Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 11: Lòng thương xót.




Edit: Yeekies

 

Số lần Lâm Thù và Tần Hi Mạt gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, chưa đầy năm lần.

 

Trong ký ức của cậu, mỗi lần thấy cô đều là một bức tranh tràn đầy sức sống. Nhưng lần cuối cùng, Tần Hi Mạt nằm trên giường bệnh viện, tấm vải trắng phủ lên thân hình gầy guộc, đầu ngón tay đã lạnh giá.

 

Cô bé ra đi trong một đêm đông lạnh lẽo, vì một vụ bắt cóc bất ngờ. Kẻ xấu nhắm vào một học sinh khác của giáo viên cô, nhưng cô lại là người gánh chịu hậu quả.

 

Góc camera hành trình ghi lại cái chết của cô. Vì bịt đầu mối, bọn lưu manh ác độc vây quanh Tần Hi Mạt, siết chặt cổ họng cô đến khi cô ngừng giãy giụa, đôi tay buông thõng bên giường.

 

Ngày đó là sinh nhật Tần Hi Mạt. Lẽ ra Tần Du Trì phải lái xe đến trường đón cô, nhưng Lâm Thù chẳng nhớ sinh nhật ai ngoài Tần Du Trì.

 

Hôm đó cậu lên cơn sốt, nên đã ép Tần Du Trì ở lại, chỉ khi cậu chìm vào giấc ngủ, hắn mới được phép rời đi.

 

Đến giờ Lâm Thù vẫn nhớ ánh mắt Tần Du Trì khi nhận tin dữ.Hắn ngồi bên giường, lưng quay về phía cậu, thân hình khô cứng như cành cây chết khô.

 

Cậu ngáp dài hỏi: "Sao thế?", nhưng Tần Du Trì không đáp, chỉ chậm rãi quay đầu lại, như một cỗ máy hoen rỉ.

 

Đôi mắt hắn tối đen, không một tia sáng.

 

Ánh nhìn ấy chất chứa hận thù nồng đậm, không phải nhìn một con người, mà như nhìn con cá giãy giụa trên thớt, muốn xẻ thịt cậu thành nghìn mảnh.

 

___

 

"Lâm ca, nếu anh không muốn cô ấy vào, em có thể bảo cô ấy về trước."

 

Giọng Đào Tử Điềm kéo Lâm Thù về thực tại. Ngoài cửa vẫn ồn ào, tiếng Tần Hi Mạt ríu rít như chim hót lúc bình minh.

 

Lâm Thù nắm chặt ống tay áo, cố giữ bình tĩnh: "Không sao, cho cô ấy vào đi."

 

"Cảm ơn Lâm ca!"

 

Đào Tử Điềm thở phào, chạy ra mở cửa.

 

"Tần... Hi Mạt!"

 

Cậu níu tay cô kéo vào phòng, giọng thân thiết đến giả tạo.

 

Sáng nay, Biên Tinh Lan gọi điện hỏi giờ Lâm Thù đến viện. Đào Tử Điềm tưởng hắn muốn gặp cậu bàn chuyện, nên vô tư tiết lộ.

 

Ai ngờ Biên Tinh Lan buông một câu: "Em gái Tần Du Trì muốn gặp Thù Nhi, cứ nói là bạn của em. Ngoan, mai anh đến đón, cố gắng thể hiện nhé!" rồi cúp máy.

 

Đào Tử Điềm không dám từ chối, nhưng cũng không muốn lừa Lâm Thù, nên cứ bồn chồn lo lắng.

 

"Quả Đào, cậu sao thế?!"

 

Giọng Tần Hi Mạt còn ríu rít hơn. Đào Tử Điềm liếc nhìn Lâm Thù, sợ cậu phát hiện sự lừa dối. Nhưng gương mặt cậu vẫn lạnh như tiền, không lộ cảm xúc: "Chào Tần tiểu thư."

 

Tần Hi Mạt quay lại, ngạc nhiên: "Anh là...?"

 

"Tôi là bạn của Quả Đào, Lâm Thù."

 

"Ngài Lâm." Cô mỉm cười gật đầu.

 

Tần Hi Mạt chỉ giống Tần Du Trì ba phần, đường nét mềm mại hơn, tính cách cũng hoạt bát hơn, tràn đầy sức sống.

 

Sự sống động ấy ùa vào mặt Lâm Thù, tương phản với hình ảnh cô nằm lạnh lẽo trên giường bệnh, như một nhát búa vô hình đập vào ngực cậu.

 

Cậu đáng được tái sinh. Tội lỗi của cậu quá sâu nặng, xứng đáng phải sống lại để nếm trải hối hận, học cách chuộc lỗi, trả lại những gì đã cướp đi.

 

Lâm Thù nghiến răng, giấu bàn tay run rẩy trong Tay áo, kéo ghế mời Tần Hi Mạt ngồi.

 

"Ngài Lâm, sao anh quen Quả Đào vậy?"

 

Cô hỏi, tự nhiên cắn miếng táo.

 

Lâm Thù thở nhẹ, giọng đều đều: "Trong một buổi tiệc tư nhân, cậu ấy là người yêu của bạn tôi."

 

"Bạn anh là... ngài Biên?"

 

"Ừ."

 

"Em gặp ngài Biên rồi! Tháng trước, anh ấy đến trường quay thăm ban, lúc đó em đang ở hiện trường."

 

"Ừ."

 

Tần Hi Mạt nói rất nhiều, đôi mắt long lanh như suối chảy, khiến người ta không nỡ ngắt lời. Nhìn cô, ánh mắt Lâm Thù vô thức dịu lại, ngay cả cậu cũng không nhận ra.

 

Khi cô dừng lại, cậu mới lên tiếng: "Em cứ gọi anh là anh Lâm như Quả Đào, đừng gọi ngài."

 

Tần Hi Mạt ngẩn người, rồi nở nụ cười ấm áp: "Vâng, anh Lâm."

 

Lâm Thù khẽ gật đầu, đẩy khay trái cây về phía hai người: "Ăn nhiều vào, không đủ anh bảo người mua thêm. Cứ tự nhiên, đừng ngại."

 

Lẽ ra cậu nên rời đi, để hai đứa trẻ nói chuyện. Nhưng Lâm Thù không nỡ.

 

Khi thi thể lạnh giá ngày nào giờ đang đứng trước mặt, biết cười, biết gọi cậu "anh", cậu không muốn rời đi dù chỉ một bước.

 

Cậu muốn ở lại, đắm chìm trong khoảnh khắc viên mãn ngắn ngủi này, như thể tất cả chỉ là giấc mộng, thức dậy sẽ tan biến.

 

Lâm Thù không nghe họ nói gì, chỉ thấy đôi môi chuyển động, âm thanh mờ nhạt, tâm trí cậu dần xa rời thực tại.

 

Cái chết của Tần Hi Mạt kiếp trước không trực tiếp do cậu, thậm chí cậu không phải cánh bướm trong hiệu ứng cánh bướm, mà là luồng gió thay đổi hướng đi của định mệnh.

 

Về lý trí, cả cậu và Tần Du Trì đều hiểu, nhưng về cảm xúc, Tần Du Trì không thể không oán hận cậu.

 

Ngay cả Lâm Thù cũng không thể tha thứ cho bản thân, luôn hối hận vì sao hôm đó không để Tần Du Trì ra đi.

 

Từ ngày ấy, ánh mắt hắn không giấu nổi hận ý. Trước kia, hận ấy bị đe dọa che lấp. Nhưng từ đó về sau, mỗi khi Tần Du Trì lặng lẽ nhìn cậu, cậu đều nghi hắn muốn giết cậu, xé xác cậu thành nghìn mảnh.

 

"Ong--"

 

"Chờ chút, anh trai em gọi!"

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tần Hi Mạt giật mình.

 

Lâm Thù quay đầu nhìn ra cửa sổ. Bệnh viện tư này nằm giữa nội thành, nhưng từ phòng bệnh nhìn ra chỉ thấy rừng cây xanh mướt, khu vườn được chăm chút tỉ mỉ.

 

"Vâng, em đang ở bệnh viện thăm Quả Đào."

 

"Em sẽ tự về trường sau, đi tàu điện 40 phút là tới."

 

"Anh đừng lo, em lớn rồi, có chuyện gì đâu."

 

Tần Du Trì yêu quý em gái, không phải nuông chiều vô độ, mà là yêu thương có lý trí, muốn cô trưởng thành, nên dạy dỗ cẩn thận, yêu chiều đúng cách.

 

Qua lời Tần Hi Mạt, Lâm Thù có thể tưởng tượng giọng hắn, vừa ấm áp vừa nghiêm túc của một người anh.

 

"Ngài Lâm... anh Lâm cũng ở đây..."

 

Giọng Tần Hi Mạt ngập ngừng.

 

Lâm Thù gượng cười, quay lại hỏi: "Sao thế?"

 

"Anh trai em muốn nói chuyện với anh, anh Lâm, anh nghe máy được không?" Cô ngượng ngùng.

 

"Được." Cậu nhận điện thoại áp vào tai.

 

"Ngài Lâm, xin lỗi, Hi Mạt không cố ý làm phiền, mong anh đừng bận tâm."

 

Giọng Tần Du Trì lạnh lùng, lịch sự như với người lạ.

 

"Không sao, em ấy đi thăm bạn là chuyện bình thường."

 

Đầu dây im lặng một lát, chỉ còn tiếng thở nhẹ.

 

Một lúc sau, Tần Du Trì thở dài: "Hi Mạt không phải bạn cậu Đào, cô chỉ muốn gặp anh, nên hỏi Biên tổng giờ anh đến viện."

 

Tần Hi Mạt muốn gặp cậu? Lâm Thù ngẩn ra, đưa mắt nhìn cô.

 

"Em ấy biết tôi... có hơi thích cậu, nên muốn gặp mặt, làm phiền cậu, thật sự xin lỗi."

 

"Tôi... có hơi thích cậu."

 

Tần Du Trì dùng kính ngữ mà nói câu này sao? Ngực cậu hơi chấn động.

 

Lâm Thù siết chặt điện thoại, giọng bình tĩnh: "Lần sau đừng nói bậy, như thế mới thật sự làm phiền tôi."

 

"Vâng, xin lỗi."

 

Tần Du Trì hạ giọng: "Ngài Lâm, nếu tiện, tôi nhờ anh một việc."

 

"Việc gì?"

 

"Hi Mạt về một mình không an toàn, tôi muốn nhờ cậu..."

 

"Tôi sẽ đưa em ấy về, không cần cậu dặn!"

 

Lâm Thù không kiềm chế được giọng điệu, gắt gỏng như quát mắng chính mình. Không đợi Tần Du Trì đáp, cậu đưa điện thoại trả lại Tần Hi Mạt.

 

Cô ngượng ngùng nhận máy, nói vài câu rồi cúp.

 

Sự thật bại lộ, cả Đào Tử Điềm và Tần Hi Mạt đều xấu hổ, không dám nhìn Lâm Thù, không khí vui vẻ trước đó như một phiên tòa.

 

Một lúc sau, Tần Hi Mạt ho nhẹ: "Anh Lâm, em về trước. Quả Đào, cậu mau khỏe nhé, hẹn gặp lại."

 

"Hẹn gặp lại, Hi Mạt."

 

Đào Tử Điềm gượng cười, lỡ miệng gọi tên thân mật.

 

Tần Hi Mạt đứng dậy định đi.

 

"Đợi đã, tôi nhờ người..."

 

Lâm Thù nói dở, rồi ngừng lại.

 

"Hả?"

 

Cô quay lại.

 

Cậu đứng lên, sửa lại: "Không có gì. Đi thôi, tôi đưa em về trường."

 

Tần Hi Mạt năm nay đại học năm tư, học kỳ này gần hết, hầu như không có tiết nên mới rảnh đi chơi.

 

Lâm Thù lái xe chậm rãi, Tần Hi Mạt ngồi ghế phụ nói không ngừng, trong xe náo nhiệt hẳn.

 

"Anh Lâm, anh cho em xuống cổng tây hai là được."

 

"Không sao, tôi đưa em tới tận ký túc."

 

Lâm Thù lái xe vào cổng trường, đăng ký vào nội bộ. Xe chạy thẳng một mạch, không vòng vo, chẳng mấy chốc tới nơi.

 

"Cảm ơn anh Lâm."

 

Tần Hi Mạt tháo dây an toàn, cười cảm ơn.

 

"Không có gì, em... học hành chăm chỉ, hẹn gặp lại."

 

Lâm Thù không biết nói gì, như một ông già cổ hủ chỉ biết dặn dò con cháu.

 

Tần Hi Mạt bật cười: "Anh Lâm giống anh trai em quá! Anh ấy cũng hay lẩm bẩm bảo em học hành chăm chỉ, em sắp phát điên vì ảnh rồi!"

 

Cô học ngành công nghệ phần mềm, hướng nghiên cứu, khối lượng học thuật nặng nên Tần Du Trì luôn nhắc nhở, mỗi lần gọi điện đều dặn dò kỹ càng.

 

"À, anh Lâm, em kết bạn WeChat với anh được không?"

 

"Ừ... Được." Lâm Thù hơi ngượng, lấy điện thoại thêm bạn.

 

Kết bạn xong, Tần Hi Mạt cười tươi, chào tạm biệt rồi chạy vào ký túc, nhảy nhót như chim.

 

Lâm Thù nhìn bóng lưng tràn đầy sức sống ấy qua cửa kính, mũi cay cay, cảm giác như tìm lại được thứ đã mất.

 

Chiếc Cullinan đứng im một lúc, đợi đến khi bóng cô khuất sau cửa ký túc mới nổ máy, lặng lẽ rời đi.

 

---

 

"Anh Tần, Lưu đạo gọi anh qua." Chu Minh đứng ngoài lều nghỉ gọi.

 

"Được, tôi đến ngay." Tần Du Trì đáp.

 

Đây là cảnh quay cuối cùng của hắn ở thành phố H.

 

Bộ phim sắp đóng máy, đoàn làm phim sẽ ra đảo quay mấy cảnh quan trọng, xong là hắn có thể về.

 

Trên màn hình là tin nhắn của Tần Hi Mạt khoe đã kết bạn WeChat với Lâm Thù, còn hắn thì không.

 

Tần Du Trì mím môi, định nhắn lại thì Biên Tinh Lan gọi tới.

 

"Tần Du Trì, anh bị điên à? Tố giác em gái anh thì thôi, kéo tôi vào làm gì? Thù Nhi vừa gọi chửi tôi một trận!"

 

"Tôi không muốn lừa cậu ấy."

 

"Đồ cứng đầu!"

 

Biên Tinh Lan thở dài: "À, tôi đã nói chuyện với trợ lý của Thù Nhi, cô ấy đồng ý giúp đỡ nhưng không đảm bảo cậu ấy sẽ đồng ý đi đâu."

 

Nghe vậy, nỗi buồn vì bị từ chối kết bạn tan biến.

 

Tim Tần Du Trì đập nhanh, khóe môi nhếch lên: "Cảm ơn Biên tổng."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận