa đi, thị vệ nói đệ giỏi lắm. Chẳng những vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên, còn bắn tên rất chuẩn xác nữa!

– Được ạ. A Như tỷ tỷ, tỷ nghe khẩu lệnh của đệ này.

……

Mộ Phù Lan nhìn bóng dáng thiếu niên choai choai đang ở bên cạnh chuyên tâm dỗ dành tỷ tỷ mình, nàng thấy vui mừng, không muốn quấy rầy họ. Nàng lặng lẽ quay trở về thì được bẩm báo, Lục Lâm có việc quan trọng muốn gặp nàng, hiện đang chờ nàng.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận