Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 99.




Mộ Phù Lan đã bước lên hành trình tiến về phía Tây.

Rời Trung Nguyên, vượt Tây Quan, xuyên qua vùng Hà Tây rộng lớn, men theo con đường xưa nàng từng đi qua, lần lượt vượt qua Già Lân Thú, Yên Chi Thú, Hợp Lê Thú, Độc Đăng Sơn, sau bao tầng quan sơn chồng chất, lại đi thêm mấy trăm dặm về phía Tây, đến hôm nay, cuối cùng nàng cũng tới chân núi Thiên Sơn.

Từ nơi đây đến điểm cuối của chuyến đi chỉ còn lại hai ba ngày đường. Và thời tiết đã chuyển từ mùa thu sang mùa đông khi nàng lên đường. Cảnh vật dọc đường đi đã khác với ký ức năm xưa của nàng. Nhớ năm đó trên con đường tiến về phía Tây, khắp nơi tiêu điều hoang vắng, người qua lại thưa thớt. Còn lần này, con đường cổ từng bị chôn vùi trong gió cát và tuyết trắng dù đang là tiết trời giá rét vẫn thỉnh thoảng gặp những đoàn thương nhân lạc đà từ Tây Vực đến Hà Tây. Dọc đường còn xuất hiện vài trạm dịch nhỏ, cung cấp nơi nghỉ ngơi và bổ sung nhu yếu cho các đoàn người qua lại.

Giữa trưa, tuyết càng lúc càng dày. Khi đi ngang một trạm dịch ven đường, người dẫn đường nói rằng đây là trạm nghỉ cuối cùng trên đường tới Kim Thành. Tùy tùng ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi. Mộ Phù Lan liền lệnh dừng chân, nhóm lửa nướng thức ăn. Lúc nghỉ ngơi, bất chợt nghe từ trong một lều da gần đó vang lên tiếng r.ên rỉ đầy đau đớn của một phụ nữ.

Chiếc lều trại đó được làm bằng da bò chắc chắn, bên ngoài đậu đến mấy chục con lạc đà, hơn chục chiếc xe ngựa và hàng trăm người hầu, tất cả đều mặc trang phục nước ngoài, hiển nhiên chủ nhân là một thương nhân lớn, xem ra cũng đã dừng lại nơi này được một thời gian. Mặc gió tuyết vần vũ, đám người ấy chẳng ai ở trong lều mà tụ tập ngoài lều, trông đầy lo lắng như đang chờ đợi điều gì.

Trời còn nửa ngày nữa mới tối. Sau khi nghỉ ngơi, Mộ Phù Lan định lên đường, nhưng thấy cảnh ấy liền do dự. Đang lúc chăm chú lắng nghe tiếng r.ên rỉ ngắt quãng từ trong lều, bỗng, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi từ trong lều lao ra, lông mày rậm, sống mũi cao, bịch một tiếng quỳ xuống đất tuyết, sắc mặt tái nhợt, mắt ngước nhìn trời, liên tục dập đầu cầu khấn.

Mộ Phù Lan đã mơ hồ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra trong lều. Tuy trong lòng gấp gáp muốn đi tiếp, khao khát đến nơi cần đến càng sớm càng tốt, nhưng gần như theo bản năng, nàng vẫn lên tiếng, bảo người dẫn đường đến hỏi thử, nói:

– Ngươi bảo với hắn, ta có thể giúp được phần nào.

Người dẫn đường làm theo, nói mấy câu với người đàn ông kia. Người đàn ông chợt quay phắt lại, nhìn về phía bên này.

Mộ Phù Lan suốt dọc đường tiến về phía tây ăn mặc giản dị, chỉ nói là tìm người, ngay cả người dẫn đường thuê ở Hà Tây cũng không biết thân phận nàng, huống gì là người đàn ông xứ Tây Vực kia. Nghe người dẫn đường bảo nàng có thể giúp, hai mắt anh ta sáng rực lên, mừng rỡ như điên, lập tức lồm cồm bò dậy, chạy nhanh về phía nàng, tay liên tục ra hiệu, miệng lắp bắp nói một tràng ngôn ngữ lạ.

Người dẫn đường vội giải thích:

– Hắn là một trong những thương nhân giàu có nhất nước Câu Tỳ La, tên là Đạt Mãn, từ lâu đã ngưỡng mộ thượng quốc phương Đông. Đầu năm nay, vừa để thông thương vừa để mở mang kiến thức, hắn đã theo sứ thần cùng đi thượng kinh. Thê tử hắn là con gái của một giáo sĩ ở Câu Tỳ La, biết nói tiếng thượng quốc, nên được dẫn theo cùng. Hắn ở thượng quốc nửa năm, định quay về trước khi tuyết đóng kín đường, nhưng đến đây thì vợ chuyển dạ, từ đêm qua đến giờ vẫn chưa sinh được.

Mộ Phù Lan bảo tùy tùng tiếp tục nghỉ ngơi, còn mình thì lập tức vào trong lều da bò.

Trong lều, một phụ nữ trẻ ngoài hai mươi nằm trên đất, bụng phồng cao, máu loang đầy đất, cả người như kiệt sức, thoi thóp hơi tàn. Mấy bà mụ xung quanh mặt mày trắng bệch, tay chân luống cuống. Thấy Mộ Phù Lan bước vào thì như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nhường chỗ.

Mộ Phù Lan rửa tay sạch sẽ, trò chuyện ngắn với sản phụ, rồi dịu giọng trấn an, bảo cô ta đừng sợ. Nàng tự tay xoa bóp bụng, giúp đỡ sinh nở, còn dặn người đút nước đường và đồ ăn cho sản phụ. Đợi cô ta có lại chút sức, Mộ Phù Lan dạy cô ta cách hít thở, dùng lực.

Giọng nói trầm ổn của nàng như có ma lực xoa dịu lòng người, sản phụ dần lấy lại bình tĩnh, ngoan ngoãn nghe theo.

Nửa ngày sau, người đàn ông ngoài lều đang nôn nóng chờ đợi, bỗng nghe từ trong lều vang lên tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ. Một bà mụ lao ra báo tin: thê tử hắn ta đã hạ sinh một bé trai, mẹ tròn con vuông.

Hắn ta mừng rỡ tột độ, lập tức quỳ sụp xuống đất tuyết, ngẩng đầu tạ trời. Sau đó lệnh cho người mở rượu mổ dê, đốt lửa mừng. Tiếng hò reo vang dội khắp trạm dịch.

Trời đã tối đen, tuyết vẫn chưa dừng. Mộ Phù Lan biết hôm nay không thể tiếp tục hành trình nên đã sớm bảo người dựng lều, tính ở lại qua đêm, đợi sáng mai lên đường.

Trạm dịch vốn lạnh lẽo vì tuyết sắp phong sơn, đêm nay bỗng náo nhiệt lạ thường. Dẫu gió tuyết dữ dội cũng chẳng thể át nổi ánh lửa bập bùng, tiếng cười nói rộn rã, mùi thức ăn lan tỏa khắp nơi.

Đạt Mãn vô cùng cảm kích Mộ Phù Lan, sai người liên tục mang rượu ngon thịt non đến. Mộ Phù Lan chia cho tùy tùng, còn mình thay y phục trong lều, rồi quay lại trướng của thê tử Đạt Mãn, dặn dò kỹ lưỡng việc chăm sóc sau sinh. Trên khuôn mặt người phụ nữ kia là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc, liên tục gật đầu.

Mộ Phù Lan ngắm nhìn đứa bé ngủ say trong vòng tay mẫu thân nó, lòng còn mệt mỏi nhưng tâm tình cũng bị lan truyền bởi niềm vui, dần trở nên sáng bừng.

Đạt Mãn bước vào lều, dường như đã uống không ít rượu, mặt đỏ bừng, nói với Mộ Phù Lan một tràng. Thê tử y phiên dịch:

– Phu nhân, trượng phu tôi nói, nhìn quý nhân nhân trông không giống thương nhân, vì sao lại đến nơi này? Lại qua mấy hôm nữa nơi đây tuyết đọng sẽ phong tỏa đường, ít nhất phải sang xuân năm sau mới mở đường. Nếu phu nhân định tới Tây Vực, sao không cùng đi với chúng tôi? Trượng phu tôi giao du rộng rãi, lại được phu nhân cứu giúp, huynh ấy sẽ rất sẵn lòng giúp phu nhân.

Mộ Phù Lan mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa bé. Ngay khi nàng định nói, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng reo hò từ bên ngoài, như thể có một nhóm người qua đường mới đã đến đây. Qua tiếng ồn ào huyên náo, có vẻ như người đó không chỉ biết Đạt Mãn và nhóm của anh ta mà còn rất được kính trọng.

Giữa tiếng reo hò, một trong những tùy tùng của Đạt Mãn chạy ra khỏi lều và hét lên vài lời. Trên mặt Đạt Mãn lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng tạm biệt Mộ Phù Lan rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Người phụ nữ kia thấy thế vội vã giải thích thay cho trượng phu mình:

– Xin phu nhân chớ trách huynh ấy thất lễ. Nghe nói là thành chủ Kim Thành vừa về thành, tình cờ đi ngang nơi này. Phu nhân chắc không biết, đội lạc đà của huynh ấy đã từng chạm trán với một đội kỵ binh du mục từ phương Bắc ở núi Thiên Sơn và được ngài ấy cứu. Không chỉ Câu Tỳ La mà cả cả các thương nhân từ Đại Uyển, An Tức, Cô Mặc cũng đều được người này che chở, mới dám an tâm thông thương đi lại giữa đông và tây mà không phải lo lắng gì. Ai ai cũng tôn kính ngài ấy như thần. Không ngờ đêm nay ngài ấy lại qua đây, trượng phu tôi nôn nóng đi bái kiến, mới đành thất lễ với phu nhân…

Người phụ nữ còn đang tiếp tục xin lỗi về hành vi thất lễ của trượng phu mình, nhưng Mộ Phù Lan đã chẳng còn nghe lọt lời nào nữa. Nàng dựa vào cánh cửa ngăn cách bên trong và bên ngoài lều, nín thở chăm chú lắng nghe.

Không khí náo nhiệt bên ngoài lên đến đỉnh điểm theo sự xuất hiện của người nọ. Thương nhân đến từ Câu Tỳ La như đang mời rượu đối phương, muốn giữ người kia lại cùng chung vui niềm hạnh phúc vừa có con trai của mình. Giữa tiếng huyên náo rộn rã, một tiếng cười vang của người đàn ông kia thoáng lọt vào tai nàng.

Người đàn ông phát ra tiếng cười ấy dường như tâm trạng dường như vô cùng phấn khởi. Sau tiếng cười, hắn lại nói chuyện với Đạt Mãn, lời nói nàng nghe không rõ, nhưng giọng nói ấy — làm sao nàng có thể quên được?

Dọc hành trình đi về phía Tây, tâm trạng của nàng đã chẳng còn như những ngày đầu chỉ oán trách đường xa núi hiểm. Càng gần đến nơi muốn tới thì nỗi bất an, thấp thỏm, sợ cảnh cũ người xưa chẳng còn lại càng giày vò trong lòng, quấn mãi chẳng dứt.

Nàng không ngờ, nhanh đến vậy, ngay trong đêm nay, khi nàng còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng thì đã bất ngờ chạm mặt hắn ở nơi đây. Tim nàng đập như trống dồn. Nàng nhắm mắt, thở ra một hơi dài, rồi đưa tay lên vén rèm trướng, mở ra một khe nhỏ, nhìn ra bên ngoài.

Trời tối đen như mực, gió bấc gào thét, tuyết rơi như thác. Cách đó mười mấy trượng, bên đống lửa, nàng thấy một người đàn ông khoác áo choàng tuyết, râu ria đầy mặt, dẫu bị nhiều người vây quanh nhưng thân hình cao lớn ấy vẫn vô cùng nổi bật, liếc một cái là nhận ra.

Hắn nhận chén rượu nóng từ tay Đạt Mãn, uống cạn một hơi, cười nói:

– Chúc mừng ngươi. Cũng cảm ơn ngươi vì đã mời ta ở lại. Chỉ là tối nay tình cờ đi ngang qua, thấy nơi đây náo nhiệt nên ta mới dừng lại xem một chút. Trại của ta ở chân núi phía trước không xa. Ngươi hãy chăm sóc tốt cho phu nhân mình, ta không quấy rầy nữa. Có dịp ta sẽ tới thăm sau.

Hắn rời khỏi đám người vây quanh, bước tới chỗ hơn chục kỵ binh đang đợi bên đường, lên ngựa, chắp tay từ biệt Đạt Mãn, rồi phi ngựa rời đi.

Trong lồng ng.ực dường như có một quả cầu lửa đột nhiên bùng cháy dữ dội. Mộ Phù Lan lao ra ngoài, hướng về bóng lưng kia, hét lên:

– Tạ Trường Canh —

Gió Bắc gào rú, cuốn theo tiếng gọi của nàng, rít lên giữa đêm tuyết như khắc vào da thịt.

Hắn không nghe thấy, bóng người sắp biến mất trong màn đêm dày đặc tuyết trắng phía trước.

– Tạ Trường Canh —

Nàng đón gió bắc, lại gọi hắn lần nữa, bất chấp tất cả lao như điên về phía bóng lưng ấy.

Nàng chạy đến ven đường, nhưng phía trước đã chẳng còn bóng người kia nữa. Nàng dẫm lên lớp tuyết dày, vẫn tiếp tục đuổi theo, chân sa vào một đoạn tuyết lún sâu đến bắp chân, bị kẹt lại, không thể rút ra được.

– Tạ – Trường – Canh —

Nàng gọi to giữa màn đêm tuyết rơi trống trải phía trước, dùng hết sức lực đến mức khản giọng, nhưng giọng nói của nàng bị gió bắc xé nát và nuốt chửng trong chốc lát.

Nàng không thể kìm được nữa, đưa tay bưng lấy mặt, gập người xuống ngồi thụp xuống giữa tuyết.

Đạt Mãn và đoàn tùy tùng đuổi theo nàng, dừng lại gần đó, kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng ngồi co rúm giữa tuyết.

– Phu nhân, có phải cô muốn tìm Thành chủ đại nhân không? Đừng lo, cô cứ về lều trước đi, ta sẽ đuổi theo thay cho!

Đạt Mãn lập tức ra lệnh dắt ngựa tới.

Mộ Phù Lan lật mu bàn tay ấn vào đôi mắt đau nhức, mở mắt ra rồi đứng dậy. Nàng lắc đầu, đang định mở miệng nhưng chợt khựng lại.

Phía trước, một người đàn ông đang cưỡi ngựa, xuyên qua màn đêm và đang quay trở lại theo hướng này. Hắn không đi nhanh, ở bên trong gió tuyết chầm chậm tiến về phía nàng, như đang do dự điều gì.

Đạt Mãn vui mừng gọi to Thành chủ rồi chạy tới trước mặt người kia. Y nói mấy câu với người kia, rồi chỉ tay về phía Mộ Phù Lan.

Người đàn ông trên lưng ngựa nhìn theo hướng y chỉ, ngẩng đầu nhìn nơi nàng đứng, rồi dường như bị tuyết đóng băng mà đứng im, thân hình cứng đờ sững sờ tại chỗ.

Máu nóng trong người Mộ Phù Lan dâng trào lên, nàng lập tức rút chân bị kẹt trong tuyết ra, mặc cho gió tuyết lạnh lẽo vẫn tiếp tục rít gào đi về phía hắn một cách khó nhọc.

Hắn chăm chú nhìn nàng, cho đến khi cơn gió mạnh thổi tới, khiến thân hình mảnh mai kia như nhành ngọc trong gió tuyết nghiêng ngả sắp ngã mới như sực tỉnh, lập tức nhảy xuống ngựa.

Chân nàng lại lún vào tuyết lần nữa. Nàng dừng lại, đứng im nhìn người đàn ông đang dẫm lên tuyết bước về phía mình. Bước chân hắn lúc đầu còn nặng nề, rồi dần dần bước nhanh hơn. Nhưng mà khi sắp đến gần nàng, hắn lại đột ngột dừng lại, đứng trên tuyết cách nàng mấy bước.

Hai người cứ thế nhìn nhau, không ai tiến lên, cũng chẳng ai mở lời.

Gió Bắc cuốn theo tuyết, tạt vào mặt nàng.

– Trường Canh…

Nàng nhìn người đàn ông đối diện đang bị tuyết mờ che khuất khuôn mặt, cuối cùng, nhẹ giọng gọi hắn một tiếng, cố gắng bước về phía hắn, muốn vượt qua đoạn khoảng cách cuối cùng giữa hai người họ.

Ngay khi nàng vừa cất bước, bóng người trước mặt chợt động đậy — nhoáng một cái hắn đã đến trước mặt nàng. Hắn cởi chiếc áo choàng lông thú phủ kín lấy nàng từ đầu đến chân, rồi siết lấy tay nàng kéo tới bên ngựa, đỡ nàng lên lưng ngựa, rồi mình cũng lên ngựa, mặc cho vô số ánh mắt kinh ngạc phía sau mà giục ngựa rời đi.

Mũi nàng tràn ngập mùi hương quen thuộc. Vào lúc này, vô số ký ức trong quá khứ dần dần được đánh thức, từng chút một, tụ lại thành một dòng ùa về phía nàng. Nàng nhắm mắt lại, rúc mình trong vòng tay người đàn ông đó, quấn mình trong chiếc áo choàng ấm áp, mặc hắn đưa nàng đến bất cứ nơi nào — nàng không hề bận tâm.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng họ đến một nơi, nàng được hắn đưa xuống khỏi lưng ngựa và đặt nằm thẳng xuống. Sau đó, hắn nhẹ nhàng dùng một tay cởi chiếc áo choàng lông thú đang che phủ nàng ra.

Nàng mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong lều. Tuyết và gió đầy trời đã bị chặn lại ở bên ngoài, ở góc phòng có một chiếc bếp đang cháy để sưởi ấm. Cốc đèn dầu sáng lên, phát ra thứ ánh sáng màu đỏ cam độc đáo, bao phủ mọi thứ trong lều bằng một vầng hào quang ấm áp.

Nhiều năm trước, cũng vào một đêm tuyết rơi như thế, dưới chân dãy núi Thiên Sơn, nàng dường như cũng nhìn thấy ánh sáng đó cháy lặng lẽ bên cạnh nàng. Mà người đàn ông cùng chung lều với nàng đêm đó lúc này cũng đang ở bên cạnh nàng, nhưng sau khi đưa nàng vào lều và đặt nàng xuống, hắn chỉ im lặng nhìn nàng mà không nói một lời.,

Nàng ngồi dậy, nhìn đăm đắm vào người đàn ông bên cạnh với bộ râu rậm rạp, khuôn mặt trông quen thuộc nhưng có chút lạ lẫm, một lúc lâu không chớp mắt.

Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, hắn dường như mất đi kiên nhẫn, từ từ đưa tay lên sờ vào mặt mình, trầm thấp hỏi:

– Ta già rồi đúng không? Nàng thì vẫn như trước đây…

Trong khoảnh khắc nghe được hắn nói câu này, nước mắt nàng tựa như trân châu bị đứt dây, tuôn trào như suối, che phủ tầm mắt nàng. Nàng lắc đầu thật mạnh, nhào vào hắn, áp mặt vào khuôn mặt rậm râu của hắn, khóc nức nở nghẹn ngào.

Hắn an ủi nàng, bảo nàng đừng khóc, nàng không những không nghe mà còn khóc dữ dội hơn, cuối cùng còn với hai tay về phía hắn giống như một cô bé muốn được ôm, vòng tay ôm lấy cổ hắn, ôm rất chặt, không chịu buông.

Hắn khựng người một giây rồi đột nhiên đưa hai tay lên ôm lấy nàng vào lòng, siết chặt lấy không buông.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận